Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 196: Lục phủ dị thú

Rời khỏi hòn đảo, Mạc Cầu đứng trên thuyền ngẩng đầu nhìn trời, trong đầu hiện lên nhiều suy nghĩ.
Học người thì chết, học mình thì sống! Trên đời này, chỉ có võ công thuộc về mình, do mình nghĩ ra mới là thứ võ công tối cường nhất. Hai câu này cứ quanh quẩn bên tai hắn.
Mỗi thời đại, võ giả đứng trên đỉnh đều có riêng tuyệt học của cá nhân mình. Dù bọn họ tu hành đều là truyền thừa chính tông thì rồi cũng tìm cách mở ra con đường riêng để lên cao thêm. Không làm được việc đó, sao có thể vượt trên người đi trước được.
Kiếp trước hắn cũng đã nghe câu, không có thứ võ công mạnh nhất, chỉ có người học võ mạnh nhất mà thôi! Câu này đặt trên người hắn cũng rất hợp.
Võ công hắn có không ít, Độc Sát Kiếm, Tu La Đao, Âm Dương Thác Loạn Đao đều bất phàm, nhưng luận về uy lực thì Thập Bộ Nhất Sát lại là thứ mạnh mẽ nhất.
Lúc còn ở Giác Tinh Thành, bao nhiêu sở học của hắn cũng không bằng một chiêu Nhất Thiểm Kiếm. Có phải vì Thập Bộ Nhất Sát mạnh hơn Âm Dương Thác Loạn Đao?
Tất nhiên không phải.
Khách quan mà nói, sát chiêu Âm Dương TRảm của Âm Dương Thác Loạn Đao mới là chiêu thức hoàn mỹ, nhưng Thập Bộ Nhất Sát là do hắn sáng tạo ra, lúc sử dụng hắn thấy rất quen thuộc, lại phù hợp nhất với bản thân hắn. Từ Nhất Thiểm Kiếm cho đến Ngũ Bộ Nhất Sát, bây giờ là Thập Bộ Nhất Sát sở dĩ có uy lực mạnh mẽ như vậy vì người sử dụng chúng là hắn, nếu là người khác thì chưa chắc đã được như thế.
Cho nên...
Hả?
Suy nghĩ vừa động, thân thể hắn nhanh chóng rơi vào trạng thái sẵn sàng, chân khí dưới chân bùng nổ.
“Oanh!”
Con thuyền dưới chân hắn nổ tung, vụn gỗ bay ra bốn phía, thân hình Mạc Cầu thì bay lên không trung. ở phía dưới có mười mấy thân hình rắn nước xông lên, há miệng đớp vào không khí chỉ cách bàn chân hắn có một chút.
“Răng rắc!”
Lực cắn mạnh mẽ dễ dàng nghến nát boong thuyền cứng rắn. Nếu Mạc Cầu phản ứng chậm một chút, rơi vào vòng tấn công của chúng thì không chết cũng bị thương. Cúi nhìn xuống dưới, gương mặt hắn càng trở nên ngưng trọng.
Dưới mặt nước có vô số hư ảnh đang nhốn nháo uốn lượn, nhe nanh giơ vuốt. Chả trách nơi này lại không cần phải có hộ vệ. Lúc trước nha hoàn dẫn hắn đến đây, ánh mắt cũng lộ ra một tia khiếp sợ, thậm chí còn không dám lại gần bờ hồ. Thì ra dưới mặt nước còn ẩn giấu đám dị thú này.
Chẳng may rơi xuống đây, ngay cả cao thủ Tiên thiên cũng khó toàn mạng.
“Hây!”
Nén nỗi sợ, Mạc Cầu không dám chậm trễ hành động. Hắn quát lên một tiếng, chân khí trong cơ thể bộc phát, cả người lăng không bay nhanh tới vị trí một tấm ván gỗ.
“Đát”.
Quang hắn có nhiều mảnh gỗ dập dềnh, hắn mượn lực đạp lên rồi thân hình cấp tốc phi hành. Dưới áp lực sống chết, hắn toàn lực vận chuyển khinh công, chỉ trong mấy hơi thở đã nhảy ra xa gần trăm mét, cuối cùng đáp xuống một hòn đảo nhỏ.
Quay đầu nhìn lại, mặt nước bị đám rắn quẫy động như mặt nước sôi.
“Hô...”, vừa mới kịp thở dài, thân thể còn chưa đứng vững, hai mắt Mạc Cầu đã có rút lại, thân thể nhanh chóng di động.
“Bạch! Bạch!”
Hàn quang lấp lóe, kiếm ảnh bay tán loạn, có hai nữ nhân cầm kiếm đâm tới, kiếm khí tung hoành đồng thời quát lớn.
“Tự tiện xông vào Kỳ Lang Đảo, chết đi!”
Hai nữ nhân này không lớn tuổi, nhìn qua chỉ chừng hai mươi nhưng tu vi đã đạt tới cảnh giới cao thủ nhị lưu, hai người song kiếm hợp bích, uy lực càng thêm mạnh mẽ.
“Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi.”
Mạc Cầu há miệng giải thích, thân hình không kịp né tránh nên đành lấy chỉ làm kiếm điểm tới trước. Lúc vào phủ, toàn bộ bình khí trên người hắn đều đã bị lấy đi, hiện giờ chỉ có tay không tấc sắt mà thôi.
May mà Âm Dương Thác Loạn Đao không giới hạn ở binh khí, sở học của hắn đã đạt tới cảnh giới nhập hóa, hai tay hóa thành đao kiếm biến hóa âm dương. Tay trái là đao tay phải là kiếm, âm dương nghịch chuyển chém thẳng vào kiếm quang đột kích. Cuối cùng chỉ biến thành quyền, hung hăng đập tới một đập.
Đại Hắc Thiên Quyền Pháp!
“Bành!”
Âm thanh trầm đục vang lên, ba người cùng lui về sau. Mạc Cầu lui xa hơn, thân hình phiêu dật, quần áo tung bay, thân pháp tinh diệu. Hai nữ nhân kia thì mất thăng bằng, lảo đảo mấy bước mới dừng lại được, gương mặt xinh đẹp chứa đầy lửa giận.
“Hảo tặc tử!”
“Việc này là hiểu lầm mà thôi.” Mạc Cầu vội đưa tay chỉ về phía sau. “Tình huống này tại hạ đâu có muốn.”
Hai người này tu vi không thấp, võ kỹ không yếu nhưng kinh nghiệm chém giết không có mấy. Thời khắc giao thủ, hắn triển lộ sát cơ đã có thể hóa giải chiêu thức của các nàng. Nếu phải đối đầu hắn cũng không sợ, nhưng nơi này là Lục phủ, cao thủ như mây, dù có là cao thủ Tiên thiên từ ngoài vào đây cũng phải trở nên ngoan ngoãn.
“Tri Hạ, Vãn Trúc, dừng tay.” Từ phía sau có một âm thanh hòa ái vang lên. “Huyền xà xao động, chắc là Tranh Mã lại mắc bệnh. Các ngươi đi xem tiểu thư có tới hay không?”
Hai nữ nhân nghe tiếng vội dừng lại, khom người đáp. “Rõ.”
Nói xong, hai người liếc mắt nhìn Mạc Cầu rồi vội vã chạy về trang viên, nơi chợt có tiếng gào thét vang vọng. Sau khi hai người đi rồi, một vị ăn mặc như là phu nhân thong thả bước tới, nhìn kỹ Mạc Cầu. “Người trẻ tuổi, công phu của ngươi tốt lắm.”
Người này tư thái ưu nhã, hành động chậm rãi nhưng mỗi bước đi lại thuấn di xa đến hơn mười mét.
Người này là cao thủ Tiên thiên! Lục phủ đúng là tàng long ngọa hổ.
“Không dám.” Mạc Cầu thầm run, hắn chắp tay đáp. “Tại hạ vô tình mạo phạm, xin tiền bối đừng trách.”
“Đừng có đi lung tung.” Phụ nhân quét mắt nhìn hắn, sắc mặt trở nên lạnh nhạt. “Nơi này không phải chỗ ngươi nên tới, chờ cho huyền xà lắng lại ngươi phải mau mau rời đi để khỏi đắc tội với quý nhân.”
“Vâng.” Mạc Cầu đáp rồi đưa mắt nhìn về xa xa. Trang viên cách đây không xa, từ đó vang lên tiếng hống liên tục, còn có cả âm thanh nữ tử quát lớn. Qua một lát, trong hồ lại xuất hiện một con thuyền. Nhưng nơi nó đi qua, huyền xà trong nước tự động né tránh. Trên thuyền này có mấy người đồng loạt nhảy lên đảo nhỏ. Nhìn cách ăn mặc của bọn họ là thấy bọn họ phân rõ hai bên văn võ.
Lục phủ có quan văn quan võ, chia hàng thất phẩm giám sát toàn bộ phủ Đông An. Chế định cũng theo quy cách của triều đình. Nghe nói thợ tỉa hoa ở trong Lục phủ cũng có thể là một quan văn ngũ phẩm ăn bổng lộc của triều đình.
Một người trong bọn họ nhìn thấy Mạc Cầu thì sáng mắt lên.
“Mạc đại phu.”
“Ngươi là...”, Mạc Cầu quay sang nhìn hắn, tới lúc thấy rõ mới tỏ ra mừng rỡ. “Thì ra là Nguyên Tâm đại sư, người đội mũ lên khiến tại hạ không sớm nhận ra. Nghe nói năm ngoái đại sư đã tiến vào Lục phủ.”
Nguyên Tâm vốn là nhân vật có tên trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng, quan hệ tốt với Đổng Tiểu Uyển, hai người cũng xem như có quen biết. Tuấn kiệt như thế vào trong Lục phủ lại chỉ là người hầu kẻ hạ cũng không phải chuyện lạ.
Sự tương phản khiến cho người ta không khỏi cảm khái!
“Ta vốn vào Lục phủ làm võ quan, phụ trách tuần sát vùng này. Đáng ngạc nhiên là lại gặp Mạc đại phu ở đây.” Tâm Nguyên chắp tay trước ngực. “Ngày khác tiểu tăng xuất phủ nhất định phải tới chỗ Mạc đại phu uống một chén mới được.”
Hắn là hòa thượng nhưng không kiêng kỵ rượu thịt. Mạc Cầu nghe xong thì gật đầu. “Nhất định rồi.”
“Tâm Nguyên.”
Từ trong đám người có một người cất giọng buồn bực. “Ngươi đừng có nói nhiều, tiểu thư đang chờ đó.”
“Đúng rồi.” Sắc mặt Tâm Nguyên trở lại nghiêm túc, hắn nhìn Mạc Cầu gật đầu ra hiệu, sau đó thân hình di động lao vọt về hướng trang viên.
Một lát sau, tiếng rống từ đó giảm dần, huyền xà trong mặt nước cũng dần yên tĩnh. Vốn nghĩ chuyện đến đây là dừng thì Tâm Nguyên lại chạy từ trang viên tới chỗ hắn.
“Mạc đại phu, ngươi qua đây một lát.”
“Cái gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận