Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 627: Biến cố

Chân Nguyên tái mặt đứng giữa không trung, hai mắt gắt gao nhìn hai người trước mặt tương giao với mình đã ngàn năm, vẻ phẫn nộ như hoá thành thực chất.
“Được, được lắm!”
Hắn cắn răng hướng Lục Ly gầm lên. “Lục tông chủ không hổ là kiêu hùng vạn năm khó thấy ở Vân Mộng Xuyên, có điều các hạ không sợ việc làm hôm nay sẽ phải chịu hậu quả sao?”
“Còn ngươi nữa.” Hắn chuyển ánh mắt sang trên người Liễu Âm Tuyền, vẻ tức giận càng tăng. “Đồng môn ngàn năm qua, Chân mỗ thật không ngờ ngươi lại làm ra việc này.”
Lục Ly trở mặt hắn còn hiểu được, nhưng đồng môn giao tình cả ngàn năm phản bội làm cho Chân Nguyên khó chấp nhận được. phải biết, lần này hắn chịu hợp tác với Thánh tông cũng vì có Liễu Âm Tuyền. Cân nhắc giao tình giữa hai người hắn mới không lo lắng về chuyện Lục Ly có ý khác. Kết quả là hai người đối phương liên thủ đối phó chính mình.
“Chân trưởng lão.” Liễu Âm Tuyền giữ vẻ mặt lạnh lùng như người xa lạ. “Đại đạo chi tranh, không có chỗ cho tình cảm. Đây là cơ hội để chúng ta có thể tiến thêm một bước, nếu không nắm lấy, công lao khổ tu hai ngàn năm của Âm Tuyền sẽ hoá thành bụi cát.”
“Ha ha…”, Chân Nguyên giận quá hoá cười. “Nói khoác mà không biết ngượng. Việc các ngươi đi Diêm La Tông mở ra Âm gian, các ngươi không thèm để ý đến việc sinh tử tồn vong thì thôi, nhưng các ngươi nghĩ bọn họ sẽ bỏ qua cho các ngươi?”
“Việc đó không nhọc Chân huynh phải bận tâm.” Lục Ly lạnh nhạt đáp, phía sau có một cỗ hắc huyền chi khí bay thẳng lên trời, bao trùm một vùng rộng đến ngàn dặm. “Âm Dương không hợp, đại đạo không tròn vẹn, chúng ta mãi mãi sẽ dừng bước ở đây. Lục mỗ không cam tâm, hơn nữa Âm gian cũng không phải là Ma giới, vẫn có thể nói chuyện quy củ được.”
“Thôi.” Hắn phất tay. “ Không cần phải nói nhảm nhiều làm gì, để ta tiễn Chân huynh lên đường, huyết tế một vị chân nhân Nguyên Anh có thể làm trận pháp nơi đây toàn lực vận chuyển.”
Nói xong hắn bấm tay hướng về phía trước. Không rõ động tác của hắn thế nào mà Chân Nguyên có tu vi Nguyên Anh cứng đờ tại chỗ, trơ mắt nhìn nhục thân của mình bị phân giải. Dưới thân có một đường huyết trì dài tới trăm dặm đang lưu chuyển dạt dào. Chính giữa huyết trì có một lỗ đen lặng lẽ hiện ra, theo huyết nhục của Chân Nguyên rơi xuống mà chậm rãi khuếch trương thành một hắc động.
Bên trong nhục thân là Nguyên thần. Nguyên Anh lớn chừng bàn tay lơ lửng giữa không trung, vô số xiềng xích nhỏ bé xuất hiện rồi điên cuồng thôn phệ tinh huyết Nguyên Anh. Tướng mạo Nguyên Anh và Chân Nguyên không khác nhau chút nào, chỉ là nhỏ hơn nhiều lần, bên trong ẩn chứa tinh nguyên. Mắt thấy thần hồn của mình tiêu tán mà không thể làm gì, hắn không khỏi ngửa mặt lên trời gào thét, vẻ không cam lòng.
“A!...”
Tiếng hét vang dài, huyết quang vẫn không ngừng tan rã.
“Còn thiếu một chút.” Nhìn Nguyên Anh trước mặt tiêu tán, Lục Ly vẫn giữ vẻ lạnh lùng không động, hắn đưa mắt nhìn ra xa nói. “Nơi này trải qua hơn nghìn năm nghỉ ngơi hồi dưỡng, tập trung đến mấy trăm vạn sinh linh mà vẫn không đủ, xem ra phải cần nhiều hơn nữa.”
Nói xong hắn vung tay lên.
“Rầm rầm...”
Mấy chục cây trường phiên bay ra bốn phía.
“Mang vật này đi thu thập tinh nguyên, trong bảy năm nhất định phải trở về. Ai thu thập được nhiều tinh nguyên sẽ được trọng thưởng.”
“Vâng!”
Tiếng đáp đồng thanh vang lên, sau đó vô số linh quang mang theo trường phiên bay về bốn phía. Lần này không chỉ có chi chủ Thánh tông là Lục Ly tiến nhập Vân Mộng Thủy Giới, bốn mạch của Thánh tông còn có rất nhiều tông sư Kim Đan cùng đi theo.
“Lục huynh.” Liễu Âm Tuyền cúi nhìn vòng xoáy chậm rãi khuếch trương, khóe mắt lóe lên một tia nghi hoặc. “Ngươi thật sự tin chắc chứ?”
“Đương nhiên.” Lục Ly cười nhạt một tiếng, trong mắt ánh lên một tia huyền quang u lãnh quỷ dị. “Ở giới này sợ là không có ai hiểu về Âm gian như ta. Yên tâm, bảy năm sau trận pháp mở ra, hai giới quán thông, lúc đó Vân Mộng Thủy Giới sẽ trở thành nơi duy nhất chứa đầy đủ Thiên đạo. Chúng ta cũng có thể tiến thêm một bước.”
Liễu Âm Tuyền nghe vậy thì chậm rãi gật đầu, đôi mắt đẹp hơi cau lại.
Ở nơi nào đó trong thủy giới.
“Oanh!”
“Đôm đốp...”
“Đinh...”
Tiếng nổ như sấm vang lên quanh quẩn, thi thoảng còn thấy được điện quang chớp động.
Một khoảng thời gian sau.
“Bạch!”
Hư không chấn động, bốn thân ảnh xuất hiện trước màn mưa. Bốn người mang dáng vẻ nhếch nhác nhìn nhau, ánh mắt vừa có một tia cảm thấy may mắn lại có cả nỗi buồn khó lý giải được.
“Ai có thể ngờ, mấy trăm năm qua đi, Thủy Viên nơi này đã nhiều gấp mấy lần năm đó, mặc dù bọn chúng muốn phát triển là việc cực kỳ gian nan.” Một người than nhẹ.
“Mặc dù đắc thủ, nhưng cũng có ba vị đạo hữu không thể trở về được nữa.”
“Cát huynh, Trương đạo hữu, Nhất Chỉ đạo trường...”, một lão giả mang sắc mặt nặng nề thở dài. “Mọi người yên tâm, hậu sự của ba vị đạo hữu lão hủ sẽ không lơ là để tâm, lần thu hoạch này cũng sẽ chia lãi cho hậu nhân của bọn họ.”
“Tiền lão, chúng ta tất nhiên tin vào điều đó.” Tề Nguyên Hóa chắp tay, mặc dù thu hoạch tương đối khác nhưng không thể hào hứng nổi. “Làm phiền rồi.”
“Đó là việc nên làm.” Tiền lão khoát tay. “Sau đây các vị có tính toán gì không? Thu hoạch ở đây đủ khiến lão thủ hài lòng, có được Thủy Viên Đan Châu cũng như có thêm ba giáp duyên thọ, sau khi rời khỏi đây đủ để ta xử lý việc hậu sự rồi, cho nên lão hủ không có ý định tiếp tục tìm kiếm thêm gì ở giới này nữa.”
“Nhiếp mỗ còn có một nơi muốn đi.” Một người trong đó lên tiếng. “Nơi này không nguy hiểm nhưng cũng chưa chắc đã thu được lợi ích gì, không biết có đạo hữu nào hứng thú đi theo ta đến đó tìm tòi hay không?”
Trải qua khoảng thời gian đồng sinh cộng tử, người này đã có lòng tin nhất định vào đồng đạo nên không ngại để lộ một chút hành tung của mình.
“Tổ tiên bần ni có ngươi nhập giới này, lúc ở trong từng lưu lại đầu mối nên ta cũng cần đi tìm kiếm xem sao.” Một nữ nhân lắc đầu cự tuyệt.
Tề Nguyên Hoá cũng nói. “Ta cũng có nơi muốn đi, đã vậy thì chúng ta tách nhau ra thôi.”
“Cũng tốt.” Tiền lão gật đầu. “Lão hủ chúc các vị một đường thuận lợi, cơ duyên tự đắc.”
“Cám ơn lời chúc tốt lành của Tiền lão!”
“Cáo từ!”
“Mọi người đi thong thả, không tiễn.”
Bốn người chắp tay, sau đó ba đạo độn quang lao vút đi hướng về những nơi khác nhau. Tiền lão đưa mắt nhìn ba bóng người rời xa một lúc lâu mới thu ánh mắt, cúi đầu than nhẹ một tiếng, chân đạp phía trước không nhanh không chậm rời đi. Đồ vật đã vào tay, tiếp theo chỉ cần có được Huyễn Mộng Thần Thạch là hắn có thể thoát khỏi giới này. Thế lực phía sau Tiền lão có người nhập giới cách đây ba ngàn năm, tại giới này lập ra một cái đạo thống. Tác dụng của đạo thống này chính là để thu thập Huyễn Mộng Thần Thạch.
Đối với đế vương phàm nhân ở nơi này, Huyễn Mộng Thần thạch cũng là cách duy nhất để bọn họ liên hệ với tiên nhân thượng giới, nếu gặp được chắc chắn sẽ không bỏ.
Sau mấy ngày phi độn, đại lục đã hiện ra từ xa xa. Hai mắt Tiền lão hơi sáng lên, vừa muốn tăng tốc độn quang thì chân mày vẩy lên, ánh mắt kinh sợ, vô thức khu động độn quang lùi nhanh về sau.
“Xong!”
Một âm thanh băng lãnh vang lên, một vòng ánh sáng u ám bao trùm.
Mấy năm thời gian cứ thế trôi qua.
Tại một nơi hạp cốc nào đó.
“Ầm ầm…”
Dãy núi hai bên sụp đổ vào trong, vài luồng lưu quang xông thẳng lên trời, mấy cây trường phiên xoay chuyển cuốn hai vị tông sư Kim Đan vào trong đó.
“Chúng ta là hậu nhân của Tư Mã gia, các ngươi muốn làm gì?”
“Thánh tông muốn đối địch với Tư Mã gia sao?”
Tiếng gào thét vang lên chưa bao lâu đã chuyển thành không cam lòng rồi im bặt. Mấy người lần nữa hiện thân hạ xuống một mảnh phế tích, một người trong đó tay cầm trường phiên nhẹ lắc lư, lực lượng thôn phệ phóng ra bốn hướng.
“Hai vị Kim Đan, lại thêm đám thuỷ thú nữa, nửa năm vất vả không đến nỗi uổng phí.”
Có người khác gật đầu. “Coi như thời gian tới không cần làm gì cũng có thể trở về giao nộp rồi.”
“Ha ha…”

Dưới đáy một thuỷ vực, một người trẻ tuổi mặc bạch y đứng chắp tay, ánh mắt hiếu kỳ nhìn hai tông sư Kim Đan thuộc Huyết Hà nhất mạch của Thánh tông ở đối diện.
“Hai người các ngươi lén la lén lút là muốn làm gì?”
Hai người là tông sư Kim Đan uy chấn một phương lúc này lại như chuột gặp phải mèo, thân thể căng cứng, ánh mắt e dè.
“Hách Liên công tử…” Một người nuốt nước bọt, thận trọng đáp. “Chúng ta chỉ đi ngang qua chứ không có ý tứ gì khác.”
“Thật sao?” Hách Liên công tử bật cười lớn, bàn tay hư duỗi, một cây quạt lông vũ lấp loé u quang xuất hiện trong lòng bàn tay. “Tiếc là ta không tin được.”
Sắc mặt hai người kia cứng đờ, nhìn nhau rồi đột nhiên hoá thành hai vệt độn quang hướng sang hai mé tả hữu lao đi.
Trốn!
Vị Hách Liên công tử trước mặt này chính là một trong Tứ công tử Tam tiên nữ ở Vân Mộng Xuyên, đồng thời cũng là tồn tại cao nhất trong hàng ngũ tông sư Kim Đan. Hai người kia tự biết bọn họ không phải là đối thủ của đối phương. Thậm chí, ngay cả chạy trốn cũng là một hy vọng xa vời.
“Quả thực là quái lạ.” Hách Liên công tử nhắm mắt, thân hình loé lên đã phân thành hai hướng về hai phía mà lao vút đi, tốc độ nhanh đủ khiến cho tu sĩ tông sư Kim Đan hậu kỳ phải cảm thấy xấu hổ.

Nhị phòng Lý gia, hai vị trưởng bối lục phòng và bốn người trẻ tuổi đều cầm pháp binh, hai mắt trợn trừng điên cuồng đánh giết với đám truy binh.
“Vân Thuỷ Tông, các ngươi khinh người quá đáng.”
“Chúng ta liều mạng với các ngươi!”
Tiếng rống vang lên như sấm trong màn mưa. Sáu người đều có tu vi Luyện khí hậu kỳ, mang theo pháp binh, sáu người liên thủ không để ý sinh tử cũng làm cho đám truy binh chùn bước. Ngay cả tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ cũng cảm thấy ít nhiều bất lực.
“Muốn chết.” Đánh mãi không xong, Vương tiên sư của Vương Thuỷ Tông sa sầm nét mặt, thân hình đột nhiên lùi nhanh về sau đồng thời bấm tay tế phi kiếm ra.
Vân Thuỷ Phiêu Miểu Kiếm Quyết như sương như huyễn, trong nháy mắt đã bao trùm phương viên mấy chục trượng, vây khốn người có tu vi cao nhất là nhị phòng Lý gia.
“Lý gia đã không xong, các ngươi cần gì phải vùng vẫy giẫy chết? Các ngươi nghĩ mình liều mạng thì có thể giúp cho nữ quyến hài đồng trong tộc đào tẩu được ư? Đúng là si tâm vọng tưởng!”
Vương tiên sư cười lên một tiếng lạnh lùng. Để đối phó với Lý gia, vài phe thế lực quanh đây đã âm thầm liên thủ, Vân Thuỷ Tông chỉ là một trong các thế lực mà thôi. Nghĩ đến nữ nhân của Lý gia, trong lòng hắn không khỏi phập phồng. Hắn không phải kẻ tham mê sắc dục, nhưng nữ nhân Lý gia ngoài trừ tướng mạo ra thì còn có tác dụng khác, rất có lợi cho việc tu hành của hắn.
“Các ngươi…” Lục phòng Lý Hao nổi gân xanh, ngự sử pháp binh bức lui mấy người rồi cả giận nói. “Tổ mẫu nhà ta chính là tu sĩ tiên môn, người đã nhận được tin tức, chờ lúc lão nhân gia chạy đến thì các ngươi đừng mong chạy trốn được.”
“Vị kia của trăm năm trước sao?” Vương tiên sư hừ lạnh. “Mấy chục năm qua người đó chưa từng xuất hiện, sợ là đã quên mất các ngươi rồi. Huống hồ, cứ cho là nàng ta có trở về thì sao? Vương mỗ há lại sợ nàng!”
Kiếm quang đại thịnh, Lý Hao kêu thảm một tiếng, thân thể tách thành hai đoạn rơi xuống phía dưới.
“Nhị bá!”
“Huynh trưởng!”
“A…, ta liều mạng với các ngươi!”
Năm người còn lại đỏ mắt, không lùi mà tiến, có điều do bị đối phương vây giết nên không chết cũng bị thương, chẳng bao lâu đều bị cầm xuống cả.
“Sư phó.” Một người trẻ tuổi nhíu mày bay đến trước mặt Vương tiên sư. “Mấy người kia đúng là cứng đầu, không hỏi ra được thông tin gì.”
“Bình thường thôi.” Vương tiên sư không ngạc nhiên, cũng không suy nghĩ gì. “Bọn hắn đã tình nguyện ở lại chặn chúng ta là đã sớm ôm lòng muốn chết, hỏi không ra cũng không cần đè ép, sau khi trở về sẽ tìm cách xử trí sai. Những người Lý gia còn lại…”
Hắn nhìn về xa xa, cười khinh thường. “Thuỷ vực vô tận, ngoài linh thú cường đại thì không còn gì nữa, cũng không có chỗ dừng chân, bọn chúng có thể trốn đi đâu được?”
“Đuổi theo.”
“Khí tức của đám người này rất đặc thù, thấy một lần là biết ngay.”
“Vâng.”
Đám người gật đầu xác nhận, ánh mắt cuồng nhiệt. Lý gia tồn tại mấy trăm năm bị diệt chỉ trong một buổi sáng, bọn họ không chỉ thu được nhiều lợi ích mà chứng kiến đối phương diệt vong cũng mang lại một sự hưng phấn nhất định.
Bỗng nhiên ở phía trước có người hô lên. “Có người tới?”
“Cái gì?” Vương tiên sư kinh ngạc. Nơi này đã tiến nhập thuỷ vực vô tận, phương hướng khó phân biệt, vạn vật cũng thế, lại ẩn giấu nhiều hiểm nguy, ai có thể xuất hiện vào lúc này?
Một khắc sau, tầm mắt mọi người hiện ra một con thuyền. Trên thuyền có hai người một nam một nữ. Nam tử tướng mạo bình thường, ăn mặc như văn sĩ trung niên, nữ tử dung nhân lại yêu kiều, khí tức thông thấu khiến người ta phải chú ý.
Khí tức này…
“Người của Lý gia!” Có người nhỏ giọng.
“Chư vị.” Đúng lúc đó Vương Kiều Tịch ở trên thuyền cung tay làm lễ, khách khí hỏi. “Xin hỏi đây là…”
“Bạch!”
Nàng còn chưa dứt lời, một đạo lưu quang đã lao tới, bên trong lưu quang xoay tròn đẩy màn nước thành gợn sóng kèm theo tiếng rống thất thanh.
“Nữ nhân Lý gia, mau bắt lấy!”
“Cái gì?” Vương Kiều Tịch sa sầm nét mặt, trong lòng nổi lên sát cơ.
Mạc Cầu cau mày, hắn quét mắt ra toàn trường, ba động khí cơ và pháp lực vận chuyển trong thể nội đám người kia, thậm chí ngay cả biến hoá của ý niệm thần hồn cũng đều lọt vào trong mắt.
“Xem ra, bọn họ đã nhận nhầm người rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận