Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 245: Thị uy

“Bành!”
“Kít... dát...”
Cái giường to lớn dài ước chừng một trượng, rộng tám thước đặt trên lầu làm sàn nhà cũng rung lên. Người khênh giường cũng là nữ tử, người nào cũng dung mạo xinh đẹp dáng người thướt tha thực lực lại không yếu, chỉ có ánh mắt ngây ngốc không hiện chút sinh sơ nào. Bốn người hạ giường xuống rồi cùng ngồi lên giường dìu Lục tứ gia đứng lên. Hai trong bốn người đỡ phía sau như đệm dựa, những người còn lại thì xoa bóp và dâng mỹ thực.
Con người to lớn này không cần tự làm bất cứ việc gì, tất cả nhu cầu đều có người phục vụ tận nơi. Hắn đứng đấy nhưng không có ai dám liếc nhìn nhiều. Nghe nói chỉ vì nhìn hắn mà có một tiểu gia tộc hơn bảy mươi nhân khẩu bị hắn ra lệnh đồ sát không còn một ai, ngay cả trẻ con cũng không tha.
Lục tứ gia không phải tu Tiên giả, nhìn thân thể hắn là đủ biết võ nghệ thế nào nhưng cái tính hung bạo thì lại nổi danh bậc nhất. Hắn cũng là người lo xử lý các việc đối ngoại của Lục phủ.
“Rầm rầm...”
Dưới lầu, tiếng vũ khí va chạm vang lên không dứt. Gần hai trăm Đại Kích võ sĩ xuất hiện trên đường, đội hình kéo dài đến hơn một trượng, sát khí tràn ngập. Trường kích xung thiên, sắp hàng chỉnh tề thành một khối nghiêm chỉnh. Ngoài ra còn có hơn trăm hộ vệ Huyền Giáp đứng ở hai bên, Huyền Giáp phản xạ hàn quang lạnh như băng.
Kiếm kích đao binh vừa động, nửa thành trì như rơi vào yên lặng.
Tinh binh!
Tứ đại binh chủng của Lục phủ không có ai không phải là thành phần tinh nhuệ, người nào cũng trải qua trăm trận và được tuyển chọn tỉ mỉ. Bọn họ được tướng giỏi huấn luyện, đi thì như gió, xâm lướt như lửa, bất động như núi, động thì lại như sấm dậy. Vừa ra trận đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Trên tửu lâu, Mạc Cầu đảo mắt lướt qua đám tinh binh rồi dừng lại ở một tòa nhà ở đối diện rộng không đủ trăm trượng. Nơi đó là trụ ở trong thành nội của Tử Dương Môn. Lúc này nơi đó sắp hóa thành sa trường.
Trải qua một thời gian âm thầm điều tra, cuối cùng Lục phủ vẫn quyết định ra tay với bọn họ. Thú thực là hắn cũng không giải thích được. Thực lực Tử Dương Môn mặc dù kém xa Lục phủ nhưng cũng là thế lực thâm căn cố đế chứ không phải tầm thường. Động tới Tử Dương Môn là cả phủ Đông An rộng lớn chấn động. Chỉ với lý do đó thì việc ra tay với Tử Dương Môn đã không phải quyết định khôn ngoan.
Việc Tử Dương Môn cấu kết với Huyền Y Giáo rất có thể chỉ là bị người ta hãm hại. Với một người không biết nội tình gì như Mạc Cầu cũng có thể nghĩ ra điều đó, những người khác chẳng lẽ lại không biết? Nhưng dù như thế, Lục phủ muốn xử lý Tử Dương Môn là xử lý ngay mà chẳng cần mất công nói đạo lý.
Cứ thế này, chỉ cần Huyền Y Giáo hay Nghịch minh làm chút thủ đoạn là sẽ khiến các thế lực lớn ở phủ Đông An bị quét sạch sẽ.
Có lẽ, đằng sau những chuyện này còn có nguyên nhân nào đó nữa.
Ở một lâu các khác có mấy người đang đứng chắp tay nhìn về nơi đây. Mấy người này khí thế bất phàm, dù cách xa gần một dặm mà vẫn có thể quan sát mọi việc rõ ràng như trước mắt.
“Tam đại gia tộc, Huyền Âm Bí Các, Trích Tinh Lâu đều có người tới, cao thủ Tiên thiên có không dưới mười vị, thật là náo nhiệt.” Một người cười khẽ. “Theo ta thấy, lần này là Lục phủ đang muốn thị uy.”
“Không sai.” Một người khác gật đầu. “Khai đao với Tử Dương Môn sẽ khiến các thế lực khác e dè không dám sinh hai lòng, chuyện như thế này Lục phủ đã làm không ít lần.”
“Lần này thì khác.” Diệu Đạo Nhân Hoa Bắc Đường cũng ở chỗ này, hắn chớp mắt nói. “Trước kia Lục phủ thị uy là để hiển lộ thực lực của mình, người khác có e dè hay không bọn họ không để ý. Bây giờ bọn họ làm vậy lại giống như là đang cố gắng lập uy để che lấp sự thiếu hụt về lực lượng vậy.”
“Nếu không phải thế, bọn họ chỉ cần chém đầu đám Tiên thiên của Tử Dương Môn để thị chúng là được, cần gì phải động can qua như thế? Cho tới lúc này, Lục phủ chưa bao giờ thiếu uy nghiêm!”
Điều này không sai. Lục phủ động thủ với toàn bộ Tử Dương MÔn sẽ gây ra tác động rất rộng. Lần hành động này của bọn họ là rất thiếu khôn ngoan trong mắt người ngoài. Đương nhiên, Lục phủ vốn bá đạo thành quen, sẽ có nhiều người cho điều này là bình thường.
“Nói cách khác...”, một người trong đó khẽ vuốt râu, ánh mắt lấp lóe. “Vị kia trong Lục phủ thực sự đã không còn?”
“Rất có thể là vậy.”
Không gian trở nên yên tĩnh, thần sắc mỗi người mỗi vẻ, không biết trong lòng từng người đang nghĩ gì. Nếu sự thực là vậy thì toàn bộ phủ Đông An sẽ có đại biến.
“Lục phủ muốn mạng của tất cả cao thủ Tiên thiên trong Tử Dương Môn, ngay cả Trang môn chủ cũng không tha. Thật là bức bách quá đáng.” Một người đột nhiên lên tiếng. “Nhưng nếu Tử Dương Môn không còn cách nào khác, có thể bọn họ sẽ chấp nhận bỏ qua đám Tiên thiên để xin Lục phủ tha thứ. Lúc đó, Trang môn chủ có tự sát tạ tội cũng không phải việc không thể xảy ra.”
“Không sai. “ Hoa Bắc Đường gật đầu. “Cho nên trận này Lục phủ không chỉ muốn thắng mà phải là thắng lớn để dẹp yên đám người không phục, các thế lực lớn xem đây là gương để không dám có tâm tư khác.”
Một người khác bước lên một bước, bàn tay đặt lên lan can híp mắt nhìn ra xa rồi chậm rãi nói. “Hiện giờ để xem sự chuẩn bị của ta có thể giúp Tử Dương Môn vượt qua kiếp nạn này hay không. Cũng mượn cơ hội này để thăm dò xem vị lão thái gia kia có còn khỏe mạnh hay không. Đúng rồi, bên Tam Phật Giáo nói thế nào?”
Có một người chắp tay trả lời.
“Bọn họ chỉ cầu truyền giáo, nếu chúng ta đáp ứng sau này để Tam Phật Giáo phủ giáo nghĩa khắp phủ Đông An thì mấy vị bồ tát bên họ sẽ đồng ý đến hỗ trợ.”
“Tốt.”
“Giết!...”
Một tiếng hô vang lên, mấy trăm nhân khẩu cùng hô theo. Tiếng giết vang trời như hóa thành thực chất từ trên cao phủ xuống đình viện.
“Ầm ầm...”
Đình viện như bị cự chùy giáng xuống làm gạch ngói, cửa nhà vỡ nát tan tành, bụi mù nổi lên bốn phía. Hơn trăm Đại Kích võ sĩ đồng thời công kích, trường thương dài hơn một trượng đồng loạt chỉ hướng vách tường phía trước.
“Bạch!”
“Ông...”
Ba mươi cây trường thương cùng nhau xung kích, kình lực khủng khiếp hóa thành một bức tường khí hung hăng đánh tới trước.
Chân khí ngoại phóng!
Ba mươi người này phần lớn đều là cao thủ nhị lưu, trong đó cũng không thiếu người đã là cao thủ nhất lưu.
“Oanh!”
Tường viện kiên cố ở trước mắt đám võ sĩ như được làm từ xốp giòn bị đổ sập. Ba mươi người khác từ phía sau giết tới, kình khí cuộn lên như rồng cuốn. Tất cả hơn một trăm người chia nhau tạo thành từng lớp tấn công lặp đi lặp lại không ngớt giống những bánh răng điên cuồng nghiền ép về phía trước. Những nơi bọn họ đi qua phòng ốc đổ sập, vận vật bị tiêu hủy không có cái gì thoát được.
“Lục phủ, các ngươi khinh người quá đáng!”
Từ trong đám bụi mù có âm thanh phẫn nộ rống lên, tiếng hét căm phẫn, tuyệt vọng và không cam lòng.
“Ta liều mạng với các ngươi!”
“Liều mạng!”
“Giết!”
Các nơi đình viện đều vang lên tiếng la giết, không biết bao nhiêu người từ những nơi bí ẩn xông ra, quên chết mà đánh. Trong đó có hai người mang uy thế mạnh nhất. Một người tay cầm trường đao, tử khí tung hoành lướt ngang một vùng rộng đến ba trượng. Một người còn lại thân cao tám thước, toàn thân là cơ bắp, hai tay cầm hai thanh chùy năm cả ngàn cân đập tới.
Trường Hồng Đao!
Bá Vương Chùy!
Hai vị này đều là cao thủ nhất lưu tiếng tăm lừng lẫy của Tử Dương Môn và đều từng có tên trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng lúc trước. Bây giờ chân khí người nào cũng tinh thuần, võ kỹ càng thêm thuần thục, thực lực chỉ thua kém cao thủ Tiên thiên mà thôi.
Trên tửu lâu, đám người nghiêm sắc mặt, không ít người ngả về trước trong vô thức, hai hàng lông mày cau lại.
“Đinh...”
Hơn mười ngọn trường kích đan xen như lưới đâm vọt tới, lại thêm hơn mười cán trường kích nữa xuyên theo khe hở mà vào. Sau ba lượt liên tiếp như thế, máu tưới đã vung ra tứ phía, hai người bị xé thành từng mảnh nhỏ. Cao thủ nhất lưu còn như thế, những người khác càng không đáng để nhắc tới. Những kẻ chưa vào nhị lưu thì một kích cũng không kháng cự được.
Từ xa nhìn lại đám Đại Kích võ sĩ giống như một con quái thú có cả ngàn cánh tay to lớn càn quét khắp đình viện. Trường kích như rừng, khi thì như con nhím đột kích, khi thì như bánh răng nghiền ép... Đám võ sĩ lúc hợp lúc tan, nhìn như tán loạn song kỳ thực từ đầu đến cuối đều liên kết thành một khối.
Sau thời gian uống cạn một chung trà, phân nửa đình viện đã trở thành phế tích, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Mạc Cầu chau mày, vẻ mặt trở nên ngưng trọng. Thế tấn công như vậy, dù là hắn rơi vào cũng là cửu tử nhất sinh, cùng lắm là dựa vào ngạnh công để liều mạng chạy ra thì mới có một chút hy vọng sống. Phù Ngao ở bên cạnh sắc mặt đã trắng bệch, bở môi run run. Những cao thủ Tiên thiên khác đều nghiêm sắc mặt, ánh mắt không giấu được nỗi sợ hãi.
Nếu Đại Kích võ sĩ là hung thú xông phá chiến trường thì đám Huyền Giáp hộ vệ chẳng khác nào Tử thần liêm đao chuyên lấy đi tính mạng đối phương. Bọn họ tập hợp thành đội năm đội ba, những đội ngũ này tùy thời có thể hợp lại hoặc tách ra để đảm bảo luôn có khả năng đối phó với nhiều tình huống, lại đủ cơ động tiễu sát địch nhân quanh mình. Chiêu thức lăng lệ chứa đầu sát ý, thường đã xuất ra là lấy mạng người.
Trụ sở này bị bao vây không cho ra vào từ hai ngày trước, số lượng người ở trong đó đã lên đến mấy trăm. Hiện giờ dùng mắt thường cũng có thể thấy được số lượng người mất mạng nhiều như thế nào, và tốc độ thì không ngừng tăng lên. Rất nhiều cao thủ nhất lưu như Hỗn Nguyên Chỉ Quách Bất Ngôn, Quái Đao Thần Ông Thẩm Mâu, Đông Sơn song kiệt... tất cả đều là những cao thủ vang danh nhưng không một ai sống sót.
Ngoài cao thủ của Tử Dương Môn, ở trong đình viện còn có cả những người khác nữa nhưng xem ra hôm nay bọn họ đều khó tránh khỏi.
Số lượng Đại Kích võ sĩ với hộ vệ Huyền Giáp tử thương lại không có mấy người. Bọn họ chiến đấu theo trận pháp, một khi đã kết trận rồi thì đám người giang hồ hầu như không có sức chống cự. Tứ đại binh chủng của Lục phủ mới xuất hiện có hai, nhân số tổng cộng cũng chưa tới ba trăm người mà thôi.
“Ôi!” Có người thấp giọng cảm khải. “Tử Dương Môn xong rồi!”
Từ đây có thể suy ra, thượng tầng Tử Dương Môn nếu không chịu đòn nhận tội thì kết cục diệt vong là điều không thể tránh khỏi. Lục phủ không cần tự mình xuất thủ, chỉ cần bọn họ ra lệnh một tiếng, tam đại gia tộc và các thế lực khác đều sẽ răm rắp nghe lời không dám chậm trễ rồi dốc hết sức diệt Tử Dương Môn như năm nào cùng nhau đối phó với Hắc Sát Giáo.
“Hắc hắc...”
Nằm trên giường, Lục tứ gia cười âm hiểm, đống thịt mỡ trên mặt hắn rung rung, bàn tay to lớn mập mạp giật giật sờ xuống dưới váy mấy nữ tử bên cạnh. Cảnh tượng trước mắt làm hắn vô cùng hưng phấn, hai con mắt nhỏ nổi tơ hồng, thân thể đu đưa không để ý đến vẻ đau đớn trên mặt mấy nữ tử.
Lục Dung khẽ nhíu mày nhưng cảm giác ấy nhanh chóng biến mất.
“A?”
Đột nhiên, hai hàng lông mày Mạc Cầu chau lại. Giữa phòng cũng có mấy người cùng đưa ánh mắt ngưng trọng nhìn xuống đình viện phía dưới.
“Răng rắc...”
Tiếng nứt vỡ vang lên khắp nơi, từ trong đám phế tích của trụ sở Tử Dương Môn đột nhiên lao ra mấy trăm đạo hắc ảnh.
Chúng là... Phích Lịch Tử!
Sắc mặt Phù Du An đại biến, hắn đứng bật dậy.
“Oanh!”
Một tiếng nổ lớn vang lên, ánh lửa chói mắt quét sạch một vùng rộng đến trăm trượng. Chỗ đó tập trung phần lớn Đại Kích võ sĩ và hộ vệ Huyền Giáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận