Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 629: Vào tay

Phủ thành chủ.
Vương Kiều Tịch nhận quyển trục từ tay thành chủ rồi lật giở. Đường Thế Vũ đổ mồ hôi trán, cúi đầu thấp giọng.
“Thượng tiên, địa thế phong thuỷ bị triều định ra lệnh cấm ngoại truyền, nơi này Đường mỗ cũng mới vẽ địa đồ từ mười mấy năm trước. Gần đây tương đối rõ, ít thiếu sót, nhưng những nơi xa không thì đảm bảo chính xác lắm. Còn các quốc gia ở quanh đây thì…”
Hắn lắc đầu, vẻ mặt đắng chát. “Việc đó tha cho tiểu nhân bất lực, sợ chỉ có tàng thư hoàng thành hoặc đại môn tiên tông mới có.”
“Ừm.” Vương Kiều Tịch gật đầu, vẻ mặt bất động thanh sắc. Nàng vốn cũng không đặt nhiều hy vọng ở nơi này. Kỳ thực, tình huống ở đại lục này, tu sĩ ngoại giới Vân Mộng Xuyên còn rõ hơn. Cách mấy trăm năm, ngàn năm bọn họ lại tiến vào một lần, năm này qua tháng nọ, đời truyền đời, có nhiều tông môn đã vẽ ra địa thế đến bảy tám phần.
Đây không phải việc bí mật, có điều mấy người bọn họ tiến vào nơi này vội vàng, chưa có chuẩn bị, những gì họ biết đều từ miệng của Trọng Minh Hoả Mãng kể cho. Địa thế trong trí nhớ của nó cũng chỉ giới hạn một phần thôi.
“Làm phiền.” Thu địa đồ lại, Vương Kiều Tịch nhìn đối phương hỏi. “Hình như thành chủ đang vội?”
“Không có…, không, tiểu nhân đúng là có chút lo lắng.” Đường Thế Vũ run người, lắp bắp. “Đám hạ nhân có mắt không tròng không biết đến chân tiên, dám ngăn cản ngài, nếu có đắc tội gì mong rằng thượng tiên đại nhân không chấp nhặt chúng tiểu nhân.”
Hắn ngừng một chút rồi vội nói. “Có thể làm việc cho thượng tiên là phúc phận của tiểu nhân.”
Vừa rồi Vương Kiều Tịch tiến vào phủ thành chủ không hẳn là thuận buồm xuôi gió. Người hộ viện ngăn cản là lẽ đương nhiên, còn có mấy người nói năng lỗ mãng khiến nàng không vui, tiện tay mà xua đuổi.
“Người không biết thì không đáng trách.” Vương Kiều Tịch cúi đầu nhìn Đường Thế Vũ. Trực giác nói cho nàng biết người này có phần cổ quái, nhưng chỉ dựa vào tu vi Trúc cơ, lại phải mượn nhờ ngoại vật, thực lực so với Luyện khí viên mãn không mạnh hơn bao nhiêu thì có thể làm gì?
Nàng chớp đôi mắt đẹp, chuyển sang nhìn một vật ở bên hông đối phương.
“Đó là cái gì?”
“Là một khối linh ngọc tiểu nhân ngẫu nhiên có được.” Thân thể Đường Thế Vũ run lên, vội gỡ ngọc bội bên hông xuống đưa tới. “Nếu thượng tiên thích xin cứ việc cầm lấy.”
“Không cần.” Vương Kiều Tịch lắc đầu, vừa đi vừa dò xét đối phương, sau cùng cũng không phát hiện ra chỗ nào không đúng. Nàng chắp tay. “Lần này đã quấy rầy thành chủ, tại hạ cáo từ.”
Vừa dứt lời, linh quang lấp loé, thân hình nàng đã biến mất tại chỗ. Đường Thế Vũ cúi đầu không nhúc nhích, đến lúc hạ nhân bên cạnh lên tiếng mới lặng lẽ ngẩng đầu lên, thở da một hơi dài nhẹ nhõm, khoát tay với người dưới và lau mồ hôi trên trán.
“Tất cả ra ngoài đi, việc xảy ra không được loạn truyền ra ngoài.”
“Tiểu nhân hiểu.”
Đến lúc trong phòng không còn ai, Đường Thế Vũ ra vẻ trầm ngâm, cầm ngọc bội trong tay ngẫm nghĩ rồi hướng vào trong đánh ra một đạo linh quang.
Ở nơi nào đó, thôn trấn bị huyết quang bao phủ, bên trong hiện ra cảnh tượng luyện ngục nhân gian, không biết có bao nhiêu người kêu rên thảm thiết rồi cuối cùng bị huyết quang thôn phệ, tan rã. Trên không trung, có ba người đang đứng, cảm giác như sự việc phía dưới không ảnh hưởng gì đến họ.
“Ông…”
Đột nhiên bên hông một người rung lên.
“Cái gì?” Gỡ ngọc bội xuống, người này hướng thần niệm quét qua, gương mặt hiện lên ý cười kỳ lạ. “Ám thủ ở một nơi bẩm báo, không biết từ đâu xuất hiện hai vị đạo hữu.”
Nói xong người này vung tay, tình cảnh của một nhóm người Lý gia hiện lên, cuối cùng dừng lại trước hai người một nam một nữ.
“Nam tử gọi Mạc Cầu, một vị kim Đan của Thiên Nhai đạo tràng ở Bắc giang, tu vi Kim Đan sơ kỳ, sở trường về luyện đan, nghe nói thực lực không kém.”
Một người đảo mắt rồi mở miệng. “Nữ tử dường như là người của Chân Tiên Đạo, cũng mới thành tựu Kim Đan, cả hai người đều là Kim Đan sơ kỳ.”
“Kim Đan sơ kỳ…”, người có tu vi cao nhất trong ba người im lặng một lúc mới lên tiếng. “Ba đối hai, có thể làm. Tinh huyết thần hồn của hai vị Kim Đan bằng cả hơn ba năm bôn ba, trở về nộp là thừa đủ.”
“Ừm.”
“Không sai.”
Hai người khác gật đầu phụ hoạ.
Lý Cao cúi đầu, lầm lũi dẫn Mạc Cầu đi. Trên đường phố người qua kẻ lại, cũng có một số người hướng ánh mắt tò mò nhìn về phía hai người. Trải qua nhiều năm mưa gió, bách tính nơi này đã quen với hoàn cảnh thiên nhiên, cách ăn mặc có nhiều thay đổi, tác phong nam nữ cũng tự do thoải mái. Đặc biệt, vì hoàn cảnh địa lý nên văn tự truyền thừa ít nhiều giống với ngoại giới nhưng khẩu âm thì lại khác biệt rất rõ. Điểm này làm Mạc Cầu cảm thấy rất thú vị.
Lý Cao đi bên cạnh, miệng không ngừng liên miên. “Lý gia chúng ta truyền thừa ngàn năm, tổ tiên là Hộ pháp của Ly Long Giáo, về sau giáo phái gặp tao ngộ, tổ tiên cũng liền phân ra. Huyết mạch Lý gia bất thường, có lợi ích lớn đối với việc tu hành cho nên suốt ngàn năm truyền thừa tuy cũng có lúc lên lúc xuống nhưng vẫn là một đại tiên gia. Có điều…”
“Đủ rồi.” Mạc Cầu lạnh nhạt cắt lời. “Ta không hứng thú với lịch sử Lý gia các ngươi, chúng ta chỉ gặp nhau một lần, giao dịch hoàn thành là sẽ không gặp lại nhau nữa, ngươi không cần phải nhiều lời như vậy.”
“Dạ vâng.”
Lý Cao biến sắc, vô thức cúi đầu. Hắn không biết quan hệ giữa Mạc Cầu và Vương Kiều Tịch, chỉ cảm thấy hai người rất thân mật nhưng lại không giống phu thê. So với Mạc Cầu thì hắn muốn đi theo bên cạnh Vương Kiều Tịch hơn. Nữ nhân đó mặc dù lúc cần cũng ra tay quyết tuyệt nhưng bình thường khí chất vẫn ôn hoà khiến người khác dễ gần gũi. Chẳng bù cho nam nhân đang đi bên cạnh hắn, khí tức âm lãnh, kiệm lời ít nói, cả người như quỷ phong âm trầm, nhìn vào thôi đã thấy lòng phát lạnh.
Xét đến tu vi, so với Vương tiên tử đã hiển lộ thân thủ, Mạc Cầu mang lại cho người ta cảm giác thâm bất khả trắc nhưng Lý Cao vẫn có phần lo lắng. Thượng tiên tuy mạnh nhưng theo tổ tiên ghi chép lại thì cũng không phải là không thể giết chết.
“Thượng tiên.” Nghĩ ngợi một lát, Lý Cao thận trọng nói. “Lần này Lý gia gặp nạn, động thủ ra tay là mấy thế lực trong đó có Ngự Thuỷ Đường, Vân Thuỷ Tông, bọn họ không thiếu cao thủ Đạo cơ. Ngài có nên chuẩn bị trước một chút không?”
“Không cần.” Mạc Cầu ngẩng đầu. “Ở phía trước phải không?”
“Vâng.” Lý Cao gật đầu. “Không giống với nơi khác, lão trạch Lý gia chúng ta nằm ngay chốn náo nhiệt của phàm nhân nên rất ít người biết, cũng đã thành tàng bảo vật, đáng tiếc…”
Hắn than lên một tiếng. “Gia môn bất hạnh sinh ra phản đồ, hiện giờ đã bị người của Ngự Thuỷ Đường chiếm mất.”
Hai người vừa trao đổi vừa đi đến một đình viện vắng vẽ trên con đường mòn dài. Đại môn đình viện mở vào trong, khung cảnh bên trong là một mớ hỗn độn như vừa bị đạo phỉ vơ vét, có mấy toà nhà đã sụp đổ.
“Thượng tiên cẩn thận.” Lý Cao thấp giọng. “Ở đây có chút khác thường, lẽ ra không thể yên tĩnh như vậy.”
Tu vi của hắn mặc dù không cao nhưng tính tình cẩn thận, bởi vì thế nên mới có thể dẫn đám người Lý gia chạy trốn được lâu như vậy.
“Ừm.” Mạc Cầu không biểu lộ gì, hắn cất bước đi vào trong đình viện. Một khắc sau, hoàn cảnh xung quanh biến đổi, các loại kỳ quang chiếu rọi, đại trận bao phủ, có mấy cỗ khí tức ngo ngoe muốn động, đem hai người giam ở trong đó.
Trận pháp!
“Thật to gan.” Tề Thiết Qua hét lớn. “Chỉ có một người mà cũng dám xâm nhập nơi đây?”
“Lý gia hiện chỉ còn không bao nhiêu người, các ngươi không nghĩ rời đi rồi mai danh ẩn tích, lại còn có lá gan quay lại?”
“Tề Thiết Qua.” Nghe xong mấy câu, Lý Cao biến sắc, lửa giận bùng lên. “Chính là người này tập kích tổ phụ làm người bị thương mới không địch lại Thẩm lão tặc mà chết. Lũ hèn hạ vô sỉ, nên giết đi.”
“Hừ.” Tề Thiết Qua hừ lạnh. “Là do Lý lão đầu nhìn người nông cạn, sao lại trách Tề mỗ? Tên tiểu bối như ngươi nghĩ có chỗ dựa thì có thể thoát chết sao?”
Vừa nói, hắn vừa hướng sang mấy người bên cạnh nháy mắt. Thẩm Thanh Hạc, Thượng Quan Bảo đang muốn ra tay chặn giết đối phượng, chẳng ngờ đối phương còn chủ động tìm đến tận cửa. Đây là niềm vui ngoài ý muốn, đồng thời cũng làm họ nảy sinh lòng cảnh giác.
Không có chỗ dựa, đối phương không có lá gan cỡ này! Có điều hiện giờ đối phương đã hãm vào đại trận, Nữ nhân kia cũng rời đi phủ thành chủ, đây là cơ hội tốt để bắt người.
“Lên.”
Mấy tên hậu bối trẻ tuổi quát lên một tiếng, pháp khí chập chờn lao ra chém vào trung tâm. Tiếng kiếm reo, tiếng phi kiếm biến hoá giữa trời, kiếm quang như tuyết lại như thiên tinh bay loạn rồi hạ xuống như mưa phùn. Cùng lúc đó trận pháp toàn lực được vận chuyển, kéo theo chi uy của mấy vị tu sĩ Đạo cơ phủ xuống.
“Phù phù!”
Hai đầu gối Lý Cao mềm nhũn, cả người ngã xuống mặt đất, chỉ nhìn thấy dư ba đã không còn chút đấu chí nào.
“Tiểu… cẩn thận…”
“Bành!”
rất nhiều kiếm quang đồng loạt trì trệ. Một lồng sáng vô hình xuất hiện quanh người Mạc Cầu, phi kiếm vừa chạm tới đã bị hãm sâu ở bên trong, ra sức giãy giụa nhưng không thể thoát ra.
“Quả có mấy phần năng lực, chả trách lại lớn mật như thế.” Hai mắt Thượng Quan Bảo co lại, hắn hét lớn một tiếng, một thanh Hàng Ma Xử nặng đến vạn cân ầm ầm đánh ra.
Hàng Ma Xử dài hơn một xích nhưng trọng lượng kinh người. Pháp khí xuất ra, trong chớp mắt đã dồn ép không khí tạo ra tầng tầng khí lãng mang theo lực lượng kinh khủng đập về phía Mạc Cầu.
“Bành!”
Cách Mạc Cầu ba thước, Hàng Ma Xử đột nhiên đình trệ không khác gì pháp khí của những người khác.
“Cùng động thủ.” Đến lúc ấy, chỉ có đồ đần mới không nhận ra tình cảnh thế nào. Dưới sự áp chế của trận pháp, những người hãm vào trong thực lực mười thành chỉ còn một hai, muốn thi pháp đối địch cũng khó khăn. Thế mà người này có thể ngạnh kháng một kích toàn lực của tu sĩ Đạo cơ! Đối phương còn chưa từng hoàn thủ, nếu mà hoàn thủ… thì còn thế nào?
Thẩm Thanh Hạc lạnh mặt, cong ngón tay búng ra, kiếm ý Yên Vũ mông lung chém ra mang theo tiếng sấm trầm đục, kiếm quang đại thịnh.
Kiếm khí Lôi Âm!
Tề Thiết Qua hét lớn, cánh tay xoay tròn, ba cái phi toa xoay tròn mang theo từng tia điện quang lướt đến, tốc độ so với Kiếm khí Lôi Âm không chậm bao nhiêu. Những người khác cũng không rảnh rỗi mà đồng loạt ra tay. Nhất thời, pháp khí, thần thông, bí pháp, lôi quang mịt mù, bên trong phòng ốc to nhỏ phát ra không biết bao nhiêu đạo kình lực kinh khủng.
Có điều…
Mạc Cầu chớp mắt, trong cảm nhận của hắn, thời gian tựa như ngừng trôi. Mỗi kiện pháp khí đột kích hắn đều nhìn rõ, khí cơ bộc phát, lôi quang ngo ngoe muốn động hiện ra không sót một thứ gì. Gần ngay trước mắt, trên phi kiếm đột kích có phù văn mây mù, ý niệm Mạc Cầu vừa động, hắn nhẹ nhàng đưa tay ra, bấm tay.
Lôi Hoả loé sáng!
“Oanh…”
Một đoàn ánh sáng chói mắt từ chính giữa thế như lôi đình quét sạch ra tứ phương. Pháp khí, lôi cầu, linh phù vừa chạm vào đã sụp đổ, pháp y hộ thể, nhục thân bách luyện bị ánh sáng đó quét qua liền hoá thành tro tàn.
Trận pháp bao phủ một phương ầm vang toái liệt.
“Không ổn!”
“Nguy rồi…”
“Mau trốn!”
Có mấy người ở xa vội phản ứng khá nhanh, trong nháy mắt Mạc Cầu thi pháp đã phát hiện ra vấn đề, vội hét lên hướng ra ngoài lao đi, không còn tâm tư để ý đến người khác xung quanh. Chỉ có Thẩm Thanh Hạc mang vẻ mặt tuyệt vọng đứng ở trung tâm, lạnh lùng nhìn Mạc Cầu, khoé miệng giật giật.
“Vô dụng!”
Đúng là vô dụng!
Mạc Cầu tiện tay vạch ra một đường, chân trời như vỡ ra một vết nứt, vô số liệt diễm phần thiên gào thét xông ra, chỉ trong chớp mắt đã có không biết bao nhiêu người tan rã. Dù là Đạo cơ tu sĩ như Thượng Quan Bảo, trước liệt diễm cũng không hề có lực hoàn thủ, chớp mắt đã bị đốt thành tro bụi.
“Đát…”
Mạc Cầu đạp nhẹ bước chân, thân hình đã xuất hiện trước mặt Thẩm Thanh Hạc, một tay phất qua, bóng người trước mắt hắn như pha lê vỡ vụn, chỉ còn một khối thạch đầu lưu lại.
Huyền Mộng Thần Thạch!
“Đứng lên đi.”
Mạc Cầu quay người, nhìn Lý Cao tê liệt ngã dưới đất mà khuôn mặt vẫn chưa hiểu ra chuyện gì. “Có việc ngày hôm nay, mấy chục năm sau sẽ không có ai dám hướng Lý gia các ngươi động thủ. Giao dịch đã thành, sau này chưa chắc gặp lại.”
“Thượng tiên…”
Lý Cao hoàn hồn đưa tay ra định nói gì, chưa kịp cất tiếng thì Mạc Cầu đã hoá thành hư ảnh tán đi.
Giữa không trung, Trọng Minh Hoả Mãng chăm chú nhìn địa đồ Vương Kiều Tịch mới mang về, một lát sau nó lắc đầu bất đắc dĩ. “Năm xưa tiểu yêu mặc dù đã qua đây nhưng chỉ là bị lão chủ nhân tiện tay phóng xuất, tiểu yêu không rõ tình huống xung quanh, nhiều nơi hoàn toàn không có trong ký ức.”
“Vậy thì cứ tiếp tục tiến lên thôi.” Mạc Cầu sờ Huyễn Mộng Thần Thạch. “Hiện nay chúng ta muốn ra ngoài đã không gặp khó khăn gì, chúng ta tìm kiếm thêm một chút cũng được.”
Mới qua mấy năm, linh vật thu được đã đủ cho trăm năm khổ tu, nguy hiểm bên ngoài chưa chắc đã trôi qua nên hắn không ngại tiếp tục đi dạo trong này. Mấy năm vừa rồi luyện thể võ đạo của hắn cũng có chút thu hoạch, hắn cần tĩnh tâm suy nghĩ tỉ mỉ hơn. Rất có thể qua một khoảng thời gian nữa hắn có thể gia trì Thập Phương Sát Đạo trên U Minh Hoả Thần Thân, hoặc là thôi diễn Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân thân lên đệ thất trọng.
“Vậy chúng ta đi về phía đông.” Trọng Minh Hoả Mãng phấn chấn. “Có một quận Đông Quy rất nổi danh, chỉ cần đến đó thì ta sẽ biết con đường tiếp theo phải đi thế nào.”
“Vậy thì đi thôi.” Vương Kiều Tịch thu hoạ quyển, độn quang rời đi. Mạc Cầu ở bên cạnh chắp tay sau lưng, vừa muốn đi theo thì Đại La pháp nhãn ở mi tâm bỗng nảy lên, thân hình bổ nhào về phía trước trong vô thức.
“Bạch!”
Hư không vỡ ra, một thanh trường kiếm thanh khiết xuất hiện ngay tại vị trí lúc trước của hắn. Trường kiếm như ngọc óng ánh lại vặn vẹo như trường xà, rõ ràng là được người ta dùng xương người sống luyện chế mà thành một thanh Bạch Cốt Kiếm.
“Là ai?”
“Cẩn thận!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận