Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 129: Công pháp

“Xem ra ngươi không biết rồi.”
Lão giả nhìn biểu hiện của Mạc Cầu là đoán ra ngay. Lão chậm rãi đi tới sau quầy rồi kéo ghế ngồi xuống.
“Tập võ luyện thân thể quan trọng nhất là phần cơ sở. Nếu trước mười tuổi đã bắt đầu thì căn cơ ổn định, phần lớn đều sẽ có thành tựu. Tiếc là người hiểu được điều này không nhiều. Hiểu được đã ít, có thể làm được lại càng ít, cho nên rất nhiều người luyện võ đã lãng phí quãng thời gian tốt nhất ấy.”
Mạc Cầu im lặng.
Trẻ con khi rèn luyện thì không chỉ cần có công pháp mà còn cần nhiều loại thuốc bổ phụ trợ. Đừng nói người bình thường, dẫu sinh ra trong nhà trung lưu cũng chưa chắc đã chịu nổi.
Cùng văn phú vũ không phải là câu nói chơi.
“Tiền bối.” Hắn nghiêm chỉnh chắp tay. “Chẳng lẽ bỏ lỡ quãng thời gian lúc nhỏ ấy rồi thì không thể thành công được nữa?”
“Chưa hẳn là vậy, nhưng thành tựu sẽ bị hạn chế đi nhiều.” Lão giả lắc đầu, đồng thời rút từ trong ngăn tủ ra giấy và bút.
“Mạc Cầu phải không?”
“Vâng.”
“Theo quy củ, trở thành đệ tử nội môn thì ngươi có thể sao chép hai quyển bí tịch, một quyển y thuật và một quyển võ công ở đây.” Lão ngẩng đầu nói. “Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”
“Phù...”, Mạc Cầu lấy lại tinh thần, ổn định tâm lý rồi mới nói. “Không biết tiền bối có gợi ý gì không?”
“Gợi ý?” Lão giả cau mày, nghe xong thì thả cây bút lông xuống, chăm chú nhìn hắn. “Xem ra ngươi sẽ không từ bỏ ý định tập võ.”
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu. “Vãn bối không cam lòng dừng lại như vậy.”
“A...”, lão giả cười khẽ. “Tập võ mà không vào Hậu thiên thì không thể nhập lưu. Mà muốn thành tự Hậu thiên chân khí, tinh khí nhất định phải sung túc. Thể chất của ngươi so với người thường không yếu, nhưng so với những người có căn cơ rèn luyện tốt thì lại không bằng.”
Mạc Cầu khẽ gật đầu thừa nhận. Hắn tự biết, lúc mới học võ, khí lực bản thân không bằng những người cùng tuổi bởi thế chất yếu ớt từ trước. Nhưng sự khác biệt ấy không hiện rõ. Tại Giác Tinh Thành, hắn có thể dựa vào cảm ngộ để lấy yếu chống mạnh. Nhưng khi so sánh với những người như Cốc Tu ở Kim Cương Tự lúc trước, chênh lệch hiện ra rõ rệt.
Cùng là cao thủ Luyện tạng, Thiên La Công và Long Xà Kình của hắn đều đạt tới cảnh giới viên mãn nhưng khí lực vẫn yếu hơn đối phương không ít. Đây chính là hậu quả của việc không được bồi dưỡng từ nhỏ, dù sau này có cố gắng thế nào cũng khó mà bù lại được.
“Tiền bối.” Mạc Cầu bước tới một bước. “Chẳng lẽ không có biện pháp khắc phục nào cả?”
“Có thì có, nhưng với ngươi thì không dễ.” Không chờ hắn truy hỏi, lão đã ung dung đáp. “Đệ tử nội môn chính thức tu tập Linh Tố tâm pháp sẽ có tác dụng cải thiện căn cơ. Dược Vương Bảo Điển của Chưởng môn cũng có tác dụng dịch cân tẩy tủy, nhưng ngươi có thể học những thứ đó sao?”
“Linh Tố tâm pháp. Dược Vương Bảo Điển.” Mạc Cầu lẩm bẩm.
“Không chỉ có phải Linh Tố chúng ta, các thế lực và môn phái lớn khác đều có pháp môn cải thiện thể chất.” Lão đưa tay chỉ một lượt những quầy để đồ rồi ra hiệu của hắn hãy tỉnh táo lại. “Những võ học này chỉ truyền cho đệ tử hạch tâm, ngươi muốn học là được học sao?”
“Tất nhiên, nếu ngươi có thể tìm được linh đan diệu dược, thiên tài địa bảo có tác dụng ấy thì cũng có hy vọng.”
Thân là thầy thuốc, Mạc Cầu thừa hiểu những thứ này khan hiếp và quý giá thế nào, đâu dễ có được.
“Ta là đệ tử nội môn, hẳn là có thể tu luyện Linh Tố tâm pháp chứ?” Mạc Cầu chớp mắt, thăm dò hỏi.
“Rất tiếc là không được.” Lão lắc đầu. “Không nói đến việc ngươi chỉ là đệ tử ký danh, không được lưu tên trong tông môn, Linh Tố tâm pháp đều là sư phụ truyền cho đệ tử, Vạn Quyển Lâu cũng không có, ngươi muốn học thì chỉ có cách đi cầu Đổng trưởng lão truyền thụ cho ngươi mà thôi.”
“Đổng trưởng lão?” Khóe miệng Mạc Cầu co giật.
“Nếu muốn dựa vào ta để tìm công pháp, sau này đại thành rồi muốn đổi là rất khó, nhất định phải dùng nó để đột phá. Tiểu tử, là ta nể mặt mũi của Hứa Mộ Vân nên mới nói với ngươi nhiều lời như vậy. Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ.”
Không gian trở nên yên tĩnh. Thân là ký danh đệ tử, Mạc Cầu có thể lấy được phần sau của Tam Dương Thung nhưng sau này phải dựa vào nó để đột phá. Như lời lão giả vừa nói, xác suất thành công không phải là không có nhưng rất thấp. Nếu mà không thành...
Theo y thư đã nói, nếu đột phá thất bại, tinh khí bị hao tổn lớn, không mất vài ba năm thì không khôi phục lại được.
“Tiền bối, ta đã nghĩ kỹ rồi.”
“Vậy sao.” Hai mắt lão sáng lên. “Ngươi muốn lấy cái gì?”
“Ta muốn Đan Khê Phổ Tế Lục.” Mạc Cầu đáp.
Quyển sách này Tần sư phó từng nhiều lần nhắc tới trước kia, xem như phần cao cấp hơn của Thanh Nang Dược Kinh. Nó không chỉ liên quan đến y lý, lý thuyết y dược mà còn đề cập đến vận chuyển ngũ khí và nhiều pháp môn chẩn trị nội thương nữa.
“Đây là y thư.” Lão giả gật đầu. “Bí tịch võ công thì sao? Trong Vạn Quyển Lâu có không ít công pháp có thể đạt thành Hậu thiên, những thứ phổ biến nhất có thể kể như là Tam Dương Thung, Đằng Vân Pháp, Quy Xà Bàn Vận Thuật...”
“Tiền bối.” Mạc Cầu lắc đầu. “Ta muốn lựa một môn võ kỹ đao kiếm hợp kích.”
Cuối cùng, hắn quyết định không lựa chọn công pháp. Theo suy nghĩ của hắn, hắn không thể hy vọng vào mấy thứ xa vời như là Dược Vương Bảo Điển của Chương môn được, nhưng Linh Tố tâm pháp thì chưa chắc đã không thể có.
Sau này dùng tiền hoặc tích lũy công lao thì vẫn có hy vọng học được nó từ chỗ Đổng trưởng lão. Lúc đó cơ hội thành công so với Tam Dương Thung vẫn nhiều hơn một chút.
“Ha ha...”, lão giả ngửa ra sau, vẻ mặt phức tạp. Một lúc sau lão mới gật đầu. “Cũng tốt, cũng tốt. Công pháp có thể lựa chọn không nhiều lắm, chọn võ kỹ có pháp môn không tệ, sau này cùng cảnh giới chém giết thì võ kỹ quan trọng hơn công pháp nhiều.”
“Ta muốn nhờ tiền bối chỉ bảo.” Mạc Cầu chắp tay. “Tiền bối trấn giữ Vạn Quyển Lâu đã nhiều năm, chắc chắn phải hiểu biết rất nhiều công pháp trong này, không biết có võ kỹ đao kiếm kết hợp nào tốt không?”
“Có. Bảy năm trước có một cao thủ nhị lưu đến từ Du Châu chết ở Dược cốc, người này có lưu lại một môn Âm Dương Thác Loạn Đao. Môn đao pháp này phù hợp với yêu cầu của ngươi.”
Tinh thần Mạc Cầu chấn động.
Đây chính là chỗ tốt của việc làm đệ tử nội môn. Đệ tử ngoại môn muốn học võ kỹ cũng không có võ kỹ có thể tấn giai Hậu thiên mà học. Mặc dù chỉ có một lần cơ hội, nhưng như thế là đã tốt lắm rồi.
“Đan Khê Phổ Tế Lục, Âm Dương Thác Loạn Đao.” Lão giả vừa đọc vừa ghi nội dung lên trên tờ giấy. “Ngươi quyết định chọn hai thứ này?”
“Vâng.” Mạc Cầu gật đầu, sau đó lấy từ trong người ra một cái bình sứ đưa tới. “Lão tiền bối, ta có thứ này nhưng không biết là cái gì. Ngài hiểu biết rộng rãi, có thể nhận ra nó hay không?”
Bên trong cái bình sứ là chất lỏng màu vàng hắn lấy được từ chỗ Cốc Tu, vốn định sẽ nhờ người trong Dược cốc xem cho, lão giả này cũng là người từng quen biết Hứa lão, hắn quyết định lên tiếng nhờ xem thế nào.
“Ồ!” lão giả nghe thế thì khí thế dâng lên. “Ngươi tìm đúng người rồi. Lão hủ lúc trẻ cùng với Hứa Mộ Vân được người ta gọi là Dược cốc song tiểu kiệt. Hắn chuyên về y thuật còn ta rành chế thuốc. Chỉ tiếc... thế sự đổi thay, cảnh còn người đã mất. Song anh danh chấn Dược cốc năm xưa nay người chết người bị thương, mỗi người một số phận!”
Lão vừa nói chuyện xưa vừa chậm rãi đón lấy cái bình. Vừa mở miệng bình ra, xem xét một chút là sắc mặt lão đã biến đổi.
“Đây là... Không thể nào!”
Lão thì thầm, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, cẩn thận nhỏ ra một giọt. Loại chất lỏng màu vàng này khá đặc, sóng sánh như thủy ngân vậy.
“Kim Cương Tô Du!”
“Kim Cương Tô Du?” Mạc Cầu thốt lên kinh ngạc. “Đây chính là thánh phẩm phụ trợ tu luyện ngoại công Kim Cương Tô Du?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận