Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 460: Quán chủ

Trong đám người phía trước, Cảnh Lăng thu người nghe ngóng tình huống diễn ra trong nội viện từ những người bên cạnh.
“Nghe nói là cừu gia trả thù, mấy chục người của Lý gia không một ai may mắn thoát khỏi.”
Những người bên cạnh vây xem chủ yếu thể hiện nỗi sợ hãi, thán phục hơn là thương xót, thậm chí còn có vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Việc này cũng không khó hiểu. Lý gia là gia tộc phụ thuộc vào thế gia tu tiên, ngày thường không thiếu việc ức hiếp người khác. Hiện giờ bọn họ gặp nạn, người khác có thể không châm chọc khiêu khích công khai cũng là vì còn kiêng kỵ đến thế lực tồn tại khác.
“Cừu gia trả thù?” Cảnh Lăng khẽ lắc đầu. “Cừu gia gì mà lại ra tay tàn ác như vậy? Ngay cả phụ nữ trẻ nhỏ đều không tha.”
“Ai biết được chứ.” Người kia phất tay. “Có điều người ra tay chắc chắn là rất lợi hại, rất có thể là cao thủ Tiên thiên, thậm chí là cả… tu tiên giả.”
“Ừm.” Cảnh Lăng gật đầu. “Thành nội xẩy ra việc này, những người kia hẳn sẽ phải ra mặt chứ?”
Nói xong hắn đưa tay chỉ về sườn núi Minh Đình Sơn.
“Vương…”, đối phương định mở miệng bỗng nhiên dừng lại, giống như lo lắng đến điều gì đó mà nhỏ giọng. “Có người tiến vào rồi.”
“A!” Cảnh Lăng trợn mắt, nhẹ gật đầu.
Không bao lâu sau, từ trong đình viện có một đoàn người bước ra, đi đầu là một nam một nữ khí chất không giống người bình thường. Một đám thủ vệ Vương gia vây quanh hai người đó đồng thời lớn tiếng xua đuổi dân chúng đang tập trung bàn tán.
Cảnh Lăng nhìn hai người kia, đưa tay sờ cằm rồi vô thanh vô tức từ trong đám người rút đi. Một lát sau hắn xuất hiện trong một tửu lâu trong thành.
Hậu viện.
“Cộc cộc…” Cảnh Lăng gõ cửa.
“Vào đi.”
Một âm thanh ngột ngạt từ trong nội viện vang lên. Cảnh Lăng đẩy cửa, hắn thấy bên trong có ánh đèn lắc lư, cửa phòng mở ra, bóng người chập chờn.
Cảnh Lăng cúi người cẩn thận từng tí một đi vào trong phòng.
“Sư huynh, ta theo phân phó của ngài một nay tới Lý gia một chuyến thì gặp được của Thái Ất Tông tới.”
“Chắc chắn chứ?” Trong phòng có một nam tử trung niên râu dài ba tấc mở hai mắt hỏi. “Nhanh như vậy sao?”
“Vâng.” Cảnh Lăng gật đầu. “Sư huynh, bọn họ đến còn nhanh hơn chúng ta tưởng tượng. Chúng ta… có cần rời đi không?”
Hắn nói chuyện với vẻ thấp thỏm.
“Rời đi?” Lão giả kia hơi nhếch miệng. “Nơi này phàm nhân hỗn tạp, thần niệm của tu sĩ Đạo cơ cũng bị ảnh hưởng lớn. Nhờ linh phù sơ tôn ban thưởng mà bọn họ không phát hiện được sự có mặt của chúng ta. Người lại là…”
“Hừ!” Hắn hừ lên một tiếng rồi mới nói tiếp. “Một khi ra khỏi thành, tác dụng Linh phù trên người chúng ta giảm xuống sợ là không gạt được bậc cao nhân đâu.”
“Sư huynh nói đúng lắm.” Cảnh Lăng gật đầu liên tục. “Thế nhưng… ta vẫn còn có điều lo lắng.”
“Không cần phải lo.” Lão giả kia lạnh lùng. “Yên tâm, ngươi vốn là phàm nhân, chút khí tức trên người này sẽ không khiến cho người tu hành chú ý. Ngươi cứ ngoan ở lại như trước đây, không việc gì. Nếu rời đi…”
Hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp. “Yên tâm, sư tôn tự có tính toán, xem chừng một khoảng thời gian nữa chúng ta cũng sẽ đi thôi.”
“Thật vậy sao?” Cảnh Lăng chấn động. “Sư huynh, chúng ta sẽ rời đi vào lúc nào? Hơn nữa người của Thái Ất Tông đã tới, có thể là cao nhân Đạo cơ, trước mắt ngài cũng nên dừng động thủ rồi chứ?”
Cảnh Lăng đối với vị sư huynh này của mình cũng có chút bất đắc dĩ. Rõ ràng sư tôn đã thông báo, khoảng thời gian này tạm thời không ra tay với phàm nhân nhưng hết lần này đến lần khác, đối phương tài cao gan cũng lớn, vì để tu vi tăng tiến thêm một bậc nên thỉnh thoảng vẫn ra ngoài tìm chút huyết thực rồi mới trở về. Hiện giờ tình hình đã đến nước này rồi…
“Ta làm việc còn phải chờ ngươi lắm lời sao?” Lão giả kia trầm sắc mặt, ánh mắt hiện ra một tia ngoan lệ, sát khí hiện ra, thấy Cảnh Lăng rụt đầu mới hừ lạnh khinh thường. “Sư đệ, mặc dù ngươi thiên phú không tồi nhưng nhập môn muộn, thành tựu sau này ra sao còn chưa biết được. Còn lúc nào rời đi thì ngươi không biết, ta cũng không biết, chúng ta chờ sư tôn an bài thôi.”
“Sư huynh nói đúng lắm. “ Cảnh Lăng gật đầu liên tục.
“Ừm.” Lão giả kia thu liễm nộ khí rồi khẽ vung tay áo dài. “Ngươi đi đi.”
“Vâng.” Cảnh Lăng gật đầu rồi khom người lui ra.
“Chờ một chút.” Chân mày lão bỗng nhíu lại.
“Dạ…”, Cảnh Lăng vội dừng bước, “sư huynh có gì chỉ dạy hay sao?”
“Trên vai ngươi có côn trùng kìa.” Lão hừ lên một tiếng. “Dọc đường đến đây ngươi không phát hiện ra sao, xem ra khoảng thời gian này tu vi của ngươi ngày càng thụt lùi rồi đấy.”
“Côn trùng?”
Cảnh Lăng ngạc nhiên, đưa tay phất một cái, quả nhiên từ trên đầu vai rơi xuống một đầu phi trùng. Phi trung rơi xuống đất lại bật lên, giương hai cánh bộ dạng không sợ con người chút nào. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy bên ngoài thân phi trùng loé lên quang mang ám trầm, rõ là được chế tạo từ kim loại.
Không gian đột nhiên trở nên tĩnh lặng. Hai người giương bốn mắt nhìn nhau, trong lòng phát lạnh.
“Đi.”
Lão giả rống lên, thân thể nhanh chóng được một tầng hắc quang bao phủ hướng về vách tướng phía sau hung hăng đánh tới.
Cảnh Lăng muốn hành động thì phát hiện người mình trở nên cứng nhắc, không thể động đậy được.
“Định.”
Lúc ấy có một thanh âm nhu hoà từ ngoài viện truyền tới. Tiếng nói vừa dứt, khí cơ giữa thiên địa đột nhiên đình trệ, linh khí như dây trói trong nháy mắt trói buộc hai người tại chỗ. Lão giả kia tạo ra thanh thế không nhỏ lúc lùi lại cũng bị đình trệ không thể nhúc nhích.
“Bốp bốp…”
Có tiếng vỗ tay vang lên phía sau.
“Sư muội, Ất Mộc Định Thân Pháp thật cao thâm, chỉ địa thành cương, thổ tự hoá lao thành dễ như trở bàn tay vậy.”
“Sư huynh quá khen.” Tang Thanh Hàn mỉm cười. “Nhờ sư huynh kinh nghiệm phong phú, rất nhanh đã tìm ra manh mối, tiểu muội thật là bái phục.”
“A…, không tính là gì.” Mạc Cầu lắc đầu đẩy cửa bước vào, hai mắt nổi lên linh quang. Hắn sở tu rất nhiều công pháp, đối với nhiếp hồn chi pháp cũng có nghiên cứu nhất định. Sau khi lấy được Huyễn Thần Bảo Điển và Thần Hồn Nhất Đạo từ trong tay Ti Hành thì công phu càng là nhất tuyệt.
Thanh Phong Quán.
Trời đã chuyển tối, một đoàn người xe đi vào hậu viện, dưới sự giúp đỡ của mấy vị đạo nhân, mấy cỗ xe theo nhau dừng lại. Trác Bạch phượng, Diệp Tử Quyên một trước một sau đi tới đại điện.
“Vân quán chủ.” Trác Bạch Phượng ôm quyền chắp tay. “Làm phiền đã chiêu đãi, xin đa tạ.”
“Tiên tử không cần khách khí.”
Vân quán chủ có khuôn mặt gầy gò, dáng người cao ráo cầm trong tay một cái phất trần, khí chất tiên phong đạo cốt. Đối phương nghe xong thì mỉm cười. “Đều là người đồng đạo, quan tâm nhau một chút có đáng gì. Huống chi có thể gặp gỡ hai vị tiên tử của Thái Ất Tông cũng là may mắn cho bần đạo.”
Diệp Tử Quyên nhoẻn miệng cười. “Vân quán chủ, thương đội Diệp gia chúng ta cũng lần đầu đi qua đường này, lần đầu được biết Thanh Phong Quán. Trong quán có tiền bối bao nhân bực này mà lại không có tiếng tăm gì, người đời không ai biết tới, tâm tính như thế thật khiến người khác phải bội phục.”
“Có gì to tát đâu.” Vân quán chủ khoát tay. “Chỉ là ta thích một lòng tu hành, không muốn vướng vào tục sự mà thôi.”
“Đạo hữu chịu được nhàm chán, thảo nào có thể đạt đến thành tựu như này. Điều này làm ta nhớ tới một vị tiền bối ở trong tông môn khác.” Trác Bạch Phượng gật đầu. “Vị kia cũng là một người khổ tu, mặc dù thanh danh không lớn nhưng bản lĩnh tự thân lại vượt xa đồng đạo cùng cấp. Nếu quán chủ gặp được người ấy thì rất có thể sẽ trở thành hảo hữu.”
“Thật vậy sao?” Vân quán chủ gật đầu. “Nếu có duyên ta sẽ đến bái phỏng.”
“Nếu Quán chủ nguyện ý xuất sớn, Tử Quyên nguyện làm người dẫn tiến.” Đôi mắt đẹp của Diệp Tử Quyên sáng lên. “Vị tiền bối kia cũng là cung phụng của Diệp gia chúng ta, thông thạo việc luyện đan, tạo nghệ giống như trận pháp của quán chủ vậy, tinh xảo vô cùng.”
“Ha ha…”, Vân quán chủ cười lên sang sảng. “Hai vị nói đến làm bần đạo cũng thấy động tâm. Chỉ là chút hàng hoá mà phiền hai vị tiên tử áp vận thế này thật là…”
“Không dám dối quán chủ, lần này chúng ta áp vận hàng hoá có hơi khác bình thường.” Trác Bách Phượng ngẫm nghĩ rồi nói. “Là vài sinh vật sống, cho nên cần để ý nhiều hơn một chút.”
Vật sống không thể cho vào túi trữ vật, thú đại, thú phiên lại yêu cầu nhiều điều kiện hà khắc cho nên nhiều người tu hành gặp phải hàng hoá kiểu này đành phải lặn lội đường xa. Điểm tốt là áp vận hàng hoá kiểu này giá thành tương đối cao, xứng đáng để cho tu sĩ Đạo cơ xuất hiện.
“Việc này…”, Vân quán chủ chớp mắt rồi chậm rãi gật đầu. “Tiên tử đi theo cũng tốt. Thực không dám giấu, khoảng thời gian gần đây, xung quanh nơi này có tu sĩ tà đạo xuất hiện.”
“Quán chủ cũng biết việc này sao.” Diệp Tử Quyên ngạc nhiên. “Quả thực đúng như thế, Diệp gia chúng ta có hai nhóm thương đội cũng biến mất không để lại dấu tích gì ở gần đây.”
Nói xong nàng đảo mắt nhìn đối phương.
“Bần đạo có nghe thấy.” Vân quán chủ không biểu hiện gì, chỉ nói. “Việc này đã được bẩm lên quý tông, không lâu sau chắc sẽ có cao nhân đến để giải quyết thôi.”
Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu nhìn lên trời. “Lạ thật, nơi này của bần đạo lại có khách quý ghé thăm hay sao?”
Mấy người còn đang nói chuyện thì ở phía trước đã có âm thanh quen thuộc vang lên.
“Phía dưới là Thanh Phong Quán, đệ tử Thuần Dương Cung là Mạc Cầu tới để bái kiến.”
“Mạc tiền bối?”
“Thật đúng dịp.”
Hai nữ tử nghe tiếng thì không giấu được vẻ vui mừng, hai mắt sáng lên.
“Sao vậy?” Vân quán chủ chớp mắt, vẻ ngạc nhiên. “Chẳng lẽ đạo hữu mà hai vị tiên tử vừa nhắc tới chính là vị Mạc đạo hữu này?”
“Đúng vậy.” Trác Bạch Phượng gật đầu, gương mặt còn chưa hết ngạc nhiên. “Nhưng Mạc tiền bối bái nhập tông môn mấy chục năm chưa từng ra ngoài, sao lần này lại tới đây?”
“Ha ha…”, Vân quán chủ khẽ vuốt sợi râu cười nói. “Xem ra chúng ta quả thật hữu duyên.”
Nói xong hắn khẽ vung tay áo, xé mở trận pháp bao phủ Đạo quán rồi nhìn hai người đáp xuống đại điện.
“Diệp cô nương, Trác cô nương.” Nhìn thấy hai người ở trong điện, Mạc Cầu không khỏi sững sờ. “Sao các ngươi lại ở chỗ này?”
“Mạc tiền bối. Tang sư tỷ.” Trác Bạch Phượng cúi người thi lễ. “Diệp tỷ có một chuyến hàng hoá tương đối phức tạp nên nhờ ta giúp đi áp vận một chuyến.”
Tiến giai Đạo cơ rồi, vì thọ nguyên tăng lên nên bối phận thông thường tương đối phức tạp. Có lúc tổ tôn nhị đại cùng là Trúc Cơ, sư đồ cùng tiến giai là việc không hiếp gặp. Vì thế người tu hành thường giữ cách gọi theo cảnh giới. Như lúc này Trác Bạch Phượng và Tang Thanh Hàn là người cùng thế hệ, Tang Thanh Hàn với Mạc Cầu cũng là cùng thế hệ. Trác Bạch Phượng lại gọi mạc Cầu là tiền bối.
“Thật đúng dịp.” Mạc Cầu gật đầu rồi quay sang nhìn vị quán chủ ở bên cạnh. “Có phải Vân quán chủ đó không?”
“Đúng vậy.” Vân quán chủ chắp tay cười nói. “Chúng ta vừa mới nhắc đến đạo hữu, thật hay đạo hữu lại xuất hiện.”
Mạc Cầu gật đầu. “Lần này Mạc mỗ đến thật ra là có việc muốn nhờ.”
“A!” Vân quán chủ nhíu mày vẻ ngạc nhiên. “Mời đạo hữu cứ nói.”
“Ta đến là muốn mượn quán chủ một vật.”
“Là vật gì?”
“Cái đầu trên cổ ngươi!”
Vừa dứt lời, một vệt kiếm quang loé lên, cái đầu của Vân quán chủ đã bị chém rơi xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận