Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 593: Con mắt

Vương Kiều Tịch trở về làm cho từ trên xuống dưới Thương Vũ Phái đều vui mừng, trụ sở tông môn giăng đèn kết hoa liên tiếp mấy ngày liền. Trụ sở tông môn ở biên giới Bắc Xuyên đảo vực, bình thường tương đối hỗn loạn nhưng ít có thế lực lớn. Tông môn mà có một vị tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ tọa trấn thì Thương Vũ Phái chắc chắn thuộc về một trong những thế lực hàng đầu ở đây.
Mấy ngày sau đó liên tục có người đến nơi xin bái phỏng. Tống gia, Thất Tinh Đường, Cự Kình Bang sau khi biết được tin tức cũng đều đến chúc mừng. Không khí náo nhiệt kéo dài gần một tháng. Sau khoảng thời gian đó Vương Kiều Tịch lập tức bế quan, với bên ngoài thi tuyên bố là muốn tu hành một môn bí pháp, nhưng những người ở gần thì đều biết rõ là nàng muốn thử nghiệm tiến giai Kim Đan.
Việc bế quan lần này được hay không được đều có quan hệ lớn đến sự phát triển về sau của Thương Vũ Phái. Tiết Lục Y vừa mới mừng vui chưa được bao lâu thì lại thấp thỏm bất an xen với hy vọng. Việc tiến giai Kim Đan rất kỵ bị người khác quấy rầy, cho nên lựa chọn địa điểm để bế quan là việc cực kỳ trọng yếu. Nơi đó không chỉ an toàn mà còn phải có linh khí đầy đủ.
Điều khiến Tiết Lục Y không hiểu chính là, Vương Kiều Tịch không lựa chọn nơi bí địa mọi người đã chuẩn bị từ trước mà lại lựa chọn bàn bạc với Mạc trưởng lão của Xích Hỏa Phong. Thương Vũ Phái to lớn như thế, người biết nơi chưởng môn bế quan lại không phải sư muội của nàng, cũng là phó môn chủ Tiết Lục Y mà lại là một “người ngoài”.
Việc này không khỏi làm cho mọi người thắc mắc, ánh mắt nhìn Mạc Cầu càng thêm cổ quái. Nhất là Tiết Lục Y. Nhiều năm không gặp, nàng có rất nhiều điều muốn nói với sư tỷ nhưng không ngờ, sư tỷ lại chỉ thích tìm Mạc trưởng lão để bàn bạc, nghị sự.
Đối với biểu hiện và thái độ của mọi người, Mạc Cầu không để ý. Sau khi sắp xếp chu đáo của Vương Kiều Tịch, hắn quay lại động phủ của mình ở Xích Hỏa Phong rồi đắm chìm trong việc tu hành, không tiếp khách lạ như trước.
“Ông...”
Trong phòng tối, hỏa quang lóe lên rồi biến mất. Mạc Cầu mở hai mắt, con ngươi hiện ra một vòng u ám. Bàn tay hắn vươn ra, một ngọn lửa màu đen nhẹ nhàng trôi nổi trong lòng bàn tay.
Hắc Liên Tịnh Hỏa!
Linh hỏa này cực kỳ quỷ dị, chỉ nhìn thôi cũng khiến lòng người xem phát lạnh, ý thức mơ hồ, tinh thần rối loạn, chỉ Luyện khí có thành quả mới có thể ngăn cản.
“Ba!”
Bàn tay nắm lại, linh hỏa băng tán biến mất không thấy nữa. Mạc Cầu trầm ngâm, một lát sau mới thở dài. Như dự đoán từ trước, sau khi luyện hóa Hắc Liên Tịnh Hỏa, uy lực của linh hỏa lần nữa gia tăng nhưng khả năng khống hỏa đã tới cực hạn. Sau này có gặp thêm linh hỏa khác, cưỡng ép luyện hóa cũng khó mà tăng thêm uy lực của hỏa diễm. Trừ phi...
Hỏa Thần Pháp Tướng!
“Sau khi hiển lộ Hỏa Thần pháp tướng, khả năng khống hỏa có thể tăng thêm mấy lần, uy năng hỏa diễm cũng tăng nhiều, tiếc là không duy trì lâu dài được.”
Căn cơ của Hỏa Thần Pháp Tướng là huyết mạch trong cơ thể. Thi triển Pháp tướng, thứ tiêu hao chính là tinh huyết trong thể nội, mà tinh huyết thì có hạn, không có khả năng bộc phát trong thời gian dài, sau khi bộc phát rồi cũng cần thời gian dài mới có thể khôi phục được.
Đáng tiếc, nếu còn ở Thái Ất Tông, với công lao thăm dò động thiên, hắn có thể có được Tam Dương Ly Hỏa Công của cảnh giới Kim Đan. Tuy hiện nay công pháp này chỉ có thể dùng đẻ phụ tu nhưng lại có năng lực thống ngự rất nhiều pháp thuật hỏa hành. Khả năng khống hỏa cũng có thể tăng lên một bậc.
Lúc đó, chỉ dựa vào khả năng khống hỏa cũng có thể tranh phong với Kim Đan trung kỳ, lúc đấu pháp với người khác cũng không đến mức bó tay bó chân.
“Bành!”
Hư không run lên, cánh tay Mạc Cầu vung vẩy, tàn ảnh lưu lại, hơn mười trượng hư không trước mặt hắn như bị trọng chùy đập cho nổ tung. Mặt đất mấy trượng quanh đó hóa thành một vòng xoáy, lực lượng kinh khủng vần vũ. Dưới lực lượng đó, một kiện pháp khí rơi vào cũng có thể bị xoắn nát dễ dàng.
Ngũ Nhạc Trấn Ngục chân thân!
Mạc Cầu hơi nắm bàn tay, cảm thụ lực lượng mênh mông trong thể nội, hắn cảm giác được lực lượng như ngưng thực và có thể đánh nát hết thảy. Môn công pháp này không hổ là công pháp luyện thể đỉnh phong của Thái Ất Tông, đệ tứ trọng viên mãn đã như vậy, nếu tu thành đệ ngũ trọng, thậm chí như Nhạc Thủ Dương thì sợ là pháp bảo như của Ngân Xà điếu Tẩu cũng không thể tổn hại đến thân thể được.
Nhạc Thủ Dương đấu pháp cùng người khác gần như không phải dùng đến pháp khí, chỉ cần lao tới gần dùng quyền cước. Tất nhiên, nghe nói Nhạc Thủ Dương có pháp bảo trong người và uy lực cũng rất cường hãn, nhưng có thể buộc người này sử dụng đến pháp bảo cũng không có mấy người. Khống hỏa chi thuật hiện không có tin tức, Mạc Cầu đành tập trung vào Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân này.
“Huyết đan.”
“Tam Chuyển Nguyên Công.”
“Thiên Yêu Bảo Điển.”
Trên con đường luyện thể, hắn chìm đắm trong nhiều loại pháp môn phụ trợ. Thứ nhất là huyết đan. Lực lượng của huyết đan không chỉ có thể giúp gia tăng khả năng khống hỏa mà còn có thể kích thích nhục thân, giúp ích cho việc tu hành pháp môn luyện thể. Đáng tiếc là theo sự tăng lên của tu vi, huyết mạch nhục thân càng phát triển cường hãn thì huyết đan luyện chế từ huyết mạch của linh thú bình thường đã không còn tác dụng, trừ phi nó phải được luyện chế từ huyết mạch của linh thú hỏa hành cực kỳ hiếm thấy.
Mà linh thú như thế đâu dễ rút ra tinh huyết?
Thứ hai là vấn đề bí pháp. Tam Chuyển Nguyên Công và Thiên Yêu Bảo Điển đều có tác dụng kích thích nhục thân dị biến, nhưng pháp môn này có tác dụng phụ rất lớn, chỉ cần sơ sẩy là thân thể liền biến đổi hoá thành nửa người nửa yêu. Tất nhiên, do Mạc Cầu có tinh thần thức hải giúp cho việc cảm ngộ và thôi diễn công pháp nên mặc dù có phiền phức nhưng cũng không phải vấn đề không thể giải quyết.
Sau một lúc trầm ngâm, hắn đưa tay lấy một viên đan dược rồi nuốt vào bụng, lặng lẽ luyện hoá. Dù sao, pháp lực mới là vấn đề căn bản. Nếu hắn đạt tới tu vi Kim Đan hậu kỳ, chỉ dựa vào Thái Ất Luyện Ma kiếm quyết thôi cũng có khả năng quét ngang cảnh giới Kim Đan rồi. Chỉ là pháp lực không thể vội vàng tích lũy, nên Linh Cữu Bát Cảnh Công, Mạc Cầu không thể bỏ bê tu hành.
“Người mang bí thuật luyện thể, pháp môn ngự kiếm, thiên phú khống hoả, mặc dù sơ nhập Kim Đan nhưng thực lực không yếu hơn Kim Đan đã tiến giai lâu năm. Ví như thu triển Hoả Thần Pháp Tướng, lực bộc phát có thể so với Kim Đan trung kỳ. Nếu cùng lúc thi triển Thập Đại Hạn thì ở cự ly gần, thực lực của ta đã gần tới cảnh giới Kim Đan hậu kỳ rồi.”
“Ừm…”, Mạc Cầu nghĩ đến đây thì lại khẽ lắc đầu. “Cho đến bây giờ ta chưa từng thấy tu sĩ Kim Đan hậu kỳ toàn lực xuất thủ, cụ thể như thế nào thì phải gặp rồi mới biết được.”
Tông sư Kim Đan không dễ thấy. Cả Bắc giang to lớn cũng không có mấy vị Kim Đan hậu kỳ, mỗi vị đều có danh hào, tỷ lệ gặp được không lớn. Sau một lúc trầm ngâm, ánh mắt Mạc Cầu khẽ động, hắn lấy ra một tấm lệnh bài trên thân.
“Trúc lão?”

“Mạc đại tiên sinh.”
Một người dáng vẻ gầy lùn, mặt chuột cung tay làm lễ, miệng nở nụ cười mang lại cho người ta cảm giác đang nịnh nọt nhưng Mạc Cầu không dám xem thường người này. Vị này là một tu sĩ Kim Đan trung kỳ đến từ Hà gia, một trong tứ đại thế gia, xưng là Hà Bách Linh.
“Hà đạo hữu.” Mạc Cầu chắp tay. “Đạo hữu nhờ Trúc lão mời tại hạ đến đây không biết có việc gì?”
Mấy ngày trước, sau khi nhận được tin Mạc Cầu đồng ý đến đây, nhưng đến rồi mới biết người muốn gặp mình không phải là Trúc lão mà lại là người này.
“Không sai.” Hà Bách Linh gật đầu. “Nghe nói Ngân Xà Điếu Tẩu của Ma Y Giáo bị Mạc đại tiên sinh chém giết, việc này thật đáng mừng. Mà mỗ đã muốn sớm đến ra mắt đạo hữu từ lâu.”
“A…”
“Tất nhiên, đồ trong tay Ngân Xà Điếu Tẩu Hà mỗ cũng cảm thấy rất có hứng thú.”
“Ồ.” Mạc Cầu hơi nhíu mày, vẻ tiếc nuối. “Nếu đạo hữu muốn có cái cần câu kia thì xin lỗi vì Mạc mỗ không thể đáp ứng vì đã đồng ý thế chấp cho người khác rồi.”
“Vậy sao!” Khuôn mặt Hà Bách Linh cứng lại, trong mắt không dấu được vẻ thất vọng. “Xem ra là Hà mỗ đã đến chậm một bước.”
Dừng một chút, hắn lại tiếp tục. “Không biết sọt cá thì sao, đạo hữu có tính toán gì cho nó chưa?”
“Sọt cá.” Mạc Cầu chớp mắt. “Hà huynh muốn thứ đó?”
Sọt cá Mặc Lân kia tuy không phải là pháp bảo nhưng cũng là một kiện kỳ vật, bên trong giữ hơn vạn linh ngư, dùng bí pháp luyện chế, sau khi phóng xuất có thể che khuất cả bầu trời. Ngay cả Thái Ất Luyện Ma Kiếm trận cũng không thể dễ dàng áp chế được. Với tông sư Kim Đan, nếu có được nó thì cũng xem như có thêm một thủ đoạn cường hãn mà lại gần như không tiêu hao pháp lực để khu xử.
“Không sai.” Hà Bách Linh gật đầu. “Không chỉ sọt cá, những vật khác trên người Ngân Xà Điếu Tẩu Mạc đạo hữu cũng có chứ? Giá tiền thế nào Hà mỗ tuyệt sẽ không để ngươi thất vọng.”
“Đồ vật cũng không ít.” Mạc Cầu ngẫm nghĩ rồi gỡ một cái túi đựng đồ trên người ra đưa tới. “Mời đạo hữu xem.”
Đây là đại điện trên quy đảo, vốn có trận pháp thủ hộ, lại có hai vị Kim Đan toạ trấn nên Mạc Cầu cũng không sợ đối phương dám manh động cướp đồ của mình.
“Đa tạ.” Hà Bách Linh vui mừng đưa tay nhận lấy, thần niệm quét qua, ánh mắt liền sáng lên.
Một lát sau, trước mặt hắn đã bày thêm mười mấy đồ vật, trong đó có sọt cá, ngọc phù, linh vật và một ít linh ngư đóng băng.
“Mạc đạo hữu, chuyện giá tiền…”
“Công pháp, bí tịch thì tốt, đan dược và linh vật cũng có thể mang ra đổi, chỉ có Linh thạch thì không được.”
Còn pháp bảo? Những vật này của Mạc Cầu cũng xem như hiếm thấy nhưng còn kém xa một kiện pháp bảo.
“Được.” Hà Bách Linh gật đầu rồi đưa tới một mai ngọc bài. “Mạc huynh, ngươi xem đồ ở bên trong xem.”
Mạc Cầu tiếp nhận, thần niệm vừa xuống trong lòng đã thất kinh, nhưng gương mặt lại bất động thanh sắc. “Hà gia không hổ là gia đại nghiệp đại, nội tình thâm hậu, Mạc mỗ bội phục. Trong này tại hạ muốn có Vô Ngân Thiên Y, Phượng Sào Ô Ti…”
“Đạo huynh, Phượng Sào Ô Ti chính là kỳ vật đỉnh phong, nghe nói còn lây dính một ít khí tức của thần điểu Phượng Hoàng, thứ đó xin lỗi cho Hà mỗ không đáp ứng được. Ngươi xem nhưng vật này có được hay không, dùng để thay thế…”
“Không không…”
Trong điện, hai người thương nghị hồi lâu, dù không giống với việc mặc cả tính toán chi li như phàm nhân nhưng cũng có linh vật đôi bên nhất định không chịu lui bước. Sau một lúc lâu sự việc mới được giải quyết, hai người nhìn nhau mỉm cười, thu hồi đồ vật của mình lại.
Bên trong đại điện u ám, hoả diễm u lãnh chập chờn chiếu bóng người lắc lư quỷ mị.
“Giáo chủ.” Âm thanh khàn khàn vang lên. “Chu Thế Chương chết rồi, không chỉ nhục thân bị hủy mà hồn phách cũng bị đánh tan, thể xác dự phòng lưu lại không có tác dụng gì. Người ra tay là Mạc đại tiên sinh, nghe nói chỉ là một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, lai lịch thế nào không ai biết nhưng thực lực bất phàm.”
“Phế vật.”
Trong bóng tối có một giọng nói đầy tức giận vang lên. Chỉ hai chữ ngắn ngủi cũng khiến lòng người rung động, ánh đèn dựng thẳng đứng trong nháy mắt.
“Là người mang kỳ vật của Thánh chủ, lại có linh phù ban thưởng, ở trước cửa nhà mà lại bị một tu sĩ cùng giai giết chết. Hắn đáng chết!”
Âm thanh vang lên mang theo uy áp chấn nhiếp thiên địa khiến đám người có mặt trong đại điện cùng nhau quỳ xuống đất, cúi đầu không dám lên tiếng. Dừng một chút, tựa như đã khôi phục bình tĩnh, giọng nói kia lại vang lên trầm trầm.
“Vật kia có tìm về được hay không?”
“Bẩm giáo chủ.” Một người run giọng đáp. “Tiểu nhân từng tiếp xúc với một số người mua đồ trên người Mạc đại tiên sinh, cũng xuất thủ ra tay với một người nhưng không thấy có tin tức về món đồ kia xuất hiện. Xin giáo chủ yên tâm, món đồ kia nếu không phải là tông sư Kim Đan của giáo ta thì sẽ không nhận ra được, tên họ Mạc kia sẽ chỉ coi nó là một linh vật phổ thông bình thường mà thôi.”
“Hừ.” Trong bóng tối vang lên tiếng hừ lạnh. “Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn. Vật của Thánh chủ không thể để mất, trước lúc ta xuất quan, ta muốn thấy vật kia quay trở về. Nếu cần thì… cứ giết.”
“Vâng.” Đám thủ hạ đồng thanh hô to. “Cẩn tuân pháp chỉ của giáo chủ.”
Phường thị.
Tại một cửa hàng mới mở, Mạc Cầu thu hồi pháp quyết, hai mắt mở ra, hắn ngẫm nghĩ rồi lấy từ trên người ra một hạt châu tròn vo. Hạt châu này nhìn bình thường không có chút thần dị nào, nhưng hắn lại biết rõ, vật này chính là một con mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận