Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 584: Cạm bẫy

Mạc Cầu không nhúng tay vào việc của Thương Vũ Phái, chỉ để Trọng Minh Hoả Mãng có thực lực đã tiếp cận Kim Đan âm thầm bảo hộ, khi cần mới gọi đến hắn. Không phải tâm tính hắn lạnh lùng không có chút tình cảm nào, mà một phần là vì Trọng Minh Hoả Mãng có đủ thực lực để bảo vệ một phương, nếu thực không chống đỡ được nó cũng có thể dùng thủ đoạn thần bí để dẫn người đi mà không gặp vấn đề gì. Lý do thứ hai là vì Mạc Cầu cũng đang có việc khó mà dứt ra được.
Hai vệt độn quang rơi xuống một chỗ thuỷ vực rồi hiện ra thân hình. Một người dáng thon dài, mặc trường bào màu xám, đi dày vải có linh văn, thái dương tóc đã trắng xoá, ánh mắt tang thương là Mạc Cầu. Hắn nhíu mày nhìn kỹ bốn phía, ánh mắt nghi hoặc.
“Ngươi chắc chắn bên này có Kim Ngân Linh Vĩ?”
Kim Ngân Linh Vĩ là linh thú dị loại, thực lực bản thân không cao nhưng huyết nhục trên người lại có tác dụng kéo dài thọ nguyên, ngay cả tông sư Kim Đan nếu ăn vào cũng có thể kéo dài thêm đến trăm năm tuổi. Việc này tương đối hiếm thấy. Điểm mấu chốt nữa là dị thú này có thẻ nuôi nhốt, sinh sôi, mặc dù cần có thủ đoạn đặc biệt và khó khăn nhưng không phải là không có hy vọng.
Ở cách Bắc Xuyên đảo vực không xa lại có Kim Ngân Linh Vĩ xuất hiện, theo lý mà nói thì phải sớm bị người bắt giữ mới đúng, vấn đề là hoàn cảnh sống của nó có chút đặc thù.
“Tám chín phần mười là vậy.” Người bên cạnh có tướng mạo giống Chu Huyền Cảm đến mấy phần, người này cũng là một tu sĩ Đạo Cơ đến từ Chu gia. Hắn nghe vậy thì đáp. “Tháng gần đây có mấy người nhìn thấy Kim Ngân Linh Vĩ xuất hiện, một người trong đó chưa từng nghe nói qua linh thú như thế nhưng lại có thể miêu tả lại rất giống, chứng tỏ thông tin ấy rất có thể là thật.”
Nói xong người này cung tay làm lễ. “Kim Ngân Linh Vĩ mặc dù thực lực không mạnh nhưng lại sở trường về ẩn nấp, độn tốc lại cao minh, chúng ta bất lực đành phải nhờ tiền bối xuất thủ, vừa hay tiền bối cũng đang cần nghiệp chứng tác dụng của linh hương.”
“Chỉ cần thông tin của các ngươi là thật là được rồi.” Mạc Cầu lắc đầu. “Dẫn Linh hương luyện chế không dễ, dược liệu cũng là Chu gia các ngươi bỏ ra, Mạc mỗ chỉ vất vả một chuyến thì tính là gì?”
Nói xong hắn cong ngón tay búng ra, một cây hương đốt toàn thân trắng nõn xuất hiện trước người. Đốt hương đỉnh không gió tự cháy loé lên hồng mang nhàn nhạt, một sợi khói trắng xuất hiện mang theo một mùi hương khác thường lan ra bốn phía.
“Tạm chờ đó.”
Hắn vung tay áo dài, cả người dần biến vào hư ảo, khí tức cũng hoàn toàn biến mất.
“Nếu quanh đây thật có Kim Ngân Linh Vĩ, nó sẽ không chịu được sức dụ hoặc từ mùi hương này.”
“Vâng.”
Tu sĩ của Chu gia kích động, cũng tự biết mình phải đợi chờ và không làm ảnh hưởng đến sự cảnh giác của Kim Ngân Linh Vĩ nên vội rút lui về phía sau. Mạc Cầu không để ý nhiều, hắn khoanh chân nhắm mắt, đắm chìm trong thức hải mênh mông. Tạm thời hắn không có pháp môn thượng đẳng để tu tập, tham khảo, hắn chỉ đành lần mò theo sở học vốn có để suy luận cải tiến thêm.
Việc này tất nhiên sẽ tốn nhiều công sức, nhưng nhờ có tinh thần trong thức hải, chỉ cần có đủ thời gian thì hắn sẽ làm được.
Thời gian chậm rãi trôi qua, không biết đã được bao lâu…
“Ồ!”
Mạc Cầu bỗng há miệng thốt ra một tiếng ngạc nhiên. Hắn mở mắt, trong mắt hiện ra linh quang nhìn về phía đáy nước. Mặt nước yên tĩnh không động, cá bơi bên dưới cũng không thấy có gì dị thường nhưng hắn dường như phát hiện ra một điều gì đó thú vị, tầm mắt dõi theo đàn cá đang chậm rãi bơi đi. Chỉ là một con cá trắm phổ thông đang lượn quanh mà thôi. Vảy cá màu xanh, theo phản xạ phát ra ánh sáng ảm đạm, bộ dáng toàn thân không giống với những con cá bình thường xung quanh khác.
Đột nhiên.
“Bạch!”
Trên thân con cá trắm bỗng hiện ra quang mang kim ngân đan xen, một cái vẫy đuôi đã bổ nhào về phía Dẫn Linh Hương với tốc độ kinh người. Tốc độ nhanh chóng khiến hai mắt Mạc Cầu cũng phải chau lại.
“Xuy!”
Linh ngư phá vỡ mặt nước, há cái miệng nhỏ khẽ tìm tòi, trong nháy mắt sau đã đem toàn bộ Dẫn Linh Hương thôn phệ, tốc độ không thay đổi tiếp tục lướt về phía trước.
“Ăn đồ của ta rồi còn muốn đi?”
Mạc Cầu cười lạnh, thân thể loé lên, trong mắt đã xuất hiện thân ảnh của linh ngư, hắn duỗi bàn tay, năm ngón tay như một cái lồng giam trùm tới linh ngư kia.
Một trảo này nhìn như bình thường nhưng khí cơ lại bao dung cả bát phương, phong toả một phương thiên địa. Lực lượng to lớn ngưng đọng giữa hư không.
“Kít…”
Kim Ngân Linh Vĩ hoảng sợ gào thét, nó phát ra tiếng kêu cổ quái, đôi mắt to đẹp điên cuồng lấp lánh, bàn tay trước mặt gây cho nó cảm giác tự mình sẽ hoàn toàn bị hãm vào trong đó. Sau tiếng kêu kỳ lạ, thần thông bản mệnh của nó tự hành kích phát.
“Ông…”
Hai đạo quang tuyến một vàng một trắng loé lên, xuyên qua Tiên Thiên Đại Cầm Nã thủ của Mạc Cầu xuất hiện ở cách đó vài dặm rồi lại hoá thành một đuôi Linh ngư. Có điều thứ hiện ra chính là bản thể Kim ngân Linh Vĩ dài chừng hai thước, phần lớn thân thể là những đuôi cá đong đưa như mặt quạt, mỗi lần đong đưa đều có linh quang ẩn hiện, lộng lẫy hư ảo. Vầng sáng kim ngân bao phủ toàn thân từ đuôi cá trở lên, mặt nước phía dưới gợn sóng, một đạo hư ảnh lập tức chui vào trong làn nước biến mất không thấy đâu.
“Thuỷ độn.” mạc Cầu than nhẹ, hắn lắc đầu bất đắc dĩ, thân ảnh nhanh chóng hoá thành hư vô hướng về mặt nước mà lao tới. U Minh Vô Ảnh Kiếm độn của hắn mặt dù có thể xưng là không cần để ý đến hết thảy, xuyên thủng hư vô nhưng xuống dưới mặt nước cũng không thể không chịu ảnh hưởng. Nhất là những khu vực nước sâu u lãnh cùng áp lực lớn khiến tốc độ của hắn đại giảm. Đó là lý do nếu không phải việc bất đắc dĩ thì hắn không tình nguyện chui vào dưới nước sâu làm gì.
Cũng may, dù chịu ảnh hưởng nhưng để đuổi theo một đầu linh ngư thì hắn vẫn dư sức làm được.
“Bạch!”
Kim Ngân Linh Vĩ hốt hoảng điên cuồng chạy trốn, thi thoảng còn nhờ đặc tính thiên nhiên của nước để làm cuốn lên vô số mạch nước ngầm nhằm gây cản trở đến Mạc Cầu. Có điều đúng như lời đồn, thực lực của nó quả không tính là mạnh mẽ. Tốc độ kinh người của nó có thể gây khó khăn đối với tu sĩ Đạo cơ, còn Mạc Cầu thậm chí không cần phải tránh né, tốc độ vẫn nhanh hơn nó nhiều. Khoảng cách giữa một người một linh ngư ngày một thu ngắn lại.
“Ngươi trốn không thoát.”
Mạc Cầu thấp giọng, hai mắt nheo lại, một sợi điện quang xuất hiện từ hư không đâm về phía Kim Ngân Linh Vĩ.
“Đôm đốp…”
“Oanh!”
Lôi đình nổ vang bao trùm trong một phạm vi hình thành một tấm lưới, mắt lưới đan xen không chừa một khe hở nào.
“Bành!”
Bên trong nó, thân thể Kim Ngân Linh Vĩ đột nhiên dừng lại rồi nổ tung. Mạc Cầu sững người ra.
Linh ngư này yếu ớt như vậy?
Chớp mắt tiếp theo đó, vô số sợi tơ kim ngân như điện quang từ bên trong xuất hiện, chốc lát đã lướt qua vài dặm rồi lại hiện ra thân hình của Linh ngư và tiếp tục lao đi. Mặc dù trốn qua một kiếp nhưng rõ ràng, tình trạng của nó có vẻ không ổn, khí tức trên thân cũng suy yếu đi nhiều.
“A…”
Mạc Cầu thở ra một hơi, cảm giác thật may mắn vì con linh ngư kia còn chưa việc gì, nếu không thì hắn cũng không biết nói lại với Chu Huyền Cảm thế nào.
Ý niệm vừa động, Mạc Cầu lại chuyển thân đuổi theo. Lần này hắn cẩn thận hơn, thu hồi Thiên Lôi Kiếm không tiếp tục dùng thủ đoạn bạo lực nữa.
“A?” Bỗng nhiên chân mày Mạc Cầu vểnh lên, tầm mắt hướng về phía trước nhìn.
“Oanh!”
“Ầm ầm…”
Chấn động kịch liệt truyền qua dòng nước tràn ra bốn phía. Các loại linh quang đan xen dưới mặt nước, một số khí tức cường hãn va chạm làm phát ra linh quang chói mắt, tiếng nổ vọng ra đến hơn mười dặm. Trong đó có hai cỗ khí tức khiến Mạc Cầu cũng phải ngưng trọng.
Kim Đan!
Phía trước có tu sĩ Kim Đan đấu pháp, mặc dù khí tức lộ ra có hơi cổ quái nhưng thực sự là của tông sư Kim Đan.
“Chi chi…”
Cảnh tượng hỗn loạn phía trước không làm Kim Ngân Linh Vĩ hoảng sợ, nó ngược lại còn phát ra âm thanh hưng phấn rồi liều mạng độn về phía trước.
“Muốn nhân cơ hội đào tẩu sao?”
Mạc Cầu nhíu mày, ánh mặt hiện ra linh quang, bàn tay khẽ nắm, từng sợi xiềng xích u lam ở phía sau lặng lẽ hiện ra. Xiềng xích đan vào nhau hoá thành một cây tiêu thương thật dài.
“Bạch!”
Hắn vung tay, cây tiêu thương rơi vào trong lòng bàn tay. Hai mắt Mạc Cầu co rút lại, Kim Đan trong thể nội chuyển động phi tốc, Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân toàn lực điều động, kình lực ầm ầm chảy về phía cánh tay. Hắn vung tay lên, tàn ảnh lấp loé.
“Bạch!”
Tiêu thương trong tay loé lên rồi biến mất, thân thương giống như vật sống đung đưa, chớp mắt đã vượt qua hơn mười dặm, mũi thương như răng nanh của độc xà bổ nhào về phía Linh ngư đang chạy trốn.
“Chi chi…”
“Thật can đảm!”
Có tiếng quát xuyên qua dòng nước, rơi vào trong tai Mạc Cầu. Âm thanh mang theo lực uy hiếp như có thể biến đổi cả thiên địa, đồng thời khiến cho linh cơ xung quanh cũng hiện ra dị tượng. Trong một sát na này, cảm giác như mọi vật xung quanh đều bỗng nhiên có địch ý với Mạc Cầu.
“Hừ.” Mạc Cầu hừ lạnh một tiếng, Địa Ngục Đồ trong thức hải nhất biến hoá thành U Minh bao phủ xung quanh, địch ý ở xung quanh hắn ngay lập tức bị nghiền nát. Bàn tay hắn vung lên, xiềng xích ở xa cuốn theo Kim Ngân Linh Vũ bay ngược trở lại, rút vào Ngự Thú Đại bên hông hắn.
“Bỏ linh ngư ra!”
Lại có tiếng rống giận vang đến, sóng nước vần vũ, một đại hán khoác Kim ngân giáp như một vị tướng quân đạp sóng nước mà tới.
“Mạc đại tiên sinh.” Lúc này chợt có âm thanh quen thuộc vang lên. “Đa tạ đã xuất thủ tương trợ, tạm thời xin mời hãy đưa linh ngư ra, tiểu lão nhân sẽ không quên gửi thù lao như ý.”
Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại.
“Ngô Dụng!”
Lúc này Ngô Dụng đã không mang hình dáng mà hắn thấy lúc trước. Người này khoác trên người giáp vảy bạc, trên đầu là đôi sừng hươu quái dị, đôi mắt lấp loé linh quang. Hắn rõ ràng là một trong những Kim Đan mà Mạc Cầu vừa phát hiện thấy. Phái sau hắn là thiếu niên Ngô gia kia.
Ngô Dụng vừa dứt lời, chắp tay hướng về Mạc Cầu, thân hình đã chuyển động cuốn theo một cơn lốc xoáy lao xuống dưới thuỷ vực.
Mạc Cầu sờ lên Ngự Thú Đại ở bên hông, khoé mắt nhoe lại, sau cùng nhìn đại hán đang nổi giận đùng đùng lao tới mà lắc đầu bất đắc dĩ.
“Mọi việc hãy để thực lực quyết định.”
“To gan.” Tiếng rống giận tràn ngập sát cơ vang lên, một cây trường thương màu bạc cuốn theo thuỷ dịch óng ánh đâm về phía Mạc Cầu ở cách xa hơn mười dặm.
Đối phương vừa dứt lời, vô số thuỷ lôi đã ầm ầm nổ vang.
“Hạng Phủ Minh đúng là đã nằm ngoài dự liệu của chúng ta.” Tề Vạn Niên của Vạn Đao Ô làm ra vẻ mặt ngưng trọng, chậm rãi lên tiếng. “Người này bản thân đã có truyền thừa bất phàm, lại được Vương Kiều Tịch chỉ điểm, ban thưởng bảo vật, thực lực bản thân đã không thua gì Đạo cơ trung kỳ. Hiện giờ hắn liên tiếp đánh bại hai người, Tề mỗ có ra mặt cũng chưa chắc đã cầm giữ được.”
“Tề huynh quá khiêm tốn rồi.” Liễu Diệp Thiên của Thất Tinh Đường nghe vậy thì lắc đầu. “Hạng Phủ Minh tuy mạnh nhưng cũng không bằng Tề huynh. Hơn nữa đối thủ của hắn đều còn lưu dư lực chứ không liều mạng cùng hắn. Bản thân hắn lại thi triển một loại cấm thuật nào đó, hiện giờ đã hiện ra vẻ sắp khống chống đỡ nổi nữa rồi.”
“A!”
“Đến rồi.” hắn còn chưa dứt lời, cuộc chiến phía dưới đã có biến hoá. Hạng Phủ Minh vốn đang chiếm thượng phong khuôn mặt bỗng ửng hồng, khí tức hỗn loạn rồi bị đối thủ bắt lấy sơ hở liên tục tấn công, tình hình vô cùng hung hiểm.
“Ngừng tay.”
Từ Băng Hoả Đảo có một bóng người xông ra.
Phong Duyệt Sơn tuy có ý nghĩ riêng so với mấy người ở Thương Vũ Phái nhưng cũng có chung mối thù với đối thủ của Hạng Phủ Minh, lúc này hắn phất tay tế ra Tam Âm Lục Hồn Xoa mang theo đạo đạo âm phong lao về phía đối thủ của Hạng Phủ Minh.
“Họ Phong kia, đối thủ của ngươi là ta.”
Ở phía trên có một người hét lớn, chân đạp hắc phong, bấm tay tế ra một thanh phi kiếm ngăn cản Tam Âm Lục Hồn Xoa ở giữa trời. Người này trên cổ có đeo một chuỗi phật châu, nhìn kỹ thì thấy phật châu rõ ràng mang hình dáng của đầu lâu trẻ con.
Tán tu Đạo cơ trung kỳ Âu Dương Ác!
Hai người cứ thế lao về phía nhau, Hạng Phủ Minh cũng thừa cơ hít vào một ngụm chân khí, tấn công mạnh mấy chiêu bức lui đối thủ rồi lảo đảo thối lui xuống dưới đảo. Cùng lúc ấy, Phong Duyệt Sơn và Âu Dương Ác đã chính diện va chạm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận