Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 452: Gặp lại

Thời gian như bóng câu qua khe cửa, Mạc Cầu chính thức bái nhập vào Thái Ất Tông đến nay đã được hơn hai mươi năm. Trong thời gian này Trác Bạch Phượng, Thượng Quan Ngọc Bác đều lần lượt tiến giai Đạo cơ. Trong đó Thượng Quan Ngọc Bác phải đến lần thứ hai, dùng bí pháp phá thể nào đó mới thành công. Mặc dù đã chứng được Đạo cơ nhưng tu vi khó tiến thêm được nữa.
Liễu Vô Thương tìm người cùng đi tới Nhạn Đãng Sơn tìm bảo, mấy năm sau mới trở về, một đoàn người hoặc chết hoặc bị thương, tổn thất nặng nề. Mạc Cầu nghe tin cũng thầm nhủ bản thân đã may mắn ra sao.
Tất nhiên hắn cũng nghe có người đi về thu được chỗ tốt. Hiện giờ Liễu Vô Thương bế quan nhiều năm chưa từng lộ diện, chỉ có Tang Thanh Hàn thỉnh thoảng đến đây bái phỏng.
Tu vi Mạc Cầu cũng không có biến chuyển, dựa vào đan dược, trong thời gian ngắn không có khả năng đột biến tăng mạnh được. Ngược lại thuật luyện đan của hắn ở Thuần Dương Cung đã có chút danh tiếng.
Công việc khác ở Dược viên không có gì thay đổi, an nhiên tự tại. Diệp gia hàng năm đều đưa linh thạch tới cho cung phụng. Những năm vừa qua, vì tranh chấp trong việc làm ăn mà Mạc Cầu cũng phải ra mặt hai lần, mọi vấn đề đều được giải quyết dễ dàng.
Ngũ Nhạc Trấn Ngục chân thân vẫn không có tin tức chính xác. Đối với việc này Tạ Lưu Vân cũng không có cách nào. Dù sao hắn không có khả năng khiến tông sư Kim Đan mở miệng.
Mạc Cầu có thu được mấy môn kiếm quyết, lúc rảnh rỗi cũng đem ra tập luyện. Có điều cảnh giới ngự kiếm của hắn bây giờ, kiếm quyết phổ thông đã không có tác dụng mấy, chỉ xem như là có thì hơn không mà thôi.
Trận chiến liên quan đến Tiên đảo đã dừng lại, chiến tuyến lập ra tại biến giới Đại Tấn. Hai bên tiến hành đàm phán thương lượng, cụ thể như thế nào sợ là thời gian ngắn khó mà ra kết quả được.
Hai mươi năm… Vương Hổ từ một tiểu tử mập đã trở thành một đại hán trưởng thành. Thân hình mặc dù vẫn tròn vo nhưng thịt mỡ đã biến thành cơ bắp, lực lượng. Tính tình so với trước đây cũng có thêm vài phần ổn trọng. Tu vi hiện giờ của hắn đã là Luyện khí tầng tám. Tốc độ tu hành như thế đặt ở Thái Ất Tông cũng không coi là chậm, nhưng hắn chưa tự mãn.
“Hổ ca.” Một đạo độn quang từ trên không đáp xuống, một thân ảnh hiện ra, mỉm cười rồi ném ra mấy cây linh dược. “Vật đã tới tay.”
“Tốt lắm.” Hai mắt Vương Hổ sáng lên, vung tay tế ra một cái dược lô, xoa xoa hai tay phấn khích. “Triển khai thôi.”
“Hổ ca.” Một người gầy gầy ở bên cạnh lo lắng hỏi. “Liệu có làm được hay không?”
“Yên tâm.” Mặc dù mấy lần trước đây đều không thành công nhưng Vương Hổ vẫn rất tin tưởng. “Sư phụ ta là Mạc tiên sư đại danh đỉnh đỉnh ở Thuần Dương Cung, thuật luyện đan đủ khiến cho tông sư Kim Đan cũng phải bội phục. Chỉ là Vũ Linh Đan thôi còn không phải dễ như trở bàn tay hay sao.”
Độn quang tán đi, người vừa tới là một công tử quần áo hoa lệ nghe xong thì thở dài. “Hổ ca, không phải chúng ta không tin ngươi, chỉ là vì mấy lô đan dược này mà chúng ta cũng phải chịu tội không ít.”
Mấy người này tại Dược viên địa vị không thấp, đều là loại có bối cảnh nhưng cũng không thể không kiêng kỵ điều gì.
“Biết, ta biết rồi.” Vương Hổ khoát tay, vẻ mặt xem thường, động tác cũng rất lưu loát ra vẻ rất thuần thục.
“Khởi.”
Pháp quyết dẫn đường, Đan lô ầm ầm mở ra. Các loại linh dược theo thứ tự nhập vào Đan lô. Thời gian trôi qua, một mùi thuốc nồng nặc từ từ bay ra.
Có thu hoạch rồi!
Mấy người cùng sáng mắt lên. Một người mở miệng khen.
“Hổ ca tuy nhìn qua tuỳ tiện không đáng tin cậy nhưng thuật luyện đan quả nhiên rất mạnh.”
“Điều đó là đương nhiên.” Vương Hổ được thể cười ha hả. “Lão tử có thiên phú dị bẩm, chỉ là thuật luyện đan thôi sao có thể làm khó được ta, huống chi ta còn có danh sư chỉ bảo.”
“Không sai, không sai.” Vị công tử áo gấm kia cũng xoa tay nói. “Có Vũ Linh Đan rồi, lại thêm đan dược trong gia tộc, ta có thể thử xung kích đạo cơ rồi.”
“Tiểu Nguyên Tử.” Vương Hổ liếc mắt nhìn sang. “Sau này ngươi nếu thực thành công Đạo cơ thì cũng đừng quên mấy huynh đệ cùng ngươi chịu khổ đấy.”
“Sao có thể như vậy được?” Vị công tử kia trừng mắt, vỗ ngực thành tiếng. “Trương Nguyên ta là loại người đấy hay sao?”
“Hắc hắc…”
Vương Hổ cười khẽ, nghiêng người tiếp tục luyện đan.
Những năm vừa rồi bởi vì có chỗ dựa là Mạc Cầu, Ti hành, Tiểu Thiên, người trong Dược viên không ai dám quản hắn. Ỷ có bối cảnh, hắn lôi kéo được không ít người đi theo. Mấy người có mặt ở đây chính là như vậy. Họ là người trẻ tuổi không có tâm tư phức tạp của những lão nhân va chạm nhiều. Vương Hổ không phải người có tu vi cao nhất nhưng lại tự xưng là lão đại, thế mà đám người kia đều phục.
Cũng bởi hắn có lá gan lớn nhất, đầu óc lại nhanh nhẹn linh hoạt. Hắn chọn mấy người đều là có bối cảnh chứ không hề đơn giản. Ngay cả tu vi, xét trong thế hệ trẻ tuổi cũng là những thành phần xuất sắc, thậm chí có hy vọng Đạo cơ thành công. Trưởng bối của những người này có lẽ cũng có suy tính nên để mặc cho bọn họ tụm lại thành đám với nhau. Một tiểu đoàn thể cứ thế mà sinh ra ở Đinh khu trong Dược viên.
Không lâu sau đó, tiếng reo hò vang lên, Đan lô mở ra, mười mấy viên đan dược được chia cho mọi người.
“Nhờ có Hổ ca.” Người gầy gầy tên Miêu Thanh liếm môi, tủm tỉm. “Có chỗ dựa là DƯợc viên, chỉ đào linh dược thôi cũng có thu hoạch rồi. Nếu luyện thành linh đan nữa thì thu nhập chắc chắn sẽ cao hơn nhiều.”
“Đúng.” Trương Nguyên vuốt ve đan dược trong tay, hai mắt toả sáng. “Đây chính là Vũ Linh Đan, Hổ ca ngươi có bản lĩnh này thì dù rời khỏi Dược viên cũng không lo.”
“Tại sao phải rời đi?”
“Đúng rồi.”
“Tốt lắm.” Vương Hổ khoát tay cười. “Có chư vụ huynh đệ ở đây ta sao có thể bỏ mà đi được. Trừ phi… có ngày cũng tiến giai Đạo cơ.”
Nói đến đây hai mắt hắn lấp loé, cảm xúc dâng trào nhanh chóng bị hắn đè ép lại.
“Đạo cơ a!” Miêu Thanh giật mình, lẳng lặng ngẩng đầu. “Ta không có hy vọng.”
Hắn là người trời sinh ra đã có ám tật, chỉ là một phàm nhân dựa vào Đan dược tu tới Tiên Thiên. Nếu không nhờ gia đình có bối cảnh, hắn thậm chí không gia nhập cùng với mấy người còn lại được.
“Yên tâm.” Vương Hổ lên tiếng. “Coi như không thành tựu Đạo cơ ta cũng có thể luyện cho các ngươi một lò Duyên Thọ đan, sống trên hai ba giáp tử không thành vấn đề.”
“Hì hì…”, trong mấy người chỉ có duy nhất một nữ tử là Hàn Tiểu Tiên, nàng không nhịn được hé miệng cười khẽ. “Vậy chúng ta phải trông cậy vào Hổ ca rồi.”
Mọi người lại hò reo một chặp.
“Nói đến tu sĩ Đạo cơ, chúng ta không có mấy dịp được gặp.” Trương Nguyên chớp mắt hiếu kì hỏi. “Hổ ca, ngươi quen biết Mạc tiên sư, Ti tiên tử, bọn họ đều là tu sĩ Đạo cơ, ở bên cạnh họ có cảm giác thế nào?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Mấy người còn lại cũng hiếu kỳ lắng nghe.
Luyện Khí. Đạo Cơ. Chỉ kém nhau một bước mà như lạch trời ngăn cản. Đám trẻ tuổi này tuy có bối cảnh nhưng đều là tu sĩ Luyện khí. Trong nhà có tu sĩ Đạo cơ cũng không chơi đùa với bọn hắn được. Chỉ có Vương Hổ là khác.
“Bọn họ sao?” Vương Hổ nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi nói. “Sư phụ ta không có gì đáng nói. Một khổ tu sĩ làm việc bảo thủ, ngoài thuật luyện đan ra thì hình như cũng không có gì quá xuất sắc, nhưng ngươi đừng nghĩ có thể đùa nghịch trước mặt ông ấy. Ta cũng đã phải chịu không ít đau khổ rồi đấy.”
Nói xong hắn vô thức vuốt vuốt mông mình.
“Ti tiên tử à…”, hắn hơi ngừng lại một lúc, vẻ mặt quái dị. “Không biết vì sao mà Ti tiên tử luôn đối xử rất tốt với ta, còn hay trợ giúp nhưng ở bên cạnh nàng ta không có cảm giác tự nhiên. Sư phó mặc dù lạnh lùng nhưng so ra ta lại thích ở bên cạnh ông ấy hơn.”
“Ây…”, Hàn Tiểu Tiên nhăn mặt. “Hổ ca, ngươi không phải loại người ngứa da muốn ăn đòn thường xuyên đấy chứ?”
“Ta nhìn ngươi mới là muốn ăn đòn ấy.” Vương Hổ trợn trừng hai mắt, vuốt vuốt nắm tay như muốn động thủ.
“Đừng đừng.” Hàn Tiểu Tiên vội cầu hoà, co rụt cổ lại nói. “Ta chẳng qua là cảm thấy Ti tiên tử dung mạo xinh đẹp, tính tình lại tốt, rất hay chiếu cố cho Hổ ca ngươi. So với Mạc tiền bối mấy tháng mới lộ diện một lần phải tốt hơn nhiều chứ?”
“Ngươi thì biết cái gì?” Vương Hổ trợn mắt. “Người như sư phụ ta mới thật là tu tiên giả. Ti tiên tử… Các ngươi chưa thực sự gặp nàng, nếu trông thấy rồi chưa chắc đã chịu được.”
Hai mắt Vương Hổ co lại, hắn vốn gan to bằng trời cũng ra vẻ sợ hãi. “Ti tiên tử là Vu cổ chứng đạo, mặc dù thực lực lợi hại nhưng về mặt tu hành thì sư phó ta càng thông thấu hơn, ta có bất cứ vấn đề gì cần hỏi sư phó đều có thể giải đáp.”
Hắn tiếp xúc với tu sĩ Đạo cơ không nhiều, cũng không rõ sự khác nhau ra sao, chỉ cho rằng tu sĩ Đạo cơ không gì là không làm được. Kỳ thực những vấn đề hóc búa hắn đưa ra có lẽ cũng chỉ có Mạc Cầu mới có thể cho đáp án.
Đang lúc mấy người chuyện trò thì trời đất hiện ra một vệt sáng, sau đó hoá thành một trang giấy quăng vào ngực Vương Hổ.
Đầu tiền là hắn sửng sốt, sau đó thì cuồng hỉ. Vẻ mặt đầy chờ mong, hắn nhảy cẫng lên, hai mắt chớp chớp, sự kích động lộ rõ trên nét mặt.
“Rốt cuộc… rốt cuộc có thể gặp mặt rồi sao?”
Hàn Tiểu Tiên ở bên cạnh hình như cũng hiểu ra một chút vấn đề, thấy thế thì nhếch miệng ra vẻ không vui, trong đó còn có chút đố kỵ nữa.
Từ chân trời có một đoá tường vân đang bay với tốc độ kinh người vượt qua đỉnh núi. Vương Thiên, chính là Tiểu Thiền ngày trước đứng trên đám mây đó, dáng vẻ ngoan ngoãn đi theo sư tỷ La Khỉ bái phỏng các tiền bối. Hiện giờ hai người đang trên đường về.
“Sư tỷ.” Mắt thấy cự ly đến nơi nào đó ngày một gần, Vương Thiền mím môi, nhỏ giọng hỏi thăm. “Bay đã vài ngày rồi, liên tiếp gặp qua các vị tiền bối, chúng ta có nên nghỉ chân một chút không?”
“Không cần.” La Khỉ chậm rãi. “Chỉ là mấy ngày mà thôi, chúng ta còn phải về bẩm báo tình hình cho sư tôn nữa.”
“Việc này…”, Vương Thiền lấm tấm mồ hôi trán, lắp bắp mở miệng. “Sư tỷ, bụng ta khó chịu quá, có thể… dừng lại ở phía trước một chút không.”
“Không thoải mái?” La Khỉ quay đầu, thấy đối phương nhăn nhó thì nhướng mày. “Chuyện gì vậy, khí tức trên người ngươi đâu có gì bất thường.”
“Chắc là do ăn linh quả của Bạch tiền bối nhất thời khó tiêu hoá. Dừng lại một chút chắc sẽ đỡ.”
“Việc này…”, La Khỉ chần chừ. “Hay là ngươi cố chịu một lát, chờ gặp sư phó để người xem xem.”
“Không, ta không nhịn thêm được.” Vương Thiền ra vẻ muốn khóc, mặt mũi nhăn nhó cầu xin. “Sư tỷ, chúng ta dừng lại ở phía trước một chút thì tốt quá.”
“Được.” La Khỉ thở dài. “Vậy thì dừng lại.”
Nói xong nàng ngẩng đầu. “Phía trước là Dược viên, hình như Mạc đạo hữu trông coi cũng ở gần đó…”
“Ồ!’.
Vừa dứt lời, nàng không khỏi nhíu mày, nhìn Vương Thiền với vẻ cổ quái. “Sư muội, ta xem ngươi không phải đau bụng mà là trong lòng có tâm tư mới phải.”
Nghe xong câu này Vương Thiền không khỏi đỏ mặt.
“Thôi được.” La Khỉ chớp mắt, tựa như nghĩ tới chuyện cũ, trong lòng cũng mềm đi, cuối cùng nàng thở dài. “Một khắc đồng hồ. Ta chỉ đợi đúng một khắc đồng hồ thôi.”
“Đa tạ sư tỷ.” Vương Thiền đại hỉ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận