Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 609: thu hoạch lớn

Tiên nhân?
Nếu không nhờ vẻ mặt nghiên túc của Trọng Minh Hoả Mãng thì Mạc Cầu sẽ tưởng nó đang nói đùa. Dù sao Tiên nhân vẫn là một tồn tại quá mức xa xôi. Thái Ất Tông có truyền thừa đến vạn năm, đừng nói đến Tiên nhân, ngay cả tồn tại trên Nguyên Anh là cảnh giới Hoá thần cũng chỉ có vài ghi chép rải rác. Có lẽ chỉ có Chân Tiên Đạo có truyền thừa từ thời thượng cổ mới có miêu tả đến, cho nên thật giá khó khẳng định.
“Đúng là Tiên nhân.”
Trọng Minh Hoả Mãng thấy vẻ mặt thay đổi của Mạc Cầu thì cũng đoán ra suy nghĩ trong lòng hắn, lần nữa mở miệng. “Nói đó có một tuyệt địa, có một vết rách kéo dài đến vạn dặm, chính là do kiếm quang từ trên trời chém xuống, ấn ký vẫn còn, thần uy như thế không phải là do Tiên nhân thì ai có thể làm được?”
“Ngươi đi đến đó rồi sao?” Mạc Cầu nhíu mày.
Một kiếm vắt ngang mấy vạn dặm thì đúng thực là khoa trương, không tận mắt nhìn thấy thì hắn không thể hết hoài nghi với những chuyện như thế được. Hơn nữa sơn mạch kéo dài mấy vạn dặm không phải là không có.
Trọng Minh Hoả Mãng sững lại, dừng một chút mới chậm rãi đáp. “Tiểu yêu vốn là sinh linh sinh ra ở Vân Mộng thuỷ quyển đó.”
“A!’.
Điều này thực sự vượt ra ngoài dự liệu của Mạc Cầu. Trọng Minh Hoả Mãng không che giấu, nó tiếp tục. “Vân Mộng Thuỷ quyển là một nơi rất đặc thù, theo như chủ nhân trước kia nói thì nó không tầm thường, nếu muốn vào trong thì phải có chìa khoá là khối thần thạch này.
Chìa khoá?
Mạc Cầu lắc đầu, nhìn thạch đầu trong tay rồi hỏi. “Cơ duyên mà ngươi nói tới là cái gì?”
“Lão chủ nhân của ta thực ra là một cao tăng đắc đạo chứng được Bồ Đề, ta cũng kiêm tu Phật, Đạo, ma ba đường.” Trọng Minh Hoả Mãng nói chậm lại. “Truyền thừa của nàng lưu lại ở Vân Mộng thuỷ quyển.”
“Bồ Đề?” Mạc Cầu trở nên nghiêm túc. “Nguyên Anh chân nhân!”
Người trong phật môn kết thành xá lợi tức là đã đạt tới Kim Đan, chứng được Bồ Đề chính là Nguyên Anh, chỉ là xưng hô khác nhau nhưng chung một cảnh giới. Chân nhân ở Vân Mộng Xuyên rất ít, chí ít là nó ít hơn bên ngoài nhiều nhưng không có ai là không có tiếng tăm lừng lẫy. Truyền thừa bậc này người tu hành cầu còn không được, chỉ có thể trông vào cơ duyên.
Trong thoáng chốc, Mạc Cầu không phủ nhận đã động tâm.
“Có chìa khoá thôi là có thể tiến vào Vân Mộng thuỷ quyển?”
“Không.” Trọng Minh Hoả Mãng lắc đầu. “Có chìa khoá rồi còn cần phương pháp mở ra, và thời gian phù hợp mới tiến vào được.”
“Thời gian?” Mạc Cầu thấy trong lời nói của nó có điều kỳ quái. “Không có địa điểm?”
“Không cần.” Trọng Minh Hoả Mãng cười thần bí. “Chỉ cần bản thân ở Vân Mộng Xuyên này thì bất cứ chỗ nào cũng có thể tiến vào Vân Mộng thuỷ quyển được.”
“A!” Mạc Cầu chớp mắt. “Thật kỳ diệu.”
“Đúng là như thế.” Trọng Minh Hoả Mãng gật đầu. “Cho nên tiểu yêu mới nói Vân Mộng Xuyên và Vân Mộng thuỷ quyển có mối liên hệ đặc thù, hơn nữa ở nơi đó ngoài truyền thừa của chủ nhân xưa ra thì trước giờ cũng không thiếu Kim Đan, Nguyên Anh hướng tới để tìm kiếm cơ duyên đột phá. Có người cũng lưu lại truyền thừa ở bên trong giống như lão chủ nhân của tiểu yêu, cho nên nơi đó không khác gì một tàng bảo địa. Chủ thượng. Vân Mộng thuỷ quyển không nguy hiểm, sinh linh trong đó không uy hiếp được tồn tại cỡ Kim Đan, thứ nguy hiểm chính là những người muốn vào trong đó.”
“Người?” Mạc Cầu lại nhìn khối thạch đầu nói. “Có rất nhiều thứ chìa khoá này sao? Lúc nào mới có thể đi vào trong đó được?”
“Theo tiểu yêu biết thì chìa khoá không nhiều nhưng người có nhu cầu tìm kiếm nó không ít, Vân Mộng thuỷ quyển vốn chính là một kho tàng lớn mà.” Trọng Minh Hoả Mãng vặn vẹo thân thể. “Về phần thời gian cũng không cố định, lần trước thời điểm có thể vào trong cách đây đã sáu trăm năm, lần tới đây hẳn cũng sẽ nhanh tới. Trước kia cứ mấy trăm năm thì cơ hội tiến vào lại mở ra một lần.”
Thấy Mạc Cầu còn tỏ vẻ chưa thông hiểu, nó liền nói. “Lúc có thể tiến vào thì thần thạch ảo mộng này sẽ hiện ra dị tượng, người cầm nó sẽ nhận ra. Ngoài ra…”
Nó mím môi. “Có một ít cao nhân có phương pháp đoán trước được thời gian mở ra nên đến gần thời điểm đó, thần thạch này càng trở nên quý hiếm. Vì nó, tu hành giới sẽ xuất hiện nhiều cảnh tranh giành chém giết, chủ thượng chỉ cần nghe ngóng qua là sẽ biết.”
“Thật vậy sao.” Mạc Cầu ước lượng kỳ thạch trong tay rồi cười nói. “Nói cách khác nếu ta không cần dùng đến vật này thì cũng có thể đem nó ra ngoài giao dịch, sẽ có không ít người nguyện trả giá lớn.”
“Việc đó…”, Trọng Minh Hoả Mãng đờ người ra. “Đúng là như thế.”
Trong đôi mắt nó hiện rõ vẻ thất vọng mà không làm gì được.
“Đến lúc đó rồi sẽ nói sau.” Mạc Cầu thu hồi thần thạch ảo mộng lại, cúi xuống nhìn về phía dưới, nơi đó có mấy đạo độn quang đang lướt tới.
Với cơ duyên này trước mắt hắn không quá hứng thú. Dù sao hắn mới tiến giai Kim Đan chưa lâu, con đường trước mắt còn lâu dài, chưa cần thiết phải đi tìm chốn nguy hiểm làm gì. Chỉ có những người thọ nguyên không còn nhiều nhưng lại không nhìn thấy con đường trước mắt phải đi mới cần liều mạng một phen.
Tất nhiên, nếu nó thực sự không nguy hiểm thì hắn cũng không ngại tiến vào tìm tòi một phen.
“Tiền bối.”
“Mạc tiền bối.”
Mấy nữ nhân bay lên không, hướng Mạc Cầu hành lễ. Thái độ so với trước kia đã kính cẩn hơn nhiều.
Lục La sau khi phục dụng linh đan thân thể khô gầy đã có thêm một ít huyết nhục, mặc dù vẫn còn lâu mới giống như lúc bình thường nhưng tình trạng đã tốt hơn nhiều. Nàng ôm lấy một đứa con nít, đứng trong đám mây khó khăn dập đầu, giọng nói không lưu loát.
“Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối.”
“Đứng lên đi.” Mạc Cầu vung tay áo rồi cau mày hỏi. “Ngươi định mang theo đứa nhỏ này sao?”
Mặc dù nó là do Lục La sinh ra, mẫu tử huyết mạch tương liên nhưng nó sinh ra cũng là một loại dày vò đối với nàng.
Lục La nghe hỏi thì thân thể run lên, ánh mắt mê man trống rỗng. Nàng cũng không biết phải làm gì nhưng hài tử này là con nàng, nàng không nhẫn tâm buông bỏ hoặc đưa cho một người nào khác.
“Tiền bối.” Tống Ngọc Bình thấp giọng. “Hài tử dù sao cũng vô tội.”
Tiết Lục Y ở bên cạnh cũng gật đầu đồng tình. Chỉ có Diệp Phi Hoa thì nhíu mày nhưng không nói gì. Đứa bé này có nghiệt duyên quấn thân, nhưng thiên phú tu hành của nó thực sự rất cao, không chỉ có được nguyên khí từ trên người Lục La mà còn được những đứa trẻ sơ sinh khác trợ giúp vào. So với Tiên thiên đạo thể thì nó cũng không kém bao nhiêu.
Bỏ đi? Thực sự là không bỏ được.
Mạc Cầu lắc đầu. Mấy nữ nhân này mặc dù tuổi tác không nhỏ nhưng rõ ràng là không trải sự đời. Giữ lại dứa nhỏ này chính là một loại dày vò đối với mẹ của nó là Lục La.
“Còn đứa trẻ còn lại?”
“Chúng ta chuẩn bị tặng cho người khác.” Diệp Phi Hoa đáp. “Ta có một vị hảo hữu đang cần tìm truyền nhân. Thiên phú đứa bé kia không tồi, ta sẽ không nói lại lịch của nó ra cho nàng ấy.”
“Ừm.” Mạc Cầu không có ý kiến gì. Hắn thấy hai đứa trẻ này đều nên cho đi, tốt nhất là đưa cho người nào đó mà sau này không tìm lại được, triệt để cắt đứt liên lạc mới là hơn cả. Nếu không…
Hắn lắc đầu nhưng cũng không muốn nhiều lời thêm. Chuyện như thế cũng không liên quan đến hắn, tương lai thế nào không ai có thể nói trước được.
Trong tĩnh thất, Mạc Cầu ngồi xếp bằng. Trước mặt hắn có mấy túi trữ vật, bên trong đều là trân tàng của Huyền Hoả Tông và một chuôi Phân Thuỷ Thứ ba cạnh.
“Ào ào…”
Đủ loại linh quang tung bay, sau đó được thu trở lại túi trữ vật. Cuối cùng chỉ có mấy thứ được Mạc Cầu để lại bao gồm một khối lệnh bài, hai khối ngọc giản, một ngọn đèn dầu và Phân Thuỷ Thứ ba cạnh kia.
“Huyền Hoả Giám.”
Cầm tấm lệnh bài, Mạc Cầu lộ ra thần quang, giọng nói tán thưởng. “Pháp bảo.”
Vật này rõ ràng là một kiện pháp bảo, hơn nữa phẩm giai cũng cao, chắc chắn vượt qua Thiên Lôi Kiếm, là bảo vật trấn giáo của Huyền Hoả Giáo.
Huyền Hoả Giám lấy tinh thiết ở ngoại vực làm gốc, lưu thông xích hoả đồng tinh, Cửa thiên thần thạch nội uẩn Huyền Cực chân hoả. Hoả chủng này uy lực mạnh mẽ có thể thiêu đốt vạn vật, dung luyện pháp bảo. Nếu Ngô Dụng có thể thi triển hết uy năng, Mạc Cầu muốn không hao tổn mà bắt được hắn sợ cũng không phải chuyện dễ dàng. Cũng may bảo vật này chỉ có người có truyền thừa Huyền Hoả mới tế luyện được. Phương pháp Ngô Dụng sở tu có chút quan hệ với Ma Y Thần Giáo, nhục thân cứng rắn, phương pháp cận thân chém giết cũng không thiếu.
Bên trong ngọc giản giấu truyền thừa Huyền Hoả Giáo, sách bí mật huyền thiên chân hoả tổng cộng có ba quyển thượng, trung và hạ. Bắt đầu từ Luyện khí đến Kim Đan và không ít tạp thuật khác. Thể loại tạp thuật đông đảo, từ thần thông, bí thuật tổng cộng không dưới trăm loại, trong đó lọt vào mắt Mạc Cầu chỉ có hai môn.
Thần thông là Tụ Lý Càn Khôn. Bí thuật là Âm Dương Phá.
Một cái ngọc giản khác thì có thông tin về các phương pháp luyện đan, luyện khí như Ly Hoả Đan, Viêm hoả Cửu Trọng Đan, Phi Vân Đan, Xích Hoả Thần Đăng, Huyền Hoả Sa Y…
“Xích Hoả Thần Đăng!”
Cầm lấy ngọn đèn, Mạc Cầu ngưng thần nhìn vào, ngọn lửa này là một loại linh hoả tiếng tăm lẫy lừng Nam Minh Ly Hoả, là một trong số các Tiên thiên linh hoả. Hoả xuất ra là phong vân lôi động, đốt cháy ngàn dặm không dứt, uy năng vô cùng tận. Chỉ bằng vào ngọn lửa này, kiện pháp khí đã có cơ hội tấn thăng pháp bảo.
Tam tiêm Phân Thuỷ Thứ thì khá kỳ quái. Nó không phải loại pháp bảo kiên cố dị thường mà có phần giống với hắc đao trong tay Mạc Cầu. Vô cùng cứng rắn!
Binh khí bậc này phát huy tác dụng tốt nhất khi chiến đấu cận thân, nhưng người tu hành sau khi tiến giai Đạo cơ trở đi thì rất ít khi cùng người khác chiến đấu cận thân như thế.
Truyền thừa.
Thần thông.
Linh hoả.
Mạc Cầu cười nhạt. Lần thu hoạch này của hắn có thể nói là phong phú, mặc dù đã có được Tất Phương chân ý của Phi Linh Tông, hắn không ngại tìm hiểu thêm truyền thừa của Huyền Hoả Giáo để gia tặng chút nộ tình, đặt cơ sở cho sau này. Như thế, hắn vừa lĩnh hội công pháp, thần thông, tế luyện chân hoả. Thời gian chậm rãi trôi qua, mấy tháng sau đội tàu rốt cuộc đã đi tới khu vực của Thiên Nhai đạo tràng.
Chân Tiên Đạo ở một nơi đạo tràng thuộc Vân Mộng Xuyên. Bên trong đại điện có hai đạo nhân ngồi trên bồ đoàn, một người tay cầm ngọc giản, một người xách ngược cần câu. Vị đạo nhân mặc đạo bào màu trắng chậm rãi lên tiếng.
“Người kia đưa tin, sư huynh có nhìn ra điều gì không?”
“Dường như là toạ độ của một vị trí.” Đạo nhân mặc đạo bào màu xám, tóc trắng tung bay, ánh mắt tịch mịch nói. “Có lẽ là một bí địa hoặc di chỉ của tiền nhân, cũng có thể là một cái tiểu thế giới. Có thể ta cũng đoán sai.”
“Một lần truyền tống phải trả giá không ít.” Đạo nhân mặc đạo bào trắng cầm lấy cần câu, khẽ vung lên một cái, vô số ánh mắt trải rộng toàn điện. “Bỏ ra cái giá lớn như vậy chỉ để truyền một tin tức, tin tức này đối với Thái Ất Tông chắc chắn mười phần trọng yếu.”
“Vậy thì sao.” Đạo nhân mặc đạo bào xám nói. “Nếu là một toạ độ thì Thái Ất Tông chắc chắn có phương pháp phá giải, bọn họ cần tới phương pháp đặc thù mới có thể thu được kết quả. Chúng ta dù biết cũng vô dụng.”
“Đúng vậy.” Đạo nhân mặc đạo bào trắng gật đầu. “Thân phận người kia điều tra thế nào?”
“Chỉ biết là tu sĩ của Thái Ất Tông, từng có quan hệ từ trước với Vương Kiều Tịch. Người đó đã kết Kim Đan, chẳng biết vì sao lại xuất hiện ở Vân Mộng Xuyên.”
“Chúng ta cách tông môn xa quá, đi lại cũng mất mấy chục năm, thăm dò tìm hiểu nữa sợ phải mất đến trăm năm. A…”
Hắn khẽ gật đầu. “Đến lúc đó sợ là sẽ thành vô dụng.”
“Với nhìn nhận của sư huynh thì…”
“Truyền tống đi.” Đạo nhân mặc đạo bào xám nói. “Đem tin tức truyền đi, còn thân phận của người tên Mạc Cầu kia sau này sẽ có người của tông môn đến quyết định xử trí.”
“Cũng được.” Đạo nhân mặc đạo bào trắng gật đầu.
Dù người kia có thân phận gì, tin tức này ẩn chứa điều gì thì bọn họ ở đây cũng chỉ là một chi nhánh đạo tràng, muốn làm gì cũng không đủ sức. Chẳng bằng truyền về tông môn, ở đó cao nhân đông đảo, muốn phá giải bí mật của tin tức cũng dễ hơn. Hiện bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Vân Mộng thuỷ quyển…
Bạn cần đăng nhập để bình luận