Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 338: Đấu kiếm

Trên vách núi, thân thể Hạ Bạch Thạch hóa thành một đạo băng gấm lấp lóe, để lại sau lưng vô số tàn ảnh nối nhau.
“Bạch.”
Băng gấm uốn lượn giữa trời như cá bơi trong biển nước, xé rách không khí lao về phía trước, tốc độ kinh người như thế thật không tầm thường. Tàn ảnh để lại cũng làm cho người ta khó mà phân biệt được thật giả.
Thiên Vân Phi Đoạn.
Đây là phương pháp ngự không truyền thừa của Thiên Vân Phong, nếu Mạc Cầu nhớ không nhầm thì chỉ đệ tử nội môn mới có thể tu tập. Nghe nói nếu tu tới đại thành thì có thể đạp hư mà đi, nhảy lên cao vài dặm mà chân không chạm đất. Tuy chưa thể xuất nhập thanh minh nhưng trong mắt người thường đã không khác phi hành là bao.
Thật không ngờ Hạ Bạch Thạch cũng biết môn này. Nhưng nếu nghĩ kỹ thì việc này cũng chưa hẳn đã là không thể xảy ra. Dù sao hắn cũng đã từng thu được Linh Quan Pháp nhãn mà chỉ đệ tử nội môn mới có thể tu hành thì người khác hẳn cũng có thủ đoạn học được những pháp môn khác.
“Soạt”.
Hạ Bạch Thạch vung tay lên, một chiếc đinh thép lấp lóe linh quang ảm đạm rời khỏi tay chui vào vách đá núi không để lại dấu vết gì. Thân hình hắn lấp lóe, đinh thép không ngừng bắn ra. Không bao lâu sau phụ cận vài dặm quanh đó đã bị hắn phóng vào đến gần một trăm cái Đoạt Linh Đinh.
“Bạch!”
Thân hình hắn lóe lên rồi xuất hiện trước mặt Mạc Cầu. Hạ Bạch Thạch cười nhạt. “Để sư đệ phải đợi lâu rồi.”
“Thủ đoạn của sư huynh thật cao minh.” Mạc Cầu chắp tay. “Lấy Đoạt Linh Đinh để bày ra Mịch Lịch Trận như thế, có người đi qua là sẽ bị sư huynh cảm nhận được, chỉ cần dẫn động pháp châm là có thể giết địch. Sư đệ đi theo cũng nhờ đó mà chiếm được lợi thế.”
“A!” Hai mắt Hạ Bạch Thạch sáng lên. “Thật không ngờ sư đệ cũng biết Mịch Linh Trận.”
Thủ đoạn này của hắn nhìn như rất bình thường nhưng lại chính là kinh nghiệm tích lũy mất chục năm ở Lăng Vân sơn mạch. Trong Mịch Linh Trận có một loại trận pháp đặc biệt, trong các đồng môn có rất ít người biết, dù có biết cũng không nhìn được sâu.
“Ta có nghe qua.” Mạc Cầu gật đầu.
" Sư đệ núi không hiện nước không lộ, lại có được kiến thức như thế thật nằm ngoài dự kiến của vi huynh. " Hạ Bạch Thạch sờ cằm. " Trong lúc rảnh rỗi, không bằng chúng ta tỷ thí kiếm pháp một phen xem sao ? ".
" Việc này… ", ánh mắt Mạc Cầu khẽ biến đổi. " Có lẽ là không cần. Tu vi sư huynh cao thâm khiến tiểu đệ thấy mặc cảm, không có tinh thần để tỷ thí. ".
" A ! " Hạ Bạch Thạch khoát tay. “Hạ mỗ chỉ là lớn hơn mấy tuổi, tích lũy được chút ít không tính là gì. Kiếm pháp của sư đệ ta đã thấy qua một lần, rất muốn có thể lĩnh giáo một hai.”
Nói xong hắn lách mình về phía sau hơn mười trượng, phất ống tay áo một cái, một thanh phi kiếm đã xuất hiện bay vòng quanh người.
“Sư đệ, xin mời.” Trong giọng nói đã có phần cưỡng ép.
Mạc Cầu bất đắc dĩ than nhẹ, bấm khởi kiếm quyết, thúc giục pháp lực trong thể nội, Ly Hỏa Kiếm đã dựng lên thẳng tắp ở trước người, hồng mang nhàn nhạt quanh quẩn tử phương.
Tu Tiên giả tế luyện pháp khí tiêu hao thần hồn chi lực, dù là với mức độ thần hồn như hắn cũng không thể điều khiển cùng lúc bảy kiện pháp khí được. Hạ Bạch Thạch tất nhiên cũng không thể có khả năng ấy. Hắn có thể làm được như hiện tại là vì pháp khí thành bộ, giống nhau Từ Minh Cửu Linh phiến mà thôi. Người ngoài nhìn vào thấy là bảy kiện chín kiện, thực tế vẫn chỉ là một.
Có điều điều khiển pháp khí kiểu này hao tổn rất nhiều thần hồn chi lực và gặp nhiều bất tiện. Ví như không có pháp môn đặc biệt thì hiệu quả chưa chắc đã bằng một thanh pháp khí thông thường.
Đối phương có thể dựa giẫm vào nó, tất nhiên phải thông hiểu phương pháp ngự kiếm đặc biệt này.
“Ly Hỏa Kiếm?”
Hạ Bạch Thạch nhìn phi kiếm trước người Mạc Cầu thì không nhịn được cười. “Đệ tử ngoại môn của Xích Hỏa Phong quá nửa là sử dụng phi kiếm này, xem ra sư đệ cũng không phải là ngoại lệ.”
“Thật đáng hổ thẹn.” Mạc Cầu lắc đầu. “Tiểu đệ rất xấu hổ nhưng trong người chẳng có tiền, pháp khí cái nào cũng đắt đỏ nên đành miễn cưỡng dùng nó mà thôi.”
“Thật vậy sao.” Hạ Bạch Thạch cũng không hỏi thêm, hắn khẽ vung ống tay áo. “Sư đệ, xin hãy tiếp chiêu.”
Thất Tinh Kiếm Quyết - Khai Dương Chi Lộ.
Kiếm quang lấp lóe, thất kiếm hóa thành chữ diễn dịch ra tinh thần biến hóa linh diệu, quỹ tích mỗi thanh đều khác nhau theo thứ tự đâm về phía Mạc Cầu.
Mạc Cầu nhấc tay, Ly Hỏa Kiếm khẽ run lên rồi bay ra như thiểm điện.
Bôn Lôi Kiếm Quyết.
Vân Vụ Ngự Kiếm Chân quyết.
Dưới dự điều khiển của Mạc Cầu, Ly Hỏa Kiếm thế như bôn lôi ẩn hiện lôi minh lại kèm theo cả vân vụ mê huyễn khó nắm bắt hình dạng. Hai môn phương pháp ngự kiếm của Lục gia, ở trong tay Mạc Cầu đã đạt tới trình độ sử dụng hoàn mỹ.
Phi kiếm bay múa giữa trời như mây như sương, lả lướt mà sắc bén, trong nháy mắt đã xuyên thủng hàng phòng ngự của thất kiếm đối phương. Trong khoảnh khắc đó, Ly Hỏa Kiếm tựa như không có thực thể, không để ý đến công kích của thất kiếm đối phương mà cứ thế lao vọt về phía trước.
“Cái gì?”
Hạ Bạch Thạch biến sắc, mau chóng thúc giục kiếm quyết, kiếm thế biến hóa nhanh chóng quay về phòng thủ.
Ngọc Hành Chi Bình.
Bảy tầng bình chướng mỏng manh biến ảo khó lường, ổn thủ một phương. Ly Hỏa Kiếm cấp tốc biến hóa, trong chốc lát đã chớp lóe liên tục mấy lần, linh động chẳng khác nào cá bơi trong nước lần lượt xuyên qua ngũ trọng bình chướng nhưng không thể xuyên được tầng bình chướng ngăn cản thứ sau.
“Hảo kiếm pháp.”
Hạ Bạch Thạch lộ vẻ mặt kinh sợ, không nhịn được mà khen lên một câu. Từ lúc hắn tu hành đến nay đã gần mười hai năm, hắn không thể không thừa nhận phương pháp ngự kiếm của Mạc Cầu phải xếp trong số ba người xuất sắc nhất hắn từng gặp.
Xuất thần nhập hóa.
Đăng phong tạo cực.
Rõ ràng chỉ là một kiếm quyết phổ thông nhưng uy năng thể hiện ra đủ khiến cho hắn phải hãi hùng khiếp vía, không thể không bội phục trong lòng. Trong khi đó Mạc Cầu vẫn không đổi sắc mặt, kiếm quyết trước người lại giơ lên.
Một sợi kiếm quang theo suy nghĩ của hắn biến hóa cương nhu xuyên qua không trung chém xuống.
Trong lòng hắn phi kiếm như tương hợp làm một, hắn điều khiển phi kiếm như là cầm đũa ăn cơm hàng ngày, không phải quá bận tâm đến. Tâm tùy ý động, thoải mái vô cùng chứ không giống như người khác.
Có điều…
Phẩm chất phi kiếm của hắn quá thấp. Cho dù phương pháp ngự kiếm của hắn có tinh diệu thế nào thì lực đạo cũng chỉ xem là miễn cưỡng đủ dùng mà thôi. Sau khoảng thời gian bối rối, Hạ Bạch Thạch đã dần bình ổn lại, bắt đầu phản công. Hai mắt hắn ngưng thần, tốc độ bấm pháp quyết ngày một nhanh, phi kiếm cũng biến hóa khó lường hơn.
Dao Quang Khốn Trận.
“Ông…”
Kiếm quang đại thịnh, bảy thanh phi kiếm tụ lại rồi giao nhau tạo thành một mành lưỡi như một cái lồng giam kiềm giữ Ly Hỏa Kiếm ở trong đó. Quỹ tích vận chuyển của thất kiếm vô cùng huyền diệu, Ly Hỏa Kiếm có biến hóa thế nào cũng không thoát ra được.
Cái lồng giam ngày một nhỏ lại, phạm vi vùng vẫy của Ly Hỏa Kiếm càng ít, kiếm thức biến hóa cũng vì thế mà bị ảnh hưởng trở nên vụng về. Hạ Bạch Thạch nhìn thấy vậy thì mỉm cười.
Một khắc sau.
“Bạch!”
Từ trong đám phi kiếm của hắn bay ra một sợi kiếm quang mờ mịt đâm thẳng về mi tâm Mạc Cầu lúc này đang chuyên tâm ngự kiếm. Kiếm quang như lửa, thế đi kinh người, kèm theo đó còn có một luồng sát cơ lăng lệ ẩn hiện.
Mạc Cầu ngẩng đầu, ánh mắt vẫn bình tĩnh, vẻ mặt không hề bận tâm.
“Bạch!’.
Thời khắc khoảng cách đến mi tâm hắn chỉ còn một tấc, phi kiếm đột nhiên ngừng trệ, dừng lại ở giữa không trung.
“Bội phục.” Mạc Cầu chắp tay, nói giọng lạnh nhạt. “Kiếm pháp của sư huynh thật cao thâm, tiểu đệ thật xấu hổ không bằng.”
Hạ Bạch Thạch nhắm hai mắt, pháp lực trong thể nội dần du tẩu, phi kiếm dừng lại giữa không trung, vẻ mặt từ từ biến đổi. Sau một lúc hắn mới cất tiếng cười lớn, thu phi kiếm về, sát cơ vừa mới ngập tràn trong mắt hoàn toàn tiêu đi mất.
“Sư đệ quá khiêm tốn rồi. Ta chỉ chiếm lợi thế nhờ phi kiếm mà thôi, phương pháp ngự kiếm thì không so được với ngươi.”
Hắn biết rõ trong lòng. Luận về phương pháp ngự kiếm thì bản thân có thúc ngựa đuổi cũng không theo kịp đối phương. Nếu trong tay Mạc Cầu mà là một thanh phi kiếm trung phẩm thì…
Sự là có không ít đệ tử nội môn chưa chắc đã phải là đối thủ của hắn. Rời mắt khỏi Mạc Cầu, hắn xoay người nhảy vọt lên, ngồi xếp bằng trên một phiến đá cách đó không xa. Từ đầu đến cuối Mạc Cầu không đổi sắc mặt, đến lúc này mới thu ánh mắt từ từ thu hồi phi kiếm và cũng kiếm một chỗ khác ngồi xuống.
Trong sơn cốc, có một nhóm mấy chục người đang hốt hoảng chạy trốn. Trong nhóm người này có cả cao thủ võ lâm, cũng có sơn dân bình thường, vẻ mặt ai nấy đều sợ hãi tột độ.
Trốn!
Mau trốn!
Chỉ có trốn đi xa mới có thể tránh bị ác ma ở phía sau đuổi giết.
“Soạt…”
Tiếng kiếm ngân vang lên từ phía trên. Đám người nghe thấy thì biến sắc, không kịp nghĩ gì theo nhau đổ rạp ra đất. Phản ứng này là kình nghiệm đối phó với tu Tiên giả mà bọn họ nghe được từ miệng một người có kinh nghiệm nào đó.
“Bạch!”
Như liêm đao gặt lúa, kiếm quang dán xuống mặt đất quét sạch toàn trường. Có người không kịp né tránh bị kiếm quang cắt lìa thân thể.
“A!” Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Có người may mắn hơn, thoát được một kiếp liền vội vàng bò dậy hướng ra bốn phía mà chạy trốn.
Một khắc sau.
“Soạt!”
Liên tục bảy đạo kiếm quang hiện lên, cây cối đổ sụp, vùi lấp mấy chục thi thể ở bên dưới. Hạ Bạch Thạch thu phi kiếm lại, vẻ mặt vui mừng, khoái cảm giết chóc làm cho tinh thần hắn phấn chấn.
“Sư huynh.” Mạc Cầu xuất hiện ở phía sau, hắn nhíu mày. “Đầu đảng đã bị giết, chỉ còn lại một ít võ giả và đám sơn dân không biết gì, đâu cần đuổi tận giết tuyệt như thế.”
“Sao thế?” Hạ Bạch Thạch quay ra nhìn đối phương. “Sư đệ mềm lòng sao?”
“Chúng đều là phàm nhân ô trọc, giết là giết thôi. Chúng ta là tu Tiên giả, giết vài tên phàm nhân không tính là gì, không cần phải để ở trong lòng.”
Mạc Cầu cau mày lại. Tu Tiên giả vốn cao cao tại thượng trong lòng người bình thường, hắn đương nhiên biết điều đó, nhưng hành động cực đoan của Hạ Bạch Thạch cũng rất hiếm thấy.
“A…”, Hạ Bạch Thạch nhìn Mạc Cầu rồi lắc đầu, nhẹ than một tiếng. “Ta quên mất, sư đệ lúc trước cũng là một phàm nhân. Được, sau đây ta sẽ để ý hơn.” Nói xong hắn khẽ biến sắc mặt, lấy từ trên người ra một vật.
“Có chuyện.”
“Làm sao vậy?”
“Bên Hồi Phong Cốc xảy ra chuyện, hẳn là gặp phải đối thủ cứng rồi.” Hạ Bạch Thạch chớp mắt. “Sư đệ, ta không tiện rời nơi này, ngươi qua đó xem thế nào.”
“Cũng được.” Mạc Cầu ngẩng đầu nhìn ra xa.
Ở gần phủ thành, sắc mặt Vạn Nhậm Bình đã tái xám, cả người hóa thành một làn gió lướt nhanh trong thôn trấn.
“Ra đi!”
“Yêu nữ, có bản lãnh thì chúng ta quang minh chính đại đánh một trận.”
Trong tiếng rống giận dữ, kiếm quyết nổi lên, Vạn Kiếm hồ lô bên hông phun ra gần trăm đạo kiếm quang. Chỗ kiếm quang lướt qua, cả trăm mét xung quanh như bị cày ải, mặt đất nứt rạn, bụi mù tung bay.
“Hì hì…”
Tiếng cười cợt nhả lúc trái lúc phải ẩn hiện khiến cho người ta không nắm bắt được.
“Sư huynh thật bản lãnh, tiểu muội mặc cảm không bằng, nhưng ngươi muốn bắt được ta cũng không dễ đâu.”
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Vạn Nhậm Bình đứng lại, hoàn thủ. “Mấy ngày nay ngươi đánh không đánh, đi không đi, chẳng lẽ mục đích chỉ là để giữ ta ở đây. Rốt cuộc ngươi cuốn lấy ta là có mục đích gì?”
“Hì hì…”, Chu Ngọc Dung cười kiều mị. “Cũng không có gì, chỉ là muốn tính mạng một thủ hạ của sư huynh mà thôi. Sợ sư huynh không đồng ý nên tiểu muội không có biện pháp nào khác, đành bày ra hạ sách này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận