Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 618: Đại La Pháp nhãn

“Phần phật...”
Cá nhảy trên mặt nước, dưới thủy vực sóng ngầm phun trào, dòng nước đi lại va đập vào vách núi, trải qua năm tháng chậm rãi cải biến địa thế.
Dưới đáy thủy vực nào đó, đá núi gập ghềnh, tạo hóa biến đổi diệu kỳ tạo nên một hang đá khô ráo. Giữa hang là Mạc Cầu đang ngồi khoanh chân đả tọa. Mái tóc dài buông xõa, vết máu đầy người, bộ dáng khiến người ta phải kinh ngạc. Một nửa đoạn trúc trượng đâm xuyên qua ngực hắn, mặc dù vậy hắn vẫn chưa chết!
“Khụ khụ...”
Tiếng ho nhẹ vang lên, Mạc Cầu chậm rãi mở hai mắt.
“Sư phó!”
“Chủ thượng!”
Một người một yêu canh giữ gần đó vội lại gần, vẻ mặt Cơ Băng Yến đầy lo lắng, đôi mắt châu của Trọng Minh Hỏa Mãng chớp động.
Mạc Cầu khoát tay. “Nàng ta không phát hiện ra nơi này sao?”
“Không có.” Trọng Minh Hỏa Mãng đáp. “Chủ thượng yên tâm, có trận pháp ngài bày ra, thêm yêu khí của tiểu yêu huyễn hóa, Kim Đan bình thường nhất định không phát hiện ra được nơi này.”
“Vậy thì tốt rồi.” Mạc Cầu gật đầu, hai mắt nheo lại. “Chu Vân Nghê! Không ngờ...”
“Khục khục...”
Khí tức hắn hơi nặng nề, vết thương làm hắn ho khan lần nữa.
“SƯ phó, ngài không được vọng động lửa giận, trước mắt việc quan trọng là dưỡng thương đã.” Cơ Băng Yến đưa tay đỡ nhẹ lấy Mạc Cầu, hai mắt hơi hồng. “Đều là tại đệ tử, nếu không sẽ không dẫn tới tình cảnh này.”
“Không liên quan gì đến ngươi.” Mạc Cầu khoát tay. “Cạm bẫy lần này vốn nhằm vào ta, là do ta chủ quan, nghĩ chỉ một mình mình cũng có thể giải quyết, lại không ngờ bọ ngựa bắt ve, còn có hoàng tước ở phía sau. Nếu không phản ứng nhanh thì sợ là đã ăn trọn độc thủ của lão thái bà kia rồi.”
“Chủ thương.” Trọng Minh Hỏa Mãng chớp mắt, vẻ không giải thích được. “Vì sao vậy?”
“Người của Ma Y Giáo ra tay còn có thể lý giải được, lão yêu bà kia vì sao lại ra tay với người? Chẳng lẽ nàng ta không sợ Thiên Nhai đạo tràng truy cứu?”
“Nếu ta không trốn được, thì ai biết là nàng ta hạ thủ? Với tình huống lúc đó, nội tâm nàng đoán chắc mười phần có thể giết ta nên cũng lười che giấu thân phận.” Mạc Cầu cười lạnh. “Dù sao cũng là bảo vật của hai vị Kim Đan lưu lại, nếu tính cả đồ trên người ta thì là ba vị, chỉ pháp bảo thôi cũng đủ khiến người ta phải động tâm rồi. Huống chi... còn có Tịnh Nguyên Bảo Châu!”
“Tịnh Nguyên Bảo Châu?” Đôi mắt Cơ Băng Yến co rút lại, vẻ kinh sợ. “Lúc ấy lại có bảo vật này sao?”
Nàng vừa hay có biết thứ này. Giữa thiên địa có nhiều đan dược, linh vật có thể kéo dài tuổi thọ, tuy nhiên rất ít gặp. Tu vi càng cao thì thọ nguyên càng lâu, đồ vật có thể gây tác dụng cho người cũng càng ít. Như người thường nếu ăn vào linh dược thọ duyên thì cũng không có tác dụng gì.
Tịnh Nguyên Bảo Châu là một dị loại, nó thuộc về linh vật trong thiên địa có khả năng đông linh.
Đông linh, tức là đông kết tuổi tác!
Mặc dù không để cho con người ta vĩnh sinh nhưng dị lực trong nó có thể làm cho một vị tông sư Kim Đan thọ nguyên gần hết được kéo dài ra thêm hai trăm năm. Với người đã gần hết thọ nguyên như Chu Vân Nghê mà nói thì điều này đủ khiến nàng động tâm.
Năm xưa Cơ Băng Yến dùng trăm phương ngàn kế để kéo dài tuổi thọ cho phụ thân nên cũng nghe tới loại linh vật này.
“Đúng vậy.” Mạc Cầu than nhẹ, bàn tay vừa lật, trong lòng bàn tay đã xuất hiện ba món đồ. Sự việc đột nhiên xảy ra nên lúc đó hắn chỉ lấy được ba món đồ, những thứ khác như Ngũ Hành Hoàn, các thứ hộ thân như khôi giáp chẳng hạn thì đành nhìn bằng ánh mắt tiếc nuối mà than thở.
Phản ứng theo bản năng cho nên những thứ hắn thu được từ lúc đầu, về sau chỉ kịp vớ lấy hai ngọc giản. Mạc Cầu cúi đầu, thần niệm quét qua, sắc mặt liền biến đổi, ánh mắt hơi có chút thất vọng.
Kim Cương Thần Lực Quyết.
Thiên Yêu Bí Điển.
Hai pháp môn này đều là truyền thừa cao cấp của Ma Y Giáo, nhất là Thiên Yêu Bí Điển, nó có liên quan đến cảnh giới Nguyên Anh tiếp sau, đáng tiếc là trong ngọc giản chỉ có tàn thiên.
Suy nghĩ lại thì Mạc Cầu thấy việc này cũng không quá lạ kỳ. Truyền thừa đỉnh tiêm như thế, phần trọng yếu nhất phần lớn không được ghi bằng văn tự mà chỉ truyền miệng, huống chi Nguyên Thiên Y tâm tính nhỏ hẹp sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác.
A...
Ý niệm vừa động, Mạc Cầu khẽ vung tay áo, ba thân ảnh hôn mê bất tỉnh lăn ra. Hai mắt Trọng Minh Hỏa Mãng liền sáng lên nhìn ống tay áo Mạc Cầu.
Nó không nhìn lầm. Hiện giờ Mạc Cầu thi triển Tụ Lý Càn Khôn không phải là bản hoàn chỉnh, trong tay áo còn ẩn giấu một vật cùng loại với Túi trữ vật. Việc này không phải do hắn cảm ngộ không đủ mà thuần túy là do cảnh giới.
“Để ý đến ba người bọn hắn, mấy ngày nữa Trọng Minh Hỏa Mãng ra ngoài hỏi thăm một ít tin tức.” Mở miệng phân phó xong, Mạc Cầu lại nhắm mắt lại.
“Nửa tháng sau hãy đến tìm ta.”
“Vâng.”
...
Nửa tháng sau, Trọng Minh Hỏa Mãng ở bên ngoài trở về, chỉ thấy nửa đoạn trúc trượng trên ngực Mạc Cầu đã được gỡ xuống, vết máu toàn thân không còn, bàn tay đang đưa ra đặt trên đỉnh đầu một người. Người này chính là Giả Viễn Sơn.
“Phù phù!”
Thân thể Giả Viễn Sơn run rẩy, miệng mũi sùi bọt mép, khí tức trên người dần biến mất.
Sưu hồn đoạt phách!
Trong tình huống không để ý đến sinh tử của người khác, Mạc Cầu dùng thần hồn chi lực thì ngay cả tu sĩ Đạo cơ viên mãn cũng có thể cưỡng ép sưu hồn.
Trí nhớ của Giả Viễn Sơn không có gì tốt, nhưng một vị tu sĩ Ma Y Giáo, truyền nhân Nguyên Thiên Y lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
“Chủ thượng.” Trọng Minh Hỏa Mãng lấy lại bình tĩnh, lượn vòng thân thể rồi mở miệng. “Tiểu yêu dạo qua một vòng gần đây nhưng không gặp lão yêu bà kia, cho nên liền hướng về Thiên Nhai đạo tràng mà tới. Ngài đoán xem ta thăm dò được gì?”
“Là cái gì?” Không chờ Mạc Cầu đáp , Cơ Băng Yến đã vội hỏi. “Có phải là các vị tiền bối đi tìm sư phó không?”
“Không phải.” Trọng Minh Hỏa Mãng lè lưỡi, vẻ mặt cổ quái. “Lão bà kia loan tin ra khắp nơi, nói chủ thượng ngài ghi hận Chu gia, ham muốn bảo vật trên người nàng, muốn đánh lén ám hại nàng ta nhưng lại bị đánh cho trọng thương bỏ chạy. Tình trạng hỗn loạn hiện giờ ngài trở về nhìn là sẽ thấy.”
“Hèn hạ.” Sắc mặt Cơ Băng Yến trở nên lạnh lẽo.
“A...”, Mạc Cầu than thở một tiếng, mặt không đổi sắc. “Chu Vân Nghê rốt cuộc vẫn là một lão đầu hồ đồ, không nghĩ ra lý do nào khác, hoặc cũng có thể nàng ta lười tìm lý do. Dù sao nàng cũng là người của Chu gia.”
“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?” Trọng Minh Hỏa Mãng lượn thân thể lại gần hỏi. “Chủ thượng, vết thương của người bao lâu nữa mới khôi phục?”
Mạc Cầu trầm sắc mặt. Đầu tiên hắn bị Kim Đan của Nguyên Thiên Y tự bạo gây trọng thương, sau đó bị Chu Vân Nghê tập kích, thương thế càng nghiêm trọng hơn. Có thể còn sống đến giờ đã là một kỳ tích trong mắt người khác. Đoán chừng Chu Vân Nghê kia cho rằng hắn đã chết nên mới lớn mật hô hào như thế.
“Nhanh thì mấy năm, chậm thì...”, Mạc Cầu ngừng lại, “Trăm năm cũng có thể.”
“A!”
“Cái gì?”
Một người một yêu nghe xong mà biến sắc, chênh lệch như thế là rất lớn, ngay cả đối với một tông sư Kim Đan thì trăm năm thời gian cũng không ngắn.
“Trước mắt cứ vậy đã.” Mạc Cầu khoát tay, không muốn nói nhiều. “Các ngươi ra ngoài trước đi, thời gian này để ý nghe ngóng tình hình bên ngoài, còn cả... khoảng ba ngàn dặm về phía bắc có một hòn đảo nội uẩn lực lượng nguyên từ, nếu ở đó diễn ra dị trạng thì nhớ về nói cho ta.”
“Rõ.”
Một người một yêu gật đầu xác nhận, nhìn Mạc Cầu một lần nữa rồi im lặng lui ra. Đến lúc không còn ai Mạc Cầu mới làm ra vẻ mặt trầm ngâm, bàn tay vừa lật, lòng bàn tay đã xuất hiện một khối đá hình con mắt.
Đại La Pháp Nhãn!
Đây mới chính là tên gọi của con mắt này. Nghe nói vị Giáo chủ truyền kỳ kia của Ma Y Giáo cơ duyên xảo hợp có được nó từ một nơi không rõ, uy năng không thể tưởng tượng được. Sau khi luyện hóa sẽ sinh ra dị năng.
Những tin tức đó đều là nhờ sưu hồn trong trí nhớ của truyền nhân Nguyên Thiên Y mà biết, nhưng dị năng cụ thể ra sao thì đối phương cũng không nhớ rõ. Phương pháp luyện hóa chính là pháp môn bí ẩn nhất trong Thiên Yêu Bí Điển, Mạc Cầu có được chỉ là bàn thiếu khuyết nên cũng không lưu lại.
Có điều, sau khi sưu hồn truyền nhân Nguyên Thiên Y và có được Thiên Yêu Bí Điển, hắn cũng có thể dòm ngó một chút bí ẩn của bí điển rồi. Chỉ cần có tinh quang đầy đủ trong thức hải, thôi diễn ra cả bộ không phải là việc không thể.
Ý niệm vừa động, tinh quang trong thức hải Mạc Cầu sáng lên.
Vì đồ vật này mà Nguyên Thiên Y ẩn giấu mấy trăm năm không dám thò ra cũng lộ diện, lại còn bỏ ra Tịnh Nguyên Bảo Châu làm thù lao mời người tới. Nếu nói nó không có chỗ tốt thì hắn khó mà tin được!
Thương Vũ Phái.
“Mở ra, mở ra!”
Tiếng rống giận dữ vang lên từ trong thềm núi đá, một đám người mang phục sức Chu gia mạnh mẽ đâm tới, xua đuổi những người có mặt.
“Thương Vũ Phái phạm tội, những người không có quan hệ với bọn họ thì mau tránh ra. Còn như nếu có liên quan...”
Một tu sĩ Luyện khí hậu kỳ chân đạp tường vân ở bán không, hướng xuống đám người ở bên dưới mà cười lạnh rồi vung tay lên, trường tiên nện xuống tạo thành những tiếng chát chúa.
“Bắt tất cả lại cho ta.”
“Rõ!”
Chỉ một thoáng, nơi chân núi đã trở nên hỗn loạn, không biết có bao nhiêu người biến sắc, có nhiều người kéo nhau chạy trối chết. Trên đỉnh núi, Chu Tiểu Tiên nở nụ cười lạnh lùng ngồi ngay ngắn chính giữa đại điện. Nàng liếc mắt nhìn xuống dưới. Đám người Tiết Lục Y và Lương Hồng đã bị giải tới, bị pháp khí xiềng xích trói buộc.
“Chu cô nương.” Phạm Nhân Long của Trường Nhạc Bang cũng có mặt ở đây, hắn vừa đi đi lại lại vừa cung tay làm lễ, nhỏ giọng nói. “Chuyện này liệu có hiểu lầm gì không? Thương Vũ Phái rời đi chưa lâu, cũng không có nhiều giao dịch thương mại...”
“Họ Phạm kia, không cần lo chuyện bao đồng.” Chi Tiểu Tiên âm trầm. “Đây là ân oán giữa Chu gia và Thương Vũ Phái, ta biết ngươi bái nhập làm môn hạ của Trúc lão, nhưng Trường Nhạc Bang cũng đừng xen vào việc của người khác. Nếu không..., bị người khác giẫm đạp cũng đừng hỏi vì sao!”
Phạm Nhân Long nghe xong liền sa sầm nét mặt.
“Chu Tiểu Tiên.” Tiết Lục Y gắng gượng đứng dậy, cắn răng gầm lên. “Ngươi dám dùng tư hình linh tinh ở Thiên Nhai đạo tràng, ra tay với Thương Vũ Phái, ngươi thật cho rằng không ai làm gì được ngươi hay sao? Chu gia chưa chắc đã thoát được kết cục như Thiên Phổ Đường đâu!”
“Lớn mật.” Nhắc đến Thiên Phổ Đường, sắc mặt Chu Tiểu Tiên lại biến đổi, bàn tay cách không mà vỗ, đem Tiết Lục Y đánh bay trên mặt đất. “Đừng tưởng có núi dựa thì có thể hô to gọi nhỏ trước mặt ta. Ngươi là Tiết Lục Y chứ gì? Ta cho ngươi biết, hôm nay Chu gia chúng ta muốn diệt họ Mạc kia, sẽ bắt đầu từ Thương Vũ Phái các ngươi.”
“Còn nữa...”, Nàng nghĩ tới điều gì thú vị nên không khỏi nhếch miệng cười tiếu. “Lão tổ muốn bức tên họ Mạc kia phải lộ diện, không thấy máu thì hắn sẽ không xuất đầu. Không bằng mỗi ngày ta sẽ chặt một cái đầu của người Thương Vũ Phái các ngươi. Thế nào?”
“Từ trên xuống dưới Thương Vũ Phái có tới ngàn người, đủ để ta chặt một khoảng thời gian đấy.”
Tiết Lục Y biến sắc. Phạm Nhân Long ở bên cạnh cũng trầm xuống. Chu Tiểu Tiên này nhìn qua bộ dáng có vẻ thanh thuần, nhưng không ngờ tâm tư bên trong lại ác độc như vậy.
“Cứ vậy đi.”
Chu Tiểu Tiên mỉm cười, đưa tay chỉ xuống dưới, đầu ngón tay thoát ra một đạo linh quang xuyên thủng một đầu người. “Hôm nay người chết là hắn!”
Không gian trở nên tĩnh lặng. Đám người có mặt trơ mắt nhìn người kia ngửa mặt lên trời rồi ngã lăn ra đất, sinh cơ biến mất.
“Tần... Tần sư huynh?” Có người thốt lên. “Tần Bá Sinh!”
Thân thể Lương Hồng run lên. Tần Bá Sinh mặc dù thiên phú không thực sự tốt nhưng phẩm tính thuần hậu, những năm qua chịu đủ mệt nhọc nên được lòng nhiều người. Năm xưa cũng hay lui tới Xích Hỏa Phong của Mạc Cầu. Hiện giờ cứ thế mà chết đi?
Thiên Nhai đạo tràng.
Cao Trùng bóp nát một cái ngọc giản trong tay, vẻ mặt giận giữ. “Chu gia thật khinh người quá đáng!”
Bắc Xuyên đảo vực.
Trạch viện của Chu gia. Chu Huyền Cảm mở tờ giấy viết thư ra, sắc mặt âm trầm.
“Ngu xuẩn!”
Trong phòng có vài người khom lưng, nghe xong thì thân thể căng lên, chỉ có một nữ nhân lên tiếng, vẻ không hiểu.
“Lão tổ, tiểu Tiên tỷ tỷ làm gì sai sao? Chu gia chúng ta đứng vững mấy ngàn năm qua, chưa từng có người dám khi nhục, lý do không phải vì chúng ta có nhục tất báo hay sao?”
“Đó là dưới Kim Đan trở xuống, còn Kim Đan thì không giống.” Chu Huyền Cảm đáp lạnh lùng. Tốt nhất nên là họ Mạc kia thụ trọng thương rồi thân tử, nếu không...”
“Hừ!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận