Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 223: Cự Linh

Trong bóng tối, từng thân ảnh theo nhau lao xuyên qua rừng rậm. Trong đó có hộ vệ Phù gia, có người của Khâu Sơn Phỉ, số lượng không nhiều nhưng đều là tinh anh. Từ trên cao nhìn xuống mọi người đang di chuyển thành hình một cánh cung lớn hướng về nơi trung tâm mà đánh tới.
“Rầm rầm...”
Cây rừng lắc lư, cành lá run rẩy.
“Động thủ.”
Theo tiếng quát khẽ, mấy chục đạo ám khí lao ra đầu tiên hướng về hai người mé bên trong. Hàn quang lóe lên rồi biến mất.
“Pặc pặc!”
Cương châm, phi tiêu, tụ tiễn đồng loạt cắm vào cọc gỗ nhưng lại không mang lại hiệu quả, ngược lại còn đánh rắn động cỏ để mục tiêu biết được.
“Đi.”
Bị người phát giác tung tích, hai người chạy phía trước biến sắc nhưng không tỏ ra bối rối.
“Lưu lại đi.” Khâu Đường sốt ruột lập công dẫn đầu xông ra, tay cầm đoản đao đón đánh một người. Mỗi tấc dài là một tấc mạnh, mỗi tấc ngắn là một tấc hiểm. Cho dù là cao thủ Hậu thiên phần lớn đều tuân theo tuy tắc này, cho nên chiêu thức của binh khí ngắn thường sắc bén, xảo trá. Khâu gia truyền lại ba mươi sáu thức đao cận thân, chiêu nào cũng lăng lệ, trí mạng.
“Bạch!”
“Đinh đinh... đang...”
Tiếng va chạm vang lên không dứt, tia lửa bắn ra tung tóe. Một cỗ lực lượng lớn từ đối diện vọt tới ép Khâu Đường không thể không lùi về sau. Lưỡi đao chạm vào kình khí cứng cỏi đủ nói lên tu vi đối phương không thấp.
Là cao thủ nhị lưu!
Nếu không phải hắn thường xuyên luận bàn cùng với phụ thân hắn là một cao thủ nhất lưu thì e là đã bị đối phương nghiền ép rồi. Ngay cả như thế, kiên trì được thời gian mấy cái hô hấp là gân cốt hắn đã tê dại, biểu hiện hết chống đỡ nổi. Cũng may, đối phương chỉ đang cầu chạy trốn nên không quyết liệt giết địch.
“Cút đi.”
Tiếng rống vang lên, Khâu Đường bị đánh bay khỏi mặt đất, lăn về sau đến hơn một trượng. Cùng lúc đó có bốn người khác từ trong cánh rừng vọt ra quấn lấy đối thủ.
“Bạch!”
Bóng người lấp loáng, đao kiếm chan chát.
“Vưu tẩu.” Ở phía sau Phù Tú Ngọc nhíu mày. “Ngươi mau qua đó bắt lấy bọn chúng.”
Lần này hành động vì không muốn đả thảo kinh xà nên nàng chỉ dẫn theo người mà mình tin cẩn, cao thủ đi theo không có mấy. Kết quả là nhân lực thiếu thốn, kết quả không thuận lợi như nàng nghĩ.
“Tiểu thư, trách nhiệm của ta là lo cho an toàn của tiểu thư, ta không nên rời đi.” Vưu tẩu lắc đầu, ánh mắt đảo nhìn ra một người cách đó không xa. “Hơn nữa, trang chủ của Khâu gia trang còn chưa xuất thủ, có hắn ở đây hai người kia không thể trốn được.”
Từ trong bóng tối, một người cau mày, liếc nhìn xung quanh, ánh mắt lộ ra một tia khó hiểu. Nhưng thấy tình cảnh chiến đấu diễn ra đã lâu mà đối phương chưa thúc thủ, thậm chí còn chút nữa để bọn chúng đào thoát nên hắn không thể không thu liễm suy nghĩ trong lòng, thân thể di động hướng về phía trong nhào tới.
Cùng lúc đó, ở mé Tây núi.
Một cái bóng mờ như quỷ dị lặng yên không một tiếng động đang lướt đi, mỗi bước chân đều bay xa tới hơn ba trượng. Tốc độ nhanh đủ khiến người ta phải kinh người.
Không bao lâu sau, hư ảnh dừng tại bên một cái cây gần núi đá, mắt hổ liếc ra bốn phía rồi cất giọng buồn bực. “Tề huynh có đó không?”
Âm thanh vang dội lan tỏa đến trăm thước nhưng vượt qua khoảng cách này lại không nghe thấy gì. Có thể khống chế âm thanh tinh chuẩn như vậy, chân khí tu vi người này ít nhất phải tới hóa cảnh.
Tiếng nói tan đi, bốn phía yên tĩnh. Chỉ có mấy con chim tước bị kinh động vỗ cánh bay lên thay cho tiếng trả lời.
“Tề huynh!”
Hư ảnh mờ miệng kêu thêm lần nữa, hai hàng lông mày đã nhăn cả lại. “Đồ vật vốn là của tất cả mọi người, ngươi giết Sử Diêm, chẳng lẽ muốn một mình nuốt trôi tinh huyết của linh thỏ?”
Trong bóng tối vẫn không có tiếng trả lời.
“Tề huynh, nơi ở của Sử Diêm đã bị khám xét, đồ đạc bị tịch thu, có nhiều thứ bọn chúng tra ra thì chúng ta khó mà thoát tội. Nếu thật ngươi muốn mang tinh huyết linh thỏ rời đi thì hãy suy nghĩ đến thân quyến đang được giữ tại ám trạch.”
“Hừ!”
Hư ảnh kia hừ lạnh, thân ảnh đột nhiên biến mất rồi xuất hiện trên một cái cây cao tới hơn mười trượng. thân cây thẳng tắp, tán cây rộng lớn che kín bốn phương. Đây chính là một bãi trông toàn cây tùng.
Hư ảnh đi một vòng quanh cây đại thụ, cuối cùng dừng lại tại một chỗ rễ cây, năm ngón tay uốn lượn khẽ chụp xuống dưới. Chân khí thấu thể mà ra như hóa thành thực chất là một bàn tay lớn.
“Răng rắc....”
Bùn đất, nhánh cỏ, rễ cây bị chân khí của người này lôi lên, trong đó kéo theo một cái hòm sắt.
“A!” Nhìn cái hòm sắt còn ở nguyên đây, người này sững sờ không nhịn được thốt lên. Hắn đột nhiên quay người, hai mắt như có điện nhìn về phía bóng tối, đồng vung tay phóng ra mấy đồng tiền. Với tu vi của hắn, một cành hoa một chiếc lá tỏng tay hắn cũng có thể dùng để đả thương người khác, rất dễ dàng xuyên qua sắt đá nhưng đồng tiền bay qua vùng hắc ám lại như rơi vào vực sâu không thấy âm thanh vọng lại.
“Ai?” Người này nghiêm giọng quát. “Các hạ theo dõi đến tận dây sao không đi ra gặp mặt?”
“Không ngờ...”, trong bóng tối có một giọng nói ung dung vang lên. “người biển thủ đồ vật không chỉ có Sử Diêm, còn có quản sự của Phù gia nữa, quả là ngạc nhiên. Chủ quản Tiêu Sơn Pha, Lục phủ hộ vệ, quản sự Phù gia, quả là đầy đủ.”
Mạc Cầu mặc hắc bào chậm rãi từ trong rừng bước ra. Hắn không quan tâm đến việc ai là người biển thủ mấy con linh thỏ, nhưng hắn lại quan tâm đến tinh huyết của mấy chục con linh thỏ kia. Trước khi đến đây, hắn có suy nghĩ người sau lưng Sử Diêm rất có thể là Tiết đạo trưởng ở Lục phủ, không ngờ cuối cùng lại là Hải quản sự, người cống hiến nửa đời người cho Phù gia ở đây.
“Ừm.” Hải quản sự trầm sắc mặt. “Các hạ là ai?”
“Không cần ngươi quan tâm.” Mạc Cầu vươn tay thư giãn. “Đem cái rương kia ra đây thì ta sẽ rời đi, tuyệt không nhiều chuyện.”
“Thật sao?” Ánh mắt Hải quản sự chớp động. “Xem ra, các hạ là người đã giết chết Tề huynh?”
Mạc Cầu không đáp.
“Thì ra là như vậy.” Hải quản sự gật đầu. “Ta vẫn thắc mắc nếu Tề huynh giết Sử Diêm thì sau khi thu dọn sạch sẽ tại sao lại không mang thứ này đi. Hóa ra là hắn không có cơ hội làm điều đó.”
“Bằng hữu.” Hải quản sự ngẩng đầu nhìn Mạc Cầu nói. “Ngươi có thể giết Tề huynh, chắc chắn không phải kẻ vô danh, hay là cùng đi theo chúng ta mưu tiền đồ sau này?”
“Tiền đồ?” Mạc Cầu cảm thấy buồn cười. “Với thực lực, địa vị của ngươi là đã ở trên vạn người, còn cần tiền đồ gì nữa?”
“Không thể nói như vậy.” Hải quản sự lắc đầu. “Đối với chúng ta, nếu không vào Tiên thiên thì chỉ là võ giả phàm tục mà thôi. Nhưng muốn vượt ải Tiên thiên nào có dễ dàng? Gia nhập chúng ta ngươi sẽ có được các loại thiên tài địa bảo, cơ duyên đạt thành Tiên thiên sẽ nắm chắc thêm mấy phần.”
“Thiên tài địa bảo?” Mạc Cầu ra vẻ hiếu kỳ. “Theo ta hiểu, những thứ liên quan đến Tiên thiên, các đồ hiếm thấy các ngươi cũng đều có?”
“Tất nhiên là không phải thế.” Hải quản sự cười nhạt. “Nhưng Lục phủ thì có. Các hạ đã biết, linh thỏ chỉ là đồ thả rông bên ngoài của Lục phủ mà thôi, ở phủ Đông An còn không ít địa phương như vậy. Ở đó có nhiều linh thực, kỳ trân dị bảo, có huyền xà trong nội viện Lục phủ, linh lộc bảo vật... Chúng ta đều có cách lấy ra được.”
“Ta hiểu rồi.” Mạc Cầu giật mình. “Các ngươi giống lũ chuột lén lút ăn vụng để thu lợi cho mình.”
Có lẽ không chỉ có Tiêu Sơn Pha làm việc này, rất có thể còn nhiều người tham gia các công việc cũng có cùng suy nghĩ và hành động ấy. Bọn hắn giao dịch với nhau trong bóng tối tạo thành tổ chức có liên quan chặt chẽ đến lợi ích từ Lục phủ.
Sử Diêm, Tề hộ viện, Hải quản sự là một trong số đó. Khó trách, sau khi tìm được đồ vật trong phòng Sử Diêm thì sắc mặt các ngươi lại khó coi như vậy. Thế lực này tuy liên kết lỏng lẻo nhưng thực lực không yếu. Nhưng nếu bị Lục phủ phát hiện thì kết cục khỏi cần phải nói.
“Các hạ đừng nói khó nghe như vậy.” Hải quản sự nhíu mày. “Lục phủ nhà lớn nghiệp lớn, thiếu chút đồ vật với họ chẳng là cái gì. Mà người Lục phủ chân chính liệu có bao nhiêu? Bọn họ sinh hoạt xa hoa lãng phí, chúng ta thì liều chết phụng dưỡng bọn hắn, cũng nên lấy chút lợi nhỏ cho mình.”
“Có đạo lý.” Mạc Cầu gật đầu, sau đó lại đưa tay ra. “Mau đem đồ vật ra đi.”
“A!” Hải quản sự chớp mắt, cuối cùng than nhẹ một tiếng, hắn lắc đầu tiếc nuối. “Đáng tiếc, các hạ đã bỏ qua cơ hội tốt nhất.”
Nói xong, cánh tay hắn hất lên, chiếc hòm sắt lao qua khoảng cách chừng hơn mười trượng đánh về phía Mạc Cầu.
“Hô!”
Thế tới của cái hòm mạnh mẽ, lại mang theo kình phong ào ạt, đừng nói một người, dù là một khối đá chắn trước cũng bị nó phá nát.
Chân mày Mạc Cầu khẽ vểnh lên, nhuyễn kiếm quấn trên hồng nhanh chóng tuốt ra khỏi vỏ tạo thành một đường vòng cung điểm tại góc hòm sắt.
“Đinh...”
Lực lượng mạnh mẽ bị chặn lại, thanh nhuyễn kiếm khẽ công, cái hòm sắt cũng theo đó bay sang mé bên cạnh.
Vô Định Kiếm!
“Tốt!”
Tiếng hét như sấm rền vang lên bên tai Mạc Cầu mang theo chấn động tâm thần quái dị.
Âm Ba Công?
Công pháp này cực kỳ hiếm thấy, lại khó luyện tinh, chỉ có Huyền Âm Bí Các ở phủ Đông An mới truyền thụ loại công pháp này, không ngờ Hải quản sự cũng biết.
Âm thanh vang ra, một bàn tay to lớn mang theo kình phong gào thét khiến cho hô hấp ngời ta phải trì trệ. Chưởng thế như hóa thành thực chất. Khí huyết Hải quản sự sôi trào, sơ bắp bành trướng, năm ngón tay vươn ra có thể bóp nát đầu người.
Cự Linh Thân!
Cự Linh Chưởng!
Mạc Cầu lui về sau nhanh như thiểm điện, chưởng thế đối phương không đạt, năm ngón tay thuận thế nắm lại.
“Bành!”
Kình khí bạo tán ra hơn một trượng xung quanh, khí lãng như kình nỏ quét sạch bốn phương.
Ngạnh công!
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, quanh thân thể đột nhiên hiện ra vùng sáng u ám. Hắn không lùi nữa mà tiến tới, hung hăng đánh ra một quyền.
“Bành!”
Song quyền đụng nhau, không khí nổ vang, khí lãng tiếp tục sinh ra thổi sạch bốn phía.
“Hắc Sát chân thân! Đại Hắc Thiên Quyền Pháp!” Hải quản sự gầm lên. “Ngươi là người của Hắc Sát Giáo! Chết đi.”
Tiếng rống còn chưa dứt, thân thể hắn biến lớn như một cự nhân, đại thủ hung hăng đập xuống. Luận về công pháp, Cự Linh Thân tất nhiên còn kém xa Hắc Sát chân thân nhưng tu vi đối phương lại cao hơn, chân khí cô đọng hơn, trình độ rèn luyện nhục thân của hắn cũng rất cao. Chỉ dựa vào một chưởng này, hắn có thể nghiền ép tất cả mọi người trong tốp ba hạng đầu trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng.
“Băng!”
“Băng!”
Chưởng thế của đối phương đánh tới bị từng tầng lưới tơ ám sắc ngăn lại, tốc độ ngày một chậm, ngay cả cánh tay đối phương cũng bị tơ nhện cuốn lấy. Chẳng biết từ lúc nào, sau lưng Mạc Cầu đã xuất hiện Trọng Huyền Độc Chu. Cùng lúc đó, một vòng kiếm quang kinh diễm từ chính giữa mạng nhện đâm ra, chiếu sáng cả một vùng trời đất.
“Bạch!”
Đằng sau màn sáng là bóng tối vô tận.
Trong căn phòng đèn đuốc chập chờn. Tiết đạo trưởng ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hắn cầm phất trần trong tay nhắm mắt không nói. Bên ngoài có nhiều bóng người liên tiếp nhảy ra, hai tên đệ tử đứng sau lưng hắn hơi động nhưng hắn lại biểu hiện như không biết gì, chỉ tập trung tu hành. Dường như tất cả mọi việc xảy ra đều không liên quan đến hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận