Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 87: Quyết đấu

Hơn một tháng sau.
Trong viện lạc, một nam tử trung niên mặc cẩm y, gương mặt phúc hậu đang chắp tay sau lưng, đi đi lại lại xem xét nơi này. Hắn bước từng bước qua cánh cửa, đưa tay khẽ vuốt, mặt lộ vẻ không hài lòng.
“Tòa nhà này đã lâu không tu sửa, cửa gỗ mục ruỗng, khung cửa sổ vỡ vụn, vị trí cũng không tốt mà giá những sáu mươi lượng bạc sao?”
“Người nói đúng lắm.” Một tên phụ việc đi theo đón ý. “Ta nghe qua tình hình nơi này, nhà cỡ này ở đây chỉ có giá khoảng hai mươi lượng mà thôi. Căn nhà này cũ thế, mua về rồi cũng phải sửa chữa rất nhiều, tốn thêm không ít tiền bạc. Chỗ tiền sửa chữa ấy cũng phải tính vào giá thành chứ.”
Sau khi đưa ra một đống lý do, hắn kết luận.
“Hai mươi sáu lượng không hơn.”
Hai người cùng nghiêng đầu nhìn Mạc Cầu đang đứng trong sân. Người trung niên vuốt cằm nói. “Mạc đại phu thấy thế nào.”
“Hà chưởng quỹ.” Mạc Cầu trầm mặc. “Lúc ta mua tòa nhà này đã phải bỏ ra hai mươi lăm lượng bạc, hiện giờ giá cả đã khác nhiều rồi. Còn như giá tiền ngươi đưa ra thì thấp quá.”
Hắn không nói nhiều, giọng điệu kiên định. Tuy hắn muốn nhanh chóng rời đi, nhưng giá cả như vậy đã là thấp rồi, hắn còn chưa muốn bán tống bán tháo. Giá hắn đưa ra, dù người mua là Hà chưởng quỹ cũng có lời rồi. Hắn không ngại chờ thêm hai ba hôm nữa.
“Cái này...’, Hà chưởng quỹ ngần ngừ một lúc mới nói. “Mạc đại phu, hơn một năm qua đạo phỉ vào thành quấy phá tới hai lần, giá nhà trong thành đã xuống khá nhiều. Ngươi không thể cứ tính theo giá cũ được.”
“Tiểu Cửu ca.” Mạc Cầu không trả lời Hà chưởng quỹ mà nhìn về phía tên môi giới vẫn im lặng nãy giờ. “Việc này giờ phải thế nào...”
“Mạc đại phu yên tâm.” Tiểu Cửu vội khom người. “Ta đã tìm xong người mua, giá cả cũng đồng ý, nhất định không để ngài thiệt một lượng nào.”
“Làm phiền ngươi rồi.” Mạc Cầu nghe xong thì ra vẻ lạnh nhạt. “Ta còn có việc, nhờ Cửu ca để ý việc ở bên này giúp. Nếu giá cả ổn thỏa thì có thể trực tiếp đàm phán.”
Nghĩa là nếu giá không ổn thì cứ từ chối thẳng không cần nhiều lời.
“A, Mạc đại phu.” Hà chưởng quỹ nghe vậy thì biến sắc, vội đưa tay ngăn lại. “Đừng nóng vội như vậy. Việc kinh doanh từ trước vẫn thế, giá cả nếu không đồng ý thì có thể thương lượng mà.”
“Không cần.” Mạc Cầu lắc đầu. “Yêu cầu của ta đều đã nói cho người môi giới. Hà chưởng quỹ nếu thành tâm muốn mua, cứ làm việc với hắn là được. Chìa khóa nhà cũng gửi ở chỗ Cửu ca để đề phòng có người khác muốn xem. Ta còn có việc, xin cáo từ.”
Nói xong, hắn nhìn ba người chắp tay.
Mạc Cầu quả thực cũng không có thời gian mà đôi co với đối phương. Giờ là lúc hắn muốn dành thời gian để luyện võ và đọc sách y lý. Hắn đã quyết rời đi, những việc giúp hắn nâng cao năng lực bản thân mới là quan trọng.
Hắn tất nhiên hiểu, giá thành hắn đưa ra đã rất hợp lý, không chấp nhận việc người ta ép giá. Từ đầu năm tới giờ hắn kiếm tiền không dễ, bớt một lượng cũng khó chấp nhận.
“Hà chưởng quỹ. Mạc đại phu vốn vẫn dùng chỗ này để nghênh đón khách quý, sau có kim quế, phong thủy rất tốt.” Người môi giới cười bảo. “Đằng trước đẳng sau đều có tiểu viện, diện tích rộng bằng hai lần những nhà khác. Giá thành như vậy là rất hợp lý rồi. Nếu không phải ngài đã có quan hệ từ trước, việc mua bán này chưa chắc đã đến tay ngài.”
“Tiểu Cửu.” Hà chưởng quỹ lấy từ trên người ra mấy đồng tiền lớn, kín đáo đưa cho hắn rồi nhỏ giọng bảo. “Giá thành thật sự không thể giảm thêm được nữa?”
“Hà chưởng quỹ, tiền này tiểu nhân thực không dám cầm. Đám môi giới chúng ta cũng không thể giúp gì hơn được.”
“Việc này...”, Hà chưởng quỹ nhíu mày, cơ mặt nhăn lại rồi lại giãn ra một lúc thì thở dài. “Nếu đã vậy thì chốt giá đó đi.”
“Được rồi.” Hai mắt Tiểu Cửu sáng lên. Hắn đưa tay ra mời. “Vậy chúng ta cùng viết giao kèo, chờ tới lúc quan phủ thu thuế xong thì tòa nhà này đã thuộc về ngài.”
“Được.” Hà chưởng quỹ nhẹ nhàng gật đầu, hai hàng lông mày cũng giãn ra. Vụ mua bán này hắn đã có lời rồi.
“Chúc mừng Hà chưởng quỹ, hôm nay lại mua thêm được một căn nhà nữa. Sau này chắc chắn phát tài.” Tên giúp việc đi theo được thể tâng bốc.
“Ha ha..., nói đùa, nói đùa rồi.” Hà chưởng quỹ cười lớn.
“Kẽo kẹt...”
Tiếng bánh xe vang lên trên đường. Mạc Cầu ngồi trong buồng xe, hai mắt nhắm lại, thân thể đổ nghiêng theo nhịp xe chạy. Nếu để ý kỹ sẽ thấy quần áo của hắn đang không ngừng rung lên, giống như có gió thổi qua. Dưới lớp quần áo, da thịt xương cốt của hắn cũng có sự chuyển biến lớn.
Những ngày vừa qua, sau khi phục dụng Nội Tráng Đan của Tống gia, tu vi của hắn đang tăng lên từng ngày. Hiện nay, khoảng cách tới Đoán Cốt đại thành đã không còn xa nữa. Dù không có đan dược hỗ trợ, một hai năm tới tiến vào Luyện Tạng cũng rất có khả năng.
Thực lực của hắn hiện giờ có thể xếp trong tốp mười người của Hắc Hổ Đường. Nhưng tuy tu vi tăng tiến, bí tịch võ kỹ của hắn lại không thu hoạch được nhiều lắm.
Nội khố của Hắc Hổ Đường lưu giữ chủ yếu là các võ kỹ phổ thông, hiện giờ hắn chỉ dùng chúng để tích lũy chứ không dựa vào đó mà chuyển hóa thành thực lực được.
Ngược lại, y thuật của hắn lại thu được những tiến bộ lớn. Có Thanh Nang Dược Kinh làm cơ sở, lại có Bách Thảo Tập và Mục Thị Độc Kinh thêm vào. Những ngày này, y thuật của hắn tiến bộ thần tốc. Nói hắn là đệ nhất cao thủ y đạo trong thành cũng không quá. Chỉ là thanh danh của hắn không lớn như vậy mà thôi.
“Hây...”
Xe ngựa dừng lại.
“Mạc đại phu, đến rồi.” Âm thanh của phu xe vang lên bên ngoài buồng.
“Được.” Mạc Cầu mở mắt, bước xuống xe, thanh toán tiền rồi đi vào bên trong quán rượu.
“Tề sư huynh.”
“Mạc sư đệ.”
Người hẹn gặp hắn hôm nay là Tề sư huynh ở nhà kho lúc trước. Đã lâu không gặp, dạo này Tề sư huynh trông già đi rất nhiều, lưng đã khom xuống, quải trượng nghiêng ngả, run rẩy.
“Mạc sư đệ thần thái thật tốt, thời gian qua xem ra không tệ.” Tề sư huynh mở miệng. “Xem ra Hắc Hổ Đường thật đúng là nơi đất lành chim đậu. Ngươi ở hiệu thuốc đã phải chịu ủy khuất rồi.”
“Tề sư huynh khách khí rồi.” Mạc Cầu đã quen với cách nói chuyện của đối phương, hắn bình thản ngồi xuống đối diện. “Tề sư huynh tìm ta có việc gì?”
“Hừ!” Tề sư huynh hừ nhẹ, bưng bát rượu lên trước mặt. “Chuyện mới xảy ra ở hiệu thuốc ngươi chắc cũng biết?”
“Vâng.” Mạc Cầu gật đầu. “Tần sư phó và Lôi sư phó vốn đã mâu thuẫn với nhau từ trước. Nghe nói Hứa lão vừa mất, bọn họ đã nhộn nhạo cả lên, hiện giờ đã hiềm khích ra mặt rồi.”
Việc này đã truyền ra cả thành, Mạc Cầu không thể không biết.
“Không sai.” Tề sư huynh gật đầu. “Lôi sư bá muốn cùng Tần sư phó chia đôi hiệu thuốc Thanh Nang, lý do đưa ra là trước đây Hứa lão cũng từng nhận hắn làm con nuôi.”
Nói tới đây, hắn không nhịn được mắng một tiếng. “Họ Lôi kia thật sự là vô liêm sỉ.”
Mạc Cầu chỉ im lặng lắng nghe. Hắn đã quyết rời khỏi nơi này, những việc cần làm cũng đã gần hoàn thành, chỉ năm ba ngày nữa là hắn sẽ lên đường.
Sự tình bên Hắc Hổ Đường hắn đều tìm cách né tránh không tham gia. Mâu thuẫn bên hiệu thuốc này hắn cũng không muốn dính vào.
“Rầm!” Tề sư huynh đập mạnh chén rượu xuống mặt bàn. “Chuyện như thế Tần sư phó tất nhiên không thể đồng ý. Hai người cãi nhau, cuối cùng thống nhất sẽ dùng võ để phân định. Người thua sẽ phải đáp ứng một điều kiện của người thắng.”
“Luận võ?” Mạc Cầu ngạc nhiên. “Muốn so thì nên so y thuật mới phải chứ?”
“Y thuật thì Tần sư phó tất nhiên cao hơn, nhưng nếu tỷ thí y thuật thì ở trong thành này, có ai có thể làm giám khảo đây?” Tề sư huynh ra vẻ khinh thường. “Diệu Dược Đường vốn có hai người có thể coi là có đủ tư cách, nhưng...”
Nói đến đây, Tề sư huynh lắc đầu. “Ngày luận võ, hy vọng ngươi có thể tới.”
“Ta sao?” Mạc Cầu khẽ nhếch chân mày.
“Sao thế?” Tề sư huynh trầm mặt. “Ngươi không muốn?”
“Không phải...”, Mạc Cầu chưa kịp nói thì có một người vội vã chạy đến cắt ngang. “Mạc đại phu, Đường chủ cho mời ngài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận