Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 159: Mời

Cái chết của Vệ Nhiễm không gây nên sóng to gió lớn gì, chỉ làm cho các doanh địa canh phòng cẩn mật hơn mà thôi. Một thời gian sau đó cũng không có thêm việc gì phát sinh.
Từ biểu hiện của các bên có thể thấy được thân phận Vu lão không tầm thường chút nào. Nhân mã hai phe đều nguyện ý vì lão mà làm chậm tốc độ tìm kiếm đạo phỉ.
Lại qua thêm mấy ngày nữa. Văn Tuân của Tỏa Nguyệt Quan cũng hộ tống Lý Quảng Nhiên đến để tham gia cứu chữa cho Vu lão. Từ khi được chan khí huyền diệu của Dược Vương Bảo Điển trợ giúp, tình hình thương thế của lão tiến triển nhanh hơn hẳn.
Nửa tháng sau.
“Hô...”
Sau khi Mạc Cầu thi triển trâm pháp, hắn mệt mỏi ngồi xếp bằng ở một bên, lấy từ trong người ra một viên Dưỡng Khí Đan để bồi bổ. Đan dược trôi vào bụng hóa thành luồng nhiệt lưu cuồn cuộn lan ra toàn thân, thậm chí còn xuyên vào cả kinh mạch. Tinh thần đang hư nhược cũng trở nên phấn chấn.
Hắn không dám chậm trễ, vội vàng định khí ngưng thần, toàn lực vận chuyển Chính Dương công luyện hóa dược lực.
Dược lực của một viên đan dược thế này có thể giúp hắn chèo chống qua mấy ngày tu hành vất vả không ngơi nghỉ, giá cả thị trường của nó cũng không hề rẻ. Hắn bận rộn cả tháng ở phân đường Song Quế cũng chỉ đủ tiền mua được một viên đan dược này mà thôi.
Không bao lâu sau, Mạc Cầu mở mắt. Hắn cảm thấy tinh khí sung túc, tinh thần sung mãn, tu vi lại có tăng tiến.
Tiếc là Dưỡng Nguyên Đan này chỉ có chín viên, nếu số lượng có đủ, hắn nguyện ý mỗi ngày phục dụng một viên.
“Mại đại phu tỉnh rồi.” Giọng nói khàn khàn mang đầy vẻ tang thương của Vu lão vang lên. Cách đó mấy ngày lão đã tỉnh lại, nhưng đến hôm qua mới đứng dậy đi lại được.
Lúc này Vu lão cũng đang xếp bằng ở cách đó không xa, trước người lão có nhiệt khí lượn lờ, lão đưa tay về phía Mạc Cầu ra hiệu.
“Ngồi đi.”
“Đa tạ.” Mạc Cầu đáp lễ rồi ngồi xuống đối diện.
“Người nói cảm tạ phải là ta mới đúng.” Vu lão lắc đầu, tự mình nâng bình trà lên rót nước. “Ơn cứu mạng chỉ mấy lời nói không thể đủ được.”
“Vu lão khách khí rồi.” Mạc Cầu cám ơn, bưng trà nhấp một ngụm, hắn thấy nước trà ôn hòa như thấm vào ruột gan. “Trà ngon quá!”
“Đúng là trà ngon.” Vu lão gật đầu. “Đây là Mạt Hoa Trà, cả phủ Đông An, ngoài Lục phủ ra thì chỉ có lão đạo là có một gốc ở trong đạo quán. Một năm thu hoạch không được mấy cân, là vật dưỡng thần hiếm có.”
“Dưỡng thần?” Mạc Cầu ngẩng đầu lên ra chiều suy nghĩ. “Trong y thuật có ghi chép về vấn đề thần thương thể hư, vãn bối cũng từng gặp mấy ca bệnh, rõ ràng đã bốc thuốc theo đơn mà bệnh tình lại không tiến triển mấy, dường như có liên quan đến lý do thương tổn thần thức này. Không biết thần mà tiền bối nói đến là cái gì?”
Mấy ngày trước nếu hắn có nghe nói tới cái này thì cũng chỉ lơ lãng cho qua, lúc này hắn lại khá hiếu kỳ. Lúc nghe phải tiếng tiêu của thiếu nữ quỷ dị kia, hắn cảm thấy tâm thần như bị mê hoặc. Thứ đó không biết có giống với cái thần mà Vu lão vừa nói tới hay không.
“Mạc đại phu không hổ là người tinh thông y đạo.” Vu lão nhìn hắn bằng ánh mắt tán thưởng. “Thần là thứ mà người thường không biết, nhưng đối với những người tu võ có chút thành tựu như chúng ta thì lại là điểm mấu chốt để tiến thêm một bước. Lý do thì sau khi tiến vào nhất lưu cũng mới từ người khác mà biết được.”
“Ồ!” Mạc Cầu nhíu mày. “Vu lão, cái Thần này rất quan trọng phải không?”
“Đối với tuyệt đại đa số người trên thế gian này thì không, nhưng với một số ít người thì nó lại quan trọng vô cùng.” Vu lão cười một cách thần bí. “Mạc đại phu không cần biết quá nhiều, chỉ cần hiểu rằng võ công trong thiên hạ có trăm ngàn loại, nhưng có tác dụng cường thần thì lại không có mấy. Ngay cả...”
Nói tới đây, lão hơi ngừng lại một lúc. “Ngay cả những kẻ kia cũng rất quan tâm đến sự cường đại của Thần này.”
Những người kia?
Chân mày Mạc Cầu chau lên. Dù đối phương không nói rõ, nhưng qua ngữ khí hắn cũng đoán ra được những người kia mà lão nói ám chỉ ai.
Chính là tu tiên giả trong truyền thuyết!
Nhưng nghĩ lại thì điều này cũng là đương nhiên. Hắn tu hành Phù Đồ có xuất xứ liên quan đến tu tiên giả, thần thức lớn mạnh cũng là điều dễ hiểu. Điểm ấy những công pháp bình thường khác không thể có được.
Vu lão thấy Mạc Cầu thôi không truy vấn thì cười nhạt một tiếng, lão lấy từ trên người ra một vật đưa cho hắn.
“Ơn cứu mạng không thể báo đáp, ta có vật này để bày tỏ tâm ý, mong Mạc đại phu hãy nhận lấy.”
“Đây là...”, Mạc Cầu nhận lấy đồ vật, ánh mắt hoài nghi. Trên tay hắn là một cái bình sứ, sờ vào ôn nhuận như ngọc, chất liệu làm ra cái bình này hẳn không tầm thường.
“Là đan dược.” Vu lão mở miệng. “Tu hành ở cảnh giới Hậu thiên mỗi bước mỗi khó khăn, trong quá trình ấy không thể tránh được sẽ có lúc phải mượn nhờ đến đan dược.”
Lão chỉ tay vào cái bình rồi nói tiếp.
“Bên trong này có mấy viên Thất Tinh Đan, dược lực của nó rất lớn, Mạc đại phu nếu muốn dùng thì cũng nên cẩn trọng.”
“Thất Tinh Đan?” Hai mắt Mạc Cầu co rút lại, nhịp tim cũng đập nhanh hơn. “Thất Tinh Đan là bảo dược cực phẩm có thể hỗ trợ chân khí tăng trưởng, Vu lão, vật này quá mức trân quý, ta không thể nào nhận được.”
“Sao lại không nhận được?” Vu lão trầm sắc mặt. “Chẳng lẽ trong mắt ngươi, mạng sống của lão đạo lại không bằng mấy vật ngoài thân này hay sao?”
“Cái này...”, Mạc Cầu há mồm không đáp được, hắn chỉ đành gượng cười. “Vu lão thật biết nói đùa. Nếu đã như thế, tại hạ xin nhận.”
Thất Tinh Đan có nguồn gốc từ Linh Tố Phái nhưng công hiệu của nó mạnh hơn Dưỡng Khí Đan nhiều lần, nó được mệnh danh là một trong lục đại bảo đan của Dược cốc. Đây cũng là một loại đan dược mà võ giả Hậu thiên nào cũng mơ ước có được.
Muốn luyện ra đan dược này cần rất nhiều loại dược liệu đắt đỏ và trân quý, dù ở Linh Tố Phái, trong một năm cũng không luyện chế ra được bao nhiêu. Các thế lực lớn thâu tóm phần lớn, người trong phái có thể có được nó rất ít. Thế mà Vu lão vừa đưa ra đã có một bình!
“Không cần kinh ngạc.” Nhìn thấy ánh mắt cổ quái của Mạc Cầu, Vu lão cười nhạt rồi vuốt râu nói. “Trước lúc lão đạo nhập đạo thì có một nữ nhi được gả vào trong Lục phủ, những năm vừa rồi cũng xem như được hưởng một chút phúc phận.”
Mạc Cầu nghe xong thì giật mình.
Thì ra lão có quan hệ với Lục phủ, thảo nào mà lão lại được những người khác coi trọng như vậy. Lục phủ là thế gia tu tiên trong truyền thuyết, Thất Tinh Đan cho dù tốt thì cũng chỉ là đồ vật của võ giả phàm tục, tất nhiên bọn họ sẽ không để vào mắt.
“Cộc cộc...”
Hai người vừa nói chuyện thì có tiếng đập cửa vang lên.
“Mạc sư đệ có trong đó không?”
Người lên tiếng là Lý Quảng Nhiên.
“Đến ngay đây.” Mạc Cầu đứng dậy, hắn hướng Vu lão cáo từ rồi bước ra ngoài.
“Sư đệ.” Lý Quảng Nhiên đưa tay ra hiệu. “Cùng đi chứ?”
“Cũng được.” Mạc Cầu chớp mắt rồi nhẹ nhàng gật đầu. “Thật ít khi thấy sư huynh có nhã hứng như vậy.”
“Sư đệ y thuật tinh thông, thương thế của Vu lão đã ổn định, Lý mỗ cũng an tâm.” Lý Quảng Nhiên cười nhạt, hắn vừa bước đi vừa nói. “Lại nói, chúng ta làm đồng môn mấy năm nhưng chưa từng ngồi nói chuyện cùng nhau, thật là đáng tiếc. Sau khi trở về nhất định phải tìm mấy vị đồng môn tụ họp một phen chứ?”
“Được thôi.” Mạc Cầu chắp tay. “Ta chỉ sợ bị sư huynh xem nhẹ mà thôi.”
“Ngươi nói đùa rồi.” Lý Quảng Nhiên lắc đầu liên tục. “Y thuật của Mạc sư đệ tinh diệu như thế, không hề thua kém mấy trưởng lão ở trong tông môn, sau này vi huynh phải dựa vào ngươi mới phải.”
“Lý sư huynh mới đúng là đang nói đùa.” Mạc Cầu nhìn hắn bằng ánh mắt cổ quái. Hôm nay biểu hiện của Lý Quảng Nhiên khác hẳn ngày thường.
“Kỳ thật...”, Lý Quảng Nhiên dừng bước. “Sự tình sư đệ phải đi phân đường Song Quế là do lúc ấy vi huynh không hiểu rõ tình hình, chỉ nghe người ta đồn đại một số thông tin mà thôi.”
Mạc Cầu nghiêng đầu ra chiều suy nghĩ.
“Thực không dám giấu.” Lý Quảng Nhiên mím môi một cái rồi mới tiếp tục nói. “Mấy năm sau việc ấy, gia phụ đã nghĩ thông thoáng, càng không giận chó đánh mèo mà tính toán lên người một kẻ hậu bối.”
“Lý tiền bối ân oán phân minh, Mạc mỗ đã sớm nghe qua.” Mạc Cầu gật đầu, tiện thể nói thêm. “Sư huynh yên tâm, đệ cũng không vì vài lời phi ngôn mà xem đó là thật, không duyên không cớ tự gây phiền phức cho mình.”
“Vốn nên như thế.” Hai mắt Lý Quảng Nhiên sáng lên, hắn không nhịn được vỗ nhẹ bàn tay. “Y thuật của Mạc sư đệ khiến cho vi huynh rất bội phục, thực lòng không muốn vì lý do nào đó mà ảnh hưởng đến tình đồng môn.”
Trước khi đến đây hắn đã suy đi tính lại, cuối cùng vẫn quyết định sẽ nói rõ mọi việc. Hiện giờ Mạc Cầu đã hiển lộ danh hào, được các thế lực lớn để mắt. Hắn lại có công liên tiếp cứu được Cừu Liệt, Vu lão. Địa vị hiện giờ của hắn đã không còn giống như trước kia nữa. Tử Dương Môn đã không thể tác động đến hắn nữa rồi. Tu vi bản thân hắn cũng đã tiến vào cảnh giới nhập lưu.
Ở các môn phái khác, tu vi nhập lưu chưa nói lên được nhiều điều nhưng ở Linh Tố Phái thì cũng đã được xem như lực lượng trung kiên.
Huống chi y thuật của đối phương hoàn toàn áp chế hắn. Lúc đầu hắn còn để ý đến mâu thuẫn trước kia nên cảm thấy không cam lòng, lúc này hắn đã không thể không vui lòng thừa nhận sự thua kém của mình.
Người như thế này, dựa vào thế lực của gia đình mà chèn ép liên tục là không khôn ngoan, chẳng bằng nhanh chóng tạo dựng quan hệ là hơn. Lúc phân công công việc trước kia, cha con bọn họ quả thực cũng không nắm rõ sự tình, cũng chỉ ngầm đồng ý chứ không làm ra sự việc gì khác.
Chỉ vì một việc nhỏ mà đắc tội với người có tương lai y đạo tươi sáng không phải là việc làm khôn ngoan, ít nhất Lý Quảng Nhiên hắn còn chưa hồ đồ đến mức ấy.
Đạo lý này Mạc Cầu cũng hiểu rõ.
Nói thẳng ra là hai người có ý định tạo dựng quan hệ gần gũi, khoảng cách lúc trước đã không còn tồn tại nữa, thái độ đối xử với nhau cũng hòa nhã hơn rất nhiều.
“Đúng rồi.” Lý Quảng Nhiên chợt nhớ tới một chuyện có thể tạo ra một phần nhân tình, hắn vội nói. “Mạc sư đệ, vừa hay lúc này có một việc có thể lập được công lao, không biết Mạc sư đệ có hứng thú hay không? Việc này không tốn công sức mà lại thu được không ít chỗ tốt.”
“Ồ!” Mạc Cầu hiếu kỳ. “Là chuyện gì vậy?”
“Mấy ngày nữa có một ngóm người tá đạo tụ hợp ở địa bàn của Tỏa Nguyệt Quan, tuy nhân số không nhiều nhưng giá trị bản thân mỗi người lại không thấp.” Lý Quảng Nhiên hạ giọng nói nhỏ. “Đến lúc đó chờ ta ra tay trấn áp, chúng ta không chỉ có được ngân lượng ban thưởng từ Lục phủ mà nhất định còn đạt được chỗ tốt khác nữa.”
“Tá đạo?” Mạc Cầu nhíu mày.
“Không sai.” Lý Quảng Nhiên gật đầu. “Mạc sư đệ không biết chứ, hiện giờ ở Phượng Đầu Sơn có không ít cao thủ, ta nghe nói có một vị có tên trên Tiềm Long Sồ Phương Bảng cũng tới, người trên núi càng là khó kiếm. Có rất nhiều người không có giải pháp nào, đành tìm tới chúng ta, dùng bạc để mua lấy đường thoát để giữ lấy mạng.”
Mạc Cầu há miệng không nói nên lời.
Việc này giống với việc An Dương tam hữu đồng ý với người của Hắc Lang Trại lúc trước, chỉ là người của Tỏa Nguyệt Quan còn ác hơn. Bọn họ đáp ứng ngoài mặt, trên thực tế ngay cả xương cốt người ta cũng muốn nuốt cả.
Người dẫn đầu thế lực Tỏa Nguyệt Quan lần này hình như là Tuyết Mạch đạo cô, thủ hạ của họ cũng đa phần là nữ giới. Lòng dạ đàn bà trước giờ vẫn thâm độc như vậy!
“Mạc sư đệ.” Lý Quảng Nhiên tiếp tục nói. “Khinh công của ngươi rất tốt, có thể đề phòng kẻ địch đào thoát. Ngươi nên xem xét đi cùng, có thể từ đó kiếm được không ít bạc đâu.”
“Cũng tốt.” Mạc Cầu ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu đáp ứng. Hắn vốn không có hứng thú với chuyến đi lần này, nhưng đối phương đã có ý định lấy lòng, nếu hắn từ chối thì hai bên sẽ đều khó xử. Hơn nữa trình độ khinh công của hắn thế nào người ngoài đều có biết. Bản lĩnh ấy chưa phải thứ có tác dụng lớn trong chuyện này nhưng Lý Quảng Nhiên vẫn mở lời mời hắn, mục đích chính là muốn dành cho hắn một phần ân tình mà thôi.
Hắn chậm rãi hỏi. “Khi nào thì sẽ động thủ?”
“Bảy ngày nữa.” Lý Quảng Nhiên trả lời.
Bảy ngày...
Mạc Cầu gật đầu, chừng ấy thời gian là để hắn tiêu hóa hết dược lực của một viên Thất Tinh Đan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận