Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 456: Thu hoạch

Mấy ngày sau đó, khu vực gần Dược viên có rất nhiều tu sĩ của Chấp Pháp Điện xuất hiện. Bọn họ tìm manh mối khắp nơi, tìm kiếm tung tích xâm nhập của tà đạo. Dược viên do Mạc Cầu, Ti Hành trấn giữ càng là trọng điểm tìm kiếm. Không biết bao nhiêu người bị mang vào Chấp Pháp Điện để thẩm vấn khiến lòng người bàng hoàng.
Đối với Mạc Cầu, dù sao hắn là người có công cho nên sau khi hỏi thâm một chút thì lại được cung kính đưa ra. Vương Hổ thì không được dễ chịu như vậy. Mấy ngày nay hắn liên tục bị người ta khảo vấn, mỗi khi ra ngoài cả người đều ướt đẫm mồ hôi.
Biến động lớn nhất xảy ra tại Thái Hoà Cung. Có tin một vị tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ mưu phản tông môn liền bị Cung chủ đương nhiệm ra tay loại bỏ đồng thời rà soát nghiêm ngặt.
Có điều những việc đó đã không còn liên quan đến Mạc Cầu nữa.
Trong động phủ.
Minh châu treo cao, nở rộ linh quang chiếu sáng bốn phía. Mạc Cầu ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, trước người có một cái bàn, trên mặt để mấy đồ vật. Những vật này đều là hắn thu được khi tìm tới động phủ của Ti Hành.
Có lẽ vì Mạc Cầu cứu được Vương Thiền nên những thu hoạch này người của Chấp Pháp Điện không thấy hỏi đến, tạm thời xem như chiến lợi phẩm của hắn.
Tài sản của một vị tu sĩ Đạo cơ liệu có thể nghèo khổ được chăng?
Trong túi trữ vật, chỉ đóng hạ phẩm và trung phẩm linh thạch thôi cũng đủ khiến người ta mê muội rồi, đừng nói tới rất nhiều pháp khí khác nữa.
Mạc Cầu rất kinh ngạc trước những gì nhìn thấy. Rồi hắn lại nghĩ hẳn là cơ hội nàng xuất thủ không nhiều nên mới góp nhặt nhiều vốn liếng như vậy. Chỉ tiếc, Ti Hành lấy Vu cổ chi thuật chứng đạo, cổ trùng nàng nuôi nhốt đều bị diệt cả, chỉ còn lác đác vài loại linh trùng may mắn thoát được.
Pháp khí cực phẩm thì sao? Bản thân cơ thể Ti Hành đã có thể so với pháp khí cực phẩm rồi. Bản thân nàng không dùng được nên cũng không hao phí tâm tư thu thập làm gì.
Mạc Cầu đưa tay cầm lấy một lá cờ vải, nhẹ lắc một cái, lá cờ đón gió biến lớn đến hơn một trượng. Trên mặt lá cờ vẽ rất nhiều dị thú hung tợn. Có loại sáu sánh, có loại ngàn chân, có loại toàn thân trên dưới đều một màu đen, lệ khí nồng đậm xuyên thấu qua trường phiên ra ngoài.
Lục Dực Thiên Ngô?
Trong trời đất có rất nhiều dị loại khác nhau, có người liệt kê ra một danh sách một trăm linh tám chủng linh trùng dị thú, mọi người không có khả năng nhận biết hết tất cả các loại linh vật trong thiên hạ được, nhưng những loại đã được lên danh sách này thì đều rất đặc biệt, hiếm thấy.
Lục Dực Thiên Ngô là một trong số đó.
Xem vị trí trong ba mươi sáu loại đứng đầu danh sách, luận về độ trân quý thì pháp khí cực phẩm còn chưa chắc đã quý bằng. Vật này được xưng là có năng lực thôn thiên. Tốc độ phi độn rất nhanh, nhục thân không thể phá vỡ, sau khi trưởng thành có thể ăn sống tu sĩ Đạo cơ viên mãn.
Có điều…
Mạc Cầu nhíu mày. Lục Dực Thiên Ngô trời sinh tính hiếu sát nhưng cũng là linh thú. Khí tức vật này lộ ra vô cùng ngang ngược, che lấp hoàn toàn linh tính rất giống với cổ trùng.
Hắn lắc đầu thôi không nghĩ ngợi về vấn đề này nữa rồi đưa tay lấy một vòng ngọc ở bên cạnh. Vòng này là vật tuỳ thân mang theo của Ti Hành, bên trong có càn khôn có thể chưa sinh linh vật sống.
Thần niệm của hắn quét qua, bên trong có một ít Phệ Hoả phi nghĩ, một ít linh trùng mà hắn cũng không biết tên, trong đó có mấy loại cổ trùng cổ quái. Trầm ngâm một lát hắn buông vòng ngọc xuống, lấy từ trong túi trữ vật ra một ít ngọc giản và thư tịch. Những thứ này mới chính là thứ làm Mạc Cầu cảm thấy hứng thú.
Trùng Ma Kinh.
Huyễn Thần Bảo Điển.
Vu Cổ Tạp Ký.
Miêu Thị Vạn Cổ Thư.
Vạn Linh Huyền Công.
Huyền Tàng Thai Thể Tam Tư Diệu Pháp….
Rất nhiều bí pháp lần lượt lọt vào mắt hắn khiến Mạc Cầu không khỏi mỉm cười hài lòng, nhẹ gật đầu. Trong đó Trùng Ma Kinh, Vu Cổ Tạp Ký và Miêu THị Vạn Cổ Thư chính là thuật pháp Ti Hành đã tu luyện. Bên trong có pháp môn bồi dưỡng cổ trùng, tu luyện cổ thuật. Các thông tin liên quan đến cổ trùng có mấy trăm loại, cường giả có thể sánh với Kim Đan, kẻ yếu có thể nhắm vào phàm nhân mà ma luyện. Đối với những vật này Mạc Cầu chỉ xem xét qua chứ không có ý định nhúng tay tu hành. Dù sao Vu cổ chi thuật bác đại tinh thâm, nếu đi đến cùng sợ là cả đời cũng không học hết được.
Hắn không có thời gian, càng không có hứng thú. Ngược lại có một số phương pháp khống chế cổ trùng hắn có thể thử tu tập dùng để thao túng những cổ trùng sẵn có. Giống như Vu Thú Phiên bên trong Lục Dực Thiên Ngô kia, thực lực có thể so với một tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ. Nếu hắn có thể khống chế thì chẳng khác nào có thêm một cánh tay mạnh.
“Vạn Linh Huyền Công.”
Vuốt ve ngọc giản trong tay, Mạc Cầu lộ nét mặt trầm tư. Môn công pháp này có thể dung nhập huyết mạch dị loại vào bản thân, biến tự thân thành linh thú giữ thiên địa giống như Ti Hành biến thành Lục Dực Thiên Ngô vậy.
Cái này… có chút giống với Vạn Thú Dung Huyết Công mà hắn đã từng tu tập. Chỉ là nếu đem ra so sánh thì Vạn Linh Huyền Công huyền diệu và cực đoan hơn nhiều.
Lấy người hoá thú?
Mạc Cầu lắc đầu, đang muốn thả ngọc giản ra thì mấy câu phía sau lại làm hắn hứng thú.
“Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu, chúng sinh vốn bình đăng không phân chia cao thấp. Dị loại có thiên phú dị bẩm thì linh trí lại thấp kém, khó tu thành đại đạo. Vu cổ thi thuật đoạt huyền cơ tạo hoá của thiên địa mà dung hợp, chẳng phải là càng giúp tăng thêm sức mạnh cho bản thể hay sao?”
Mạc Cầu ngẩng đầu, vẻ mặt lo lắng. Thật lâu sau hắn mới khẽ thân. “Không tầm thường.”
“Lấy Vạn Linh Huyền Công, tìm được một linh vật, thôn phệ huyết mạch của nó khiến bản thân biến thành người không phải, thú không phải mà trùng cũng chẳng phải trùng, lại lấy phương pháp luyện cổ áp dụng trên thân thể mình, dùng huyết mạch lớn mạnh để phá vỡ cực hạn. Phương pháp này…”
“Ý tưởng thật hão huyền!”
Nhưng suy nghĩ thật kỹ sẽ thấy việc này không phải không có khả năng thành công. Nhất là sau khi xem xét các ghi chép của Ti Hành lưu lại, Mạc Cầu bất ngờ phát hiện phương pháp này không chỉ có thể tu thành mà còn mang lại rất nhiều chỗ tốt, thậm chí có người đã tu luyện và chứng được Kim Đan.
Đầu tiên, tu hành theo phương pháp này thì tuổi thọ sẽ được kéo dài. Người tu hành nếu thành Đạo cơ thì có thể thọ được 300 năm, thành Kim Đan là 800 năm, Nguyên Anh sẽ được tới hơn ngàn năm tuổi thọ. Tuổi thọ như thế so với phàm nhân đã là nhiều hơn vô số nhưng nhiều loại linh thú trong thiên địa dù thực lực không mạnh lại có thể sống đến trăm ngàn năm. Thậm chí vạn năm cũng không phải là không có.
Như dùng phương pháp này tu hành mặc dù thọ nguyên chắc chắn không bằng linh thú chân chính thì cũng hơn xa tu sĩ bình thường.
Như Ti Hành kia, nàng đã hơn ba trăm tuổi, chỉ cần không gặp phải biến cố thì sống thêm ngàn năm nữa cũng không thành vấn đề. Sư phó của nàng thọ nguyên nghe nói còn đến cả vạn năm.
TU vi chỉ dừng ở Kim Đan thôi mà thọ nguyên kéo dài đến vạn năm ư! Điều này nói ra đủ khiến cho Nguyên Anh chân nhân cũng cực kỳ hâm mộ.
Tiếp theo đó, muốn chuyển tu phương pháp này thì chỉ cần tìm được linh thú, dị loại hiếm thấy, thực lực liền sẽ tăng lên nhiều. Ví như có thể tìm được linh thú trong truyền thuyết, lấy được huyết mạch của nó là thậm chí có thể nhảy lên so sánh với Nguyên Anh chân nhân.
Tất nhiên, phương pháp này không phải không có chỗ thiếu hụt. Ví như khi tu tập thần hồn rất dễ mất đi. Tại thời điểm Ti Hành hiển lộ chân thân lộ thú, thần sắc nàng trở nên điên cuồng, nhân tính không còn như bình thường được nữa. Vấn đề này không phải cứ tu vi càng cao thì sẽ càng dễ khống chế được. Như Trùng Ma sư, dù tu đến Kim Đan cũng có thể tàn nhẫn diệt sát, thậm chí ăn sống đồ đệ của mình. Dẫu có tu thêm Huyền Tàng Thai Thể Tư Diệu Pháp của phật môn cũng không áp chế được thú tính trong huyết mạch.
Ngoài ra sau khi tu hành phương pháp này tu vi sẽ tiến triển cực chậm, nuốt chửng thiên địa linh khí cũng không giúp tu vi tăng lên bao nhiêu. Chỉ có dùng luyện Cổ chi pháp cường hoá huyết mạch bản thân mới giúp gia tăng được thực lực.
“A…”
Mạc Cầu nheo mắt, tựa hồ nghĩ đến cái gì liền mở Luyện Cổ chi pháp trước mặt ra, tìm được mấy cái đan phương.
“Có vẻ như… có thể thực hiện được?”
Là hắn đột nhiên nghĩ đến, nếu mang Vạn Thú Dung Huyết Công dung hợp với Vạn Linh Huyền Công thì có thể lấy ưu điểm chung mà bỏ bớt khuyết điểm của cả hai đi hay không?
Đối với hắn mà nói thì muốn làm được điểm đó tất nhiên là rất khó, nhưng không hẳn là không thể. Chỉ cần… cứ thử nghiệm thật nhiều lần.
Sau khi lắc đầu một cái, Mạc Cầu cầm lấy một mai ngọc giản sau cùng.
Huyễn Thần Bảo Điển.
MÔn công pháp này mặc dù bất đồng với pháp môn sở tu của Ti Hành nhưng lại là một trong rất nhiều loại công pháp cao thâm khó lường. Để cảm ngộ nó cần tới hơn bốn vạn khối tinh quang. Có thể nói trong mấy năm qua, nó là pháp môn có phẩm giai cao nhất mà hắn thu được.
Đây là một môn công pháp huyễn thuật, chuyên đánh vào thần hồn, dính đến Mộng Trung Thuật, Mê Thần Pháp, Kinh Hồn Quyết…, để thi triển pháp thuật này không cần phải là cường giả vẫn có thể làm được.
Lật xem khắp một lượt, Mạc Cầu nhẹ lắc đầu ra vẻ tiếc nuối. Công pháp quả thực không tệ lại gần như không thể dùng để đối địch, hắn học được cũng chẳng khác nào ăn gân gà. Nhưng bên trong pháp môn rất có ý tứ.
Trong mộng Truyền đạo!
Một giấc chiêm bao ngàn năm. Mọi việc cứ tiếp diễn như thế… Hắn mà tu tập được pháp môn này thì có thể ở trong mộng tu luyện các loại pháp môn, chính là thứ làm thì ít mà thu được kết quả lại nhiều. Nhưng pháp thuật hắn tu tập nhờ tinh quang trong thức hải có thể chỉ một lần là xong, so với học pháp môn này thì còn tiện lợi hơn nhiều.
Ba ngày sau, Mạc Cầu hoá thành độn quang bay tới Thái Hoà Cung, sau đó hắn được hai tu sĩ Đạo cơ dẫn đường đến đại điện gặp Lý Vong Sinh.
“Thuần Dương Cung Mạc Cầu bái kiến tiền bối.”
“Ừm.” Lý Vong Sinh ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, khuôn mặt có vẻ hơi tiều tuỵ, hắn nhẹ khoát tay.
“Ngồi đi.”
“Vâng.”
Mạc Cầu gật đầu, đưa mắt nhìn Vương Thiền và La Khỉ ở bên cạnh. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, thương thế của La Khỉ đã khỏi đến bảy tám phần, nàng đang nhìn lại hắn bằng ánh mắt cảm kích.
“Hô…”
Lý Vong Sinh thở ra một ngụm trọc khí rồi nói. “Lần này sở dĩ Tiểu Thiền, La Khỉ có thể trốn qua một kiếp đều nhờ do ngươi xuất thủ cả, Lý mô xin được cảm ơn tại đây.”
“Không dám.” Mạc Cầu chắp tay. “Chúng ta đều là đồng môn, giúp đỡ lẫn nhau cũng là việc nên làm.”
“Đồng môn?” Lý Vong Sinh cười lạnh, tựa như nghĩ tới chuyện gì, trong con ngươi toát lên một tia sát ý. “Có lúc, người đứng phía sau đâm ngươi chính là đồng môn của ngươi.”
Mạc Cầu nhíu mày. Thái độ của đối phương hơi quá kích động, không phù hợp với biểu hiện một vị tông sư Kim Đan cần có. Có lẽ ngoài việc của Vương Thiền ra thì đối phương còn gặp phải chuyện gì khác nữa.
“Tốt, việc này không nói lại nữa.” Lý Vong Sinh khoát tay áo nói sang chuyện khác. “Ta nghe nói ngươi đang tìm kiếm Ngũ Nhạc Trấn Ngục chân thân?”
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên.
“Đừng cao hứng vội.” Lý Vong Sinh tiếp tục nói. “Công pháp này trong tay người ở Bắc Đấu Cung kia, giao tình của ta với hắn lại không hề tốt đẹp gì, coi như ra mặt cũng chắc chắn có thể cầu được cho ngươi. Tính tình hắn lại bướng bỉnh, một khi không cho thì sau này ngươi cũng đừng hòng mà hy vọng có được. Cho nên…”
Hắn hơi nhấc tay lên, phía trước hiện ra một đoàn hoả diễm bay tới trước mặt Mạc Cầu.
“Đoàn linh hoả này xem như ta tạ lễ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận