Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 604: Lục Dực Kim Thiềm Phúc Thủy

“Ba...”
Dòng nước như một tầng bình chướng trong suốt bị ba người nhảy xuyên qua. Phía trước vầng sáng hiện rõ, hô hấp trở lại bình thường, đập vào mắt ba người là một cửa đá có trọng binh trấn giữ.
“Cổ thủ lĩnh.”
Nhìn thấy Cổ Nhược Bàn, một đám thủ vệ trông coi vội thi lễ.
“Ừm.” Cổ Nhược Bàn dẫn theo Hà Nhược Lan, vẻ mặt không biến đổi gì chỉ gật đầu, giậm chân đi vào trong. Còn về Mạc Cầu, đám người ở đây dường như không nhận thấy sự tồn tại của hắn. Rõ ràng trước mắt vẫn xuất hiện một người nhưng lại không có ai lên tiếng hỏi han gì.
Sau cánh cửa đá là một con đường lượn quanh, đường đi trải đá xanh bên trên có tô điểm trân châu, xung quanh bọc bởi một lóp màng mỏng đem nước ở bên ngoài ngăn lại.
Đi không bao xa thì có một lối rẽ. Cổ Nhược Bàn đã quen thuộc nên bình thản đi tới, thỉnh thoảng có gặp thủy phỉ hắn đều lạnh lùng bước qua, đám hộ vệ ở phía sau thì đều khom người thi lễ với hắn.
“Xào xạc...”
Mạc Cầu đi xuyên qua vách tường, cổ tay có thể tùy tiên đưa ra ngoại chạm vào dòng nước nhưng nước bên ngoài lại không thể đi vào trong không gian này. Hắn thu cánh tay lại.
“Đây là... Linh chu?”
Tình cảnh diễn ra không giống với biểu hiện của các trận pháp thông thường.
“Đúng.” Cổ Nhược Bàn gật đầu. “Đây là linh chu tam phẩm, Lục Dực Kim Thiềm Phúc Thủy. Nó lấy sáu cánh dị thú từ thượng cổ làm cơ sở, cộng thêm đủ loại linh tài, gần một trăm trận pháp hợp lại mới thành, uy lực vô cùng cường hãn. Hiện chúng ta đã ở vị trí cánh phía trước chân trái kim thiềm, thông đạo chính là mạch máu, bên ngoài là da thịt, chỗ cần tới chính là trái tim của Linh chu.”
“Tam phẩm?” Mạc Cầu nhíu mày. Ở Vân Mộng Xuyên, linh chu chia làm cửu phẩm. Nhất phẩm đứng đầu, xưa nay hiếm thấy. Linh chu tam phẩm đã có thể trán áp cả tông sư Kim Đan.
Một đám thủy phỉ mà lại có cả linh chu Tam phẩm sao? Phải biết rằng ngay cả Thiên Nhai đạo tràng cũng chỉ có hai chiếc linh chu có thể định giá là tam phẩm, nó không chỉ đại biểu cho thực lực mà còn đại biểu cho nội tình thâm sâu. Linh chu cỡ này phải cần mấy trăm năm mới tạo thành được. Độ khó chế tác còn khó hơn pháp bảo. Pháp bảo chỉ cần một người cũng có thể luyện chế, trong khi linh chu thì cần đến rất nhiều người.
“Hừ.” Hà Nhược Lan bị dẫn đi phía trước, nàng chỉ bĩu môi. “Có gì đặc biệt đâu, chỉ là cướp đoạt từ người khác mới có mà thôi.”
“Không sai.” Cổ Nhược Bàn mang vẻ mặt ngây ngốc cũng gật đầu. “Con thuyền này vốn thuộc về Thánh tông, nhưng tông sư Kim Đan dùng nó không may ngã xuống, chúng ta thừa cơ mà chiếm cứ. Hà tiên tử có quan hệ với Thánh tử đương đại của Thánh tông, nhờ mối quan hệ đó chúng ta mới gạt được nàng tới đây rồi bắt giữ.”
“Ta chỉ quen biết hắn sơ sơ mà thôi.” Hà Nhược Lan hơi đỏ mặt, nàng phủ nhận. “Là hắn nói có tin tức của Lục La nên ta mới tới. Người ta quan tâm là Lục La chứ không phải hắn, không ngờ hắn đã rơi vào trong tay các ngươi.”
“Cũng như nhau thôi.” Cổ Nhược Bàn không biểu hiện gì. “Mặc dù chúng ta có Lục Dực Kim Thiềm Phúc Thủy trong tay nhưng vì Thánh Tử Quách Bộ Bình không chịu tiết lộ bí mật tông môn cho nên chúng ta không hoàn toàn khống chế được nó. Nếu có thể khống chế hoàn toàn, chúng ta có thể quét ngang đội tàu Lục đại thế lực của Tống gia. Bây giờ chỉ đành bố trí cạm bẫy chờ bọn chúng sa vào vậy.”
“Cạm bẫy?”
“Vào cuộc?”
Mạc Cầu liền hỏi. “Nói ta nghe.”
“Vâng.” Cổ Nhược Bàn gật đầu. “Chúng ta cố ý để lộ tin tức cho những người kia biết chỗ ẩn thân của chúng ta, lại che đi thông tin về linh chu tam phẩm. Như thế chỉ cần bọn chúng tiến đến, chúng ta có thể mượn sức mạnh của linh chu để trấn áp.”
“Các ngươi thật lớn mật.” Mạc Cầu lắc đầu. “Vừa đắc tội với Cửu Giang Minh lại đắc tội cả với Thiên Nhai đạo tràng, dù có linh chu tam phẩm, cuộc sống sau này của các ngươi có thể dễ chịu sao?”
“Chúng ta vốn là thủy phỉ liếm máu trên lưỡi đao, không ai biết mình có thể sống qua đến ngày mai hay không.” Cổ Nhược Bàn lạnh lùng đáp. “Hơn nữa điểm mạnh nhất của linh chu Lục Dực Kim Thiềm Phúc Thủy này là che giấu khí tức. Nếu có thể khống chế hoàn toàn nó, trừ một vài chỗ đặc thù ở Vân Mộng Xuyên ra thì không chỗ nào chúng ta không thể đi.”
“A...”, Mạc Cầu cười khẽ, cũng không nói thêm gì mà chỉ thuận miệng hỏi. “Công pháp trên người ngươi không tệ, ngươi có truyền thừa?”
“Pháp nhãn chủ thượng cao minh.” Cổ Nhược Bàn chớp mắt, thân thể hơi có chút giãy giụa nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi thần niệm áp chế mà gật đầu. “Tiểu nhân mặc dù được xưng là Thiết Tí La Hán nhưng pháp môn sở tu kỳ thực xuất xứ từ Đạo gia, là Cự Linh nhất mạch, sư tôn gọi là Cửu Chân Trung Kinh.”
“Cự Linh nhất mạch, Cửu Chân Trung Kinh.” Mạc Cầu ra điều suy nghĩ. “Diễn cho ta xem một chút.”
“Đi...”
Cổ Nhược Bàn giậm chân xuống, vẻ mặt giãy giụa, vầng trán nổi gân xanh, bàn tay dẫn theo Hà Nhược Lan đi theo cũng run lên nhè nhẹ. Pháp môn truyền thừa liên quan đến bí ẩn sâu xa nhất của người tu hành. Dù cảnh giới thần hồn Mạc Cầu đủ cao, có thể áp chế hồn phách người khác thì khi ép buộc đối phương nói ra pháp môn cũng sẽ bị phản kháng.
Hà Nhược Lan không khỏi sợ mất mật. Nếu lúc này Cổ Nhược Bàn xảy ra chuyện tất sẽ kinh động đến thủy phỉ trên linh chu. Nơi này là hang ổ của chúng, trận pháp trải rộng, ngay cả tông sư Kim Đan cũng không dám nói mạnh.
Mạc Cầu lại không đổi sắc mặt, đôi mắt âm u xoay tròn thông qua Diêm La tâm kinh đệ bát trọng và Thông Tâm Châu mà biến hóa không ngừng.
Đạt tới Diêm La Tâm Kinh đệ bát trọng, cảnh giới thần hồn của hắn đã không kém tông sư Kim Đan trung kỳ. Lại thêm Thông Tâm Châu gia trì thần hồn, đối với hắn thì thần hồn của tu sĩ Đạo cơ chỉ như ánh nến le lói, hắn tiện tay là có thể dập tắt.
Không chịu nổi một kích!
“Hay!”
Hà Nhược Lan cảm giác thời gian trôi qua hồi lâu nhưng thực tế chỉ là mấy hơi thở ngắn ngủi. Cổ Nhược Bàn gật đầu, áp lực vô hình biến mất, thân thể đang căng cứng của nàng cũng được buông lỏng. Nàng ngẩng đầu lên chỉ thấy một vệt lưu quang chui vào trong mắt Mạc Cầu.
“Tiếp tục đi.”
“Vâng.”
Lại là một môn truyền thừa có thể tu tới Kim Đan. Đây thật là niềm vui ngoài ý muốn.
Cổ Nhược Bàn dẫn hai người đi qua một đại môn có rất nhiều phong cấm.
“Cổ thủ lĩnh.” Hai thủ vệ trông coi đều đã tiến giai Đạo cơ, nhìn thấy người tới thì sáng mắt lên, một người vội cười nói.
“Ta biết Cổ thủ lĩnh đã xuất mã thì nhất định sẽ thành công, nữ tử này khó mà đào tẩu được.”
Hai người này không hề nhìn thấy Mạc Cầu đứng ở bên cạnh, như thể Mạc Cầu không hề tồn tại ở đây vậy.
“Ừm.” Cổ Nhược Bàn gật đầu. “Mở cửa đi.”
“Vâng.” Hai người kia nghe lệnh, lùi về phía sau một bước rồi xoay người. Mười ngón tay di chuyển hướng về đại môn đánh ra từng đạo linh quang huyền diệu.
“Ông...”
Tiếng động vang lên, cửa đá hướng về hai phía từ từ mở ra. Bên trong là một mật thất rộng rãi nhưng lại chỉ có mấy cái vạc nước cùng một cái giá gỗ kỳ dị đặt ở giữa. Trong vạc nước là một đám nữ tử đang hôn mê. Trên giá gỗ có một người trẻ tuổi bị xiềng xích bị trói lại. Người này thân hình tráng kiện, diện mạo anh tuấn, mũi thẳng cao, lông mày lưỡi mác, chịu đủ dày vò và toàn thân đẫm máu nhưng vẫn không mất đi khí khái hào hùng. Nhất là đôi mắt rực rỡ tinh quang khiến người ta say mê.
“Quách Bộ Bình!”
Cửa đá đóng lại, Hà Nhược Lan thoát khỏi trói buộc vội nhảy đến trước mặt người trẻ tuổi, đôi mắt đẹp đầy lo lắng và ân cần. Không giống những nữ tử ở trong vạc, người trẻ tuổi này vẫn giữ được ý thức, có lẽ là vì đám thủy phỉ muốn đặc biệt dày vò mà thôi.
Người trẻ tuổi nghe tiếng gọi thì run lên, mí mắt chậm mở, kinh ngạc nhìn Hà Nhược Lan xuất hiện trước mặt mình.
“Hà tiên tử?”
“Ngươi... ngươi chớ có trúng kế của bọn chúng. Lục La tiên tử không ở đây...”
Hắn còn chưa lời thì đã im bặt. Nếu Hà Nhược Lan xuất hiện ở đây thì lời hắn nói còn có tác dụng gì nữa. Quách Bộ Bình không khỏi tuyệt vọng.
“Quách huynh đừng lo lắng.” Hà Nhược Lan vội nói. “Không phải ta bị bọn họ bắt, có vị tiền bối cùng đi tới đây nên đám thủy phỉ còn không phát hiện ra. Để ta cứu ngươi ra ngoài.”
Nói xong nàng quay sang nhìn Cổ Nhược Bàn hỏi. “Xiềng xích này mở thế nào?”
“Phía dưới có điểm đóng mở.” Cổ Nhược Bàn chỉ ngón tay. “Có điều ta khuyên ngươi...”
Hắn còn chưa nói hết câu thì Hà Nhược Lan đã vỗ một chưởng đánh nát mấy khớp nối, xiềng xích ào ào rơi xuống.
“Muộn rồi.” Cổ Nhược Bàn thu tay về. “Bình thường bỏ xiềng xích ra là để thụ hình cho hắn, hiện giờ còn chưa tới thời gian làm việc đó, ngươi bỏ xiềng xích thì sẽ có người đến, để xem ngươi giải thích thế nào đây?”
“A!” Hà Nhược Lan tái mặt, vội quay sang nhìn Mạc Cầu bằng ánh mắt cầu xin giúp đỡ. Mạc Cầu đang đứng cạnh vạc nước, bên trong có một nữ nhân hai mắt đang nhắm nghiền, dù lâm vào hôn mê nhưng vẻ mặt vẫn chưa hết đau đớn.
Nàng chính là Tiết Lục Y! Cách Tiết Lục Y không xa là một nữ tử nhìn có vẻ quen mắt, chính là nữ nhân của Tống gia kia.
Mạc Cầu bấm tay gảy nhẹ, cái vạc nổ tung, cả đám nữ nhân rơi xuống đất, quần áo ướt đẫm bám dính vào thân thể hiện ra đủ tư thái lung linh. Mạc Cầu xoay người nhìn Quách Bộ Bình.
“Thủy phỉ có thể sử dụng mấy phần sức mạnh của linh chu?”
“Mấy phần à?” Quách Bộ Bình sững người. “Mấy ngày trước thì chỉ có năm phần, hiện giờ đoán chừng phải đến bảy phần sức mạnh rồi. Cũng may là khi ta được cởi bỏ trói buộc, thi triển pháp thuật là có thể đoạt lại một phần sức mạnh của linh chu.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, tay áo dài vung lên, một bình đan dược bay ra. “Ăn vào đi.”
...
“Bá!”
Hơn hai mươi chiến hạm xuyên qua chướng khí xuất hiện phía trên đầm lầy. Tống Đốc đứng trên chiến hạm trung tâm, thần niệm được trận pháp gia trì quét xuống phía dưới, cảm giác được thủy phỉ đang di động thì quay về sau nói.
“Tìm thấy rồi.”
“Động thủ.”
Trên một chiếc chiến hạm khác, Chu Tử Thăng vung tay lên, một đầu linh chu ngũ phẩm như một con rết ngàn chân cuốn vào đầm lầy, nhào về phía đám thủy phỉ.
“Chớ nóng vội...” Diệp Phi Hoa thấy thế thì nhíu mày, bất đắc dĩ lắc đầu, thân hình thoắt cái đã ra khỏi chiến hạm. “Động thủ, đừng tha cho bọn chúng.”
Đối với nàng, chiến hạm linh chu tuy có uy năng cường hãn nhưng cũng là một trói buộc lớn, không bằng nàng hành động đơn độc một mình. Chiến hạm xông vào đầm lầy, trận pháp liền vận chuyển, thần niệm như ra đa càn quét bốn phía, chiến thuyền kết thành trận thế đánh về hang ổ của đám thủy phỉ.
Một lát sau.
“Ầm!”
Linh quang bộc phát, từng đoàn thủy lôi liệt diễm bùng lên xung quanh, vô số công kích từ bốn phương hiện ra, chiến hạm vừa mới tiếp xúc đã có mấy chiếc bị tê liệt. Có mấy vị Đạo cơ chết thảm tại chỗ.
“Chuyện gì vậy?”
“Nơi này có mai phục!”
“Đáng chết.” Chu Tử Thăng cắn răng gầm lên. “Nhất định là có người đánh rắn động cỏ khiến đám thủy phỉ này có sự chuẩn bị trước, nếu không thì đâu đến nỗi.”
Nói xong hắn giận dữ nhìn Hạng Phủ Minh, hiển nhiên là đem phần tội trạng này gán lên người của Thương Vũ Phái. Dù sao cũng chỉ có Mạc Cầu là đi trước một bước để đến chỗ này.
“Không đâu.” Hạng Phủ Minh lúc này sắc mặt đã trắng bệch, vội vã khoát tay. “Mạc trưởng lão chưa chắc đã tìm thấy nơi này, nếu có tìm thấy thì hẳn là hắn cũng mới tới đây chưa lâu, đám thủy phỉ này giống như đã chuẩn bị kỹ càng từ trước rồi.”
“Đủ rồi.” Diệp Phi Hoa lạnh lùng. “Bây giờ nói mấy chuyện đó còn có tác dụng gì, nơi này bị trận pháp bao phủ, chúng ta ra ngoài trước đã rồi hãy nói.”
“Diệp tiên tử nói có lý.” Tống Đốc gật đầu, há miệng phun ra một đoàn nộ lôi dung nhập vào phi kiếm đánh về mảnh linh quan ở trước mặt.
“Ầm ầm...”, tiếng nổ vang lên không dứt.
Lục Dực Kim Thiềm Phúc Thủy.
Tại vị trí đầu thuyền, thủ lĩnh của mười bảy thủy tặc là Ô Long Trác Mãng ngồi ngay ngắn trên đại ỷ, vẻ mặt lạnh lùng nhìn tình cảnh đang hiện ra trong viên quang thuật.
“Hơn mười vị Đạo cơ, mấy chục kiện pháp khí cực phẩm, còn có linh chu, nếu có thể bắt giữ được thì trăm năm tới chúng ta không phải lo lắng gì nữa.”
“Lão đại.” Đột nhiên có một tu sĩ đanh điều khiển linh chu biến sắc, vội vàng nói. “Có người đoạt quyền khống chế linh chu, hình như là Quách Bộ Bình!”
“Cái gì?” Trác Mãng sa sầm nét mặt, hắn đưa mắt nhìn ba người ngồi bên cạnh nói. “Mau đi qua xem thế nào.”
“Vâng.”
“Toàn lực khu động linh chu, mở ra trận pháp, tất cả mọi người không được loạn động. Thập Tam tọa trấn hậu phương, Thập Ngũ đi xem có chuyện gì xảy ra.”
“Vâng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận