Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 132: Song Quế phân đường

“Thành bắc?”
Sắc mặt Mạc Cầu trở nên âm trầm, hắn nhìn thẳng người tới. “Hai vị nói chính xác chứ, Nội viện muốn ta đi Song Quế phân đường ở thành bắc để làm phụ tá Dược đường?”
Thời gian đã qua hơn hai mươi ngày, cuối cùng hắn cũng biết việc phải làm là gì. Chỉ không ngờ việc đấy lại ở bắc thành.
Hiện giờ Mạc Cầu đã không còn giống một người không biết gì về Linh Tố Phái như trước. Phân đường ở phía bắc thành có đãi ngộ kém nhất, công việc lại nhiều nhất. Trừ khi có việc khẩn cấp, trước giờ chưa từng có đệ tử nội môn nào phải đi qua đó. Ngay cả đi Tử Dương Môn cũng còn tốt hơn tới chỗ này.
Dù sao Tử Dương Môn là một trong mấy thế lực lớn ở phủ Đông An, kiểu gì cũng có cao thủ tọa trấn. Vị trí phụ tá Dược đường địa vị không cao, cũng chỉ hơn đám đệ tử ngoại môn mới nhập môn một chút.
Đừng nói hắn là đệ tử ký danh của một trưởng lão, dù thông qua giúp đỡ của Triệu quản sự để có công việc thì cũng không đến nỗi kém cỏi thế này.
“Không sai.” Người đối diện mặt không đổi sắc gật đầu. “Mạc sư đệ, việc phải làm đã được quyết định, ngươi dự định lúc nào thì đi? Theo quy củ, trong vòng bảy ngày sẽ phải tới đó nhậm chức. Nếu không đến, sợ là sẽ bị trách phạt đấy.”
Mạc Cầu hít vào mấy hơi để ổn định tinh thần rồi mới nói. “Ta muốn đi gặp Đổng trưởng lão.”
Hắn mất năm trăm lượng bạc đổi lấy một cái danh ngạch đệ tử, giờ phải làm công việc này, hắn thấy chưa thỏa đáng. Nói là không có người giở trò trong việc này thì hắn nhất định không tin.
“Ngươi hãy nghĩ cho kỹ.” Người kia nhíu mày. “Đổng trưởng lão bị thương, đang bế quan, ông ấy rất ghét bị người khác quấy rầy, dù là đệ tử chân truyền cũng không có ngoại lệ. Mà công việc của ngươi lại do bên Nội viện quyết định.”
Hai mắt Mạc Cầu chớp động. Đối phương đã nói rất rõ ràng, coi như hắn đi tìm Đổng trưởng lão thì cũng chẳng giải quyết được việc gì, có khi còn gây ác cảm cho người ở Nội viện nữa.
Đi tìm hay không? Nhất thời hắn cũng lâm vào trầm ngâm.
Ở một nơi khác, trong tòa đình viện có hai người đang nhìn lại.
Một trong hai người là một nam tử mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, tuổi chừng hai mươi mấy, khí độ đang thời kỳ sung mãn. Đứng ở trên cao, người này nhìn Mạc Cầu nói. “Hắn chính là truyền nhân của Hứa Mộ Vân, người đã từng có khúc mắc với cha ta?”
“Đúng vậy.” Một người khác ăn vận quần áo quản sự Nội viện gật đầu. “Ngũ đường chủ đã an bài để hắn đến biên giới thành bắc làm việc phụ tá ở Dược đường. Mắt không thấy thì tâm không phiền, sẽ không ảnh hưởng gì đến Lý sư bá.”
“Ừ.” Nam tử kia rất hiểu dụng ý bố trí này, hắn chậm rãi gật đầu. “Ngũ sư thúc thật có lòng.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Tên quản sự cười lấy lòng. “Nghe nói Lý sư đệ đã được truyền Dược Vương Bảo Điển, chỉ mấy ngày nữa là thành tựu Chân khí ngoại phóng. Ngày được lưu tên trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng đã không còn xa nữa.”
Một khi được liệt tên trên bảng này là sẽ có cơ hội được tiến vào trong Lục phủ, chân chính trở thành rồng phượng trong đám người thường.
“Nói đùa.” Nam tử cười nhạt. “Nếu ta thành tựu Chân khí ngoại phóng khi còn trước hai mươi tuổi thì có hy vọng, chứ bây giờ đã không còn hy vọng gì nữa. Ngược lại, Đổng sư muội...”, hắn mím môi, ánh mắt phức tạp, cuối cùng than nhẹ một tiếng. “Cứ vậy đi, phần nhân tình này Lý mỗ sẽ nhớ kỹ.”
Mặc dù hắn không thèm để ý đến một tiểu nhân vật như Mạc Cầu, nhưng tâm ý của đối phương thì lại không thể xem như không biết được.
“Ngài khách khí rồi.” Viên quản sự nhếch miệng cười một tiếng, đồng thời nhìn về phía dưới gật đầu. “Xem ra hắn đã tiếp nhận công việc rồi.”
Đúng là sau một lúc chần chừ, cuối cùng Mạc Cầu cũng đồng ý đi tới đó nhận chức.
“Hắn cũng hiểu việc đấy.” Nam tử thu hồi ánh mắt, không quan tâm tới Mạc Cầu nữa. “Minh huynh, chúng ta đi uống vài chén chứ?”
“Cầu còn không được.” Hai mắt viên quản sự sáng lên.
Bắc thành, Song Quế Nhai.
Linh Tố Phái bố trí một phân đường ở đây, cũng là một hiệu thuốc. Hiện giờ có hai người đang ngồi đối diện nhau.
“Mạc Cầu, đệ tử ký danh của Đổng trưởng lão.” Một người mặt râu quai nón thả tờ giấy trong tay ra, mặt không biểu tình gì. “Nhân vật cỡ này thì đến chỗ chúng ta làm gì?”
“Chỉ là một tên đệ tử ký danh mà thôi, trước đây đệ tử của Đổng trương lão cũng tầm hai ba mươi người, hai năm gần đây thì không nhiều lắm.” Một người khác ăn mặc kiểu văn sĩ, tay cầm quạt lông, đầu quấn khăn nói. “Bị đưa tới đây, chứng tỏ người này không có bối cảnh gì, có lẽ còn đắc tội với ai đó.”
“Phó huynh nói đúng lắm.” Người có râu quai nón trầm ngâm. “Vậy chúng ta nên ứng phó thế nào?”
“Cố huynh cẩn thận rồi.” Văn sĩ cười cười. “Nội viện gửi thư cho chúng ta, tất nhiên sẽ không quá để ý đến người này. Chúng ta cứ làm như bình thường là được. Nếu người này không có bản lĩnh gì thì hãy ngoan ngoãn ở lại. Còn nếu thật có năng lực, hai người chúng ta có thể quản được hắn sao?”
“Cũng phải.” Đại hán râu quai nón gật đầu. “Gần đây người bị thương nhiều lên, ta không muốn lãng phí thời gian và tâm sức cho việc này.”
“Đúng là như thế.” Văn sĩ gật đầu.
Đang lúc hai người nói chuyện, có một người trong bang vào báo người từ Dược cốc đã đến. Hai người liếc nhìn nhau rồi cùng cười.
“Thật là đúng dịp.”
Hai người theo nhau ra hậu đường thì thấy Mạc Cầu đang đứng chắp tay, ấn tượng ban đầu về hắn không có gì đặc biệt, chỉ là một thiếu niên mặt mũi bình thường.
Mạc Cầu lưng đeo đao kiếm, bên cạnh có một túi đựng đồ lớn, đoán chừng sẽ phải định cư lâu dài ở đây nên mới chuẩn bị như vậy.
“Khụ khụ...”, văn sĩ ho khan hai tiếng để phá vỡ không khí yên tĩnh rồi chìa tay về phía đại hán giới thiệu.
“Mạc huynh đệ đúng không? Ta xin giới thiệu, vị này là Đường chủ của Song Quế đường, Cố Vũ huynh. Cố đường chủ là cao thủ nhập lưu, đã tu thành Chân khí, Nộ Lôi Thập Bát Thức danh chấn tứ phương.”
“Phó huynh nói đùa rồi.” Cố Vũ lắc đầu cười khổ. “Bản lãnh của ta chỉ đủ dùng ở nơi nhỏ bé này thôi, không dám lớn tiếng ra ngoài. Mạc huynh đệ, vị này là Phó Hành, là chấp sự ở đây. Phó huynh tinh thông y thuật, đặc biệt là phương pháp châm cứu.”
Vừa nói chuyện, hắn vừa quan sát kỹ Mạc cầu, hắn để ý nhất là hai thanh đao kiếm bên hông đối phương.
“Cố đường chủ, Phó chấp sự. Tại hạ xin chào.” Mạc Cầu hướng hai người, chắp tay thi lễ. “Mạc mỗ chỉ là một người đến từ một địa phương nhỏ, chưa trải sự đời, sau này xin được hai vị chỉ giáo nhiều hơn.”
“Tất nhiên, tất nhiên rồi.” Cố Vũ và Phó Hành liếc nhìn nhau, cả hai đều thở phào. Người mới đến này xem ra cũng không khó đối phó.
Bọn hắn đều là đệ tử ngoại môn, đối với đệ tử nội môn vừa tới thì vẫn còn mang tâm lý đề phòng cẩn thận. Dù chỉ là đệ tử ký danh, có thể xuất ra năm trăm lượng bạc mua lấy danh ngạch này cũng không phải người tầm thường. Bọn họ không dám xem nhẹ.
Thái độ và biểu hiện của Mạc Cầu làm hai người tương đối hài lòng. Không có tự cao hay đắc ý, ba người đối xử với nhau rất khách khí. Bản thân Mạc Cầu cũng có dự định sẽ ở đây dốc lòng tu hành, không có tâm tư gây chuyện lục đục với người khác.
Trò truyện một hồi, ba người lại tiếp tục dự tiệc chào mừng cho tới khuya, cơm no rượu say mới chia tay.
Đêm.
Những người khác đã đi ngủ, Mạc Cầu vẫn ở trong phòng, hai mắt lấp lánh, tinh thần sung mãn.
Hệ thống!
Hắn khẽ động não, vầng sáng trong thức hải lại hiện ra. Một khắc sau, tinh quang trong đấy liền ảm đạm, văn tự khắc trên màn sáng cũng bị kéo vào trong.
“Ông...”
Trong lòng hắn hiện lên rất nhiều thông tin cảm ngộ về Phù Đồ.
Đến hôm nay hắn mới tích đủ số lượng tinh quang.
“Phù Đồ!”
Hai mắt hắn chớp động, thân thể theo đó mà biến hóa. Hắn giơ một tay lên, thân thể nghiêng nghiêng theo một tư thế quỷ dị, đồng thời tâm thần nhập định, trong thức hải hắn hiện ra một phù hình ác quỷ nhìn rất quái dị.
Lúc này thân hình Mạc Cầu giống như bị trúng Định Thân thuật, cả người bất động không nhúc nhích, ngay cả hô hấp cũng như dừng lại.
Một khắc... một canh giờ... hai canh giờ... trôi qua. Thân thể hắn vẫn bất động như vậy.
Không biết trải qua bao lâu thời gian, từ trong hư không xuất hiện một sợi khí tức như có như không từ từ chui vào trong cơ thể hắn.
Thương Phù Chi Khí!
Bạn cần đăng nhập để bình luận