Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 509: Kinh lịch

Thượng Thanh Huyền U động thiên!
Theo ghi chép của Thái Ất Tông thì động thiên không giống với bí cảnh, đó là một phương thế giới có quy tắc hoàn chỉnh. Tất nhiên dưới đại đạo thì quy tắc cũng có khác biệt. Giới này âm khí nồng đậm, linh khí thiếu thốn, vạn vật sinh ra khuyết thiếu linh cơ, không có khả năng sinh ra đạo thể, ngay cả những người có thiên phú tu pháp cũng cực kỳ hiếm thấy.
Chân trời âm trầm, dù là ban ngày thì mọi người cũng cảm thấy âm u. Mạc Cầu khoanh chân ngồi, hắn ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt nhìn quang rồi không khỏi than nhẹ một tiếng. Sau đó hắn thu liễm tâm tư, hai tay bấm niệm pháp quyết, pháp lực trong thể nội chậm rãi lưu chuyển để tẩm bổ nhục thân.
Thương thế của hắn cực nặng. Kinh mạch toàn thân cơ hồ đều đứt gãy, Đạo cơ bị thương nghiêm trọng, thần hồn thức hải ảm đạm không thấy tinh quang. Đổi lại là người khác có lẽ đã thân tử đạo tiêu. Cũng may hắn thông thạo y thuật, thông hiểu rất nhiều diệu pháp nên mới ổn định được thương thế. Nhưng nếu muốn khôi phục lại thì thời gian không chỉ cần vài ngày.
Năm này tháng nọ là rất bình thường.
Giáp Binh Thối Thể đại pháp lấp loé hào quang, Linh Cữu Bát Cảnh Công không ngừng vận chuyển tẩm bổ da thịt, Diêm La Kinh tự chữa trị nội thương, uẩn dưỡng thần hồn. Hắn còn có Ngũ Nhạc Chân Thân, Tam Chuyển Huyền Công, huyết đan, từng thứ thay nhau chậm rãi chữa trị thương thế bên trong cơ thể.
Thời gian trôi qua, Trác Bạch Phượng xuất hiện gần đó, mở Thập Phương Diêm La trận đi vào trong.
“Tiền bối.” Nàng ôm quyền chắp tay. “Chúng ta đã tìm được đệ tử gửi tới lúc trước, bọn họ chọn một ngọn núi vô danh lập xuống Thái Ất Cung biệt viện. Hiện giờ đệ tử có mười mấy người, tuy phần nhiều là võ giả nhưng cũng tạo được danh khí nhất định.”
Mạc Cầu mở mắt, vị trí ngực bụng hơi có phập phồng, sóng âm xen lẫn thần niệm truyền ra. “Như thế rất tốt, có thể tiết kiệm được không ít công sức và thời gian.”
“Đúng vậy.” Trác Bạch Phượng gật đầu, vẻ mặt vui mừng. “Người tới lần trước làm việc không tệ, tại quận thành cơ hồ đều là người của mình.” Nàng nói tới đây lại hơi dừng một chút rồi nhấn mạnh. “Phương động thiên này thật sự khác với thế giới bên ngoài.”
“Thật sao?” Mạc Cầu hiếu kỳ hỏi. “Dù sao ta cũng không vướng bận gì, ngươi nói xem thời gian vừa rồi các ngươi đã làm những gì?”
“vâng.” Trác Bạch Phượng gật đầu, nàng khoanh chân ngồi xuống, chậm rãi kể. “Sau khi rời nơi này ta cùng sư đệ tìm được ấn ký Thái Ất Tông ở gần kinh thành. Tiếp đó đi theo ấn ký mấy ngày thì tới được biệt viện Thái Ất Tông.”
Nói đến đây nàng cười nhạt. “Đệ tử gửi xuống lần trước đã thân tử rồi, truyền nhân của bọn họ mặc dù tuân thủ môn quy nhưng kỳ thực cũng không có ái tin rằng thượng giới có tồn tại, càng không nhận hai người chúng ta là trưởng bối. Cho nên…”, Trác Bạch Phượng cười trào phúng. “Ta cùng sư đệ phải làm chút thủ đoạn để cho bọn chúng tâm phục khẩu phục, tuy có khó khăn nhưng cũng thuận lợi được tiếp nhận.”
“Đúng rồi, hiện giờ viện chủ biệt viện Thái Ất Tông là đời sau của đại quan triều đình, sau này cũng dễ làm việc hơn. Trước mắt sư đệ toạ trấn biệt viện, ta thì trở lại thăm tiền bối.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Thế giới này có người tu hành không?”
“Có.” Trác Bạch Phượng gật đầu, rồi lại nhẹ nhàng lắc lắc. “Có điều phần lớn đều là quân nhân, ngay cả Luyện khí hậu thiên cũng rất hiếm thấy, thuật sĩ lại càng ít.”
“Thuật sĩ?” Mạc Cầu khẽ đảo mắt.
“Đó là cách xưng hô ở thế giới này, tiền bối có thể hiểu đó là người biết một chút pháp thuật, tuy có thiên phú tu pháp nhưng cũng không cao.” Trác Bạch Phượng giải thích. “Bọn hắn thi triển pháp thuật cần nhờ đến tinh huyết tự thân, thậm chí phải hao tổn thọ nguyên mới có thể thành công được. Trên đó còn có pháp sư là người mang pháp lực.”
“Pháp sư cực kỳ hiếm thấy, trước mắt chúng ta chưa gặp ai cả, thực lực của họ tương đương với tu sĩ luyện khí.”
“Triều đình ở đây thì sao?” Mạc Cầu hỏi. “Triều đình có người tu pháp không? Võ đạo cao thủ thì sao?”
“Có.” Trác Bạch Phượng gật đầu. “Thời gian có hạn, chúng ta chưa kịp dò xét tới hoàng thành nhưng nguyên viện chủ xác thực có đề cập tới. Triều đình có cao thủ võ đạo, hẳn đã tu thành Tiên thiên, lại thêm chút thủ đoạn bàng môn thì thực lực không kém tu sĩ Luyện khí. Những pháp sư thực lực không tệ được phong là Chân nhân…”
“A…”, nàng nói xong thì lắc đầu. “Chân nhân mà bọn họ cũng dám dùng tới. Ta và sư đệ đoán chừng chân nhân có thực lực cỡ Luyện khí tầng bảy gì đó, cơ bản không đáng để nhắc tới.”
“A…”, Mạc Cầu trầm ngâm. “Thế giới này thiếu thốn linh khí, linh cơ không hiện nên không có người tu hành cũng là việc bình thường. Chân nhân chính là đối tượng mạnh nhất rồi phải không?”
“Cũng không phải.” Trác Bạch Phượng nghiêm mặt, nàng ngồi thẳng lên rồi nói. “Phía trên chân nhân còn có Thiên sư. Căn cứ vào ghi chép thì Thiên sư có thể hiệu lệnh thiên địa, hành vân bố vũ. Thực lực sợ là có thể so với Đạo cơ. Tất nhiên…”, nàng hơi ngừng lại một chút, “Các triều đại đổi thay, Thiên sư đều rất hiếm thấy. Hiện giờ toàn bộ Đại Chu chỉ có một người là Xá Phong Thiên sư.”
“Chỉ một người này cũng không tính là gì.”
Mạc Cầu chậm rãi gật đầu. Sở vi Thiên sư có thể so với Đạo cơ nhưng thực sự không so được với Đạo cơ. Thế giới này không hiện linh cơ, pháp thuật thần thông tự nhiên là không phát triển được, còn thua xa ngoại giới. Đừng nói việc Thái Ất Tông vốn là đại tiên tông, Trác Bạch Phượng sở tu Thất Sát Kiếm quyết cũng là một tồn tại đỉnh phong, hai đối tượng này cơ bản là không thể so sánh với nhau được.
Dù gì trên người Hàn Nguyên còn có một kiện pháp bảo, mượn nhờ uy năng của pháp bảo thì Đạo cơ cũng có thể tiện tay mà đánh giết. Nếu thế giới này chỉ có như thế thì hai người bọn họ có thể quét ngang được.
“Có điều…”, chưa để Mạc Cầu hỏi han thì Trác Bạch Phượng đã lên tiếng. “Thế giới này mặc dù không có mấy người tu hành nhưng yêu ma quỷ quái thì lại tồn tại không ít, số lượng thật kinh người.”
“Yêu ma quỷ quái?” Mạc Cầu khẽ động lòng. “Việc ấy giải thích thế nào?”
“Vừa bắt đầu ta và sư đệ cũng không hiểu.” Trác Bạch Phượng giải thích, “nhưng cẩn thận suy nghĩ thì thấy việc đó cũng không có gì lạ. Giới này âm khí nồng đậm, rất dễ sinh ra âm hồn quỷ vật, vì linh cơ thiếu thốn nên tu sĩ thần thông không có mấy. Dần dà sinh ra việc âm thịnh dương suy, quỷ quái ngang ngược. Diệt thôn đồ trấn là việc không hiếm xảy ra, cũng có không ít quỷ vật hoá huyết ăn nuốt sinh linh cả thành trì, thậm chí vùng đất mai táng còn xuất hiện Cương thi lệ quỷ họa loạn một phương bách tính. Người trừ ma vệ đạo không có, không làm gì được đại thế của chúng nên so với người tu hành thì quỷ vật ngày một nhiều và mạnh mẽ hơn. Nếu không vì bọn chúng phần nhiều thiếu khuyết linh trí, bách tính trong thế giới này có lẽ không sống được. Khoảng thời gian vừa rồi ta và sư đệ hành tẩu cũng có gặp vài vị tu sĩ, còn quỷ vật thì lại diệt sát được rất nhiều.”
“Yêu ma quỷ quái, âm hồn lệ quỷ.” Mạc Cầu đạm mạc. “Việc này chúng ta cũng có chuẩn bị hàng ma chi pháp, chỉ không ngờ tình hình lại nghiêm trọng như vậy.”
“Đúng thế.” Trác Bạch Phượng gật đầu. “Nghe đồn giới này có Quỷ vương, đại yêu, du thiên phu cương có thể chống lại Xá Phong Thiên sư… Có cơ hội ta cũng muốn kiến thức một chút xem thế nào.”
Tuy nói quỷ vật lợi hại nhưng nàng là người mang thần thông đỉnh tiêm, cầm trong tay pháp bảo nên cũng không sợ. Có gặp được đoán chừng cũng tiện tay đánh giết mà thôi, ngược lại còn có thể vì dân trừ hại, gương lên uy thế của Thái Ất Tông.
“Đúng rồi.” Nhớ ra một chuyện, Trác Bạch Phượng nở nụ cười xinh đẹp nói. “Tiền bối không biết chứ Thượng Thanh Huyền U động thiên này có không ít nơi không giống với thế giới của chúng ta.”
“Ví dụ như?”
“Ví như một số địa phương ở đây lại tôn sùng nữ nhi hơn là nam nhân.”
“Nữ tôn nam ti?” Mạc Cầu kinh ngạc.
“Đúng thế.” Trác Bạch Phượng gật đầu. “Bởi vì quy tắc thiên địa bất đồng, thiên phú tu hành của nữ giới ở đây phần lớn là mạnh hơn nam giới. Như đương kim hoàng đế Đại Chu cũng là nữ nhân.”
“A…”, Mạc Cầu lặng im. “Việc này đúng là nằm ngoài tưởng tượng.”
Âm Dương có thứ tự và tương hỗ điều hoà lẫn nhau. Nam tử thắng ở cương dương, trời sinh khí lực lớn, nữ tử thắng ở mềm dẻo. Lại thêm việc nữ tử tồn tại tinh nguyên tự thân vì việc sinh dục nên dù là phàm nhân hay là tu hành giới thì nam tử vẫn chiếm đa số hơn. Mà thế giới này khí lực nam tử lại không lớn hơn nữ nhân. Thậm chí vì âm khí sung túc nên hiệu quả rèn luyện của nữ nhân cũng tốt hơn, quân đội có không ít nương tử quân.
Hai vị phó viện chủ của biệt viện Thái Ất Tông cũng là nữ. Trác Bạch Phượng nói ra điều này, Mạc Cầu dù kiến thức rộng rãi cũng không biết phải cảm thấy thế nào.
Nữ Nhi Quốc ư?
Âm hồn quỷ vật bạo ngược ở Nữ Nhi Quốc?
Thế giới động thiên quả thật không thể tính theo lẽ thường, tới đây còn có thể xảy ra việc gì không ai biết trước được. Hai người Mạc Cầu và Trác Bạch Phượng cứ thế người hỏi người đáp kéo dài mấy canh giờ. Nhưng vì hai người Trác Bạch Phượng mới nhập giới không lâu nên không phải chuyện gì cũng nắm được. Có một số việc nàng chỉ biết qua loa.
“Tiền bối.” Sau khi hỏi qua một vài chỗ không hiểu trong quá trình tu hành, Trác Bạch Phượng mở miệng. “Trước mắt ngài không tiện động đậy di chuyển, ta và sư đệ sẽ chuẩn bị một bí viện ở gần đây, sắp xếp đệ tử để cho người sai khiến. Ta và sư đệ sẽ thử liên lạc với hoàng thất đại Chu, mở rộng đạo thống, thu thập vật phẩm tạo Phá giới truyền tống trận. Chờ đến lúc thương thế tiền bối khôi phục thì thử lập Truyền Tống Trận xem sao.”
“Cũng được.” Mạc Cầu gật đầu. “Sau này ta bế quan quanh năm, nơi này không cần nhiều người, tuỳ tiện bố trí vài người là được.”
“Việc này…”, Trác Bạch Phượng cũng không cưỡng cầu, nàng gật đầu. “Vâng. Biệt viện có một người tên Trần Tử Duệ đang ở tuổi tráng niên, chất phác trung thực, ta sẽ để hắn đến đây.”
“Được.” Mạc Cầu không động đậy được nên cũng không có ý kiến gì. Sau đó mấy ngày Trác Bạch Phượng không ngừng bận rộn, vì Mạc Cầu mà dọn sửa mặt bằng, tại hơn mười dặm gần đó lập xuống một cái đình viện. Đến lúc mọi việc xong xuôi thì lại cáo từ rời đi.
Hai tháng sau, một nhóm người bôn ba đi vào điền viện, thu thập một chút rồi có một người đi tới chỗ này. Người này cầm lệnh bài trong tay, dựa theo trình tự xâm nhập vào Thập Phương Diên La đại trận để gặp Mạc Cầu. Đây là một nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi, cảnh giới sơ nhập Hậu thiên tên Trần Tử Duệ.
“Lão tổ.”
Nhìn Mạc Cầu cả người phát ra hào quang, hoả diễm, hắn quỳ gối xuống đất ra vẻ ngưỡng mộ. “Tiểu nhân phụng mệnh đến đây để nghe người sai khiến.”
Hắn là người của viện chủ, mà viện chủ chính là đồ đệ của đệ tử Thái Ất Tông, đệ tử đời trước là tu sĩ luyện khí, ấn theo quy củ thì Trác Bạch Phượng là vãn bối mà còn gọi Mạc Cầu là tiền bối, theo tính toán thì hắn gọi Mạc Cầu là lão tổ cũng không sai.
“Đứng lên đi.” Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, sau đó có mấy viên linh đan và một quyết sách bay tới. “Cách mỗi nửa năm thì ngươi tới một lần bẩm báo tình hình ở biệt viện, sau đó dùng phương pháp này thu thập âm khí để gia cố trận pháp. Những lúc còn lại không cần phải tới đây.”
“Vâng.”
Trần Tử Duệ cúi đầu xác nhận, cung kính tiếp lấy linh đan và sách vở, thấy lão tổ không phân phó gì thêm thì dập đầu cáo lui, bước từng bước ra khỏi đại trận.
Thoáng cái đã trôi qua nửa năm. Trần Tử Duệ lại đến bẩm báo.
“Trác sư tổ đã tiếp xúc với triều đình, trước mắt đã đặt liên hệ, tiến hành thăm dò tình hình.”
Ba năm sau.
“Tông môn ta đã là tông môn hàng đầu ở Đại Chu, hai vị sư tổ thụ phong làm Thiên sư, trong đó Hàn sư tổ dẫn binh chinh phạt Tây Nhung bách chiến bách thắng quét ngang ngàn dặm.”
Nửa năm sau. Trác Bạch Phượng và Hàn Nguyên cùng đến hồi bẩm tiến triển.
“Tông môn ta hiện đã là tông môn đỉnh phong ở Đại Chu, môn nhân đệ tử có gần một ngàn, bắt đầu tiến hành tiễu trừ các nơi quỷ quái ở triều đình. Triều đình cũng phát động lực lượng bách tính từ các nơi tìm kiếm vật phẩm cần thiết cho Phá giới truyền tống trận. Mọi việc đang tiến triển thuận lợi.”
Mười năm sau, Trần Tử Duệ hồi bẩm.
“Trác sư tổ đến Mang Sơn diệt sát Quỷ vương, chiến trận diễn ra hơn một tháng, quần ma ở Mang Sơn bị tiêu diệt. Thiên hạ chấn động. Thanh danh tông môn ta đại thịnh, hiện đã là thiên hạ đệ nhất đại tông.”
Mười lăm năm sau.
“Lão tổ, Hàn sư tổ bị bầy quỷ âm sơn tập kích không may vẫn lạc, nhưng nghe nói trong đó còn có nội tình. Trác sư tổ tức giận chất vấn triều đình, hoàng đế triều đình tạ tội thoái vị, không đến một ngày sau bị người ta phát hiện đã mất mạng trong tổ điện. Sự việc có nhiều nghi vấn.”
Mười bảy năm sau.
“Lão tổ.” Trần Tử Duệ bấy giờ đã râu tóc trắng phơ, hắn hốt hoảng bẩm báo. “Chẳng biết vì sao ở phía kinh thành không có tin tức truyền tới, một năm qua Thái Ất Tông hình như gặp phải biến cố, tin tức của Trác sư tổ cũng không thấy đâu.”
Mười tám năm.
Trác Bạch Phượng mang thần sắc tiều tuỵ xuất hiện trước mặt Mạc Cầu, nàng há miệng một lúc, cuối cùng mới nói. “Tiền bối, xin bảo trọng.”
Từ đó không còn ai đến đây nữa. Thập Phương Diêm La đại trận cũng dần co lại cho đến lúc chỉ bao trùm gần một mẫu. Hơn mười năm qua, nơi này cỏ mọc rậm rạp, hoang vu không dấu chân người. Mạc Cầu xếp bằng ngồi trong đó thần sắc không thay đổi.
Thời gian chậm rãi trôi qua…
Bạn cần đăng nhập để bình luận