Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 112: Vượt biên

Sau một lúc khá lâu Mạc Cầu mới mở mắt trở lại, rồi buông một tiếng thở dài.
Nguy cơ cuối cùng đã được giải quyết!
Thời gian tới đây sẽ không còn ai đuổi theo, không phải lúc nào cũng nơm nớp lo sợ nữa.
Quãng thời gian vừa rồi thật như một giấc mộng. Hắn liên tục bị người của Hắc Hổ Đường và nha môn truy sát, có cả cao thủ Hậu Thiên cầm đầu. Cuối cùng hắn lại có thể giết ngược lại đối phương. Thật là kỳ tích, dù hắn cũng không tránh được việc bị thương...
Không đúng!
Mạc Cầu vừa mở mắt, ý thức đột ngột trở nên tỉnh táo.
Từ lúc giết Chung Vân Triệu, hắn đã bị thương, trải qua trận chiến vừa rồi thương thế của hắn càng thêm nghiêm trọng nhưng phản ứng của cơ thể hiện nay không khó chịu như hắn tưởng.
Điều này có gì đó không bình thường.
Thân là đại phu, Mạc Cầu biết rất rõ tình trạng của mình. Dù hắn có uống thuốc trị thương thế nào, khả năng phục hồi không thể nhanh như vậy.
Hắn vươn người, duỗi hai tay, chậm rãi vận động. Thân thể hắn đúng là có đau nhức nhưng có cảm giác đó chỉ là đau nhức đến từ cơ bắp, nội tạng lại không có vấn đề gì.
Không chỉ vậy, theo từng nhịp hô hấp, thể nội hắn xuất hiện một lực lượng bí ẩn, ấm áp lân ra khắp toàn thân. Mỗi lần hô hấp hắn lại có cảm giác thương thế giảm đi một chút, thân thể cũng khỏe khoắn mạnh mẽ hơn.
Chuyện gì đã xảy ra?
Mạc Cầu đột nhiên quay người nhìn về phía Tần Thanh Dung đang say ngủ. Hắn nghĩ biến hóa trong cơ thể mình rất có khả năng liên quan đến nàng. Ở chỗ này chỉ có hai người, không còn ai khác nữa.
Bất chợt có thứ gì đó rơi từ trên người hắn xuống, cảm giác khác lạ kia cũng biến mất theo.
Là khối ngọc bội!
Hôm qua hắn đã cất khối ngọc bội ấy vào trong người.
Ánh mắt kinh ngạc, hắn nhặt nó lên, cảm giác ấm áp kia lại hiện về. Tuy biến hóa xảy ra rất nhỏ, phải cẩn thận để ý lắm mới phát hiện ra được nhưng sự thực đúng là nó có tác dụng làm cho thân thể hắn trở nên cường hãn hơn.
Khối ngọc này có thể so với đan dược có tác dụng chữa thương kỳ diệu. Nó chắc chắn không phải vật thường.
Thế giới này đã có nhiều thứ lạ lẫm mà trước đây hắn chưa từng thấy, ngay cả cương thi cũng xuất hiện rồi, hiện giờ Mạc Cầu không còn quá rung động trước những gì có thể xảy ra nữa.
Hắn đặt khối ngọc vào trong lòng bàn tay, cẩn thận nhìn ngắm, xem xét hình dáng , màu sắc và hoa văn hình rồng, mọi thứ có vẻ hết sức bình thường nhưng khi nhìn thật kỹ, hắn mơ hồ thấy bên trong khối ngọc như có hỏa diễm đang không ngừng thiêu đốt.
Hỏa diễm thiêu đốt?
Hai mắt hắn chớp động, lại nhớ tới biến hóa trên người Lăng Vạn hôm qua.
Mới đầu đối phương thi triển Chân khí, uy lực không tính là quá mạnh mẽ, cho tới khi trong luồng Chân khí ấy xuất hiện thêm cảm giác nóng bỏng kia. Càng về sau nhiệt lượng tỏa ra càng lớn cho tới lúc hắn bốc cháy thành một cây cột lửa.
Nghĩ lại một hồi, lực lượng ấy chắc hẳn phải có liên quan tới cảm giác ấm áp mà hắn vừa thấy, khác nhau chỉ là một thứ thì vô cùng mạnh mẽ dữ dằn, một thứ lại bình thản nhẹ nhàng.
“Thú vị thật.”
Nâng tấm ngọc bội lên, hai mắt Mạc Cầu tỏa sáng. “Có lẽ cái tên Hỏa Nhãn Kim Điêu của hắn có liên quan tới luồng Chân khí nóng bỏng này, cũng là liên quan tới tấm ngọc bội này nữa.”
Dù thế nào, nó có tác dụng chữa thương rất thần diệu, không thể là một vật bình thường được. Nếu không Lăng Vạn đã không mang theo bên người như thế.
“Màu sắc hồng nhuận, lại có hoa văn hình rồng, sau này ta sẽ gọi ngươi là Hỏa Long Bội.” Mạc Cầu lẩm bẩm.
“Sư đệ.” Tần Thanh Dung tỉnh dậy, xoa xoa hai mắt nhìn hắn xấu hổ. “Đã nhận gác đêm mà ta lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.”
“Không sao.” Mạc Cầu cất Hỏa Long Bội vào ngực rồi nói. “Những ngày qua cả hai chúng ta đều không được nghỉ ngơi, hiện giờ có thể thả lỏng rồi.”
Nói xong, hắn đứng dậy.
“Đi thôi, chỗ này chưa chắc đã giữ an toàn được lâu. Chúng ta nên ra ngoài rồi tính.”
“Sư đệ, thân thể ngươi không sao chứ?” Tần Thanh Dung quan sát hắn thật kỹ, sau đó vội vàng thu thập đồ đạc. “Ngươi đang bị thương, cứ để ta thu dọn là được.”
“Không sao, chút thương thế ấy ta từ từ tĩnh dưỡng là được.”
Hắn yên lặng cảm nhận tình trạng bản thân rồi nói tiếp.
“Đa phần là những vết thương ngoài da, không bao lâu sau sẽ ổn thôi. Đúng rồi, chúng ta phải làm tạm một cái quan tài khác để chứa cái thi thể kia nữa.” Nói xong, hắn chỉ tay về thi thể Hà Tiến.
“Được rồi.” Tần Thanh Dung vẫn chưa quen với sự xuất hiện của cái thi thể này, nàng vô thức lùi lại một bước, sau đó mới gật đầu. Cũng may là lọ tro cốt củ Tần sư phó không bị vỡ.
Sau nửa ngày, hai người cùng với con lừa may mắn thoát chết, kéo theo cỗ quan tài bắt dầu lên đường.
Cành lá rung rinh, gió nhẹ lay động, dưới ánh sáng len lỏi, đoàn người và vật chậm rãi bước đi tới lúc khuất bóng.
Lúc cuối cùng, Mạc Cầu bỗng dừng chân quay đầu nhìn về phía Giác Tinh Thành ở xa xa, ánh mắt phức tạp.
Tạm biệt! Nơi có thể gọi là cố hương của hắn.
Xuân đi thu đến. Thời gian qua mau.
Mấy tháng sau. Tại biên giới gần phủ Đông An, có một đám chừng sáu mươi, bảy mươi người đang tụ tập.
Gọi họ là lưu dân nhưng trong số ấy cũng có một ít người mang theo gấm vóc, phần còn lại thì quần áo tả tơi, thân thể gầy gò ốm yếu không có nhiều sức sống. Trong đội ngũ ấy có một cỗ xe lừa kéo theo một chiếc quan tài thu hút sự chú ý của nhiều người.
Sống trong thời buổi này đã khó, người sống đã không dễ dàng, còn mang theo quan tài bôn ba làm gì?
“Mạc, Mạc đại phu.” Trong đám ấy có người chợt kêu lên.
Mạc Cầu đang đi cũng dừng lại, vẻ mặt tiều tụy. “Tiêu đầu, có chuyện gì sao?”
“Vâng.” Người tới dáng khôi ngô cao lớn, so với đám lưu dân nhỏ bé thì rất nổi bật. Đám lưu dân tinh thần uể oải, vàng vọt xanh xao, còn người này thì tinh thần sung mãn, uy thế lẫm liệt.
Hán gật đầu nói. “Hầu gia tìm ngươi.”
“Hầu gia?” Hai mắt Mạc Cầu hơi động, hắn nhìn sang Tần Thanh Dung ở bên cạnh ra hiệu rồi đi theo người kia. “Hắn tìm ta có việc gì?”
Tên tiêu đầu ậm ừ không rõ, chỉ bảo chắc là có việc. Mạc Cầu cũng đành gật đầu cho qua.
Hai người đi đến khu vực giữa của đoàn người. Ở đây có một cỗ xe ngựa xa hoa đang chạy chầm chậm, xung quanh có nhiều hộ vệ tráng kiện đi cùng.
Chủ nhân của cỗ xe ngựa này chính là Hầu gia. Nghe nói Hầu gia là hào khách của phủ Đông An, có cách để cho người khác vượt qua biên giới. Phủ Đông An kiểm tra người qua lại rất kỹ, một khi lén lút ra vào, bị phát hiện thì hoặc là ép trở thành lao công khổ cực, hoặc là tống vào trong đại lao.
Nếu không có cách thì rất khó vượt qua được.
Tất nhiên biên giới quanh thành rộng lớn, không phải chỗ nào quân binh quan phủ cũng có thể tuần tra kiểm soát được hết, thi thoảng vẫn có người lét lút tìm cách vượt qua. Vượt được thì không sao, bị bắt lại thì chỉ có tội chết.
Hai người Mạc Cầu gia nhập vào đội ngũ này chính là vì muốn đi theo tên Hầu gia này để vào thành. Người bình thường, có văn thư chính thức của triều đình là có thể ra vào khá thoải mái, nhưng hắn và Thanh Dung đều đang là tội phạm, làm sao dám quang minh chính đại xuất hiện.
Hóa ra Hầu gia cho người gọi hắn tới là để khám bệnh cho phu nhân của hắn.
“Trời đã tối rồi, mọi người nên dừng lại tìm chỗ nghỉ ngơi.” Tiêu đầu ra hiệu cho mọi người trong đội ngũ. Đám hộ vệ cũng tản ra, ngăn cách những người khác khỏi cỗ xe ngựa.
“Mạc đại phu.” Cái xe lắc lư, từ bên trong thoát ra tiếng người trầm khàn. “Ngươi nhất định phải đi tới phủ Đông An?”
“Đúng vậy.” Mạc Cầu vội ôm quyền đáp. “Làm phiền Hầu gia phải mang theo ta và sư tỷ, ta thật cảm kích vô cùng.”
“A...”, Hầu gia trong xe cười khẽ. “Ta là người làm ăn, không làm chuyện đi buôn lỗ vốn bao giờ, cho nên muốn vào trong phủ cũng phải nỗ lực trả giá mới được.”
“Cái gì?” Mạc cầu sững người. Mấy ngày trước khi hắn gia nhập đoàn người, đối phương đâu có yêu cầu gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận