Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 606: Ngư Nhị

Hà Nhược Lan, Quách Bộ Bình ở phía sau mật thất, một người chăm sóc và đánh thức những nữ tử đang hôn mê, một người thì chuyên tâm lấy lại quyền khống chế linh chu, cho nên không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe những tiếng kêu thảm, tiếng va chạm rồi sau đó đột nhiên yên tĩnh trở lại. Yên tĩnh không cho người ta cảm giác yên tâm mà ngược lại như mạch nước ngầm dự báo bão tố sẽ đến.
“Đông!”
“Đông!”
Tiếng tim đập có thể nghe thấy rõ ràng.
Bên ngoài, Cổ Nhược Bàn ngây ngốc nhìn Mạc Cầu, dù thần hồn chưa bị khống chế thì lúc này hắn cũng không dám có một ý định phản kháng nào.
Thân thể hoá thành cự nhân cao hơn mười mét, uy áp sơn nhạc như thần linh thiên cung hàng lâm, thậm chí vượt qua cả uy lực của linh chu tam phẩm. Không cần bất cứ động tác gì, đối phương chỉ đứng yên, hư không xung quanh cũng như bị uy áp kia giam cầm không thể động đậy.
Mạc Cầu giữ vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt hiện ra linh quang, thân thể hơi nghiêng nhìn về một hướng nào đó, không khí theo sự di động của ánh mắt tuôn ra như biển gầm.
“Ào ào…”
Gió táp lay động, không gian nơi đó như có một người đứng sừng sững đối mặt.
Kim Đan!
Mạc Cầu nheo mắt. Nơi này lại còn che giấu một vị tông sư Kim Đan?
Đối phương hình như không phải người của thuỷ phỉ, chí ít thì không hoàn toàn như thế, nếu không vừa rồi khí thế hiện ra cũng sẽ không bị linh chu áp chế.
Chắc chắn không phải người có ý định giúp mình rồi! Cỗ sát cơ như có như không chẳng khác nào gai nhọn, cho dù đã hiển lộ Cự Linh pháp tướng thì Mạc Cầu vẫn cảm thấy da thịt căng lên.
“A…”
Khẽ cười lên một tiếng, cặp mắt hắn đột nhiên ửng đỏ.
“Lạo xạo!”
Liệt diễm cuồng quyển, hoả diễm u lãnh không cho người ta cảm giác nóng rực mà ngược lại là băng hàn đến tận cốt tuỷ. Hoả diễm bao trùm Cự Linh pháp tướng, một đôi tròng mắt dần biến thành tĩnh mịch, vầng sáng xung quanh chợt tối sầm lại, chỉ có vòng xoáy kia như con ngươi chậm chạp xoay tròn.
U Minh Hoả Thần thân!
Địa Ngục Đồ!
Uy áp đột nhiên sinh biến, không còn cuồng bạo như biển, uy áp tứ cực mà âm lãnh thâm thuý, hư không cũng trở nên vặn vẹo lặng yên lao tới nơi U Minh kia.
“Ân!”
Có tiếng người run rẩy vang lên, vẻ kinh ngạc. Dưới sự dẫn dắt của khí thế không tự chủ được mà tế ra pháp bảo đánh về phía trước. Pháp bảo kia là một viên côn sáu cạnh, giống như trượng mà không phải trượng, tựa côn mà lại không phải côn. Pháp bảo xuất ra cuốn theo thiên địa linh khí, bắn ra uy năng rung động cả lôi minh.
“Răng rắc…”
Khí thế hai bên va chạm, xác linh chu bên ngoài vỡ vụn, vô số dòng nước từ khe hở tràn vào, chớp mắt đã bao trùm mấy thông đạo.
Mạc Cầu nheo mắt, một tay hư duỗi.
“Ngẩng!”
Hai đầu Hoả long gào thét mà ra, xoay tròn đột kích vào pháp bảo của đối phương.
Thiên Hoả Viêm Long!
Hoả Long và pháp bảo cách không va chạm, điểm tiếp xúc đột ngột hiện ra một vệt hắc quang, không gian như bị áp súc, hoả diễm linh quang tụ vào một điểm. Hắc quang trước co lại, sau dần bành trướng ra rồi bộc phát ầm vang.
“Ầm!”
Lực hủy diệt kinh khủng quét ra bốn phương tám hướng, Cổ Nhược Bàn đứng mũi chịu sào bị nó quét bay ra ngoài. Tu vi hắn không yếu, càng là người tinh thông luyện thể nhưng dưới sức bộc phát vừa rồi cả người nhanh chóng chịu đầy thương tích, thậm chí không kịp phát ra tiếng kêu thảm.
Lục Dực Kim Thiềm Phúc Thuỷ còn thảm hại hơn. Dưới tình trạng hoàn hảo và có người thao túng, nó có thể trấn áp tông sư Kim Đan, hiện giờ nó bị tác động bởi hai cỗ lực lượng đối đầu, sức mạnh tán loạn không tập trung phòng ngự được nên không thể chịu nổi trùng kích như thế. Ở vị trí gần giữ xuất hiện một lỗ hổng khổng lồ. Vô số dòng nước tràn ngược mà vào.
Mạc Cầu thu tay lại, vẻ mặt không biểu tình. Một đạo điên quang như tơ nhện hiện ra bên người, chính là Thiên Lôi Kiếm vừa mới đánh lén đối phương.
“Trốn!”
“Kim Đan trung kỳ!”
Mặc dù không thể cầm được đối thủ nhưng hắn cũng đã kiểm chứng được suy nghĩ của mình. Thời điểm thi triển U Minh Hoả Thần thân, tu sĩ Kim Đan trung kỳ bình thường đã không phải là đối thủ của hắn.
Trong đại điện, đại thủ lĩnh Trác Mãng mang sắc mặt âm trầm, hai mắt gắt gao nhìn cảnh tượng diễn ra trong mặt kính. Mặc dù vẫn nắm trong tay phần lớn quyền khống chế linh chu, hắn vẫn khó có thể thấy rõ Lục Dực Kim Thiềm Phúc Thuỷ đã xảy ra chuyện gì. Trên hình ảnh mọi thứ mơ hồ, chỉ thấy một ít linh quang nở rộ, gợn sóng dập dờn.
“Đại ca.” Một người mở lời. “Tình hình này thì đến tám chín phần mười là có tông sư Kim Đan đang giao thủ.”
“Kim Đan.” Trác Mãng chau mày. Nếu hoàn toàn khống chế Linh chu, dù có tông sư Kim Đan xông vào hắn cũng nắm chắc sẽ trấn áp được, dù sao linh chu tam phẩm cũng là bảo vật trấn tông của một tông môn. Nếu chỉ có một vị tông sư Kim Đan thôi cũng để bị hủy diệt tông phái thì đã chẳng có cái cái danh xưng này.
Có điều lúc này…
“Ầm…”
“Răng rắc…”
Linh chu rung động, đám người không khỏi hoảng loạn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Người của Thiên Nhai đạo tràng tiến vào rồi?”
“Đại ca!”
Một đám thuỷ phỉ biến sắc, dồn dập hỏi.
“Linh chu bị hỏng.” Hốc mắt Trác Mãng nhảy loạn, hắn đột nhiên quay đầu rồi gầm lên. “Đi nhà kho đem tất cả đồ vật mang lên.”
“Nhanh.”
“Vâng.”
Đám thuỷ phỉ bên dưới vội đáp.
“Vậy trong này phải làm sao bây giờ?”
“Để lại cho người của Thiên Nhai đạo tràng.” Trác Mang cau mày. “Đem tất cả linh phù, ngũ hành lôi lưu lại đây, xem như quà ra mắt cho bọn chúng.”
Còn những huynh đệ đã chết của bọn họ, trở thành thuỷ phỉ là đã xác định ăn bữa nay lo bữa mai. Chết trong tay thuỷ phỉ khác thì bọn họ còn tìm cách trả thù được, chứ chết trong tay tông sư Kim Đan thì chỉ có thể tự nhân là mình xui xẻo mà thôi.
Cùng lắm thì… sửa lại cái tên gọi là được!
Thuỷ phỉ trong linh chu chạy tán loạn, mấy phương thế lực bên ngoài xông vào linh chu cũng không dám loạn động. Thiên Nhai đạo tràng, Chu gia và sáu đại thế lực chia thành mấy dòng người dọc theo lỗ hổng linh chu đi vào trong.
“Chuyến này có quá nhiều điều bất thường xảy ra.”
Có người thấp giọng. “Ngay từ đầu đây đã là một cái bẫy, hiện giờ chúng ta đi vào sợ là không ổn.”
“Nếu thực sự là bẫy rập, ở bên ngoài càng khiến toàn quân dễ bị tiêu diệt.” Diệp Phi Hoa quét mắt nhìn người vừa lên tiếng. “Nếu Hàn ban chủ sợ hãi thì có thể rời đi, liệu Lục Dực Kim Thiềm Phúc Thuỷ này có tha cho các người không.”
“Ừm…”
Đối phương cứng người không đáp.
“Ta cũng thấy không có cách khác.” Tống Đốc nghiêm giọng. “Ngay từ đầu hẳn là chúng ta đã trúng bẫy của bọn chúng, nhưng tình huống hiện giờ hẳn là đám thuỷ phỉ còn chưa hoàn toàn khống chế được linh chu, cho nên chúng ta mới có cơ hội xâm nhập vào. Thừa lúc bọn chúng hỗn loạn chúng ta sẽ có nhiều phần thắng hơn. Chờ đến khi đám thuỷ phỉ hoàn toàn khống chế được linh chu này thì chúng ta mới là chết không có chỗ chôn.”
“Ầm!”
Hắn vừa dứt lời, dưới chân mọi người đột nhiên chấn động. Sau đó mọi người đều biến sắc, không ít người cảm thấy mừng thầm.
“Cảm giác…”
“Khôi phục!”
“Thuỷ phỉ đang chạy trốn!”
Bình thường linh chu vẫn tạo ra áp chế, bọn họ toàn lực ứng phó cũng chỉ phát giác được tình hình cách đó trăm trượng. Lúc này cảm giác đã không còn bị hạn chế nữa. Thần niệm quét ra, đám thuỷ phỉ đang hốt hoảng chạy thục mạng. Mấy người có thần niệm cường hãn còn mơ hồ nhận thấy tình hình tổn hại của linh chu. Có tiếng người hướng về phía trước mà vang lên.
“Đuổi!”
“Giết thuỷ phỉ!”
Mọi người gào thét rồi nhanh chóng tản ra. Chu Tử Thăng mang sắc mặt âm trầm không biết đang nghĩ gì, chạy dọc theo thông đạo vài dặm rồi nhìn quanh một vòng rồi nhằm thẳng về phía tàng bảo khố của linh chu.
Tống gia, Thương Vũ Phái và mấy phương thế lực khác cũng chủ động vọt tới trước, vừa diệt sát đám thuỷ phỉ chạy trốn vừa tiến vào trung tâm linh chu. Mặc khác, Diệp Phi Hoa chẳng biết đã biến mất từ lúc nào.
Nàng xuất hiện như quỷ mị trong đường hầm, thỉnh thoảng gặp được thuỷ phỉ thì kiếm quang lại loé lên để lại tàn thi ở phía sau.
Không bao lâu, thân ảnh nàng xuất hiện trước một thông đạo đứt gãy, phía trước là mặt bùn trải rộng, đủ các loại vật liệu linh chu tứ tán, một vết nứt kéo dài đến gần mười dặm kèm theo âm thanh như có như không vang lên.
“Ta biết Lục La ở chỗ nào.”
Tiết Lục Y vừa thoát khốn, sắc mặt còn trắng bệch, thân thể mềm mại run rẩy, ánh mắt chưa hết hoảng sợ nhưng vẫn tỏ ra lo lắng.
“Nàng bị tên kia bắt đi, không biết phải chịu những dày vò gì.”
“Việc này không liên quan đến ngươi, càng không quan hệ đến Thương Vũ Phái.” Mạc Cầu chắp tay mà đứng, sắc mặt lạnh lùng. “Người kia nếu dám đắc tội với một vị tông sư Kim Đan thì tuyệt không phải là kẻ tầm thường, ngươi chớ có suy nghĩ lung tung, tập trung dưỡng thương của bản thân cho tốt.”
“Thế nhưng…” Tiết Lục Y cố nói. “Lúc ta bị thuỷ phỉ tra tấn cũng từng nghe bọn chúng nói về việc này.” Quách Bộ Bình dựa người vào vách tường trầm ngâm. “Tên Hái hoa tặc kia hình như có một yêu cầu đặc thù nào đó nên cần xử nữ cảnh giới Đạo cơ, hắn uỷ thắc cho đám thuỷ phỉ lùng bắt, mỗi người đưa về đều nhận được hậu lễ.”
“Các ngươi…”
Hắn liếc mắt nhìn Tiết Lục Y, Tống thị nữ. “May mắn có cứu binh chạy đến, nếu không thì hậu quả khó mà lường được.”
“Đa tạ ân cứu mạng của Mạc trưởng lão, Hà tiên tử.” Tống nữ cố gắng đứng dậy, hướng về Mạc Cầu và Hà Nhược Lan thi lễ. “Ơn này tại hạ vĩnh viễn không quên, ngày sau nếu có gì cần đến, chỉ cần ta có thể làm được thì sẽ không chối từ.”
“Đạo hữu không cần khách khí.” Hà Nhược Lan khoát tay. “Kỳ thực ta cũng không hỗ trợ được gì.”
Nàng không chỉ không hỗ trợ, ngay cả bản thân cũng thiếu chút rơi vào tay giặc, chịu cảnh như các nàng kia.
“Muốn giúp cũng không khó.”
Chợt có một giọng nói lạnh băng vang lên.
“Ai?”
“Diệp tỷ tỷ.”
Lưu quang xuyên thủng màn nước hiện ra thân hình của Diệp Phi Hoa. Đám nữ nhân biến sắc, vừa mừng vừa sợ.
Diệp Phi Hoa xuất hiện ở đây chứng tỏ kết cục của đám thuỷ phỉ đã rõ, bại cục đã định khó thay đổi được.
“Là ta.” Diệp Phi Hoa gật dầu, hai mắt nhìn Tiết Lục Y và Tống nữ sáng người. “Người kia nếu đã cần các ngươi, hai vị không ngại xem như mồi câu dẫn hắn đến, như thế mới có thể cứu được Lục La.”
Nàng là đồ đệ của Mộc Bát Công, lại thêm tình cảm như tỷ muội với Lục La, lần này tới đây cũng để tìm kiếm manh mối về đối phương. Hiện giờ manh mối đã có, nàng không muốn dễ dàng bỏ qua.
“Có đạo lý.” Quách Bộ Bình gật dầu. “Thuỷ phỉ có thể bắt giữ tu sĩ Đạo cơ thì thực lực tất nhiên không yếu nhưng vẫn phải giấu đầu hở đuôi chứng tỏ hắn cũng không phải cao thủ có thể bất chấp ra tay. Nếu có thể dẫn dụ hắn xuất hiện, sau đó mời Mộc tiền bối hoặc Tam Biện tiên sinh ra tay thì nhất định có thể bắt giữ hắn và cứu người.”
Còn về Mạc Cầu… Quách Bộ Bình không nhìn thấy tu vi đối phương, có điều đã được Tiết Lục Y gọi là sư huynh thì đại khái cũng chỉ là Đạo cơ hậu kỳ thôi chứ không phải là tông sư Kim Đan.
“Không được.” Diệp Phi Hoa lắc đầu. “Tin tức thuỷ phỉ thất bại ở đây chẳng bao lâu sẽ truyền đến tay tên kia, nhất định ta phải dẫn hắn ra trước khi hắn nắm được tin tức. Đi báo tin cho các tiền bối thì sợ không còn kịp nữa.”
“Vậy ý cô nương là…”, Tống nữ biến sắc. “Muốn chúng ta đi liền bây giờ để dẫn dụ hắn?”
“Đúng.” Diệp Phi Hoa gật đầu, sau đó ngạo nghễ nói. “Cô nương yên tâm, tu vi ta không thấp, còn có trọng bảo gia sư ban cho, đến lúc đó dù không địch lại cũng có thể mang các ngươi rời đi. Huống chi…”
Nàng mỉm cười. “Ta có một môn bí pháp có thể giúp các ngươi che giấu khí tức trên người. Đột nhiên tập kích có thể sẽ hiệu quả.”
Nàng chưa từng nghĩ tên bắt người kia sẽ là một vị tông sư Kim Đan. Nếu là Kim Đan sao còn thiếu nữ nhân? Sợ là chỉ cần tuỳ ý thể hiện mong muốn thì sẽ có vô số nữ nhân tình nguyện đến tận cửa dâng hiến. Huống hồ, không chỉ Bắc giang mà cả Vân Mộng Xuyên to lớn này liệu có được bao nhiêu vị tông sư Kim Đan?
“Việc này…” Tống nữ hơi ngập ngừng.
“Sao vậy?” Diệp Phi Hoa hơi chau mày. “Vừa rồi ta còn nghe cô nương nói rằng nếu có việc cần, dù nhảy vào lửa cũng không từ chối cơ mà. Sao bây giờ lại…”
“Ta thấy việc này cũng không cần thiết.” Mạc Cầu cắt ngang lời nàng. “Lục La cô nương đã mất tích gần một năm chưa từng thấy tin tức. Rất có thể nàng ấy đã gặp chuyện chẳng lành rồi.”
“Không đâu.” Diệp Phi Hoa nghiêm mặt. “Chỗ sư tôn có mệnh hoả của nàng, mệnh hoả tuy có ảm đạm nhưng vẫn cháy, đủ để chứng tỏ người ta chưa giết nàng.”
“Huyền Hoả?”
Chân mày Mạc Cầu hơi vểnh lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận