Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 205: Thực lực

Lão nương này có chân khí hùng hậu, độc công và trượng pháp tinh xảo, khinh công cũng không yếu. Nàng là một cao thủ nhất lưu hàng thật giá thật nhưng trước Mạc Cầu lại gần như không có khả năng chống cự, dễ dàng bị hắn một kiếm giết chết khiến cho nàng ta đến lúc chết rồi vẫn không tin được, ánh mắt chứa đầy khó hiểu, mờ mịt.
“Phù phù!”
Thi thể ngã xuống đất rồi, trên mi tâm mới hiện ra một vệt máu đỏ.
“Ta cũng không ngờ.” Mạc Cầu cầm trường kiếm trong tay, vẻ mặt cảm khái. “Vô Định Kiếm lại mạnh như vậy?”
Tuy hắn đã lĩnh ngộ kiếm lý của Vô Định Kiếm nhưng chưa quen thuộc sử dụng, cơ bản chỉ để tham ngộ võ học thôi. Công pháp này phức tạp thâm ảo khó hiểu, lúc chém giết với người khác hắn cũng tùy thời mà biến chứ không kịp suy nghĩ nhiều. Hắn không ngờ hôm nay sử dụng lại thu được thành quả lớn.
Lão nương kia chỉ vừa giở thủ đoạn là trong đầu Mạc Cầu đã hiện rõ biến hóa tiếp theo của đối phương. Chiêu thức biến hóa, cả sơ hở cũng đều hiện rõ, như thể toàn bộ nhất cử nhất động của đối phương đều không qua khỏi suy nghĩ của hắn. Điều này làm hắn vô cùng kinh ngạc!
Cho đến lúc đối phương tấn công, còn hắn dựa vào thân pháp hoàn toàn né tránh được thì xem như mọi việc đã được kiểm chứng. Vô Định Kiếm không phải là không thể thực chiến.
Dù sao môn kiếm pháp mà hắn có cảm giác khó nắm bắt vận dụng được sáng tạo bởi Vô Định lão nhân, trong danh sách đối thủ của người này có cả cao thủ Tiên thiên, với tầm mắt hiện giờ của Mạc Cầu thì có chưa với tới cũng là bình thường. Võ giả Hậu thiên vẫn còn một khoảng chênh lệch rất lớn. Huống chi Mạc Cầu tu hành Phù Đồ nên có thần niệm cường hãn, tốc độ suy nghĩ so với người thường đã nhanh hơn không ít.
Lão nương kia vừa ra tay, trong đầu hắn đã hiện ra những điều đối phương định làm, bản thân phải đưa ra đối sách ra sao. Lúc xuất kiếm là nhằm ngay vào chỗ sơ hở của đối phương nên mới có thể một kích giết chết.
Vô Định Kiếm được xếp vào một trong những môn võ công đỉnh cao ở Vân Lâu trong Lục phủ, đặt song song với những pháp môn có thể diệt sát cả Tu tiên giả thì sao có thể là một môn kiếm pháp tầm thường?
“Ô...”
“Bành!”
Bên cạnh hắn vang lên âm thanh trầm đục làm hắn thức tỉnh. Hắn nghiêng đầu nhìn lại thì thấy hành thi duỗi tay chỉ về trước, chế trụ một người muốn đánh lén từ trong bóng tối. Lực đạo của hành thi vô cùng khủng bố, vốn có thể so với cao thủ Tiên thiên, dễ dàng bóp nát cả đá, người kia bị nó giã thành bánh thịt, bên cạnh đó còn có mấy thi thể khác, xem ra cũng đều bị nó lấy mạng. Mấy thứ như độc phấn hay khói độc hoàn toàn vô dụng với một người đã chết như nó.
“A!”
“Cẩn thận!”
Cách đó không xa vang lên tiếng kêu liên tiếp. Ánh mắt Mạc Cầu chớp động, thân thể hóa thành một bóng đen lao ra ngoài.
“Ai?”
“Giết hắn!”
Phía trước có hai người đang hét lớn, trường đao và gai độc đang giao chiến quyết liệt. Kiếm quang sáng lên, thân thể hai người cứng đờ, ánh mắt mờ mịt, mi tâm đã bị đâm xuyên thấu. Thân thể Mạc Cầu như quỷ mị, hắn xem khói độc như không, thân thể thoáng hiện, kiếm quang đã liên tiếp đâm ra.
Vô Định Kiếm có thể phá vạn pháp, giống như Độc Cô Cửu Kiếm. Võ giả bình thường đối mặt với nó chỉ đành thúc thủ, không có giải pháp gì.
“Phù phù...”
Dưới kiếm của hắn, gần như không có ai đỡ nổi một hiệp. Thân thể hắn khẽ động là đã để lại một cỗ thi thể nằm xuống. Sau thời gian mấy hơi thở, tiếng rống giữa chiến trường đã yên trở lại, mấy đệ tử Nhạc gia còn sống đang tập trung lại một chỗ, tựa lưng vào nhau.
“Có cao thủ!” Lão giả đang chiến đấu với Độc Hoa phu nhân nhận thấy bất thường vội kêu lên. “Khúc huynh, đi mau!”
“Muốn đi?” Độc Hoa phu nhân cười lạnh. “Ngươi muốn đi sao?”
Vừa nói, nàng siết chặt tay, bóng roi trùng điệp vây lấy đối thủ. Ngay từ lúc đầu nàng còn giữ thế không tung hết sức. Dù sao đối phương thực lực không yếu, nhân số lại đông. Nơi này rất có thể là một cơ sở bí mật của nghịch minh. Khói độc tràn ngập khắp nơi, thiên cư thuật của Nhạc gia không phát huy được lợi thế, tính cảnh của bên mình sợ là không tốt. Nàng không ngờ Mạc Cầu giải quyết đối thủ nhanh như vậy. Thế chiến đấu của đôi bên nhanh chóng đổi chiều.
Cặp song sinh chẳng biết xuất hiện từ lúc nào, kiếm pháp phối hợp tinh diệu ngăn chặn đường rút của lão giả.
“Biến đi!”
Lão giả gầm lên, độc kình trên thân tuôn ra, lão mang hết toàn lực đè ép ba người rồi hướng về phía xa chạy trốn.
“Bạch!”
Trước mắt lão xuất hiện một bóng đen nhanh như thiểm điện, hành thi đã lao tới chặn đường rút của lão. Sắc mặt lão trầm xuống, không kịp nghĩ nhiều, Vạn Độc Thủ được lão phát huy đến cực điểm. Tiếc cho lão là hành thi lại chẳng hề run sợ, cánh tay mạnh mẽ vung ra.
“Bành!”
Sau va chạm, thân thể hành thi run lên rồi lảo đảo lùi về sau hai bước. Lão giả thì kêu lên thảm thiết, hai cánh tay bị đánh gãy bay cả ra ngoài. Giữa không trung, một đạo kiếm quang sáng lên, đầu lão đã lìa khỏi cổ.
Người vừa ra tay chính là Mạc Cầu.
Ở khu vực còn lại, đại hán cầm cự phủ trong tay thấy tình thế không ổn đã nhanh chóng quay đầu chạy trốn vào sâu trong rừng rậm. Phương Kỳ muốn đuổi giết nhưng bị Ôn Nhụ đưa tay ngăn lại.
“Giặc cùng chớ đuổi, đề phòng có gian trá!”
“Vị huynh đài này, thủ đoạn thật cao cường!” Độc Hoa phu nhân thu cây roi lại, ổn định khí tức trong thể nội rồi nhìn về phía Mạc Cầu. “Một kiếm tất sát, không có ngoại lệ. Kiếm pháp tuyệt diệu thế này thiếp thân đúng là chưa từng được thấy. Còn vị này....”
Đôi mắt đẹp của nàng chuyển động nhìn về phía hành thi chứa cả sợ hãi lẫn thán phục.
“Một thân ngạnh công như thế, coi thường mọi loại kịch độc, hai vị chắc không phải là người ở phủ Đông An?”
Cao thủ nhất lưu thành danh trong phủ nàng đều biết, nhưng lại không có ai phù hợp với hai người này.
“Phải hay không phải thì có gì quan trọng.” Mạc Cầu thu trường kiếm, trả lời bình thản, sau đó quay đầu ném một cái bình thuốc cho Nhạc Định Sơn. “Đây là thuốc giải độc.”
“Vâng vâng.” Nhạc Định Sơn vội thu lấy bình dược sau đó phân phát cho mọi người. Chỉ trong một thời gian ngắn, Nhạc gia có bảy người thì ba người đã mất mạng, thêm hai người bị thương, chỉ còn hắn và một người khác là còn toàn vẹn. Hai người song sinh đi theo Độc Hoa phu nhân cũng bị thương, lại trúng độc nhưng Độc Hoa phu nhân có thể tự giải quyết cho họ.
“Nhạc gia chủ.” Phương Kỳ đưa mắt nhìn Mạc Cầu rồi nói. “Sau đây phải làm sao?”
“Nơi này hẳn là một cứ điểm của nghịch minh, dựa vào võ công của mấy người kia thì ta đoán bọn chúng đều là người của Vạn Độc nhất mạch.” Độc Hoa phu nhân thu ánh mắt, nghiêm mặt nói. “Theo ta thấy hay là chúng ta tạm thời rút lui, mang việc này báo cho Lục phủ, chờ giải quyết xong việc này rồi chúng ta lại tới. Dù sao không ai biết ở đây còn bao nhiêu người của nghịch minh mai phục.”
Mạc Cầu gật đầu ra vẻ đồng tình. Độc Hoa phu nhân nhìn qua thì không giống với một người có thể tin cậy được, nhưng nàng lại là người lão luyện chuyện trong giang hồ, biết rõ sự tình nặng nhẹ ra sao.
“Việc này....” Nhạc Định Sơn ra vẻ chần chừ. “Chúng ta đại bại lộ, nếu như chỗ kia bị người ta tìm thấy trước, đồ vật cũng bị lấy đi thì Nhạc mỗ không còn mặt mũi nào để đối diện với liệt tổ liệt tông.”
“Nhạc gia chủ.” Ôn Nhụ ra vẻ suy tư. “Khoảng cách từ đây đến đó còn bao xa?”
“Không xa lắm.” Nhạc Định Sơn vội đáp. “Ở phía trước vài dặm thôi. Theo như chỉ dấu trong địa đồ thì hẳn đó là một cái hạp cốc, tiên nhân Nhạc gia được chôn ở đó.”
“Nếu không còn xa thì chúng ta cũng không ngại đi tiếp xem thế nào.” Ôn Nhụ ngẩng đầu. “Đã đi đến đây rồi, huống hồ còn có Độc Hoa phu nhân và hai vị bằng hữu kia nữa, vấn đề an toàn có lẽ không đáng lo. Chúng ta đi nhanh về nhanh chắc sẽ không mất nhiều thời gian.”
“Không sai, không sai.” Nhạc Định Sơn gật đầu liên tục, lại ôm quyền chắp tay liên tục thi lễ với mấy người.
“Chư vị, Nhạc mỗ biết chuyến đi này có biến, nhưng nếu đã đi tới đây rồi, chúng ta không nên quay về tay không. Nhạc mỗ nguyện ý hứa với các vị, chờ thu được vật cần lấy rồi, Nhạc gia sẽ vì các vị mà rèn đúc một kiện binh khí hoặc là ám khí.”
Nói xong, hắn đưa ánh mắt đầy chờ mong nhìn về phía Mạc Cầu. Hiện giờ vị bằng hữu được Mạc thần y giới thiệu tới này là người được hắn coi trọng nhất, có hai người đi cùng, gặp phiền phức cũng yên tâm hơn.
“Ta không có ý kiến gì.” Phương Kỳ mở lời đầu tiên, Ôn Nhụ đứng bên cạnh cũng phụ họa theo. Mạc Cầu không có ý gì khác. Độc Hoa phu nhân mím môi, đưa tay vuốt vuốt huyệt thái dương rồi cũng gật đầu đồng ý.
Vạn Chu Sơn rất rộng, dù gặp chuyện ngoài ý muốn, mấy người tùy thời phản ứng, việc đi đến cũng không quá khó. Sau đó mọi người duy trì tốc độ di chuyển, cẩn thận tiến lên. Suốt quãng dài không gặp thêm sự việc phát sinh nào khác. Không chỉ không gặp người của nghịch minh mà ngay cả độc vật cũng trở nên thưa thớt. Mọi việc có vẻ đã trở lại bình thường.
Điều này chỉ có một cách giải thích hợp lý là ngay từ đầu khi tiến vào núi, bọn họ đã lọt vào trận địa mai phục sẵn của Vạn Độc nhất mạch nên mới gặp phải nhiều độc vật như vậy.
Không lâu sau đó, hạp cốc đã hiện ra trước mắt.
“Cẩn thận!”
Độc Hoa phu nhân đưa tay lên, ngón tay vê vê một cọng lông tóc, vẻ mặt ngưng trọng.
“Nơi này hẳn là địa bàn của Trọng Huyền Độc Chu. Đây là loài nhện có độc lực rất mạnh, độc tính kinh người, bọn chúng lại thường đi săn theo bầy, dù cao thủ Tiên thiên gặp phải cũng không dám chủ quan. Hơn nữa...” Nàng xoa xoa cọng lông rồi nói tiếp. “Nơi này tương đối lớn, rất có thể sẽ xuất hiện nhện độc vương.”
“Vậy thì chúng ta phải cẩn thận một chút.” Nhìn vào hạp cốc, Nhạc Định Sơn phấn khích, hai tay xoa xao vẻ như không thể chờ đợi hơn được nữa.
“Đi thôi.”
Ôn Nhụ xuất trường kiếm mà không gây ra tiếng động, nhẹ nhàng đánh về phía trước, dùng sóng âm để mở ra một con đường. Một lát sau đó, cả đoàn người theo nhau tiến vào bên trong.
“Soạt...”
Nhạc Định Sơn mở một tấm địa đồ ra rồi so sánh với hoàn cảnh xung quanh, ánh mắt chớp động. “Hòn đá màu đen..., hòn đá màu đen...”
Hắn nhắc đi nhắc lại mấy lời đó khiến Mạc Cầu cũng hiếu kỳ.
“Có phải thứ này không?” Tiếng Phương Kỳ vang lên từ phía trước.
“Ở đâu?” Nhạc Định Sơn thấp thỏm, hắn vội chạy tới, lúc nhìn thấy một khối đá đen chừng một mét vuông thì mừng rỡ. “Đúng rồi.”
Giọng hắn run lên, đột nhiên ngẩng đầu rồi quay về phương bắc lao vút đi.
“Rầm rầm...”
Cây rừng lắc lư, hoa cỏ gãy rạp, lúc tới gần một ngọn núi, hắn giật mạnh đám dây leo đang bám chằng chịt. Phía sau đám dây leo là một thi thể bị bao trùm bởi tơ nhện. Cái thi thể đã hư thối từ lâu chỉ còn lại đám xương cốt, nhưng quần áo và mấy thứ vật dụng khác thì vẫn được bảo tồn hoàn chỉnh.
“Kim Tuyến Ti!”
“Bạch!”
Có hai bóng người đồng thời lao về phía thi thể.
“Bằng hữu.” Độc Hoa phu nhân giẫm mạnh chân xuống đất, sắc mặt biến hóa nhìn Mạc Cầu. “Kim Tuyến Ti này tuy tốt nhưng ẩn chứa kịch độc, không được xử lý bằng phương pháp đặc thù thì không thể dùng được.”
“Tại hạ hiểu.” Mạc Cầu đứng cạnh thi thể nhìn đối phương nói. “Nhưng cần phải xử lý thế nào cũng không cần Hoa phu nhân phải nhọc lòng quan tâm. Vật này cho ta, các vị không có ý kiến gì chứ?”
Nói xong, hắn quét mắt nhìn mọi người.
Kim Tuyến Ti là một loại kỳ tơ được nhện nhả ra, có kịch độc nhưng đồng thời lại vô cùng cứng cáp, lại co giãn tốt. Dùng nó làm nhuyễn giáp, lực phòng ngự còn mạnh hơn cả tấm da thú vô dành hắn có ngày trước.
“Ta không có ý kiến gì.”
“Các hạ cứ việc lấy.”
Phương Kỳ và Ôn Nhụ nêu ý kiến, Độc Hoa phu nhân chớp mắt, vẻ ngẫm nghĩ một lúc rồi cuối cùng cũng hừ lạnh một tiếng, từ bỏ không tranh đoạt nữa. Dù sao vừa rồi mọi người thoát nạn cũng là nhờ có Mạc Cầu, ưu tiên hắn một chút cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Sau đó, Nhạc Định Sơn lấy ra một khối ngọc bài màu đen không biết tên và một cuốn cẩm nang. Hắn thận trọng nâng mấy vật đó lên, nhỏ giọng thì thào.
“Liệt tổ liệt tông phù hộ, Nhạc gia ta lại có cơ hội có thể trở lại Yển Sư nhất mạch rồi...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận