Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 600: cản đường

Nước sông cuồn cuộn, vài chục con tàu chở khác xuôi theo dòng nước. Mỗi một con tàu này đều dài chừng trăm trượng, rộng trên dưới hơn mười trượng, sáu bảy tầng cao, mỗi tầng có hàng trăm gian phòng khác nhau, thừa sức chứa được ngàn người.
Trên thực tế, để tận dụng khả năng chứa người, trừ những chỗ không thể sử dụng thì hầu hết không gian trên tàu để đầu ắp người. Bên ngoài tàu chở người này có mấy chục chiếc tài nhỏ hơn chở khách, trên đó cũng chứa đầy hàng hóa và người. Ngoài rìa đội hình là mấy chục chiến thuyền.
Chiến thuyền đều có linh quang thủ hộ, chạy trên nước như cá, như giao long giương nanh múa vuốt, khí thế ngất trời. Trên thuyền có trận pháp, dùng linh thạch toàn lực khu động có thể phát ra uy năng không thua gì tu sĩ Đạo cơ ra tay toàn lực.
Đây chỉ là một nhóm trong cuộc di chuyển lần này. Không chỉ có Thương Vũ Phái mà còn Tống gia, Cự Kình Bang cùng sáu phe thế lực đồng hành. Đoạn đường này không có gió, dưới mặt nước sóng ngầm phun trào nhưng trên mặt nước lại lặng như gương, chỉ có tàu thuyền chạy qua mới tạo nên gợn sóng.
Bên trong đội tàu có một chiếc thuyền con phiêu lãng. Cỏ lau bồng che khuất nửa thân thuyền, bên trong có một cái lò than, một bình nước nóng bốc khói trắng xoay tròn.
Chiếc thuyền lớn nhìn như có vẻ tiến lên một cách chậm chạp nhưng kỳ thực nó di chuyển nhanh không kém tuấn mã. Thuyền nhỏ không có người khua mái chèo mà vẫn tự động tiến lên đi sát đội tàu không bị rớt lại.
Mạc Cầu nheo mắt, nằm trên thuyền nhìn chân trời xa xa. Trong cơ thể hắn, Linh Cữu Bát Cảnh Công tự động vận chuyển, trong đầu có rất nhiều công pháp theo nhau hiện ra.
Luyện thể!
Hiện giờ Mạc Cầu đã bỏ đi những suy nghĩ lung tung, một lòng thôi diễn phương pháp luyện thể. Chân ý truyền thừa của Phi Linh Tông làm hắn ngộ ra một môn lôi âm đoán thể chi pháp. Cái pháp môn này làm nhục thân có thể tiến thêm một bước, xây dựng căn cơ vững chắc.
“Mu.. u...”
Sóng âm chấn động, âm thanh từ bụng trỗi dậy, quanh quẩn trên dưới và khắp tứ chi bách hài. Sóng âm lướt qua như ra đa đem tất thay biến hóa trong cơ thể đều hiện ra. Những gì chưa rõ chỉ xem qua là hiểu ngay.
“Thực sự là kỳ diệu!”
Mạc Cầu khoan thai thở ra một hơi. Cả người hắn như có trăm khiếu cùng mở, lông tóc trên người cũng run run, từ trên xuống dưới sinh ra một loại cảm giác tê dại. Mỗi thời khắc nhục thân đều chấn động, dần trở nên hoàn mỹ, thông thấu. Nhũ Nhạc Trấn Ngục chân thân đã cực kỳ bất phàm, nhưng có thần thông chiếu rọi hắn vẫn phát hiện ra những chỗ chưa từng phát hiện, cả những điểm còn yếu kém. Trước kia phát lực cũng để lộ nhiều sơ hở. Hiện giờ chỉ nhẹ nắm tay đã cảm giác được lực lượng nảy sinh. Rõ ràng cường độ nhục thân không biến hóa lớn nhưng Mạc Cầu hiểu, sức mạnh bùng nổ xem ra đã tăng lên không ít.
Quá trình tu tập lôi âm đoán thể kéo dài, thực lực của hắn sẽ còn mạnh hơn nữa. Giáp Binh Thối Thể đại pháp ruyền luyện da thịt, gia tăng lực phòng ngự, Nhgũ Nhạc Trấn Ngục chân thân làm cho nhục thân không gì phá nổi, lôi âm đoán thể làm cho công pháp ngày càng hoàn thiện. Có lẽ không mất bao nhiêu năm Ngũ Nhạc Trấn Ngục chân thân của Mạc Cầu có thể tiến giai lên đệ ngũ trọng. Lúc đó chỉ dựa vào nhục thân thôi hắn cũng có thể nghiền ép tu sĩ Kim Đan trung kỳ rồi.
Không... Mạc Cầu khẽ chớp mắt, lợi ích thu lại không chỉ có như thế!
Có lôi âm đoán thể, nhục thân của hắn có thể cải biến, nhục thân có gặp tổn hại cũng có thể dùng đang dược để phục dụng. Ngay cả Thập Đại Hạn...
Không được! Thập Đại Hạn không chỉ có liên quan đến nhục thân mà còn xâm nhập tới hồn phách, sức bộc phát tăng lên gấp mấy lần, lôi âm đoán thể khó mà áp chế hết được. Nhưng dùng nó để cường hóa trong thời gian ngắn thì không vấn đề gì.
Còn Pháp Tướng Chân Thân thì sao? Con đường này hắn có thể thử. Nhãn thần chớp động, rất nhiều pháp môn hiện ra trong thức hải, đủ loại ý nghĩ liên tiếp hiện ra, muốn một lần nữa sáng tạo ra công pháp.
“Ừm?” Đột nhiên, Mạc Cầu nhíu mày, hắn quay đầu nhìn về chân trời xa xa, hơi chút trầm ngâm. Thân hình hơi lay động đã biến mất không thấy đâu.
Một lát sau, ở cách đó hơn trăm dặm, thân ảnh Mạc Cầu lặng lẽ hiện ra, chắp tay sau lưng nhìn về đám mấy cách đó không xa.
“Ra đi.”
“Mạc trưởng lão.” Mây mù thoáng động, một người giậm chân bước ra, chính là phản đồ của Thương Vũ Phái, hiện là đệ tử của Huyết Hà nhất mạch thuộc Thánh tông là Lữ Tử Đồng. Hắn nhìn có vẻ già đi không ít, chắp tay với Mạc Cầu nói giọng cung kính. “Nhiều năm không gặp, Mạc trưởng lão vẫn mạnh khỏe chứ?”
“Ta rất khỏe.” Mạc Cầu gật đầu nhìn đối phương. “Xem ra ngươi cũng không tệ.”
Mấy năm không gặp, hôm nay xem ra Lữ Tử Đồng đã xây dựng được căn cơ cực kỳ vững chắc. Không phải là đệ tử bình thường mà rõ là đã nhận được chân truyền thực sự.
“Thật hổ thẹn.” Lữ Tử Đồng than. “Chuyện năm đó vãn bối thật ra vẫn là không muốn đi, chỉ tiếc, con đường long đong khó tìm, Trúc Cơ Đan trong tay sư tôn lại...”
“A!” Hắn lắc đầu. “Chuyện quá khí nói lại thì có ích gì, chung quy là tại vãn bối phụ sự mong chờ của sư tôn, hình như Trúc Cơ Đan sau đó đã để dành cho Tần sư huynh?”
“Đúng.” Mạc Cầu gật đầu. “Tiếc là hắn thời vận không đủ, căn cơ lúc trước đã bị tổn hại, dù có tìm cách sửa chữa củng cố nhưng cuối cùng vẫn không thể tiến giai Đạo cơ. Nói đi, ngươi đến đây có việc gì? Muốn ôn chuyện cũ thì ngươi tìm nhầm người rồi.”
“Không dám quấy rầy tiền bối.” Lữ Tử Đồng khom người. “Kỳ thực năm đó ở tông môn, người vãn bối không nhìn thấy chính là tiền bối, bây giờ gặp lại tình trạng vẫn là như thế. Hôm nay vãn bối đến đây quả là có việc quan trọng.”
Hắn vừa nhìn Mạc Cầu vừa thận trọng nói. Vốn nghĩ rằng hắn tiến giai Đạo cơ thì có thể nắm được phần nào nông sâu của đối phương, bản thân hắn nhận được chân truyền, thực lực cùng giai xem như không tệ nhưng lúc gặp lại Mạc Cầu ở đây tình cảnh vẫn chẳng khác nào năm xưa, bất kể thế nào hắn cũng không nhìn ra sâu cạn của đối phương. Nếu đối phương lòng mang ác ý muốn bắt hắn trở lại tông môn để hỏi tội thì...
Nghĩ đến đây Lữ Tử Đồng không khỏi co mình lại, trong lòng càng cẩn thận.
“Có chuyện gì?” Mạc Cầu lạnh lùng. “Mau nói đi.”
“Vâng.” Lữ Tử Đồng không dám sinh giận, hắn lấy lại sự bình tĩnh rồi thấp giọng. “Trước đây không lâu vãn bối nhận được tin tức có người muốn cùng với mấy phương thế lực ngăn trở Thương Vũ Phái di chuyển. Đám người kia thực lực không thấp, hình như còn có quan hệ với một vị tiền bối, cho nên xin Mạc tiền bối hết sức cẩn thận, nhất là thời điểm bảo mệnh.”
Chuyện như thế này bình thường hắn không có cơ hội được biết. Chỉ là mấy năm trước nhất mạch của hắn bị Cao Trùng và Mạc đại tiên sinh làm cho trọng thương, tu sĩ Đạo cơ cũng bị tử thương thảm trọng. Với tư cách xem như lực lượng trung kiên kế cận, Lữ Tử Đồng được cất nhắc vào vị trí cao hơn, từ đó mà biết được những thông tin bình thường hắn khó mà biết. Nhớ đến tình cũ, hắn mới làm ra chuyến đi này.
“A!” Mạc Cầu nhíu mày, dừng một chút rồi chậm rãi gật đầu. “Ta đã biết.”
“Nhất định tiền bối phải cẩn thận.” Lữ Tử Đồng lại chắp tay. “Đạo sư tôn truyền nghề, đệ tử mãi không dám quên, lần này không tiện gặp nhau, ngày khác ổn thỏa thì xin được tới cửa để tạ tội.”
“Biết được như thế là tốt.” Mạc Cầu lắc đầu, rồi sắc mặt đột nhiên biến đổi. “Nhanh như vậy?”
Âm thanh vừa rơi xuống, thân thể Mạc Cầu đã biến mất không thấy đâu.
“Tiền bối?”
“Tiền bối?”
Lữ Tử Đồng sững sờ, vội gọi lên mấy tiếng nhưng không nhận được hồi đáp. Đang còn nghi ngờ chưa rõ, từ phương xa chợt hiện lên tiếng nổ kịch liệt, linh quang rực rỡ xông tới chân trời, mặt nước cũng nổi lên gợn sóng.
“Đây là... Thủy phỉ cướp bóc!”
Sắc mặt Lữ Tử Đồng trở nên ngưng trọng, sau đó làm ra vẻ mặt không hiểu. Để không bị người khác phát hiện, hắn chọn nơi gặp mặt cách đội tàu chừng trăm dặm, vừa rồi Mạc trưởng lão hình như sớm đã phát hiện ra có dị thường.
100 dặm!
Làm sao đối phương có thể cảm ứng được?
Ngay cả tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ viên mãn cũng không có khả năng phát giác ra khí thế biến hóa ngoài trăm dặm mới phải. Trong lòng thắc mắc nhưng không tìm được đáp án, hắn đành lắc đầu, thu liễm khí tức rồi quay người độn đi xa.
Thủy phỉ tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Chiến thuyền đầu tiên gặp phải thủy lôi chôn dưới nước, sau khi bị oanh tạc thì thủy phỉ liền thừa cơ vọt vào. Đám thủy phỉ này đều là loại hung hãn không sợ chết. Người nào cũng mang theo linh phù có uy năng cường hãn, cả bọn như một đám lôi pháp hạ xuống liên tiếp đánh lên các thuyền lớn ở chính giữa.
Sau đó bọn họ tản ra bốn phía, không chỗ nào là không thấy. Có sáu chiến thuyền lớn bị tổn hại, trong trận có nhiều tu sĩ Đạo cơ thì cũng chỉ còn cách hết sức hạn chế tổn thất, tình hình nhanh chóng trở nên hỗn loạn đến mức bọn họ còn không kịp truy sát đám thủy phỉ.
Mạc Cầu xuất hiện gần khu vực đội tàu của Thương Vũ Phái, trong tay là một sợi xiềng xích, trên xiềng xích đang quấn lấy hơn trăm người lôi ra từ dưới mặt nước.
“Không cần để ý đến đồ vật, cứu người lên trước.”
“Vâng.”
“Tình trạng tổn hại của tàu thế nào?”
“Ba vị trí bị vỡ, trong đó một vị trí là mấu chốt của trận pháp, nếu không thể khôi phục thì hành trình sau này sẽ rất gian nan.”
Có Mạc Cầu xuất thủ cùng với nhiều tu sĩ có tu vi cao nữa thì việc cứu người là dễ như trở bàn tay thôi, hơn nữa Thương Vũ Phái bị tàn phá không nghiêm trọng lắm. Nhưng thân tàu bị hư hại thì lại không dễ khôi phục như vậy. Những chiếc thuyền lớn như thế này là một đại công trình kéo dài đến mười mấy năm, nhân lực cần tới ngàn người, ngay cả tông sư Kim Đan nhìn thấy cũng phải than thở.
Hạng Phủ Minh từ xa chạy đến, lau mặt bên nước sông rồi cau mày.
“Đám thủy phỉ này đúng là một lũ điên, không tiếc gì mạng sống. Bọn chúng thật to gan, ngay cả đội thuyền của chúng ta cũng dám động thủ.”
“Đúng vậy.” Mạc Cầu đáp. “Bọn chúng thật to gan, biết rõ đội tàu có nhiều tu sĩ Đạo cơ như vậy mà vẫn động thủ.”
“A...” Hạng Phủ Minh sững sờ. Hắn nghe ra hàm ý trong lời của Mạc Cầu, sắc mặt không khỏi âm trầm. “Ý của Mạc trưởng lão là có người cố ý muốn ngăn chúng ta lại, để chúng ta không thể rời đi, chỉ đành ngoan ngoãn trở về?”
“Vừa rồi có người đến tìm ta.” Mạc Cầu nói. “Hắn nói, có người sẽ ra tay với đội tàu của chúng ta, xem ra tin tức của người đó không sai.”
“Vậy sao?” Hạng Phủ Minh nheo mắt, không hỏi cặn kẽ thông tin của người đến cảnh báo mà xem xét xung quanh một vòng rồi nói. “Mạc trưởng lão, ngài để ý nơi này để ta đi tìm những người khác xem thế nào.”
Chuyện xảy ra thế này vốn không bình thường, các thế lực khác dù không nhận được tin cảnh báo thì trong lòng cũng sớm có suy đoán.
“Được.” Mạc Cầu gật đầu.
Không lâu sau đó, Hạng Phủ Minh trở về, đi theo hắn còn có hai vị tu sĩ Đạo cơ. Hai người mặc pháp y chế thức của Cửu Giang Minh, đầu ngẩng cao, mũi vểnh lên trời, thái độ cao cao tại thượng.
“Mạc trưởng lão.” Hạng Phủ Minh không dám thất lễ liền giới thiệu. “Hai vị đạo hữu này là Linh Chu Kiểm của minh nội, có năng lực kiến tạo ngũ phẩm linh chu, lần này đến đây để tu sửa thuyền của chúng ta.”
“Ừm.” Mạc Cầu khẽ chớp mắt. “Làm phiền hai vị.”
Tại Vân Mộng trạch, dù là người tu hành, nếu không có một tòa phi thuyền linh chu thì nửa bước cũng khó đi lại. Tàu thuyền đơn giản nhất cũng cần đến cả ngàn linh kiện, nhiều nhất có thể đạt tới cả trăm ngàn loại, nếu không có người có chuyên môn thì khó mà xây sửa được. Tầm quan trọng của đám người này tất nhiên không cần phải nói. Nhiều đại tông cũng phải nể trọng bọn họ, địa vị những người này so với luyện đan sư, luyện khí sư thì cao hơn không ít.
Ngũ phẩm linh chu đã có thể diệt sát tồn tại cỡ tu sĩ Đạo cơ. Đối với những thế lực cỡ như Thương Vũ Phái thì cho dù có dùng hết sức mạnh của tông môn cũng khó mà nuôi ra được một vị Linh Chu Kiểm như thế.
“Chỗ đó bị tổn hại thế nào?”
Không để ý đến Mạc Cầu, một người trong đó đưa mắt nhìn con thuyền rồi nheo mắt. “Giá sửa chữa sẽ không rẻ.”
“Tất nhiên.” Hạng Phủ Minh liên tục gật đầu. “Mời hai vị.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận