Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 405: Tiếp xúc

Bên trong bí cảnh mặc dù không có mặt trời hay trăng sao gì nhưng cũng có ngày đêm giao thoa giữa hư không mênh mông. Đứng ở trên núi quan sát cũng thấy được ít nhiều thú vị.
Cứ cách mấy ngày, khi kết thúc một khoảng thời gian tu luyện thì Mạc Cầu đều tới đỉnh núi để quan sát cảnh sắc nơi đây. Thời gian này hắn thấy rất thoải mái. Tu vi ngày một tinh thâm, thực lực tăng tiến lại không phải phiền lòng vì điều gì, hắn còn mong đợi gì nữa?
Trên đỉnh núi, Mạc Cầu ngồi xếp bằng một mình, thân hình phiêu lãng. Kình phong thôi tà áo và mái tóc tung bay phấp phới.
Bên trái có Trảm Niệm Đao, bên phải có Thiên Lôi Kiếm, còn cả Âm Phong Vô Ảnh Kiếm lấp loé giữa trời đang diễn luyện kiếm quyết tinh diệu. Một thức lưu quang tốc độ tuyệt luân, vô ảnh vô hình bị thiếu một chút vận vị hiện giờ đã được Minh Vương Trảm bổ khuyết.
Phật gia có lời, trong một sát na có thể sinh ra ba ngàn thế giới, Minh Vương Trảm càng có đao ý có thể chém giết sinh tử tiêu tan vô thường. Hiện giờ cả hai hợp làm một, uy năng lại thêm một lần tăng tiến.
“Lệ…”
Đột nhiên, khôi lỗi diều hâu kêu lên ngắt ngang suy nghĩ của hắn. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc.
“Hoa…”
Con diều hâu tung cánh giữa trời bay hướng xuống dưới, sắp đến gần thì thân hình đột nhiên ngừng lại sau đó rơi vào đầu vai Mạc Cầu.
“Li!”
Con chim kêu lên một tiếng, cái đầu lắc lư, vây cánh vỗ vỗ ra vẻ kích động.
“Có người đuổi giết đệ tử Thương Vũ Phái ư?”
Mạc Cầu vừa nghe chuyện đã nghĩ đến những gì hắn từng trải qua ở nơi này nhưng hắn nhanh chóng khẳng định việc này không phải là cạm bẫy nhắm vào hắn. Dù sao thứ mà con chim thấy chính là những xác người.
Ý niệm vừa động, Trảm Niệm Đao bên hông đã bao lấy thân thể mang theo hắn xông thẳng về chân trời.
Ở cách ngoài ba mươi dặm, Lưu Trì của Thương Vũ Phong, Tôn Thiến của Mê Nguyệt Phong đang liều mạng chạy trốn. Sau lưng hai người có ba bóng người đuổi theo không rời, một trong số đó là một cao thủ Luyện khí đạt tới tầng chín.
“Các ngươi trốn không thoát đâu.” Một người cất giọng âm hiểm. “Nam nhân để làm huyết thực, nữ nhân thu làm lô đỉnh, tinh huyết thần nguyên toàn thân cũng không có thứ gì lãng phí.”
“Yên tâm, có Huyết Sát, Hợp Hoan hai vị sư huynh ở đây, các ngươi có thể chết một cách thống khoái, hắc hắc…”
Thanh âm vang lên quỷ nguyệt âm lãnh mang theo lực đạo đánh thẳng vào thần hồn. Tâm trí hai người kia vốn đã rối loạn, vừa nghe thấy thế thì pháp lực trong thể nội không bị khống chế sôi trào, há miệng phun ra một ngụm tiên huyết.
“Phốc!”
“Giết!”
Ở phía sau, một người ánh mắt lạnh lẽo cầm trong tay một thanh Quỷ Đầu Đao, toàn thân hoá thành một làn khói đen bạo trảm. Lưu Trì liều mạng ngăn cản, pháp khí trung phẩm Địa Uyên Kiếm mang theo thổ lãng trùng điệp chắn ở phía sau.
“Đinh…”
Tiếng va chạm vang lên, thân thể hắn chấn động cơ hồ như bị dừng lại lập tức. May mà Tôn Thiên ở bên cạnh kịp thời kéo hắn một cái mới không bị kiếm quang đột kích chém xuyên qua thân thể. Nhưng hai người chưa chạy được mấy bước đã bị một mảng thất thải hào quang bao trùm. Cả hai lạnh sống lưng.
Lục Dục Phiên!
Cờ này kết hợp cùng với Ngũ Uẩn Phiên là một trong thập thất bảo của Hợp Hoan Tông, hai thứ hợp lại chính là Ngũ Uẩn Lục Dục Phiên đồng thời tạo thành một pháp khí thượng phẩm.
Hào quang bao phủ, hai người kia dù có linh quang hộ thể vẫn cảm thấy nhục thân khô nóng, gò má ửng đỏ, tâm trí miên man bất định.
Không ổn!
“Sư muội, định tâm ngưng thần!”
Lưu Trì quát khẽ một tiếng, hắn cắn mạnh vào đầu lưỡi, nhờ cảm giác đau đớn xoa đi tạp niệm rồi lôi kéo Tôn Thiến xoay người về phía trước. Chỉ không ngờ Tôn Thiên như người mất trí, hai chân dài quấn lấy ngang thân. Hai người lảo đảo ngã nhào trên mặt đất. Đôi mắt đẹp của Tôn Thiến đỏ hồng, miệng mũi phun ra nhiệt khí đưa tay ra kéo lấy y phục của hai người.
“Soạt…”
Nàng nhìn như yếu ớt vậy mà ra tay phát lực xé nát quần áo của hai người trong chớp mắt. Da thịt kề nhau nóng bỏng càng khiến cho tâm thần khó mà kiềm chế.
“Hì hì…”
Ở phía sau, nữ tử Hợp Hoan Tông che miệng cười, bàn tay vung khẽ, Lục Dục Phiên bắt đầu co rút lại.
Lục Dục Phiên không chỉ dẫn dục niệm trong lòng người ta ra còn có thể ăn mòn tinh nguyên của người đó nữa.
Lưu Trì hiện ra vẻ mặt không cam lòng nhưng lại không có sức để chống cự, tạp niệm trong lòng nổi lên ngày một nhiều. Có thể chết trong nỗi sung sướng cũng xem như là một loại giải thoát rồi.
Ý niệm vừa động, hắn bất đắc dĩ than lên một tiếng rồi hoàn toàn để mình trầm vào trong dục niệm kia.
Đúng lúc ấy…
“Ai?”
“Cẩn thận.”
“A!”
Một tia sáng loé lên, Lục Dục Phiên bao phủ hai người bị người nào đó lấy mất rồi lao về một người ở cách đó không xa. Lưu Trì nhanh chóng hoàn hồn, Tôn Thiến đang trong cảm giác bị mê hoặc cũng dần khôi phục lý trí. Vừa hay Mạc Cầu kịp đuổi tới nơi, Âm Phong VÔ Ảnh Kiếm như thiểm điện cứu được hai người.
Hai người liếc nhìn nhau rồi quên cả để ý đến Mạc Cầu vừa xuất thủ tương trợ mà đứng dậy co chân chạy mất.
“Hử?”
Mạc Cầu ra vẻ quái lạ nhưng động tác trên tay vẫn không chậm lại. Âm Sát Thập Nhị Kiếm xoay tròn giữa trời, trong nháy mắt điểm ra bảy điểm linh quang lặng yên phá vỡ phòng ngự của Lục Dục Phiên. Sau đó…
“Bạch!”
Kiếm quang âm lãnh loé lên một cái rồi biến mất, nữ tử của Hợp Hoan Tông kia chưa kịp phản ứng thì đầu lâu đã rơi trên mặt đất.
Hai người còn lại biến sắc, pháp khí tung ra nhanh chóng thu lại bao bọc quanh mình. Nhưng vừa lúc đó…
“Rống…”
Chín đầu hoả long từ hư không hiện ra, chúng mở cái miệng lớn phun liệt diễm nóng bỏng đậm đặc như nham tương ẩn chứa lôi đình lấp loé.
“Ầm ầm…”
Chỉ một thoáng mặt đất chấn động, linh quang tiêu tán. Hai người kia một người chết ngay tại chỗ, người còn lại trọng thượng ngã gục xuống đất. Việc này cũng là trong dụng ý của hắn, nếu không hai người kia ngay cả hài cốt cũng không còn.
Mạc Cầu lại gần, nhíu mày nhìn người sống sót còn lại.
“Người của Huyết Sát Tông.”
Hắn quay sang nhìn thi thể nữ tử Hợp Hoan Tông đã mất đầu, trong lòng có dự cảm không lành.
“Làm thế nào các ngươi vào được đây?”
“Ngươi… ngươi nhất định phải chết!’.
Đối phương đã hấp hối, biết khó thoát khỏi cát chết nên không ngại gầm lên. “Tất cả các ngươi đều không thể trốn thoát.”
“A…”, Mạc Cầu cau mày. “Xem ra thời gian vừa rồi đã phát sinh ra chuyện gì đó đại sự mà ta không biết.”
Vừa nói hắn vừa duỗi bàn tay, trực tiếp nắm lấy đầu lâu đối phương định mở miệng ép hỏi. Đúng lúc ấy tựa như cảm ứng được điều gì, hắn đột ngột ngẩng đầu nhìn về chân trời xa xa.
Ở đó có một khí tức cường hãn kéo dài thành một mảnh đang vọt tới chỗ này.
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trong bí cảnh sao lại có nhiều cao thủ tà đạo như thế?
Mạc Cầu trầm sắc mặt, không kịp nghĩ nhiều, tà áo dài huy động đem người dưới mặt đất cuốn bay lên, sau đó đao quang cùng hắn lao thẳng lên không trung. Thời khắc phi độn, hắn hướng ánh mắt về phía hai thân ảnh ở phía dưới rồi nhanh chóng lướt qua.
Không bao lâu sau, từ phía xa vang lên tiếng hét thảm thiết.
Sau đó nửa ngày, Mạc Cầu xuất hiện trong một sơn cốc nào đó, sau lưng hắn là một hình dáng thi thể bị tra tấn đến không còn nhận ra ai được nữa.
“Một tháng trước, tà đạo xâm nhập bí cảnh với quy mô lớn, tiên phường bị hủy, hiện giờ đang chạy tới trận pháp để âm mưu ngăn chặn đường rút của Thương Vũ Phái và người của Nguỵ triều.”
“Một tháng trước ư? Vậy mà đến giờ ta mới được biết!’.
Bạn cần đăng nhập để bình luận