Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 544: Kết thúc cùng đường ra

Nhược thuỷ Thi hoàng không nổi danh được thế, có rất nhiều chân nhân chưa từng nghe đến danh hào của nó, nhưng chỉ cần là người có nghe thì sẽ biết nó đại biểu cho cái gì. Lúc Thái Ất Tông chưa xuất hiện ở giới này, đỉnh cao nhất không phải Thiên sư mà chính là nó! Một Cương thi đã sống sót gần ngàn năm qua.
Lai lịch của nó thế nào không ai biết rõ. Có truyền ngôn cho rằng nó từ thiên hàng tới, mang theo thần thông nhưng ban đầu chưa có linh trí, cho đến mấy trăm năm trước mới dần sinh ra linh trí, ẩn thân trong nhược thuỷ rất ít hiện thân ra ngoài. Mỗi lần nó xuất hiện thì đều gây nên một trời tai kiếp, thiên hạ không ai áp chế được.
Dần dà làm xuất hiện truyền ngôn, thi hoàng xuất, thiên hạ loạn, đổi vương triều!
Mấy chục năm trước Trác Bạch phượng đánh lên nhược thuỷ, dựa vào pháp bảo lợi hại làm nó không dám xuất đầu, nhưng ngay cả như thế cũng không thể diệt sát dược nó, từ đó có thể thấy được thực lực nó cường hãn cỡ nào.
Sự thực thì nó vốn là đệ tử Thiên Thi Tông luyện phi cương vượt giới mà đến. Người đồng hành gặp nạn không qua khỏi, chỉ có nó may mắn rơi vào động thiên, sau dần sinh ra linh trí, tuy biết rõ lai lịch xuất thân nhưng không muốn trở lại ngoại giới. Trăm ngàn năm qua không có người của Thiên Thi Tông xuất hiện, đổi lại chỉ thấy người của Yển Tông và Thái Ất Tông.
Thiên Thi Tông thuộc tà đạo, hoàn toàn ngược lại với Yển Tông và Thái Ất Tông cho nên các bên không có khả năng hoà thuận sống cùng. Lần liên thủ duy nhất chính là lần vây giết Trác Bạch Phượng, lần này nó hiện thân chính là muốn một công giải quyết Mạc Cầu và Doanh Dao luôn thể, trừ đi hậu hoạn.
“Phốc!”
Lợi trảo của cương thi xuyên thủng thân thể, đâm vào nhục thân nhưng lại chỉ cảm thấy trống rỗng không có chút chân thực nào.
“A…”
Chân mày Thi hoàng nhảy dựng lên, gương mặt hiện ra một nụ cười lạnh, mười ngón tay chợt hiện linh quang từ hư vô đâm ra.
Thần thông Thiên Tuyệt Thi quang!
Thi quang hiện lên, rốt cuộc Mạc Cầu đã có phản ứng, trên thân hiện ra rất nhiều phù văn hộ thể.
Giáp Binh Thối Thể Đại pháp!
“Đôm đốp…”
Thi quang vừa chậm vào phù văn đã rung động rồi tản ra bốn phía, có điều so với thần thông thi hoàng toàn lực đánh ra, linh quang hộ thể tự phát trên người Mạc Cầu rõ là yếu hơn không ít. Linh quang chỉ giữ được trong một thời gian ngắn đã bị xuyên qua.
“Phốc!”
Thi trảo đâm vào nhục thân giống như chui vào nham tương cuồn cuộn, vô tận liệt diễm bao trùm hai bàn tay.
“A!”
Cương thi vốn không biết đến cảm giác đâu đớn lại không chịu được mà kêu lên thảm thiết. Hai tay bị thiêu đốt hoá thành hai cây cửa lan dần đến cả thân thể. Thi hoàng kinh hãi, ngẩng đầu nhìn đã thấy hai mắt Mạc Cầu sáng ngời, không một chút hỗn loạn.
Sao có thể như vậy?
Nó rất rõ, âm hồn Doanh Dao được quy tắc giới này hỗ trợ viễn siêu tu sĩ Đạo cơ, nếu không phải nó có nhục thân và thần hồn khác thường không dễ để người khác tiến hành đoạt xá thì chưa chắc đã tồn tại được lâu như thế, vậy vì sao Mạc Cầu… lại không việc gì cả?
Kể cả trường hợp Doanh Dao không đoạt xá được đi nữa, với thực lực của nàng ấy chẳng lẽ không kéo dài được một khoảng thời gian? Lẽ nào, thần hồn chi lực của Mạc Cầu còn mạnh hơn cả Doanh Dao?
Nó đoán không lầm. Doanh Dao nói bản thân có thần hồn cường hãn nhưng cuối cùng vẫn là thuộc về cấp bậc Đạo cơ, còn Mạc Cầu? Sau khi Diêm La Tâm Kinh tiến giai đệ thất trọng, thần hồn hắn đã không kém tu sĩ Kim Đan, lại thêm lĩnh hội rất nhiều pháp môn âm hồn ở giới này, bất luận cảnh giới hay là thực lực, hai người căn bản không cùng một cấp bậc!
Doanh Dao đối mặt với Mạc Cầu không khác gì lấy trứng chọi với đá, trong nháy mắt đã bị Địa Ngục Đồ trấn áp. Nếu không nhờ Thi hoàng tập kích, thần hồn nàng sợ là đã bị nghiền nát, triệt để hồn phi phách tán.
“Ngươi…”
Thi hoàng kinh hãi xoay người bỏ chạy.
“Ngươi trốn được sao?” Mạc Cầu khẽ lắc đầu. “Chả trách, Doanh Dao nói có thể cùng nhau giải quyết phiền phức, đúng là hôm nay mọi việc sẽ kết thúc ở đây.”
Dứt lời, Thiên Lôi Kiếm và Huyền Âm Trảm Hồn kiếm quay trở lại, nhằm hướng Thi hoàng mà đuổi. Bàn tay hắn nhẹ vung lên, Phá pháp Như Ý không còn chủ nhân khống chế rơi vào trong lòng bàn tay, sau đó hung hăng đánh tới Thi hoàng.
“Bành!”
“Răng rắc!”
Phi kiếm, pháp bảo, Cửu Hoả Thần Long Tráo bao phủ mà tới, thiên địa trở thành một mảnh trống rỗng. Nhược thuỷ Thi hoàng kêu lên thảm thiết, không kịp thoát ra ngoài đã bị tiêu diệt. Mạc Cầu nắm Ngọc Như Ý trong tay, chân đạp đài sen hoả diễm, tả hữu đều có phi kiếm vờn quanh quay người nhìn về kinh thành.
Mọi việc đã kết thúc!
Nửa tháng sau.
Kinh thành.
Hoàng đế chết chưa gây nên náo động quá lớn. Dù sao thì từ lúc Mạc Cầu tới gần kinh thành, thế cục thiên hạ đã dần có biến hoá, kết quả hôm nay với nhiều người chỉ là chuyện đương nhiên sẽ xảy ra mà thôi.
Lưu gia bị thanh toán. Mười hai doanh ở kinh thành cũng lặng lẽ đổi tướng soái. Một tiểu hoàng đế chưa tròn sáu tuổi được mọi người tiến cử ngồi lên bảo toạ, được người khác hỗ trợ là chủ thiên hạ. Đình viện Thái Ất Tông đã từng hoang phế được quét dọn, Trần Minh Hoà dọn vào chờ người. Mọi việc diễn ra rất suôn sẻ.
Thi thoảng vẫn có một chút vụng trộm náo động xẩy ra nhưng nhanh chóng bị dập tắt, không gây nên phiền toái gì lớn.
Sắc trời u ám.
“Tiền bối.” Một người khoác trọng giáp, tư thế hiện ngang xuất hiện ở hậu viện kính cẩn thi lễ với Mạc Cầu. “Đã tìm được nơi đó.”
“A!” hai mắt Mạc Cầu sáng lên. “Mang ta tới đó.”
“Vâng.”
Nữ tử kia gật đầu rồi gọi tới một người dẫn Mạc Cầu hướng về phía tây kinh thành bay đi.
Ở một chân núi hoang vu, cỏ dại mọc cao để lộ ra một tế đàn lớn. Tế đàn này đã bị tổn hại nhưng vẫn có thể hình dung được quy mô ban đầu của nó thế nào.
Trận pháp!
Đây là trận pháp liên thông với Thái Ất Tông ở ngoại giới. Nhìn tế đàn Mạc Cầu không khỏi cảm thán. Ngoại trừ hắn, Quách Tử Dung, Trương Thanh Thu, thậm chí Thiên Sơn Lão Mẫu và Quảng Nguyên đều đã chờ ở đây.
“Sư tổ.” Quách Tử Dung mở miệng. “Năm đó sư phó nhờ triều đình thu thập linh vật, khởi công xây dựng ở đây, đánh xuống căn cơ. Không ngờ…”
Hắn nhẹ lắc đầu. “Sau khi sư tôn gặp nạn, nghịch đồ Doanh Dao đã hạ lệch phá hủy nơi này, đem linh vật thu thập được mang về cho bản thân sử dụng. Nơi này bị liệt vào cấm địa, mọi ghi chép đều bị xoá bỏ, thời gian trôi qua dần dần không ai còn nhớ tới, chúng ta lần tìm manh mối cũ mới tìm ra được nơi này.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, hắn bước vòng quanh tế đàn rồi trầm tư.
Một lát sau.
“Nói cho triều đình tiếp tục thu thập những thứ cần thiết cho trận pháp, lấy công pháp để đổi lại.”
“Tiền bối.” Một nữ tử Doanh thị bước tới, kính cẩn nói. “Không cần báo đáp, làm việc cho tiền bối là điều nên làm, chúng ta phải toàn lực mới phải.”
“Không.” Mạc Câu nhẹ lắc đầu. “Vật lập trận đều là những linh tài khó kiếm, số lượng lại không nhỏ, dù là triều đình cũng cần rất nhiều thời gian mới thu thập dần được, đó không phải việc chỉ một vài ngày là có thể làm xong. Nơi này cũng cần số lượng lớn người làm, thậm chí tu sĩ để trông nom giữ gìn, không thể không báo đáp cho họ.”
“Việc này…”, nữ tử kia há miệng chần chừ rồi cúi đầu. “Vâng.”
“Các ngươi cần phải quen với việc này.” Mạc Cầu nghiêng đầu. “Thái Ất Tông không nhúng tay vào việc của phàm nhân thế tục, đây là quy củ của tông môn, nếu cần cũng phải đưa ra thù lao xứng đáng. Hiện giờ tông môn đệ tử còn ít, nhưng luyện đan, luyện khí, cả công pháp đều có thể giao dịch.”
“Vâng.” Nữ tử kia gật đầu một lần nữa. Mấy người đại biểu cho triều đình nghe xong cũng biến sắc, trong lòng hơi có gợn sóng. Điều bọn họ lo sợ nhất là việc Thái Ất Tông sẽ đoạt quyền, bây giờ nghe ra thì có lẽ không cần bận tâm đến nữa.
Thái Ất Tông sau này sẽ là tông môn thoát ly tục sự, đồng thời vẫn giữ mối liên hệ chặt chẽ với triều đình. Chỉ cần về sau Thái Ất Tông không gặp biến cố, triều đình có thể mãi mãi trường tồn không lo bị ai hay thế lực nào phá quấy.
Thực lực của Thái Ất Tông đã rõ như ban ngày, người bình thường và quân nhân, số lượng có nhiều cũng là vô dụng. Mạc Cầu suy nghĩ một lát rồi hỏi.
“Ở địa phương khác có manh mối hay không?”
Yên tĩnh.
Quách Tử Dung cúi đầu. “Sư tổ, chúng ta lật khắp hoàng cung cũng không tìm thấy ghi chép nào có liên quan đến bí địa kia. Chỉ có mấy lần Doanh Dao dùng lời nhắc tới nhưng cũng không có rõ ràng, trước mắt còn chưa có manh mối.”
“Vậy sao.” Mạc Cầu nhíu mày rồi than nhẹ. “Tiếp tục tìm đi, không vội vã. Trận pháp nơi này không thể để hoang hoá, ta sẽ lần lượt viết ra những linh tài cần thiết.”
“Vâng.”
Mấy người cùng gật đầu xác nhận. Sau cùng, Mạc Cầu đưa mắt nhìn tế đàn, khẽ gật đầu rồi thân thể hoá thành hư vô biến mất không thấy đâu nữa.
Bí địa kia chính là nơi liên quan đến Trác Bạch Phượng và Doanh Dao, cũng vì đó mà động thiên mới phát sinh dị biến thoát ly khỏi quỹ đạo vốn có. Đó là nguyên nhân Doanh Dao chắc chắn, dù đã qua sáu mươi năm thì ngoại giới cũng sẽ không có ai tới nữa.
Thập Đại Hạn cũng từ đó mà ra. Doanh Dao có thể mượn nhờ lực lượng của thần thạch, luyện ra khôi lỗi mạnh mẽ, thậm chí tìm được phương pháp trường sinh vĩnh trú, thực lực bạo tăng cũng đều đến từ bí địa này.
Có điều, Thái Ất Tông đã lục khắp hoàng thất, Vạn pháp hội cũng không tìm thấy manh mối nào. Mạc Cầu diệt sát hồn phách Doanh Dao, từ trong trí nhớ tàn lưu cũng không tìm được thông tin hữu ích gì. Chỉ có ở trong kho của hoàng cung tìm được hơn trăm khối thần thạch lớn nhỏ, hắn đều thu lại.
Thần thạch tách riêng từng khối thì có thần lực, nhưng tập trung nhiều ở một nơi như thế lại thành phàm vật, làm sao để tinh luyện lực lượng huyền diệu trong đó Mạc Cầu cũng không biết.
Ngoài những vấn đề này ra, Mạc Cầu cũng nhận được tin tốt. Một bên nhược thuỷ có thần dị, trải qua nhiều năm bị thiên lôi đánh xuống đã trở thành nơi để Thiên Lôi Kiếm tiến giai.
Mấy năm sau, Mạc Cầu nhập động thiên này đã được sáu mươi năm. Trong hư không có tiếng sấm rền vang, Mạc Cầu chân đạp hoả diễm, mắt hiện linh quang quét ngang bốn phương tám hướng.
Hồi lâu, mặt trời đã xuống, mặt trăng mọc lên. Thời gian thấm thoắt trôi qua ba ngày, giữa thiên địa không có một mảy may dị trạng nào. Mạc Cầu phi độn vạn dặm, thần niệm càn quét bốn phía cũng phát hiện thấy có ai vượt giới mà tới. Mưa phùn rơi xuống, Mạc Cầu ngửa mặt lên trời trông về xa xa, tầm mắt vượt qua cả mấy đen hướng đến thiên khung. Xem ra, trong khoảng thời gian ngắn trước mắt hắn không có cách gì trở về được rồi.
Hiện giờ đành phải chờ trận pháp hoàn thành, lúc đó không biết toạ độ lúc trước có còn dẫn về Thái Ất Tông nữa hay không? Điều này Mạc Cầu không chắc chắn lắm. Dù sao thế giới này đã phát sinh nhiều dị biến. Cũng may, ngoài toạ độ của Thái Ất Tông thì còn toạ độ của Yển Tông để mà so sánh, từ đó chưa hẳn đã không thể tìm được đường ra.
Sau một lát trầm tư, thân hình Mạc Cầu loé lên, nhằm thẳng hướng kinh thành mà tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận