Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 630: Diêm La Pháp thân

Đại La Pháp Nhãn không rõ lai lịch lại có năng lực huyền diệu khó lường. Năm đó Ngân Xà Điếu Tẩu chỉ sơ luyện mà chưa giải được kỳ diệu đã có thể mấy lần giữ được mạng trước sát chiêu của Mạc Cầu. Cần biết rằng, Kim Đan trung kỳ như Chu Vân Nghê cũng không làm được như thế.
Sau khi Mạc Cầu lấy được Thiên Yêu Bí Điển từ trên người Nguyên Thiên Y, thôi diễn hoàn thiện, luyện hóa Đại La Pháp Nhãn, uy năng càng tăng lên một bậc. Ẩn nấp đến mức, sát cơ không hiển hiện nhưng cũng khó tránh bị pháp nhãn nhận biết, sát ý chưa lên đã tự truyền ra báo động.
“A?”
Giữa không trung vang lên tiếng kêu kinh ngạc khó tin. Ba vị tu sĩ của Thánh tông hiện hình, một người tay nắm pháp quyết, nhìn Mạc Cầu bằng ánh mắt kinh ngạc, hiển nhiên là vì kết quả diễn ra không như hắn muốn. Pháp bảo Bạch Cốt Kiếm của hắn mang cái tên bình thường không quá thu hút nhưng nó được chân nhân Nguyên Anh luyện hóa từ xương sống của Tiềm Phong dị thú. Kiếm xuất lặng lẽ, có thể tiềm ẩn vào hư không, sắc bén kinh người, tốc độ nhanh như thiểm điện, rất thích hợp với việc ám sát.
Trước đây, hắn đã nhiều lần ra tay đắc thủ.
“May mắn đấy.” Thu phi kiếm lại, người này không đổi sắc mặt phán. “Đáng tiếc, ngươi vẫn khó tránh khỏi cái chết.”
Mạc Cầu nghiêm mặt, sóng vai đứng cùng Vương Kiều Tịch. Trọng Minh Hỏa Mãng cũng hiện ra chân thân, khoanh chân há miệng giữa không trung, thi thoảng lại gào thết. Không biết từ khi nào, hai người một yêu vẫn hãm trong trận pháp. Xung quanh là một mảnh tịch liêu mênh mông, màn mưa sớm đã biến mất, chỉ còn lại khí tức u lãnh, tro tàn tung bay, cảnh tượng có mấy phần giống với Địa Ngục Đồ của Mạc Cầu.
Ba đạo thân ảnh tản ra ba phía. Một người mặc trường bào màu đỏ, khí tức trương dương, trường bào như huyết y gia thân, liệt diễm chập chờn lóe ra ánh sáng huyết tinh. Hai người còn lại một già một trẻ. Lão giả cầm trường phiên trong tay, thân hóa U Minh, khí tức tương hợp với trận pháp hẳn phải là chủ trận, cũng là người có tu vi cao nhất trong ba người vừa hiện ra.
Kim Đan trung kỳ!
Người trẻ còn lại mi thanh mục tú, khuôn mặt cứng nhắc, bên cạnh có Bạch Cốt Kiếm lơ lửng, thân kiếm run rẩy, vô số bạch cốt nở ra như những đóa hoa.
“Người của Thánh tông.” Hai mắt Mạc Cầu co rút lại. Không giống như đám người vây giết Lý gia, ba người này đều là tông sư Kim Đan, thực lực vượt qua những người trước, thêm nữa, bọn họ còn có trận pháp trợ lực.
Đưa mắt nhìn trận pháp, trong lòng Mạc Cầu khẽ động. Trận này phong tỏa thiên địa, sau khi nhập vào thì không biết đến biến hóa của nguyên khí, chỉ có khí tức âm trầm tràn ngập như Địa ngục U Minh. Sau khi thân thể lọt vào trận pháp thì thực lực giảm đi nhiều, đối phương lại được trợ lực, khoảng cách đôi bên càng trở nên chênh lệch.
Thân thể Vương Kiều Tịch và Trọng Minh Hỏa Mãng đã căng ra, chỉ có sắc mặt Mạc Cầu lại hơi kỳ quái.
Trận pháp này sao hắn lại thấy có chút quen thuộc?
“Các ngươi là ai?” Vương Kiều Tịch tay nắm pháp quyết, Ngũ Hành Hoàn bay xung quanh người, ngũ sắc chi phí bao phủ đây ra một khu vực an toàn. “Vì sao lại tập kích chúng ta?”
Lão giả cầm trường phiến trong tay không trả lời mà nhìn nàng bằng vẻ nghi hoặc.
“Pháp bảo trong tay các hạ hình như là Ngũ Hành Hoàn của Ma Y Thần Giáo? Bảo vật này chẳng phải vẫn ở trong tay Nguyên Thiên Y hay sao?”
“Phải thì thế nào?” Vương Kiều Tịch nhếch miệng. “Bảo vật này hiện giờ ở trong tay ta, các ngươi nghĩ sao?”
“Dù các ngươi có quen biết Nguyên Thiên Y thì cũng có sao?” Lão giả kia bật cười. “Nếu là Lại Thiên Y thì chúng ta còn cố kỵ đôi chút, Nguyên Thiên Y có thể làm chỗ dựa cho các ngươi hay sao?”
“Tốt lắm.” Chân mày hắn rủ xuống. “Động thủ đi.”
Thế nhưng người ra tay động thủ trước tiên lại chính là Mạc Cầu chứ không phải ba người kia.
“Bạch!”
Phá Không Trùy lóe lên giữa trời đâm thẳng về huyết ảnh ở phương xa. Bảo vật này cũng lấy được thì chỗ Nguyên Thiên y, thực lực bản thân Nguyên Thiên Y không tầm thường, pháp bảo trong tay đối phương cũng vậy, không cái nào là không bất phàm.
Ô quang lóe lên giữa trời, ba người đối diện vừa dấy lên cảnh giác thì Phá Không Trùy đã đến trước khuôn mặt huyết ảnh mà hung hăng đâm ra.
“Phốc!”
Huyết quang bùng nổ, nhưng chưa kịp để cho Vương Kiều Tịch và Trọng Minh Hỏa Mãng cao hứng thì huyết quang đã lại hiện ra, phô thiên cái địa bao trùm một phương rồi tiếp tục tụ lại thành hình ở cách đó không xa.
“Đáng chết!”
Mặc dù tránh được một kiếp, huyết ảnh vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Rõ ràng đã có trận pháp che lấp, bản thể của nó lại bị đối phương nhìn thấy, thế công thẳng đến khiến nó tránh được nhưng vẫn bị thương. Nếu không phải có tu vi cao thâm, một kích vừa rồi đã...
“Giết!”
Thẹn quá hóa giận, huyết ảnh hỏa thành một đạo huyết quang gầm lên xông tới. Thế tới nhanh chóng, chưa lại gần thì Vương Kiều Tịch và Trọng Minh Hỏa Mãng đã cảm thấy nhục thân như bị ngàn vạn cương châm đâm vào, cả người đau nhức, khí huyết trong thể nội không khống chế được muốn phun ra ngoài.
Vương Kiều Tịch có căn cơ vững chắc, Âm dương Nguyên từ lực khóa chặt thân thể, Trọng Minh Hỏa Mãng có ngàn vạn diệu pháp vẫn không thể ngăn được khí huyết bị tràn ra ngoài. Ngược lại với đó, Mạc Cầu vẫn định trụ tại chỗ, khí huyết chỉ hơi chập chờn rồi nhanh chóng bị trấn áp xuống, mặt không đổi sắc.
“Coong!”
Trong khối huyết quang chợt hiện ra âm thanh. Tiếng kiếm ngân không lớn nhưng vang vọng, dẫn động khí huyết xung quanh người, huyết quang đại thịnh muốn thôn phệ tất cả.
“A...” Vương Kiều Tịch há miệng kêu lên một tiếng.
Trọng Minh Hỏa Mãng cực kỳ giảo hoạt, nó há miệng nhã ra một thanh phi kiếm. Phi kiếm vòng quanh người rồi xoay tròn cuốn huyết quang vào bên trong.
Huyết Ảnh Kiếm!
Kiếm này tới từ Huyết Hà nhất mạch của Thánh tông, nó vừa bao lấy đã có thể khóa kín khí huyết. Cùng lúc đó, một thanh Bạch Cốt Kiếm lặng lẽ đâm rách hư không hướng về Vương Kiều Tịch đâm tới, phi kiếm vô thanh vô tức nhanh như thiểm điện.
“Đinh...”
Ngũ Hành Hoàn tự động thôi phát, xoay tròn vòng quanh tạo thành tầng tầng lớp lớp, mặc dù không thể giết địch nhưng vẫn thừa sức bảo hộ thân thể Vương Kiều Tịch. Trọng Minh Hỏa mãng gào lên một tiếng, muốn tới hỗ trợ thì chợt thấy trời đất hôn ám, thân hình khổng lồ của nó bị một bàn tay to lớn đánh bay ra ngoài.
Lão giả có tu vi cao nhất vừa ra tay. Tiếng gào của Hỏa Mãng liền hóa thành tiếng kêu thảm, nếu không nhờ nó cũng luyện hóa được một thanh pháp bảo, một kích như thế có thể khiến cốt nhục của nó đứt rời rồi.
Nếu đã động thủ, hai bên tất nhiên không ai nhiều lời, cũng không ai rảnh rỗi.
“Bành!”
Tiếng va chạm cứ thế vang lên, huyết quang chấn động để lộ ra một thân ảnh cầm trường đao trong tay.
Mạc Cầu một tay cầm đao, lưỡi đao chỉ về phía trước đối chọi với một thanh phi kiếm màu đỏ, huyết quang cũng theo đó mà khuếch trương mạnh mẽ ra xung quanh.
“Bạch!”
Một kích của huyết quang không đạt được hiệu quả thì nó liền phân hóa thành ngàn vạn sợi xúc tu tản ra bốn phía chộp về phía Mạc Cầu. Xúc tu nội uẩn lực cắn nuốt kinh khủng. Đừng nói là một người mà mấy vạn bách tính toàn thành nếu bị huyết quang xông qua thì cũng chỉ còn lại một đám xương khô mà thôi.
“Tốt lắm.” Mạc Cầu quát khẽ. Hắn không phải khen ngợi huyết ảnh mà chính là dành lời khen cho người chủ trì khống chế trận pháp kia. Chỉ bằng vào huyết ảnh, hắn ứng phó không khó khăn, thậm chí có thể năm chắc trong vài hơi thời gian đốt cho đối phương cháy không còn một mảnh, nhưng có trận pháp biến hóa, u quang cọ rửa, mỗi thời khắc đều có ngàn vạn lần xung kích khiến hắn không thể không phân tán tinh lực.
Cũng vì bao nhiêu ảnh hưởng của trận pháp đổ lên đầu một mình hắn nên Vương Kiều Tịch chỉ cần ứng phó với đối thủ mà chưa cảm thụ được tác động từ trận pháp bao nhiêu.
“Cẩn thận!”
Lão giả rõ ràng phát hiện ra được điều gì không ổn, trong lòng cũng sinh ra cảm giác báo động. “Người này có điều khác thường.”
Lời lão vừa mới dứt thì một đoàn liệt diễm đã từ trong huyết quang hiện ra.
“oanh!”
Liệt diễm giương nanh múa vuốt va chạm cùng huyết quang, nhiệt độ kinh khủng làm huyết quang tan rã trong nháy mắt rồi tiếp tục lao tới. Khí tức trên thân thể Mạc Cầu tăng vọt, uy áp đại thịnh so với lão giả là một Kim Đan trung kỳ còn mạnh hơn một bậc.
U Minh Hoả Thần thân!
“Đây là pháp môn gì?”
Khoé mắt lão giả nhảy dựng, hơi giật mình và không dám lưu thủ, trường phiên sau lưng phần phật, từng đầu âm hồn quỷ vật gào thét mà ra. Hàng ngàn hàng vạn quỷ vật xoắn lấy nhau thành hình, ngàn vạn lệ quỷ tụ hội hoá thành một bàn tay lớn che khuất cả bầu trời hung hăng chộp tới.
“Ô…”
“Quả nhiên!” Mạc Cầu không đổi sắc mặt, biểu hiện như thể đã lường được trước. “Có điều, ở trước mặt ta mà lại dám giả thần giả quỷ!”
“Rầm rầm…”
Bên trong thức hải của Mạc Cầu, mười ba tầng Diêm La Tâm Kinh và mấy vạn bí pháp Quỷ đạo U Minh tự hành xoay chuyển, phóng đại kỳ quang. Diêm La Tâm Kinh đệ bát trọng gia trì Thông Tâm Châu, các loại bí pháp, cảnh giới thần hồn của Mạc Cầu không hề thua kém tông sư Kim Đan hậu kỳ. Xét về chiều sâu hiểu về pháp môn quỷ đạo thì hắn càng là nhân vật cấp bậc tông sư.
“Hô!” Gió lạnh thổi qua, quỷ thủ phía trên đột nhiên đình trệ.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Lão giả kia sững người. Một khắc sau, trường phiên sau lưng hắn bỗng run lên rồi thoát ly khỏi sự khống chế của hắn. Thời gian chỉ trong chớp mắt.
Không ổn!
Sắc mặt lão giả đại biến. Mạc Cầu thoát khỏi áp chế của trận pháp, hai mắt ngưng trọng, một vòng đao mang đột nhiên hiện ra, vô thanh vô tức chém vào thân trước huyết quang.
Thập Phương Sát Đạo - Vạn Nhận Quyết!
Với tốc độ cực hạn, đao mang vô tận nở rộ ở khoáng cách hơn một trượng giống như có ngàn vạn cánh hoa đài sen bao lấy huyết quang.
Đao quang chém vỡ sinh cơ, linh hoả đốt cháy thần hồn. Đợi đến lúc đao quang tan đi, linh hoả tiêu tán, bên trong chỉ còn lại một mai Kim Đan xoay tròn, bên trong Kim Đan, tinh phách, thần hồn đều bị trảm diệt!
Cùng lúc đó, mười tám con hoả long xoay quanh phối hợp với Vương Kiều Tịch và Trọng Minh Hoả Mãng vây lấy tông sư Kim Đan trẻ tuổi còn lại. Còn lão giả… đã sớm chạy trốn rồi!
Từ lúc phát hiện ra khí tức trên thân huyết ảnh tịch diệt, thấy thiếu niên đồng hành đối mặt với nguy hiểm quan đầu, lão giả không nói hai lời xoay người bỏ chạy.
“Oanh!”
Liệt diễm gào thét, mười tám đạo Viêm Hoả Thần Long liên tiếp bổ tới.
Cuồng bạo. Hung mãnh. Cương quyết.
Mạc Cầu dùng toàn lực ứng phó, lại thêm một người một yêu liên thủ nên chỉ trong nháy mắt đã khiến cho thiếu niên Kim Đan kia tái xám mặt mày, ngự sử Bạch Cốt Kiếm rồi không biết bay đi nơi nào.
Sau khi bổ thêm một đao, Mạc Cầu đưa mắt nhìn Trọng Minh Hoả Mãng. “Để cho hắn sống.”
Nói xong, thân thể hắn loé lên, liệt diễm sau lưng hoá thành vây cánh vỗ nhẹ rồi lao vút đi đuổi theo hướng lão giả vừa bỏ chạy.

Mấy ngày sau, Mạc Cầu thu tay về.
“Phù phù!”
Lão giả kia rơi xuống đất, sinh cơ đã không còn. Trải qua Địa Ngục Đồ cùng mười tám tầng địa ngục tra tấn, mặc dù là tông sư Kim Đan, hắn cũng bị hồn phi phách tán. Mạc Cầu cũng tìm được đồ vật mà mình muốn.
“Quả nhiên!” Hắn mở hai mắt, chậm rãi nói. “Bắc Minh, Huyền U hai mạch Thánh tông đều có quan hệ với Diêm La Tông.”
“Diêm La Tông?” Vương Kiều Tịch là đệ tử Chân Tiên Đạo, đương nhiên là có nghe qua về cái tên này. “Thánh tông ở Vân Mộng Xuyên có được truyền thừa của Diêm La Tông?”
“Rất có khả năng như vậy.” Mạc Cầu gật đầu. “Không giống các môn phái khác, Diêm La Tông không keo kiệt truyền thừa của mình, nhất là với người có tu vi Đạo cơ trở xuống, pháp môn của họ được lưu truyền rộng rãi.”
“U Minh quỷ phiên này…”. Mạc Cầu cầm trường phiên lên. “So với Diêm La Phiên thì không kém bao nhiêu.”
Hắn từng có trong tay một cây Diêm La Phiên nên chắc chắn không nhìn nhầm. Khi tu hành công pháp Diêm La Tông, thượng vị giả có khả năng trong sát sinh đoạt lại quyền lực, cũng vì thế mà người mang truyền thừa hạch tâm của Diêm La Tông như hắn mới có thể xoay chuyển đảo ngược tình hình trận chiến vừa rồi.
Điểm quan trọng nhất là, trong trí nhớ của lão giả kia còn có một phương pháp tu luyện một môn Pháp thân.
Huyền Minh Luyện Thể!
Mặc dù tên gọi đã được sửa lại nhưng Mạc Cầu biết ngay đó là phương pháp tu hành Diêm La Pháp Thể cùng mạch tương thừa với Diêm La Tâm kinh. Có Diêm La Pháp Thể nhưng chỉ ở cảnh giới Kim Đan, lại thêm có Vĩnh Trấn U Minh Trấn tự quyết, nhược điểm cuối cùng của Luyện Thể chi pháp của hắn đã được bù đắp.
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, trong lòng không khỏi xúc động. Nếu ở đây bế quan mười năm là hắn có thể thống ngự sở học tự thân, pháp môn Luyện thể rồi sáng tạo ra một môn công pháp luyện thể dành cho chính hắn.
“Ông…”
Bỗng nhiên, một cái ngọc bài sáng lên. Đó là ngọc bài lão giả kia mang theo bên người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận