Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 386: Cửa sau (1)

Ở phía trước trăm dặm chính là đạo phủ Kiếm Nam Đạo, nhưng tông môn đã ra lệnh, Mạc Cầu đành dừng bước ở đây nhìn hướng phủ mà than thở.
Sau đó mấy ngày, có không ít người từ xa tiếp tục chạy đến trụ sở lâm thời này, bọn họ đều là đệ tử của Thương Vũ Phái, một số người mang theo những tin tức cập nhật mới.
Sau khi biết phải chém giết cùng với tà tu, bầu không khí càng trở nên ngột ngạt hơn. Tại những nơi hẻo lánh, mọi người tụ lại thành tốp năm tốp ba rồi bàn tán. Có một người nhỏ giọng.
“Tôn huynh, huynh nắm tin tức rõ nhất, không biết đã có chuyện gì xảy ra? Vì sao Cửu Sát Điện và Huyết Sát Tông bỗng ra tay với chúng ta vậy?”
“Hừ.” Tôn huynh nghe vậy thì nhếch miệng, gật đầu đáp. “Đúng là ta có biết một chút.”
“Huynh mau nói đi.” Mọi người chăm chú nhìn hắn.
“Việc này nói ra thì dài dòng.” Vị Tôn huynh kia trầm ngâm. “Ta nghe nói việc này có quan hệ đến một nơi bí cảnh.”
“Bí cảnh ư?”
“Không sai. Vì bí cảnh rất khác so với linh địa, cũng có thể là hiểm địa vô cùng nguy hiểm, nhưng chỉ cần tìm ra thì sẽ có cơ hội đạt được những chỗ tốt rất lớn.”
Mấy người chậm rãi gật đầu.
“Tin tức về bí cảnh là do Triệu Vô Nhai của Cửu Sát Điện phát hiện ra trước, nhưng Kiều Tịch sư tỷ của chúng ta lại chiếm được tiên cơ.” Tôn huynh kia dừng lại một chút rồi tiếp tục. “Các vị cũng biết, mấy năm vừa qua tông môn chúng ta chịu khó đưa người đến Tiên đảo để thu thập đệ tử, việc đó cũng có liên quan đến việc mở ra bí cảnh này.”
“Vậy đã tìm được chưa?” Có người liền hỏi, nhưng vừa nói xong đã biết mình hỏi thừa rồi.
“Đương nhiên là tìm được.” Vị Tôn huynh này cười khẽ.. “Không chỉ tìm được mà đã tìm được mấy năm rồi. Các ngươi hẳn cũng để ỷ thấy mấy năm qua số lượng đệ tử nội môn ở trong tông bỗng giảm đi đáng kể.”
“Ta nhớ ra rồi.” Một người vội chen vào. “Tiền sư huynh ở Thương Vũ Phong, Hàn sư huynh ở Xích Hoả Phong năm ngoái đều ra ngoài làm nhiệm vụ chưa thấy trở về. Ta còn tưởng bọn họ đi đâu.”
“Khó trách.” Có người bừng tỉnh ngộ. “Mấy năm gần đây đệ tử nội môn trong tông ít đi đáng kẻ, có lẽ họ đều đến bí cảnh rồi.”
“Đáng tiếc…” Hắn thở dài, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ. Những việc tốt như thế còn chưa đến lượt đệ tử ngoại môn như bọn họ được hưởng.
“Mẹ nó chứ.” Một người không nhịn được thấp giọng mắng. “Đệ tử nội môn núp đằng sau hưởng lấy chỗ tốt, chúng ta ở ngoài lại phải liều mạng với người khác để tranh thủ thời gian cho bọn họ.”
“Thật không cam lòng!” Có mấy người cùng rơi vào trầm mặc.
“Đừng nói vậy.” Tôn huynh khẽ lắc đầu. “Tông môn có phát triển thì chúng ta mới vững chân. Các ngươi không thấy hai năm vừa rồi giá đan dược trong tông đều đã giảm xuống đấy ư. Một số linh dược thượng đẳng cũng được cung cấp cho đệ tử ngoại môn đấy. Lại nói, chỉ cần lần này chúng ta lập được đại công, tông môn hứa sẽ ban thưởng hậu hĩnh.”
“Hừ!” Một người khác hừ lạnh. “Cũng chỉ tại thiên phú không đủ nên bị tông môn xem như tốt thí. Ví như chúng ta có hy vọng Đạo cơ thì chắc chắn đã được xem trọng rồi.”
“Nói những việc đó ra thì giải quyết được gì?” Tôn huynh trợn mắt. “Có bản lĩnh tự sẽ có tài nguyên, không năng lực thì chỉ để lót đường cho tiền đồ của người khác mà thôi.”
“Ta thỉ muốn được tiêu dao tự tại.” Một người nói nhỏ. “Đại đạo đã không trông vào được, đến ý muốn tiêu dao cũng khó khăn thế ư…”
Có mấy người nghe xong cũng gật đầu theo, nhưng tông môn đã có lệnh bọn họ không muốn cũng phải đi.
“Mạc sư huynh.” Lúc này chợt có một người chạy tới. “Mau đi qua đó.”
“A!” hai mắt Mạc Cầu sáng lên, hắn vội vàng đứng dậy chắp tay cáo từ với những người khác. Hắn đi theo người dẫn đường một lúc thì tới trụ sở, vừa hay nhìn thấy một người đang vui vẻ từ trong phòng đi ra.
“Đoàn sư đệ.”
“Mạc sư huynh.”
Hai người chào hỏi nhau, ánh mắt nhìn nhau đã liền ngầm hiểu.
“Cộc cộc…”
“Vào đi.”
Mạc Cầu đẩy cửa phòng, bước qua tấm bình phong thì thấy một lão bà tóc trắng ngồi ngay ngắn sau bàn trà đang kiểm kê danh sách.
“Hà sư tỷ.”
Vị sư tỷ này đã gần trăm tuổi, tu vi luyện khí tầng mười. Khả năng tiến bộ thêm đã không còn nữa. Bà là đệ tử nội môn chuyên phụ trách sở vụ lớn nhỏ trong tông. Sau này chắc cũng sẽ quản lý việc chặn giết kẻ địch, ngăn tà tu ở bên ngoài Kiếm Nam Đạo.
“Mạc sư đệ.” Hà sư tỷ ngẩng đầu nhìn hắn một lượt rồi nhẹ gật đầu. “Sự việc ngươi báo cáo tông môn đã nắm được. Mặc dù hành sự bất lực nhưng tông môn không phải là không biết xem xét đạo lý. Ở đó có Triệu Vô Nhai của Cửu Sát Điện, lại có Cung Nghiệp của Huyết Sát Tông xuất thủ, ngươi không địch lại bọn họ cũng là chuyện bình thường. Có thể trốn thoát đã là vạn hạnh, ngươi còn mang được huyết mạch Ô gia trở về nữa.”
“Yên tâm, tông môn không xử phạt gì ngươi.”
Mạc Cầu thở phào. “Đa tạ sư tỷ.”
“Không cần khách khí.” Hà sư tỷ lắc đầu, lấy từ trong túi trữ vật ra mấy bình đan dược đưa tới. “Đây là trả công cho mấy năm ngươi bôn ba ở ngoài.”
Mạc Cầu quét thần niệm qua đã biết đan dược bị thiếu mất ba phần nhưng hắn không vội vì thế mà tức giận. Ngược lại hắn chia số đan dược này ra thành hai rồi đưa một nửa trả lại cho đối phương.
“Làm phiền Hà sư tỷ những ngày qua đã hao tâm tổn trí, đây là một chút kính ý xin nhận cho.”
“A!” Hà sư tỷ nheo mắt, gương mặt đầy nếp nhăn hơi giãn ra.
“Sư đệ khách khí rồi.” Nói xong Hà sư tỷ nhanh chóng thu đan dược lại.
Mạc Cầu lên tiếng hỏi. “Sư tỷ, ta nghe nói đệ tử ngoại môn nếu đủ điều kiện cũng có thể được tiến nhập vào Đạo phủ phải không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận