Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 273: Công pháp thu hoạch lớn

Tan đàn xẻ nghé, giậu đổ bìm leo. Mấy câu này thực rất hợp với hoàn cảnh hiện tại.
Lục gia.
Rất nhiều thế gia hào môn, môn phái giang hồ sụp đổ trong vòng có một ngày. Sau khi tin tức truyền đến đã gây ra chấn động lớn. Lục phủ chiếm diện tích rất lớn, ngoài Quỳnh Nguyệt Hồ nhà cửa nối nhau san sát, ngày đêm sáng đèn. Chỉ riêng sai vặt đốt đèn cũng có cả trăm người, giá trị dầu thắp mỗi ngày không dưới bách kim. Đấy là chưa nói đến Quỳnh Nguyệt Hồ là nơi phồn hoa số một, được chăm chút tỉ mỉ, đồ vật trong ấy phàm nhân không thể nào tưởng tượng ra nổi.
Trang viên ở phía Đông nam có một vách tường khá cao xây tách ra ngoài khu rừng mấy chục mét để ngăn cách người ngoài dò xét. Bên trong đó, một viện lạc bình thường nhất cũng chiếm diện tích hơn trăm mẫu, nô bộc nhà cửa xa hoa nối nhau san sát, chỗ nào cũng được bài trí lịch sự tao nhã. Hiện giờ...
“Oanh...”
Tường viện ầm ầm đổ sụp, một đám nhân sĩ võ lâm gào thét xông thẳng vào.
“Tiêu diệt Lục gia chấn hưng một phương!”
“Người Lục gia tàn nhẫn ngang ngược chết chưa hết tội, các ngươi trợ Trụ làm ác cũng đều đáng chết.”
“Sát!”
Tiếng la giết vang ầm trời, rất nhiều võ giả đến từ các thế lực khác nhau hai mắt đỏ hồng vung đao vẩy kiếm xông về đám người phía trước. Nô bộc trong đình viện biến sắc, hốt hoảng chạy trốn nhưng không có mấy người thoát được.
Không bao lâu sau, cả viện lạc đã toàn là xác chết nằm đầy đất. Những người trước kia vẫn vênh váo tự phụ, lấy Lục phủ làm chỗ dựa đã theo nhau mất mạng. Đám người xông vào theo nhau đốt giết, cướp giật, tùy ý làm loạn.
“A! Tha mạng, tha mạng!”
“Phốc...”
Từng rương vàng bạc, những đồ vật có giá trị bị người ta lôi ra xếm thành một đống lớn, bị người của các phe phái chia nhau chiếm lấy. Dưới tin tức Huyền Y Giáo cố tình truyền bá đi, mọi người đều tin là Lục phủ đã xong đời rồi. Bao nhiêu bi phẫn dồn nén trong lòng đều tuôn ra cả. Trước mặt mọi người, có nhiều nữ nhân còn bị họ xé toang quần áo.
“Ha ha... tiểu nương tử da thịt thật mềm mại. Chỉ là một nha hoàn mà đã thế, không biết đám tiểu thư chân chính thì dáng dấp ra sao?”
“Nói đúng lắm!”
“Soạt... soạt...”
“Đừng... xin đừng...”
“Ha ha, tiểu nương tử, hãy ngoan ngoãn nghe lời, chúng ta còn thương hoa tiếc ngọc, nếu không...”
“Bạch!”
Một vòng hàn quang lặng lẽ xuất hiện, mấy cái đầu người đã rơi xuống đất. Tạ Diệu Vũ xuất hiện trong sân, nàng quét mắt nhìn ra bốn phía rồi phất tay về đám người ở sau lưng.
“Đồ đạc và người đều đóng gói mang đi cho ta.”
“Rõ!”
So với những người khác, đội ngũ phía sau nàng hành động nhanh chóng và kỷ luật hơn, bọn họ nhanh chóng phân chia nhau tản ra các nơi để thu thập. Không chỉ có ở nơi này, mà khắp nơi trong Lục phủ đều dấy lên ánh lửa, chỗ nào cũng hỗn loạn. Cả Lục phủ như một con quái vật khổng lồ đang bất lực giãy giụa, xung quanh có rất nhiều còn kiến nhỏ lao vọt tới chia nhau xác nó.
“Mạc huynh.” Tạ Diệu Vũ thu trường kiếm, quay đầu nói. “Bên trong vẫn rất nguy hiểm đối với chúng ta, ngươi vào đó phải cẩn thận một chút.”
“Ừm.” Bên cạnh nàng, Mạc Cầu mặc hắc bào từ tốn gật đầu, chắp tay cáo lễ rồi nhanh chóng biến mất.
So với quang cảnh hỗn loạn bên ngoài, ở bên trong, càng vào sâu thì càng yên tĩnh. Tiếng gầm gừ thi thoảng có vang lên như một điềm báo, bên trong này sớm muộn cũng rơi vào tình cảnh tương tự ngoài kia mà thôi. Lục phủ xây dựng cả trăm năm, chẳng mấy chốc sẽ hóa thành phế tích dưới lửa giận của rất nhiều thế lực.
“Đát...”
Mạc Cầu hạ chân xuống, dừng lại trước hồ nước. Quỳnh Nguyệt Hồ này bình thường gió êm sóng lặng, đám Huyền xà từ dưới nước ngoi lên nhào về phía những người xông đến mưu toan tiến vào đảo muốn nhân lúc cháy nhà để hôi của. Với số lượng Huyền xà và thực lực của nó, không nhiều người có thể vượt qua mặt nước này được. Thậm chí có toán người tìm được ở đâu một con thuyền lớn chạy đến nơi này cũng bị nó gặm hầu như không còn.
“Bạch!”
Hư ảnh lấp lóe, Mạc Cầu điểm nhẹ dưới chân đã lao tới hơn mười mét. Hắn nhẹ nhàng di chuyển trên mặt nước tiến về phía trước.
“Soạt!”
“Răng rắc!”
Từng đầu Huyền xà từ dưới nước xông ra há miệng cắn tới nhưng chỉ cắn trúng tàn ảnh.
“Hô...”
Kình phong gào thét, hắc bào đón gió tung bay phấp phơi, thân hình Mạc Cầu cũng nhẹ nhàng đáp lên trên đảo. Hắn đưa mắt nhìn quanh, từng cỗ thi thể hoặc nằm sấp hoặc ngửa lên trời, tất cả đều giữ vẻ mặt dữ tợn.
“Độc!”
Khẽ dùng mũi ngửi, Mạc Cầu lắc đầu, không nhìn đến kịch độc đang ở xung quanh mà chậm rãi hướng về phía lầu các, cụ thể là Vân Lâu.
Cửa chính mở rộng, nửa cánh cửa đã rơi xuống mặt đất, nửa còn lại bị người ta đánh thành gỗ vụn. Trong Lâu, Thôi lão vung tay đẩy một người ngã trên mặt đất, bàn tay còn lại nắm xà trượng thở dốc. Lão nhìn Mạc Cầu bước tới rồi chỉ tay về thi thể trên mặt đất nói.
“Người này là đệ đệ của Chưởng môn tiền nhiệm Thái Sơn Phái, là một vị Tiên thiên thành danh đã nhiều năm.” Nói đến đây, lão chỉ một bộ thi thể khác. “Nàng ta là tỷ tỷ của Minh chủ Liên Minh Vũ Hành, thủ lĩnh nha hoàn bên người nhị lão gia, thị vệ thiếp thân có cấp bậc cao nhất, cũng là một cao thủ Tiên thiên. Hôm nay, có không ít người đến chỗ của ta để nhân cháy nhà mà hôi của nhưng đến lúc này không có ai sống sót mà lên trên lầu, ngươi cũng nên suy nghĩ cho kỹ.”
Mạc Cầu đưa mắt nhìn ra bốn phía xung quanh, thi thể trên mặt đất không nhiều nhưng có thể xông vào nơi này, bọn họ đều không phải hạng vô danh. Nhưng tất cả đều mất mạng ở chỗ này.
Hắn thở nhẹ, xốc mũ trùm đầu lên nói. “Thôi lão, sự diệt vong của Lục phủ là kết cục khó mà thay đổi được, Vân Lâu sớm muộn gì cũng sẽ bị chiếm, ngươi cần gì phải cố chấp như thế.”
“Là ngươi!” Nhìn thấy Mạc Cầu, Thôi lão kinh ngạc nhưng chỉ sau một lúc đã trở lại vẻ ngưng trọng. “Tiên thiên!”
Giọng lão không giấu được vẻ cay đắng. Nhìn qua thì lão đúng là khí thế bất phàm, nhưng chỉ có mình mới biết mình thế nào. Lão giết nhiều đối thủ như vậy, bây giờ đã là đèn hết dầu, trong khi Mạc Cầu chính là người mang Vô Định Kiếm bên người. Một vị cao thủ tu thành Vô Định Kiếm đại biểu cho cái gì, người trông coi Vân Lâu mấy chục năm như lão há lại không biết hay sao?
Đừng nói hiện giờ sức lực lão đã tàn, có ở thời kỳ hưng thịnh nhất lão cũng khó mà thắng được đối phương.
“Phù...”, thở ra một ngụm trọc khí, ánh mắt lão dần trở lại bình tĩnh. “Lục gia chưa bạc đãi ta mấy chục năm qua, dù phải liều mình thì cũng là việc nên làm. Mạc tiểu tử, nếu ngươi muốn lên lầu thì tới đi, để ta xem xem cao thủ Tiên thiên mang Vô Định Kiếm thì lợi hại đến đâu.”
Mạc Cầu nhìn đối phương, thấy lão không đổi sắc thì gật đầu. “Tốt.”
Lời vừa mới dứt, một vòng kiếm quang đã đâm về phía cổ họng đối phương.
“Đinh...”
Xà trượng run rẩy, như có linh tính tự bật lên ngăn trước kiếm quang. Thôi lão rất hiểu, tỷ thí chiêu thức với Vô Định Kiếm là tự tìm đường chết, chỉ có lấy lực áp nhân thì may ra mới có phần thắng. Lão thành tựu Tiên thiên nhiều năm, tuy tuổi đã già sức cũng suy yếu nhưng chỉ dựa vào sự tinh thuần của chân khí Tiên thiên, lão tin mình vẫn có cơ hội thay đổi kết cục.
“Bạch!”
Kiếm quang trước mắt run rẩy, lão còn chưa kịp phát lực thì đã thấy bên tai mát lạnh, cả người đứng yên tại chỗ. Một sợi tóc trắng chậm rãi rơi xuống đất.
“Hảo kiếm pháp!” Vẻ mặt lão u sầu, đắng chát, lão buông tay, cây xà trượng đổ xuống mặt đất. “Động thủ đi.”
Mạc Cầu lắc đầu, hắn bước qua đối phương hướng lên trên lầu. “Thôi lão, ngươi tuổi đã cao, đừng tiếp tục đánh giết cùng người ta nữa. Ngươi nên tìm một chỗ tốt lành để dưỡng lão, đó mới là việc nên làm.”
Thân thể Thôi lão run rẩy, nhìn Mạc Cầu bước lên cầu thang xong mới xoay người, nhặt xà trượng, chần chừ một lát rồi nói.
“Mạc tiểu tử, thứ ngươi muốn tìm ở mật thất phía đông lầu ba, những thứ khác ta đoán ngươi cũng chẳng để vào mắt.”
“Đát...”, Mạc Cầu dừng bước, nhẹ gật đầu. “Đa tạ!”
“Bành!”
Vách tường vỡ nát, một cái túi đập vào mắt hắn. Mở túi ra, hắn thấy có mấy cuốn bí tịch đập vào mắt, trong đó có một bản ghi mấy chữ Pháp môn Luyện Khí. Những cuốn khác thì có một cuốn là Huyền Thanh Bí Lục, một bản bách khoa toàn thư cơ sở về phù pháp, một bản cổ tịch vô danh.
Mấy bản bí tịch này đều có quan hệ với tu Tiên giả. Chả trách chúng lại được giấu kỹ như thế. Nếu Thôi lão không nói, chưa chắc hắn đã lấy được chúng vào tay.
Khẽ vuốt cuốn bí tịch, hắn chớp mắt rồi nhanh chóng thu hồi. Pháp môn có quan hệ với tu Tiên là thứ hắn rất muốn có nhưng trước mắt vẫn chưa dùng được. Hắn cầm theo cái túi bước lên tầng cao nhất. Nơi này mới có công pháp chân chính là hắn cần dùng.
Ma La Thánh Thủ, Kiếp Mạch Kình, Huyền Băng Vô Cực Thương,... mấy thứ pháp môn này sau khi luyện thành thì uy lực không thua gì Vô Định Kiếm, thậm chí tìm hiểu sâu đến một mức nào đó, chúng đều vượt qua những phạm trù võ kỹ bình thường. Chỉ tiếc việc tu hành đều có hạn chế, không có ngộ tính cực cao thì không thể tham ngộ. Hắn thu cả lại để rồi tham khảo sau.
Huyền Thiên Chi Pháp, Ngũ Nhạc Chân Hình, Đạp Hư Thân Pháp,... Từng quyển bí tịch đều bị Mạc Cầu tìm ra, hắn tiện tay lật giở, đọc qua loa mà hai mắt đã sáng lên.
Ngũ Nhạc Chân Hình là bí pháp Luyện thể đỉnh cao, không giống với Hắc Sát chân thân, môn võ kỹ này không bị thiếu hụt, có đầy đủ pháp môn cho cảnh giới Tiên Thiên.
“Ông...”
Thức hải sáng lên, hơn hai ngàn khối tinh quang trở nên ảm đạm, rất nhiều cảm ngộ liên quan tới Luyện thể hiện ra trong não hải của hắn. Những năm vừa rồi, số lượng tinh quang Mạc Cầu tích lũy được phải trên bốn vạn, lại thêm tu hành Phù Đồ cuốn thứ ba, sau khi thành tựu Tiên thiên, mỗi ngày hắn đều có thể thắp sáng mấy chục khối tinh quang. Số lượng hơn hai ngàn tinh quang vừa ảm đạm kia đúng là không tính vào đâu cả.
Đạp Hư thân pháp, môn khinh công đỉnh tiêm.
Phiên Thiên Chưởng, cũng là chưởng pháp đỉnh tiêm Tử Dương Môn thu thập được, uy lực cường hãn, chiêu thức tinh diệu.
Cự Linh Thân.
Cự Linh Chưởng.
Đây là võ kỹ Hải quản sự của Phù gia đã từng tu luyện sau khi đổi từ Vân Lâu, uy lực cường hãn.
Chu gia Bách Binh Quyết.
Trích Tinh Lâu, Trích Tinh Thủ, Vọng Nguyệt Bộ...
Huyền Âm Bí Các, Vô Hình Huyền Âm, Âm Ba Công, Nhiếp Hồn Âm, Long Ngâm Hổ Khiếu,... Ngoài ra còn có pháp môn không rõ lai lịch như Quỷ Ngục Âm Phong Hống, Chấn Thiên Chùy, Vân Long Cửu Hiện,...
Rất nhiều công pháp đỉnh tiêm khiến Mạc Cầu hoa cả mắt.
“Đát đát...”
Tiếng bước chân dồn dập từ cầu thang truyền tới, có ba người theo nhau bước lên tầng cao nhất, nhìn thấy Mạc Cầu thì bọn họ sững người lại. Người lớn tuổi nhất là một vị trung niên ánh mắt lấp lóe, hắn vội phất tay. “Không cần để ý đến hắn, tìm đi.”
“Vâng.”
Hai người trẻ tuổi nhanh chóng tản ra, tránh chỗ Mạc Cầu đang đứng rồi tập trung tìm kiếm. Không bao lâu sau.
“Bá phụ, tìm được rồi.” Một người trẻ tuổi reo lên mừng rỡ. “Cả bộ Hà gia Thiên Vũ Kỳ Kiếm đúng là có ở đây.”
“Tốt, tốt.” Nam tử trung niên vội lao tới, nhận cuốn thư tịch. “Quả thật là Thiên Vũ Kỳ Kiếm. Khung nhi, trước tiên ngươi mang nó đi đi.”
“Khoan đã.” Một âm thanh lạnh lùng vang lên. “Những thứ đó phải để ta nhìn qua mới có thể mang đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận