Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 426: Xuất

Tiểu Lương sơn.
Rừng rậm dưới chân núi đã bị người ta dùng pháp thuật san phẳng. Ở một nơi hoang vắng có mấy chục người hoặc ngồi hoặc đứng, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm trọng nhìn chín cây cột đá. Mấy người ở chính giữa ngồi xếp bằng, hai tay hướng về phía trước, pháp lực đang tràn vào trận pháp.
“Ông…”
Cột đá run rẩy, rất nhiều đạo lưu quang hiện ra bên ngoài, đại trận ở chỗ này từ từ mở ra.
“Thời gian qua lâu như vậy, liệu bên trong còn được bao nhiêu người?” Lý Si Mai lạnh lùng nhìn mấy người kia, vẻ lo lắng. “Hy vọng Kiều Tịch không gặp bất trắc gì.”
“Yên tâm.” Hoả Nha đạo nhân ở bên cạnh mở miệng. “Tu vi của Vương Kiều Tịch sớm đã đạt tới Luyện khí viên mãn, lại thêm rất nhiều thủ đoạn bảo mệnh trên người, dù bị mấy tu sĩ cùng giai vây công cũng có thể thoát khốn.”
“Tuy là vậy nhưng…”, đôi mắt đẹp của Lý Si Mai chớp động, nàng khẽ than. “Ta vẫn thấy lo lắng.”
“Sáu vị chân truyền Luyện khí của Thương Vũ Phái thì có đến bốn người ở trong bí cảnh. “Phong chủ Thành Huyền Anh của Thiên Vân Phong lên tiếng. “Lại có một vị ở ngoài trước đó không lâu đã mất mạng dưới tay Trần lão quái của Cửu Sát Điện, ví như trong này chịu thêm tổn thất thì… Mấy chục năm bồi dưỡng sẽ bị hủy chỉ trong chốc lát.”
Mỗi vị đệ tử chân truyền đều cần rất nhiều tài nguyên để bồi dưỡng, đạt tới trình độ nào đó sẽ không thua kém nhiều so với tu sĩ Đạo cơ. Mất đi một người là chịu một tổn thất lớn. Mà nay Thương Vũ Phái lớn như thế chỉ còn một vị chân truyền vô sự, điều đó không khỏi làm cho người ta phải lo lắng.
“Đừng quá lo.” Hoả Nha đạo nhân bình thản. “Hậu bối tự có số phận của bọn họ, không ai có thể nhúng tay vào được. Huống hồ những năm vừa rồi chúng ta cũng lấy được không ít chỗ tốt, bồi dưỡng ra mấy vị chân truyền cũng không phải việc khó.”
“Không dễ dàng như vậy.” Thành Huyền Anh cười khổ. “Sư huynh, tình hình hiện tại thế nào người cũng rõ, chúng ta sao còn thời gian đi bồi dưỡng bọn họ?”
“Không sai.” Lý Si Mai gật đầu. “Những phong khác ta không biết, chứ Mê Nguyệt Phong chúng ta hơn phân nửa những đệ tử có thiên phú tốt đều vào trong đó cả. Lần này đi ra không biết còn được bao nhiêu đây.”
Để khai thác bí cảnh, Thương Vũ Phái gần như dùng toàn lực để ứng phó, rất nhiều đệ tử tinh nhuệ đều lần lượt đi vào. Cách đó không lâu tin tức truyền ra thì tình hình vô cùng không ổn. Các phong đều chịu những tổn thất nặng nề.
Lần này trận pháp mở ra cũng là cơ hội duy nhất, những người thành công trở ra tất nhiên không nhiều.
“Tóm lại…”, Thành Huyền Anh than thở. “Tổn thất lần này của chúng ta là không nhỏ, chỉ hy vọng mấy đệ tử chân truyền có thể trở về. Có vậy mới không uổng công chúng ta đã bồi dưỡng một thời gian dài như vậy.”
“Ừm.” Mấy người kia cùng gật đầu.
Ở một bên khác, đám người Nguỵ triều cũng nhỏ giọng trò chuyện.
“Lương quận chủ, Kha đại nhân, còn anh em tán tu họ Từ, bọn họ đều là những người có khả năng nhòm ngó Đạo cơ. Lần này không biết có ai có thể trở về?”
“Vũ Tam Uổng cấu kết với tà đạo, nơi hắn ra tay cách không xa trụ sở Trấn Pháp Ti trong bí cảnh.” Một lão giả mang quan bào nhất phẩm vuốt râu. “So với Thương Vũ Phái, số lượng tổn thất của chúng ta có lẽ còn nhiều hơn, số lượng người sống sót trở ra sẽ càng ít.”
Nói xong lão thở dài bất đắc dĩ rồi quay sang nhìn một vị nam tử trung niên bên cạnh. “Vương gia, không biết kinh thành nói thế nào?”
“Kinh thành…”, vị Vương gia này nhắm mắt nói. “Huyết Sát Tông, Hợp Hoan Tông và Cửu Sát Điện liên thủ đâu phải là việc một mình Nguỵ triều chúng ta có thể ngăn cản? Bệ hạ đã truyền thư tới Chân Tiên Đạo, nhưng… lần này tà đạo cũng không tự tiện giết phàm nhân, chưa làm ra nhưng việc khiến họ phải để mắt tới nên sẽ không động binh ứng cứu.”
“Sao có thể như thế được?” Mấy người khác đều biến sắc. “Tà đạo hành động lần này chỉ dấu được tai mắt người thường, người của Chân Tiên đạo không nhìn ra hay sao?”
“Sợ là bọn họ không phải không rõ, chỉ là đang giả bộ hồ đồ mà thôi.” Lão quả mặc quan bào kia lắc đầu. “Chân Tiên đạo xa cuối chân trời, vì chúng ta mà đắc tội với Huyết Sát Tông sẽ là việc được không bù nổi mất. Huống chi còn có Hợp Hoan Tông.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Có người khác nói. “Chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn bọn chúng chốc chốc lại tới gần kinh đô?”
Không có ai lên tiếng trả lời. Không ai có đáp án cho câu hỏi đó. Nhưng tất cả mọi người đều hiểu, cứ tiếp tục thế này Nguỵ triều có thể bị cải thiên thay thế thật sự.
“Bên Tấn triều không có phản ứng gì sao? Đạo lý môi hở răng lạnh chẳng lẽ bọn họ không hiểu?”
“Không có tin tức gì.”
Mọi người ai nấy đều cảm thấy lạnh lẽo. Không ai biết vì sao sự tình lại thành ra thế này, chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi, Nguỵ triều đã gặp những chuyện long trời lở đất. Ngay cả Thương Vũ Phái cũng hiện ra dấu hiệu suy bại rồi.
“Đến rồi!”
Bầu không khí đang trầm mặc thì chợt có tiếng hô lớn vang lên. Đám người hoàn hồn hướng về trận pháp, linh quang quanh người đồng loạt sáng lên chờ sẵn. Trận pháp liên thông với bí cảnh, không ai chắc chắn sẽ không có tu sĩ tà đạo thừa cơ trà trộn gây chuyện.
“Ông…”
Chính giữa chín cột đá xuất hiện một vòng xoáy. Dưới đáy vòng xoáy mơ hồ nổi lên mấy địa phương khác nhau. Định thần nhìn lại có thể thấy được những thân ảnh.
Chớp mắt sau đó…
“Bạch!”
Một đạo lưu quang từ trong bắn ra, xông thẳng lên không trung rồi đáp xuống.
“Diệp Việt của Thương Vũ Phong bái kiến các vị tiền bối.”
“Những người khác đâu?” Lý Si mai tiến lên một bước, lo lắng truy vấn. “Sao lại chỉ có một mình ngươi?”
“Việc này…”, Diệp Việt cúi đầu nhỏ giọng. “Đệ tử tu vi thấp kém, may mắn có được một cây cột đá trận pháp, những ngày qua chỉ dám trốn không dám để lộ tung tích. Tình huống người khác thế nào thực sự không biết.”
“Phế vật.” Lý Si Mai sa sầm nét mặt, cả giận nói. “Một tu sĩ Luyện khí tầng tám trở về thì có ích lợi gì? Chẳng phải đã lãng phí một cơ hội hay sao.”
Diệp Việt cứng người, không dám phản bác, hắn chỉ cúi đầu ra vẻ lắng nghe răn dạy.
“Tốt rồi.” Thành Huyền Anh thở dài. “Có thể trở về còn hơn là mạnh mẽ mà không trở về được, đừng hơi một tí là nổi giận như vậy.”
Tuy nói ra như vậy nhưng đệ tử tên Diệp Việt này sợ là đã bị bọn họ ghi nhớ ở trong lòng, sau này khó mà được yên ổn. Những người không để ý đến đồng môn chỉ lo bảo trụ tính mạng của mình dù là thế lực nào cũng không thích nổi.
“Lại có người đi ra.”
Có tiếng hô lớn, hơn mười đoạ lưu quang từ phía dưới lao ra, đi đầu chính là Vương Kiều Tịch của Mê Nguyệt Phong.
“Kiều Tịch!”
Lý Si Mai mừng rỡ vội tiến lại gần nghênh đón, nàng kích động vừa đi vừa vỗ vai đối phương. “Không sao là tốt rồi. Không sao là tốt.”
“Sư thúc.” Vương Kiều Tịch rưng rưng. “Đệ tử vô năng không cứu được nhiều người, dốc hết toàn lực cũng chỉ mang được mấy người trở về mà thôi.”
“Vậy là tốt rồi.” Lý Si Mai gật đầu, đưa mắt nhìn một người phía sau cất giọng lạnh như băng. “So với kẻ ôm cột đá rồi trốn một mình thì tốt hơn nhiều.”
“Kiều Tịch.” Thành Huyền Anh tiến lên một bước nói. “Tình hình bên trong cụ thể ra sao, những người khác thế nào?”
“Sư bá.” Vương Kiều Tịch chắp tay, giọng nghẹn ngào. “Cao sư huynh bị mấy tên chân truyền tà đạo vây giết không trốn qua được một kiếp, Triệu sư đệ cũng bị thương nặng chẳng biết đi đâu, sợ là…”
“Tình hình thật không ổn.”
“Còn Ngô sư huynh, sau khi tà đạo xông vào bí cảnh thì bản thân bị hãm trong trại địch sinh tử ra sao chưa biết.”
Sinh tử chưa biết?
Tình hình không ổn?
Việc này có khác gì phải chịu phán quyết tử hình đâu!
Thành Huyền Anh nghe xong sắc mặt vô cùng khó coi, Hoả Nha đạo nhân vốn lạnh lùng cũng không tránh được trầm mặc. Bốn vị chân truyền mà chỉ một lần tổn thất mất ba vị, bên ngoài tông môn mất thêm một người nữa. Nói cách khác, bao năm qua Thương Vũ Phái hao tốn tài nguyên bồi dưỡng bây giờ chỉ còn có hai người mà thôi.
“Rầm rầm…”
Mấy người đang nói chuyện thì phía dưới vòng xoáy lại rung lên, loáng thoáng nhìn thấy phía dưới bóng người đang chém giết.
“Hừ!”
Một vị Đạo cơ Nguỵ triều tiến lên một bước, bàn tay duỗi ra, một đạo linh quang nhập vào trong vòng xoáy. Mấy người trên không trong đó thấy bầu trời đột nhiên xuất hiện một bàn tay lớn hung hăng đạp xuống.
“Bành!”
Bên trong bí cảnh đất rung núi chuyển. Hơn mười tu sĩ tà đạo trực tiếp bị đánh thành bột phấn, những kẻ còn lại thi nhau chạy trối chết. Đại thủ kia thuận thế hoá thành trảo bắt lấy mấy người còn lại rút ra khỏi vòng xoáy.
“Bạch!”
Một đám người của Trấn Pháp Ti hiện ra tại chỗ, dẫn đầu là một vị đại hán, người này ngửa mặt lên trời cười ha hả.
“Ha ha…, thật không ngờ chúng ta đã trốn ra được.”
“Đúng vậy.” Một người khác ngã lăn ra đất. “Đoạt được cột đá trận pháp của tà đạo, lại hủy mất hai cái, bọn chúng chắc sẽ gặp không ít phiền phức đây.”
Mấy người còn lại mỗi người nói vài câu, kể lại một đường kinh lịch cho người khác nghe, có không ít người nghe xong không khỏi chấn động. Nhưng hiện tại cũng không phải thời điểm thích hợp để truy vấn, vòng xoáy tái khởi động, lại có mấy người theo nhau nhảy ra.
“Quận chúa!”
“Lương Tuyết Quân!’.
Người nhảy ra đầu tiên lần này là Lương Tuyết Quân, khí tức hư nhược, sắc mặt thảm hại. Đoàn người Nguỵ triều vội vàng nghênh tiếp, trong đó có một vị Đạo cơ tự mình xuất thủ giúp nàng ổn định khí tức.
Bên này Mạc Cầu, Hoàng Mẫn đi tới trước mặt những người khác.
“Đệ tử ngoại môn Mạc Cầu của Xích Hoả Phong bái kiến các vị tiền bối.”
“Mạc Cầu, đệ tử ngoại môn?” Lý Si Mai nghe xong thì cau mày, đưa mắt đánh giá đối phương một phen. “Ta có nhớ mang máng về ngươi.”
“Tiền bối.” Mạc Cầu chắp tay. “Vãn bối đến từ Tiên đảo, năm đó là phàm nhân duy nhất đi theo, may mắn được bái nhập vào tông môn.”
“Ra là ngươi!”
Lần này không chỉ Lý Si Mai mà mấy người Thành Huyền Anh, Hoả Nha đạo nhân đều từ từ nhớ lại. Thành Huyền Anh gật đầu. “Không sai, năm đó còn là phàm nhân, bây giờ đã là luyện khí tầng thứ mười một, ngày sau chưa chắc đã không thể tiến thêm.”
“A…”
“Tu vi của ngươi?”
“Trong bí cảnh vãn bối may mắn có được một viên nội đan, nhờ đó mà tu tới luyện Khí tầng thứ mười một.”
“Ra là như vậy.” Hoả Nha đạo nhân gật đầu. “Khó trách khí tức trong thể nội ngươi không thuần, nhưng căn cơ rất vững chắc, tu luyện Huyền Hoả Thập Nhị Cung không tệ.”
“Đa tạ tiền bối tán dương.” Mạc Cầu vội chắp tay.
Hoàng Mẫn ở bên cạnh cũng đi tới hành lễ, cẩn thận từng tí liếc nhìn Mạc Cầu mà không nói lên lời. Lúc trước nàng vốn định ra khỏi bí cảnh sẽ nói chuyện mình bị người ta quản chế mà nói ra, nhưng trải qua lần kinh lịch vừa rồi, nàng thậm chí còn có cảm giác ít nhiều phụ thuộc vào đối phương.
Thực lực người này như thế không hề yếu hơn các đệ tử chân truyền trong tông môn, chẳng may sau này tiền đồ lên cao, bao nhiêu người cầu còn không được. Huống hồ chẳng may tông môn lại không giải được cấm chế hoặc không kịp giải cho nàng thì sao?
“Các ngươi đứng sang một bên chờ mọi việc kết thúc rồi lại nói sau.”
“Vâng.”
Hai người gật đầu rồi lui sang một bên, to nhỏ thì thầm với những đồng môn quen thuộc khác.
Chu Lâu Vân vậy mà trốn thoát được cùng với Vương Kiều Tịch. Ngược lại là Sơ Dao…
Nghe nói nàng bị người của Hợp Hoan Tông bắt, sợ đã gặp chuyện chẳng lành. Mạc Cầu cũng không làm được gì đành lắc đầu vẻ bất đắc dĩ.
Sau đó lại có thêm mấy người từ trong vòng xoáy nhảy ra. Có lần ít có lần nhiều nhưng lần nhiều nhất cũng không quá năm người. So với lúc trước cả mấy trăm người cùng vào bí cảnh thì lần trở ra này quả thực rất thê thảm. Đến lúc trận pháp hiện ra dấu hiệu hết chống đỡ được nữa thì có mấy người nhảy vội ra được. Một người trong đó chính là Tổ Địch của Xích Hoả Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận