Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 595: Vây giết

Trên đám tường vân, ngoài Mạc Cầu và Đan Bá Tường còn có một vị hảo hữu của hắn và vài hậu bối trẻ tuổi. Trong đó có hai người tuy chỉ mới chừng bốn mươi tuổi nhưng đã Luyện khí có thành, khí tức thông thấu, Trúc Cơ Đan chắc là để chuẩn bị cho họ.
“Phi Linh Tông đã không còn, nay đổi thành Lôi Hoả Giáo.” Đan Bá Tường thở dài. “Mục đích để tránh gặp phiền toái, tiếc là vãn bối không giỏi về quản lý con người, nhiều năm qua tông môn vẫn không thấy có gì khởi sắc.”
“Đan huynh quá khiêm tốn.” Hảo hữu của hắn khuyên nhủ. “Đệ tử tông môn quý ở tinh mà không quý ở nhiều, môn hạ đệ tử của ngươi tuy ít nhưng đều có thiên phú bất phàm, tại hạ thực sự hâm mộ.”
Nghe đối phương nói vậy, Đan Bá Tường không khỏi nở một nụ cười. Những năm qua hắn vừa tìm cách điều dưỡng thương thế vừa tìm tòi lương tài, bồi dưỡng đệ tử. Môn nhân tuy ít nhưng đều là tâm huyết của hắn.
“Người trộm lấy truyền thừa của Phi Linh Tông tên là gì?” Mạc Cầu đứng chắp tay hỏi. “Hiện hắn đang ở Hải Yến Đường?”
“Vâng.” Đan Bá Tường gật đầu. “Người kia vốn tên Tỉnh Lục, hiện nay cũng đã đổi tên họ gọi là Kim Bất Khuyết, là một trong mấy vị thủ lĩnh của Hải Yến Đường. Ngọc điệp truyền thừa của tông môn ta nằm trong tay hắn.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu rồi thuận miệng hỏi. “Sao ngươi tìm ra hắn được?”
“Tìm?” Đan Bá Tường gượng cười, lắc đầu. “Tiền bối đánh giá cao Đan mỗ rồi, người kia tu vi so với vãn bối thì cao hơn nhiều, nếu tìm được hắn vãn bối cũng khó mà giữ được tính mạng này. Mấy năm trước vãn bối còn có ý đó, đi tìm hắn để lấy truyền thừa tông môn về, nhưng sau này ý nghĩ đó dần phai nhạt. Không ngờ…”, Hắn hít sâu một hơi rồi cất giọng trầm trầm. “trước đây không lâu, trong một lần tụ họp với đồng đạo, vãn bối vô tình gặp được hắn, sau đó mới có chuyện nhờ đến tiền bối ra tay hỗ trợ.”
“Ngươi xác định truyền thừa chi bảo của Phi Linh Tông ở trên người hắn?” Mạc Cầu hỏi vì điều này là rất quan trọng.
“Chắc chắn.” Đan Bá Tường gật đầu. “Món đồ kia có liên hệ với huyết mạch của Đan mỗ, trong một khoảng cách nhất định vãn bối có thể cảm giác được nó, tuyệt đối không sai.”
“Hắn không nhận ra ngươi sao?”
“Không, năm đó vãn bối bỏ trốn, dùng bí pháp thay đổi diện mạo, hình thể, ngay cả khí tức cũng không còn giống năm xưa, hắn không nhận ra được.”
Vừa nhớ lại những dày vò mình phải nhận năm đó, trong khi đối phương lại được sống tiêu diêu tự tại, Đan Bá Tường không nhịn được mà lắc đầu, ánh mắt đầy căm phẫn. Đám mây tiếp tục chở mấy người bay đi, không bao lâu có một người giơ tay chỉ về phía trước.
“Phía trước chính là trụ ở của Hải Yến Đường, bọn họ cũng mới xây trụ sở tông môn chưa lâu, trận pháp còn chưa hoàn thiện. Tất nhiên, nhờ có tiền bối xuất thủ thì trận pháp dù có cũng không bảo hộ được ác tặc kia.”
“Ừm.” mạc Cầu gật đầu, tốc độ của đám mây đột ngột tăng lên, đồng thời khí tức trên người tản ra hướng về phía hòn đảo ở phía dưới. Uy năng của Kim Đan bao trùm tứ phương giống như có một bức màn đen che lấp bầu trời, bao phủ cả hòn đảo. Dù chưa chân chính động thủ, biểu hiện của Mạc Cầu đã làm đám người ở dưới trắng bệch mặt mũi, trong lòng vô cùng lo sợ. Bên trong một dãy nhà có mấy đạo lưu quang bay ra, một người cung tay làm lễ rồi hét lớn.
“Phạm Vinh của Hải Yến Đường ra mắt tiền bối.”
Đan Bá Tường mở miệng. “Tiền bối, người này chính là Đường chủ của Hải Yến Đường, tu vi cao thâm, thực lực thâm bất khả trắc.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, tay áo dài khẽ vung lên, khí tức quanh mình thu về, may đen tiêu tán, bầu trời lại quang đãng như thường. Hắn hạ độn quang xuống nhìn mấy người vừa xuất hiện.
“Các ngươi ở đây có một người tên gọi Kim Bất Khuyết phải không?”
Phạm Vinh vội vã chạy tới, nghe tên xong sắc mặt liền biến đổi, trong lòng thầm kêu khổ. Đối phương chưa hiện thân đã dùng khí tức để ra oai phủ đầu, mục đích chắc chắn không lương thiện gì. Bây giờ lại còn chỉ mặt gọi thẳng tên người ra như thế, sợ là cái tên kim Bất Khuyết kia đã trêu vào người không nên động tới rồi. Hy vọng đối phương đừng để liên luỵ tới Hải Yến Đường của hắn.
Một vị tông sư Kim Đan đã ra mặt, hắn có lá gan bằng trời cũng không dám chỉ vì một bang chúng mà đắc tội với đối phương. Phạm Vinh vội cung kính cúi đầu. “Tiền bối, Kim huynh… Kim Bất Khuyết hiện đang bế quan, để vãn bối cho người đi gọi hắn tới, không biết người tìm hắn có việc gì?”
“Kim Bất Khuyết chính là phản đồ của tông môn ta, lấy trộm truyền thừa, hạ độc trưởng lão trông coi mật thất, tội ác tày trời.” Đan Bá Tường tiến lên một bước, cắn răng nói. “Đan mỗ tìm hắn để đòi lại công đạo.”
“Việc này…”, Phạm Vinh kinh ngạc. “Đạo hữu, liệu có sự hiểu lầm gì ở đây không. Theo ta được biết, Kim Bất Khuyết chỉ là một tán tu, cũng chưa từng gia nhập vào tông môn nào.”
“Hắn tất nhiên không dám nói ra sự thực rồi.” Đan Bá Tường hừ lạnh. “Hắn vốn không phải là Kim Bất Khuyết mà chính là Tỉnh Lục, ngay cả cái tên đó cũng là lão tổ nhà ta đặt cho hắn.”
Nói xong Đan Bá Tường giận dữ hét lên. “Tỉnh Lục, còn không mau đi ra đây.”
Tiếng hét như sấm rền vang vọng quanh hòn đảo. Đám người của Hải Yến Đường đều hoang mang sợ hãi, thấy Mạc Cầu đảo mắt qua thì chỉ biết cúi đầu không dám nhiều lời.
“Yên tâm.” Mạc Cầu bình thản. “Hôm nay chúng ta tới đây chỉ để tìm Kim Bất Khuyết, chờ sự việc rõ ràng ra, không liên quan tới các ngươi thì chúng ta cũng sẽ không làm liên luỵ tới người vô tội.”
“Đa tạ tiền bối.” Phạm Vinh thở nhẹ một hơi, cung tay làm lễ. “Mong tiền bối minh giám, Phạm mỗ cũng mới chỉ kết bạn với Kim Bất Khuyết mấy tháng trước mà thôi, thân phận trước đây của hắn thế nào quả thực vãn bối không biết.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu rồi nhướng mày, quay sang nhìn về phía xa xa, ánh mắt hiện ra linh quang, từng tầng tia sáng lặng lẽ bao phủ một phương. Ở nơi này có một bóng người từ trong núi xông xa, sau lưng mọc thêm một đôi cánh màu hoả hồng nhẹ nhàng chấn động. Tốc đi di chuyển quả thực kinh người. Có điều dưới ánh mắt Mạc Cầu bao phủ xuống, đất trời như hiện ra một trận pháp khiến cho ngũ hành điên đảo, khí cơ lưu chuyển, vạn vật biến hoá tuỳ tâm.
Trận pháp bao phủ, người kia nhìn như đang cố gắng lao về phía trước nhưng mỗi lần chuyển hướng thì lại bị hút gần lại vị trí của mấy người Mạc Cầu hơn.
“Tỉnh Lục.”
Nhìn thấy cừu nhân nhiều năm trước mắt, Đan Bá Tường không nhịn được gầm lên một tiếng, vung cánh tay, năm chuôi phi kiếm màu sắc khác nhau đồng thời lao vút tới. Ngũ kiếm phân ngũ sắc, vừa hay hợp với ngũ hành. Kiếm quang đan xen kéo theo từng tia lôi điện lan tràn khiến người ta run rẩy.
Mạc Cầu nhíu mày. Đan Bá Tường không hổ là người có truyền thừa của tông môn, tu vi mặc dù không cao nhưng pháp khí và phương pháp ngự kiếm trên người không bình thường. Chỉ bằng vào chiêu này hắn đã không kém tu sĩ Đạo cơ trung kỳ bình thường rồi.
“Là ngươi!”
Tỉnh Lục lúc đầu chưa nhận ra Đan Bá Tường, khi nhìn thấy phi kiếm quen thuộc đánh tới thì hai mắt mở lớn, hô lên một tiếng ngạc nhiên rồi nhanh chóng lùi lại. “Sư đệ, đây chỉ là hiểu lầm.”
“Hiểu lầm ư?” Đan Bá Tường cắn răng. “Ngươi hại chết hai vị trưởng lão. Nếu không vì ngươi, ngày đó tông môn bị diệt cũng không đến nỗi như bây giờ. Tỉnh Lục, ngươi đáng chết.”
Kiếm quang nhấp nháy, sát cơ bức người. So sánh hai người với nhau thì Tỉnh Lục chống đỡ vất vả hơn nhiều nhưng hắn lại có độn pháp tinh diệu, thân hình linh động như hoả điểu, hai cánh sau lưng rung động, trong chớp mắt đã biến đổi hơn mười lần đồng thời trong tay xuất hiện hai cái dùi thỉnh thoảng lại tế ra đánh lên phi kiếm.
Luận thực lực, Đan Bá Tường kỳ thực không bằng Kim Bất Khuyết, nhưng Kim Bất Khuyết chịu áp chế do Mạc Cầu tạo ra nên thực lực không thể thi triển hết đành rơi vào hạ phong. Trong thời gian ngắn hắn nhanh chóng rơi vào tình thế nguy ngập. Ngay lúc Tỉnh Lục không chống đỡ nổi nữa thì hắn ngửa mặt lên trời gào lớn.
“Tiền bối cứu mạng!”
“Cái gì?” Mạc Cầu hơi biến sắc, hắn vung tay lên, một thanh loan đao đã phá không mà ra xuất hiện ngay trước mặt Tỉnh Lục. Đao mang phát sau mà đến trước như đoán trước được biến hoá độn pháp của Tỉnh Lục vậy.
“Đồ vô dụng.” Một âm thanh lạnh như băng vang lên. “Ngay cả một thời gian ngắn như vậy cũng không cầm cự được, ta còn cần ngươi làm gì?”
Âm thanh kia vừa dứt, chân trời phủ xuống một đạo linh quang, vầng sáng bao lại đao mang, đao mang lập tức bị trì trệ rồi chậm rãi tiêu tán.
“Đi mau.” Mạc Cầu trầm giọng, độn quang vội vã xông về phía chân trời.
“Đã muộn rồi.” Tiếng hét giận dữ quanh quẩn, trong chớp mắt gió nổi mây phun, vô số dòng nước từ thuỷ vực đảo ngược mà lên hoá thành biển mây chập trùng không ngớt.
Trận pháp!
Mạc Cầu dừng giữa không trung, ngưng thần nhìn ra xung quanh. Quanh hắn bốc lên đầy mây mù, thuỷ khí tràn ngập, trước mặt Mạc Cầu xuất hiện một người cầm côn, dáng cao gầy giống như một con khỉ lớn, khắp người là lông dài, đôi tròng mắt loé ra lãnh quang yếu ớt.
“Nhị trưởng lão của Ma Y Giáo, Bích Tình Thuỷ Viên Yến Phù Sinh!”
“Chính là tại hạ.” Bích Tình Thuỷ Viên nhếch miệng cười, trường côn trong tay hạ xuống, sóng nước quét ngang toàn trường. “Họ Mạc kia, hôm nay ngươi đã tới đây thì đừng nghĩ còn có thể trở về được.”
Mạc Cầu nheo mắt. Bích Tình Thuỷ Viên là Kim Đan trung kỳ, thực lực hơn xa Ngân Xà Điếu Tẩu, lại có trận pháp trợ giúp, đấu với đối phương đúng là không dễ. Nhưng đối phương nếu chỉ có một người, dù không địch lại hắn muốn chạy trốn cũng không thành vấn đề. Có điều…
Phía sau Mạc Cầu hiện ra một vòng huyết quang, một người giậm chân mà tới, khí thế khiến người ta lạnh đến thấu xương. Huyết lưu vũ động như vật sống nhúc nhích, mỗi lần run rẩy đều cuốn theo rất nhiều thuỷ ngư. Người này khí tức âm lãnh túc sát, huyết tinh tàn nhẫn hoàn toàn khác với Ma Y Giáo. Tu vi cũng là Kim Đan trung kỳ.
Mạc Cầu lộ vẻ ngưng trọng. “Các hạ là ai?”
“A…’, người vừa tới cười lạnh. “Là người sẽ giết ngươi.”
“Hai cao thủ Kim Đan trung kỳ, lại còn thiết hạ trận pháp.” Mạc Cầu lắc đầu. “Các ngươi quá coi trọng mạc mỗ rồi.”
“Sư tử vồ thỏ cũng dùng đến toàn lực.” Bích Tình Thuỷ Viên cau mày. “Ngươi giết huynh đệ kết nghĩa của ta, đoạt bảo vật của giáo ta, chúng ta sao có thể bỏ qua được. Họ Mạc, hôm nay ngươi phải chết.”
“Thật sao?” Mạc Cầu cười nhạt. “Chưa chắc đâu.”
“Việc đã đến nước này ngươi còn nói cứng được sao.” Huyết ảnh kia lắc đầu. “Ta và Yến huynh liên thủ, ngay cả Kim Đan hậu kỳ cũng có thể ngạnh kháng, diệt sát các ngươi chỉ là việc dễ như trở bàn tay mà thôi.”
“Thật sao?” Đột nhiên có một âm thanh lạnh lùng vang lên. Hư không rung lắc, Trúc lão cầm trúc trượng trong tay chậm rãi xuất hiện. Hắn nhìn Mạc Cầu bằng ánh mắt không khỏi ngạc nhiên. “Ta vốn nghĩ Mạc đạo hữu chỉ là quá cẩn thận, hiện giờ xem ra… là lão hủ quá chủ quan mới đúng.”
“Ta cũng rất nghi hoặc.” Ở một phương khác có một người đứng chắp tay để lộ ra thân hình. “Chỉ là một chuyện nhỏ mà Mạc đạo hữu lại muốn hẹn ta đến đây gặp mặt, thì ra là muốn ta phụ giúp một tay. Đạo hữu tính toán khá lắm.”
Nói xong người này lắc đầu.
Cao Trùng! Người này tính tình không giống như Trúc lão. Trên người hắn bá khí hiển hiện, uy áp tứ phương, uy thế mạnh mẽ hàng đầu.
Không gian chợt lâm vào tĩnh lặng. Hai người huyết ảnh và Bích Tình Thuỷ Viên đã trầm sắc mặt. Trúc lão là Kim Đan hậu kỳ tiếng tăm lừng lẫy, thực lực cực mạnh, đoán chừng giáo chủ Ma Y Giáo dựa vào bảo vật mới có thể thắng hắn một bậc. Cao Trùng là người có bối cảnh thâm hậu, thực lực sâu dầy cũng vô cùng kinh khủng, thế gian còn có lời đồn Trúc lão cũng chưa chắc đã đè ép được hắn.
“Hèn hạ.” Bích Tình Thuỷ Viên chớp mắt, hắn cắn răng gầm lên.
“Các ngươi cũng vậy thôi.” Mạc Cầu chắp tay. “Tại hạ chỉ là đề phòng vạn nhất, không ngờ thực sự có người ở đây mưu đồ hãm hại, không để cho hai vị phải về tay không rồi.”
“Bớt nói nhảm.” Cao Trùng vung mạnh tay. “Nhị trưởng lão Bích Tình Thuỷ Viên của Ma Y Giáo, Kim Đan của Huyết Hà nhất mạch thuộc Thánh tông đều là những người đáng chết.”
“Động thủ.”
Vừa dứt lời, một cái đại ấn vuông vức đã hiện ra từ hư không như một ngọn núi lớn hung hăng đập xuống vị trí của huyết ảnh.
Huyết Hà nhất mạch?
Mạc Cầu bừng tỉnh, tay áo dài vung khẽ, mười tám thanh kiếm hiện ra quanh người. Lần này hắn chưa thi triển ngay Luyện Kiếm Thành Tia nhưng có Thái Ất Luyện Ma kiếm trận, hai đạo thần thông kiếm đạo cũng đủ để hắn giết địch rồi.
Ngay từ đầu Bích Tình Thuỷ Viên đã lựa chọn bỏ chạy, thân thể nó nhoáng lên hoá thành vô số đạo tàn ảnh hướng về thuỷ vực phía dưới mà lao xuống, đồng thời cánh tay nó vung vẩy, cây côn bổng cuốn lên vô số dòng nước một nửa đánh về phía Trúc lão, một nửa thì đập xuống đám người của Hải Yến Đường.
“Hừm…”, Trúc lão nhíu mày, tiện tay đâm ra một kích xé rách dòng nước. Hắn không vội vàng truy kích mà huy động trúc trượng định trụ những dòng nước còn lại. Hải Yến Đường dù sao cũng là thế lực mới chuyển đến, hắn không thể mặc kệ đối phương sinh diệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận