Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 243: Tiên phường (3)

Mạc Cầu không nói dối, hắn quả thực có cảm thấy hứng thứ với phương pháp huyết luyện nên nguyện ý đổi linh thạch, thậm chí một trong những mục đích chuyến đi này của hắn chính là nó. Còn việc Tiểu Uyển nói pháp môn này phổ biến cũng chưa hẳn.
Huyết luyện chi pháp có thể rất phổ biến nhưng ở phường thị Tiên gia này muốn đạt tới tay cũng vô cùng khó khăn. Mặt khác nếu mua nó từ người khác, Mạc Cầu sợ đối phương sẽ đặt chủ ý lên người mình. Mua được nó từ Đổng Tiểu Uyển thì hắn không còn phải lo lắng gì về điều này.
Còn tại sao hắn lại muốn huyết luyện chi pháp là bởi hắn nghi ngờ, Hỏa Long Bội kia rất có thể là một pháp khí trong truyền thuyết. Dù thực sự không phải thì hắn cũng muốn thử một phen xem sao.
Tại phủ Đông An, sau nhiều năm lăn lộn, lại có thêm thân phận đại phu được ra vào những nhà hào môn, quảng giao các thế lực lớn, tầm mắt hắn đã không còn hạn hẹp như trước kia mà vượt lên phần lớn võ giả trong cảnh giới khác. Người khác mong mỏi Tiềm Long Sồ Phượng Bảng, hắn lại không quan tâm lắm. Chỉ có cảnh giới Tiên thiên, thậm chí tu Tiên giả trong truyền thuyết mới có thể gây hứng thú với hắn.
Hắn biết, tu Tiên giả vốn tu hành Tiên pháp, thứ họ thi triển ra là pháp thuật, binh khí sử dụng chính là pháp khí. Những thứ này không phải người tập võ bình thường có thể tiếp cận. Huyết luyện chi pháo là con đường duy nhất để người tập võ có thể tiếp xúc với các loại sự vật pháp môn kia.
“Ngươi...”, nhìn khối linh thạch của Mạc Cầu, thần sắc Đổng Tiểu Uyển trở nên phức tạp. Linh thạch vốn khó có được, để đạt được một khối linh thạch, cha nàng là Đổng Tịch Chu đã phải hao tổn biết bao tâm tư. Từ trước đến giờ nàng vốn tự ngạo nhưng sau khi mượn linh thạch từ chỗ Lục Dung thì thái độ của nàng đã khác hẳn, trở nên khúm núm nhún nhường nhiều hơn. Dưới con mắt của nàng, để đạt được khối linh thạch này Mạc Cầu chắc chắn cũng phải bỏ ra cái giá rất lớn. Bây giờ hắn lại dễ dàng tặng cho mình như vậy? Lý do mua lại huyết luyện chi pháp chỉ để cho nàng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn mà thôi.
Còn về pháp khí, cả phủ Đông An to lớn như thế mới có bao nhiêu pháp khí?
Suy nghĩ một hồi, nàng băn khoăn, trong lòng có những cảm xúc không dễ nói thành lời. Vừa xấu hổ, vừa vui mừng và cảm kích...
Loại cảm giác xa lạ này hơn hai mươi năm nay nàng đã không còn thấy, lúc này gương mặt nàng hơi ửng đỏ, cũng may là có chiếc mặt nạ che đi nên không có ai biết được.
“Ngươi cất đi.” Mạc Cầu nói. “Sau khi ra khỏi đây rồi ngươi đưa pháp môn cho ta cũng không muộn. Chúng ta đi dạo một vòng xem có thứ gì thích hợp không.”
“Ừm.” Đổng Tiểu Uyển gật đầu, giọng hơi run. Hai người đi một hồi, sau đó đột nhiên có người ngăn lại. Người này là một tiểu đồng chừng bảy tám tuổi ngồi trên một cái ghế, điệu bộ như một ông cụ non nhìn về phía bọn hắn, trên tay cầm một cái gậy ngọc nhẹ nhàng vung lên.
“Phàm nhân dừng bước.”
Gậy ngọc vung lên, lúc hạ xuống kéo theo một vòng hào quang như một tầng bình chướng khí ngăn cách phố dài.
Là tu Tiên giả!
Mạc Cầu nhìn tên tiểu đồng, sắc mặt không đổi. Suốt cả quãng đường tới dây, dù tiên giả và võ giả lẫn lộn ở cùng một chỗ nhưng bình thường hắn đều có thể nhận ra được. Những người có biểu hiện lạnh nhạt, cử chỉ cao ngạo tự tin phần lớn đều là tu Tiên giả. Còn đa phần những người hay chú ý quan sát mà không mấy khi hành động, lại vô cùng cẩn thận thì đều là võ giả cả. Muốn phân biệt hai loại người này không khó.
Ở bên ngoài võ giả có uy phong thế nào, lúc đến đây đều phải thu liễm khí tức, trở nên khúm núm hẳn. Đồ vật tu Tiên giả đã nhìn trúng, võ giả muốn tranh đoạt sẽ bị dậy dỗ ngay tại chỗ. Mà cũng chẳng có võ giả nào lại ngu ngốc đến thế. Cho nên chỉ có tu Tiên giả mới có thể bình đẳng trò chuyện với tu Tiên giả mà thôi.
Hơn nửa con phố dài về sau đều cấm võ giả tới gần. Đây là một loại khuất nhục, nhưng cũng là một loại hiện thực. Tu Tiên giả hẳn phải có pháp môn đặc thù, dù võ giả có thu liễm khí tức như thế nào họ cũng nhìn ra.
“Muốn đi vào cũng không hẳn là không thể.” Tiểu đồng mở miệng. “Phí qua đường là một khối linh thạch.”
Mạc Cầu lắc đầu liếc nhìn Đổng Tiểu Uyển rồi hai người cùng quay trở lại hướng đến những cửa hàng có một đám võ giả tụ tập. Tu Tiên giả có chỗ của tu Tiên giả, võ giả cũng sẽ có nơi dành cho mình. Thậm chí so với những tu Tiên giả độc hành lẻ tẻ thì nơi tập trung võ giả lại đông đúc náo nhiệt hơn hẳn. Bình thường tháo mặt nạ xuống họ có thể là cừu nhân chiến đấu sống chết, lúc này cũng có thể tụ tập cùng một chỗ để trao đổi những thứ cần thiết.
Trong cửa hàng đang có người giới thiệu đồ vật trong tay mình.
“Âm Dương huyền thiết nặng ba trăm bảy mươi cân, có khả năng hút ngũ kim, giúp tăng khả năng hấp thụ chân khí. Muốn đổi nó thì bỏ ra trăm lượng hoàng kim hoặc là Linh đan linh dược cần thiết cho cảnh giới Tiên thiên.”
Mạc cầu khẽ chớp mắt. Trên tay hắn có một binh khí lấy từ trên người Miêu phu nhân cũng được luyện chế từ thứ vật liệu này, dù chỉ nặng mấy chục cân đã được coi như một loại thần binh hiếm thấy. Huyền thiết ở đây chưa được rèn đúc nhưng cái giá người bán đưa ra cũng được xem là phù hợp.
“Sinh Sinh Tạo Nguyên Đan, linh dược thiết yếu cho cảnh giới Tiên thiên tu hành đổi lấy Độ Minh Thảo trăm năm trở lên, hoặc là linh thạch, linh đan.”
“Tỳ Hưu Khải có thể ngạnh kháng công kích của cao thủ Tiên thiên mà không bị tổn hại, do Huyền Nguyên Tông chế tác, giá trị hai linh thạch.”
“Phong Hành Phù, Kim Cương Phù, Liệt Địa Phù, Hỏa Phù..., bảy loại linh phù hạ phẩm, một khối linh thạch có thể đổi lấy ba tấm.”
“Phù Phong Thùy pháp lực hạ phẩm, được huyết luyện chi pháp luyện chế nhưng vẫn duy trì được ba thành uy năng, giá sáu linh thạch.”
“Âm Thi Khí chưa tinh luyện, trợ giúp tu hành công pháp Âm sát thượng giai đối lấy một khối linh thạch...”
Âm thanh giới thiệu sản phẩm vang lên không ngừng. Ngoài trừ mấy thứ vật phẩm cần thiết cho võ giả ra thì thi thoảng chỗ này cũng xuất hiện vật phẩm có quan hệ với tu Tiên giả, nhưng giá tiền thường cao, hơi chút là mấy khối linh thạch nên người mua được không nhiều. Nhất thời Mạc Cầu cũng được mở rộng tầm mắt.
Bây giờ hắn mới có tu vi nhất lưu, đứng ở đây thật đúng là không đáng để nói tới.
“Sư đệ.” Đổng Tiểu Uyển nhìn quanh rồi đột nhiên lên tiếng. “Ta thấy một vị Tiên sư đã từng tới Lục phủ, trên người nàng khả năng có Hàn tủy, ngươi cứ ở đây xem nhé, ta đi hỏi thăm một chút.”
“Được.” Mạc Cầu gật đầu. Đưa mắt nhìn Đổng Tiểu Uyển rời đi hắn lâm vào trầm tư rồi bước lại gần trước mặt một vị võ giả.
“Âm Thi Khí bán thế nào?”
“Ồ.” Hai mắt đối phương sáng lên, vội vàng đưa tay chỉ vào mấy cái bình trước mặt. “Huynh đài quả có hảo nhãn lực, mấy bình Âm Thi Khí của ta đều là cực phẩm được thu thập từ Vạn Phần Khanh. Mặc dù không được tu Tiên giả luyện chế nhưng cũng là thứ hiếm thấy. Một khối linh thạch sẽ bán cho ngươi hai bình.”
“Hai bình?” Mạc Cầu lắc đầu. “Năm bình.”
“Ngươi nói đùa cái gì.” Dưới lớp mặt nạ, sắc mặt đối phương tối sầm lại. “Bằng hữu, ta có tất cả năm bình ở đây, giá ít nhất cũng phải hai khối linh thạch.”
“Bốn bình, không thể ít hơn.”
“Ba bình, ngươi có mua hay không?”
“Thành giao!”
Mạc Cầu lấy khối tinh thạch còn lại ra. “Ta muốn kiểm tra hàng.”
“Huynh đài, ngươi thật là...” Đối phương cười khổ, lắc đầu rồi đưa ra một cái bình nói. “Ta mới gặp tình huống như thế này lần đầu, Tiên thiên mà lại cò kè mặc cả như thế.”
Ta không phải là Tiên thiên!
Mạc Cầu động lòng, tay hắn nhẹ nhàng mở miệng bình, bấm tay câu nhiếp một sợi hắc khí.
Âm lãnh, băng hàn chi khí xâm nhập thẳng vào da thịt nhưng Hắc Sát chân thân nhanh chóng vận chuyển, Âm Thi Khí bậc này còn chưa đủ làm hắn bị thương, nó nhanh chóng bị luyện hóa.
“Không sai.”
Hắn ra vẻ hài lòng, kiểm tra thêm hai cái bình nữa rồi mới kết thúc giao dịch, lấy bao gói kỹ lại. Âm Thi Khí mặc dù có thể giúp hắn tu hành Hắc Sát chân thân nhưng hiệu quả không lớn. Hắn mua nó không phải để bản thân dùng mà dự định sẽ đề cho hành thi. Năm trước, sau nhiều năm chôn giấu ở Tam Âm chi địa, lại thôn phệ tinh huyết của một vị cao thủ Tiên thiên, hành thi đã chìm vào ngủ yên. Theo ghi chép trong Luyện Thi Thuật thì đó là lúc nó thuế biến để trở thành cương thi. Quá trình này cần thời gian không cố định, nhanh thì vài năm, chậm thì mấy chục năm cũng có.
Tất nhiên là có biện pháp để đẩy nhanh tốc độ thuế biến mà Âm Thi khí chính là một trong số đó.
Hành thi quán chú Âm Thi Khí tinh thuần, sau một thời gian hắn sẽ có thêm một con Cương thi trợ giúp. Thực lực của nó có thể so với Tiên thiên, lại có nhục thân cứng rắn có thể so với pháp khí hạ phẩm.
Theo cố sự nhân gian, Cương thi thường có quan hệ với tu Tiên giả, đủ thấy mức độ cường hãn của nó.
Cất Âm Thi khí đi rồi, Mạc Cầu lượn thêm vài vòng nhưng vẫn chưa thấy Đổng Tiểu Uyển quay trở lại, hắn dứt khoát tự mình bày ra một cửa hàng.
“Chuyên thu mua các loại bí pháp, cổ tịch, y thư, thuật luyện khí...”
“Chú thích: Lấy kim ngân trao đổi, không có linh thạch.”
Hắn vẽ một tấm biển, dọn xong quầy hàng vừa lúc người vừa giao dịch Âm Thi Khí với hắn đi tới. Người này thấy thế thì không nhịn được cười.
“Huynh đài!” Hắn lắc đầu. “Ngươi thật là, muốn đổi lấy nhiều thứ như thế mà trong tay lại không có thứ gì tốt.”
“Linh thạch đâu dễ kiếm thế, tại hạ không còn cách nào khác, chỉ có thể lấy ra mấy thứ phàm vật mà thôi.” Mạc Cầu nhún vai lấy từ trên người ra một túi đựng tiền.
“Bằng hữu có gì phù hợp với yêu cầu thì có thể ra giá tiền.”
Cái túi kim tử này gần như là toàn bộ gia sản hắn tích lũy hơn mười năm ở phủ Đông An.
“Không dám.” Người kia không vội rời đi, hắn ngồi xổm xuống hạ giọng nói. “Huynh đài cần vật phẩm Hậu thiên có phải để chuẩn bị cho hậu nhân sau này không. Vừa hay ở đây ta có một bình Tam Chuyển Thông Mạch Đan.”
“Hai mươi lượng kim tử có đổi không?”
Hắn không nghi ngờ tu vi của Mạc Cầu. Vừa rồi đối phương bấm tay luyện hóa Âm Thi Khí vô cùng dễ dàng, ngay cả hắn cũng không làm được như thế thì tất nhiên phải là một vị võ giả Tiên thiên rồi. Một vị Tiên thiên lại muốn mua linh dược dùng cho cảnh giới Hậu thiên, hẳn là để lưu lại cho hậu bối dùng.
“Tam Thông Chuyển Mạch Đan?” Mạc cầu không giải thích, ánh mắt chớp động. “Hơi chiếm tiện nghi một chút.”
“Không đâu.” Người kia lắc đầu, lấy từ trên người ra một bình đan dược để xuống. “Thứ này ở bên ngoài có tiền cũng không mua được, chỉ có ở đây mới bị mọi người xem thường mà thôi. Ngươi có mua hay không?”
“Ta mua.” Mạc Cầu gật đầu. “Trên người ngươi có mấy bình?”
“Ta chỉ có một bình này thôi...”
“Vậy sao...”. Trong giọng nói của hắn có kèm thêm một chút tiếc nuối. Đúng như đối phương vừa nói, ở ngoại giới, đồ vật có thể giúp cao thủ nhất lưu tu hành đều là những vật hiếm thấy, nhiều khi có tiền cũng không mua được. Ngay cả những người làm trong Lục phủ cũng phải có công lao mới được ban thưởng đan dược.
Tiếc là ở phường thị của tu Tiên giả này đa phần đều là người tu Tiên, không thì cũng là cao thủ Tiên thiên nên mấy thứ đan dược Hậu thiên mới không đáng tiền. Sau khi đổi được Tam Chuyển Thông Mạch Đan thì không có thêm ai đến nữa, cho tới lúc phường thị sắp kết thúc mới có một người rẽ vào giao dịch.
Nhất Khí Đan!
Cái này không thua gì Tam Thông Chuyển Mạch Đan, là đan dược đỉnh phong cho cao thủ Hậu thiên tu hành, giá đổi hai bình là năm mươi lượng kim tử. Lúc này Đổng Tiểu Uyển cũng mang vẻ mặt hưng phấn trở về, có lẽ thu hoạch không tệ.
Lần tham dự phường thị của tu Tiên giả này Mạc Cầu thu được không ít thứ nhưng quan trọng nhất là hắn được mở mang kiến thức. Cao thủ Tiên thiên ngoài kia vốn cao cao tại thượng ở đây lại chẳng khác nào thứ người hạ đẳng. Những tu Tiên giả xuất hiện trong truyền thuyết tựa hồ cũng như người bình thường, không có chênh lệch quá lớn. Mặc dù bọn họ có thực lực cường hãn nhưng nhân tính thì cũng như nhau.
Cao ngạo, lạnh lùng, xa cách. Trời sinh bọn họ từ nhỏ đã thành thói quen, ai cũng xem thường phàm nhân, có rất ít người nguyện ý giao lưu bình đằng với võ giả phàm tục.
Rời khỏi tiên phường, ngày hôm sau Đổng Tiểu Uyển liền đưa huyết luyện chi pháp tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận