Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 598: U Minh Hỏa Thần thân

“Dát... dát...”
Tiếng quái khiếu quanh quẩn giữa hư không, chỗ sóng âm đi qua, không gian cũng dường như không tiếp nhận nổi trọng lượng của nó. Mạc Cầu cảm giác thấy ý niệm rung động, một cảnh tượng hiện ra trong thức hải.
Đây là nơi nào hắn không biết. Tiên sơn treo ở chân trời, tinh thần như biển vờn quanh bốn phía, vô số lôi đình như tấm lưới lớn bao trùm ức vạn dặm. Một đầu phi điều toàn thân màu hỏa hồng bỗng nhiên xuất hiện. Phi điểu như tiên hạc, lông đuôi xòe ra, khí chất cao quý trang nhã.
Phi điểu bay lượn giữa trời cao, dưới thân chính có một đầu độc giác, bên ngoài có ba màu sắc chính là lam, hồng bà trắng, thỉnh thoảng nó lại ngửa mặt lên trời thét dai. Theo tiếng thét là vô số hỏa diễm đi theo.
Hồng, bạch, lam, xám...
Ngàn vạn linh hỏa xen vào nhau như một tấm vải lại lưu động như biển lửa chảy xuôi quanh người phi điểu.
“Dát...”
Tiếng quái khiếu lại vang lên lần nữa. Âm thanh như ngự lệnh rơi xuống từ cửu thiên, ngàn vạn linh hỏa nghe thấy mà động, chúng cùng nhau nghịch thế xông lên hóa thành biển lửa vô tận. Hỏa diễm đốt cháy hư không, xé rách không gian. Lôi quang đầy trời bị xung kích tứ tán.
“Dát...”
“Dát...”
Tiếng kêu như có ý xem thường, lại chứa đầy kiêu ngạo. Một khắc sau...
“Oanh...”
“Đôm đốp...”
Tiếng sấm rền vang, Mạc Cầu cảm thấy ý thức mơ hồ, thức hải trống rỗng, chờ cho mọi thứ sáng rõ trở lại thì đầu phi điểu kia đã chịu đầy thương tích. Từng giọt huyết dịch như nham tương không ngừng rơi xuống, vô số lông vũ từ trên người rơi ra. Linh hỏa quanh người nó cũng dần thưa thớt.
Ở phía trên, lôi đình lại một lần nữa hội tụ, tuy chỉ là chân ý lưu lại, ý niệm tàn ảnh nhưng Mạc Cầu vẫn cảm giác được lực lượng hủy diệt ẩn hiện, ngay cả hồn phách cũng vì đó mà run rẩy. Nếu không nhờ có tâm trí kiên định, thần hồn chi lực thực sự mạnh mẽ thì hắn đã phải rút lui dừng lần cảm ngộ này lại rồi.
Đúng lúc ấy.
“Mu!...”
Tiếng kêu cổ quái nhưng lại to lớn mênh mông không biết từ đâu vang lên, trong nháy mắt dư âm của nó quét ngang mọi ý niệm bao gồm cả lôi đình hỏa điểu. Mạc Cầu ngửa đầu ra sau, không nhịn được kêu lên một tiếng đau đớn.
Ý niệm sau cùng, một cây lông vũ rơi vào vết nứt không gian nào đó, bị cắt thành hai đoạn, trong đó có một đoạn rơi xuống mặt nước...
“Tất Phương!”
Trong mật thất, Mạc Cầu cau mày. Đối với tồn tại bậc này trong truyền thuyết, hắn vẫn bán tin bán nghi. Truyền văn thường quá mức khoa trương. Cái gì mà sử vi Tiên thiên chi lực, vạn vật chi tinh, diệt thế chi uy... hắn thấy, dù cho thần điểu như thế có thực tồn tại thì hẳn cũng chỉ là một loại linh thú cường hãn nào đó mà thôi, không thể khoa trương như trong truyền thuyết được.
Trải qua trải nghiệm tự thân vừa rồi, xem ra truyền thuyết có mấy phần có thể là thực!
“Không cần suy nghĩ nhiều.” Mạc Cầu lắc đầu, tập trung ý thức. Không cần biết chân ý bên trong lệnh bài đến từ đầu, thần điểu Tất Phương có tồn tại hay không, hiện giờ hắn còn chưa nắm bắt được. Việc cấp bách trước mắt là thừa dịp ý thức còn đang rõ thì mau chóng cảm ngộ huyền diệu trong đó là hơn.
Mạc Cầu nhắm mắt lại, tình huống bên trong thức hải vừa diễn ra cách đó chưa lâu lại hiện ra, có điều lần này chỉ là huyễn tượng , cảnh tượng tuy vẫn như cũ nhưng đã không còn chân ý bên trong đó.
“Ông...”
Tinh quang trong thức hải run lên, vô số tinh quang lần lượt ảm đạm. Cùng lúc đó, rất nhiều cảm ngộ khác nhau nổi lên trong lòng, nhất là hình tượng Tất Phương kêu gọi ngàn vạn linh hỏa nghịch thế bay thẳng về phía lôi đình. Vô số cảm ngộ liên quan đến hỏa hành chi lực tràn ngập não hải.
“Hừ...”
Mạc Cầu hừ nhẹ một tiếng, biết là cơ hội chỉ trong chớp mắt đây thôi, hắn không dám chậm trễ, tập trung tâm tính lý giải chân ý bên trong đó.
Cứ thế không biết đã qua bao lâu...
“Hô...”
Mạc Cầu mở hai mắt, con ngươi đầy vẻ mệt mỏi, cả người như đã già đi mấy chục tuổi, tóc bạc trên thái dương cũng nhiều thêm không ít.
“Thân dung vạn hỏa, niệm động pháp tùy, hỏa diễm chân thân...”
Đây là pháp môn cơ sở mà hắn cảm ngộ ra được. Xem ra truyền thừa của Phi Linh Tông mà Đan Bá Tường đoạt được cũng chỉ loanh quanh những thứ này, mà có thể còn không bằng cảm ngộ hắn có được. Đối phương không có thức hải tinh thần như hắn.
“Đông... đông...”
Ngoài động phủ chợt có tiếng động vang lên. Mạc Cầu nhíu mày, một tay bấm điểm, vẻ mặt hơi ngạc nhiên. Trong cảm giác của hắn, thời gian tựa hồ mới trôi qua không bao lâu nhưng trong thực tế, bên ngoài đã đi qua hơn một tháng thời gian. Ngẫm nghĩ một chút, Mạc Cầu khẽ bóp pháp ấn, trực tiếp phong bế động phủ.
“Khoảng thời gian này, nếu không việc hệ trọng thì không được quấy rầy việc bế quan tu hành của ta.”
Bên ngoài động phủ, Lý Nguyên Động, Lý Nguyên Mạch liếc nhìn nhau rồi lại nhìn động phủ, nhìn tờ giấy viết thư trong tay với vẻ mặt khó xử.
“Làm sao bây giờ?” Lý Nguyên Động thở dài. “Chuyện này có được xem là quan trọng hay không?”
“Tông môn di chuyển tất nhiên là việc trọng đại rồi.” Lý Nguyên Mạnh tuy là đệ đệ nhưng tính tình ổn trọng, hắn trầm ngâm. “Hiện giờ còn chưa xác định mà mới chỉ là bàn thảo, với tính tình trước nay của Mạc trưởng lão thì ông ấy sẽ không ra mặt đâu, không cần nóng vội.”
“Chờ một chút.”
“Ta nghe người ta nói, gần đây có thế lực được Chu gia cảnh cáo, không cho phép di dời tới Thiên Nhai đạo tràng, nếu không sẽ phải gánh lấy hậu quả.”
“Ta cũng có nghe nói đến việc đó.” Lý Nguyên Mạc mở miệng. “Nhưng bố cáo của Cửu Giang Minh đã dán, gia nhập Thiên Nhai đạo tràng sẽ có nhiều chỗ tốt, Chu gia cường thế đến đâu cũng không dám chính diện đối kháng.”
“Ngươi không cần lo lắng. Việc đó chưa tới lượt chúng ta xen vào. Cứ ngoan ngoãn chăm chỉ tu hành là được, đến thời điểm sẽ nghe theo bố trí của sư phó, trưởng lão.”
“Được.”
Hai người bàn luận vài câu, sau cùng giơ mắt nhìn đại môn của động phủ trước mặt rồi lắc đầu bất đắc dĩ, tế pháp khí theo đường cũ trở về.
Dung Hỏa Quyết.
Hỏa Thần Chú.
Huyền Hỏa Thập Nhị Cung.
Tam Dương Huyền Công.
...
Thiên Hỏa Đại chú!
Ngũ Hỏa Thần Lôi Thuật!
Rất nhiều pháp thuật hỏa hành, công pháp hiện lên trong não hải, ngàn vạn pháp môn vốn hỗn loạn được được sắp xếp lại. Thời gian trôi qua, một hình tượng vốn mơ hồ đã dần ngưng thành thực thể. Một đầu hỏa điểu bay lượn ở chân trời, ngàn vạn linh hỏa bảo vệ đi theo cũng phập phồng biến hóa.
Đối với chân ý bên trong Tất Phương, hỏa chính là hỏa. Nó là một bộ phận của chính thể, dù ngoại hiển ra hình dạng thế nào thì vạn hỏa đều bị nó thao túng. Hiện giờ Mạc Cầu cũng dần có năng lực này. Mặc dù khoảng cách đạt được như Tất Phương trong truyền thuyết còn rất xa, nhưng phần nhập môn khó khăn hắn đã bước qua. Chỉ cần ý niệm khẽ động, chư hỏa sẽ theo đó mà sinh. Các loại linh hỏa hoặc tụ hoặc tán, nhiều loại có khả nwang biến hóa, hòa nhập vào trong đan hỏa để bộc phát ra uy năng mạnh mẽ hơn.
“Hoa...”
Mạc Cầu giơ tay ra, một đoàn hỏa diễm hiện ra trong lòng bàn tay hắn. Hỏa diễm hóa thành đài sen, rồi lại diễn hóa ra đủ loại ngân hoa, cũng có thể kéo dài không dứt như dòng nước chảy róc rách không ngùng.
Nếu có tông sư Kim Đan khác ở đây, hẳn người đó sẽ không khỏi kinh ngạc. Không chỉ bởi sự khống chế tinh tế của Mạc Cầu đối với ngộn lửa mà còn vì uy năng nội uẩn ở bên trong.
Một đám lửa chỉ lớn chừng bàn tay lại như ẩn giấu lực lượng như một ngọn hỏa sơn chờ bộc phát. Một kích toàn lực của tông sư Kim Đan cũng chưa chắc đã hơn được. Chỉ cần Mạc Cầu thêm vào chút biến hóa hoặc thi triển phương pháp khống hỏa, uy năng của ngọn lửa có thể tăng lên bấp bội.
“Chỉ với khống hỏa chi thuật này ta đã có thể ngạnh kháng cùng tu sĩ Kim Đan trung kỳ rồi.”
Mạc Cầu nheo mắt, hắn quan sát kỹ hỏa diễm trước mặt, năm ngón tay khẽ nắm lại.
“Rống!”
Có tiếng long ngâm vang lên. Một đầu thần long màu sắc ám trầm, khí tức u lãnh bên trong ẩn chứa phần thiên chi linh hỏa hiện ra rồi lượn vòng từ trái sang phải. Pháp thuật Huyền Hỏa Đằng Long trải qua tiến giai, được chân ý gia trì, uy năng lại tăng thêm một bậc. Mạc Cầu đặt tên cho nó là Thiên Hỏa Viêm Long!
Mỗi đầu Thiên Hỏa Viêm Long này chỉ cần không bị diệt thì không kém thần thông do tông sư Kim Đan thi triển ra, trong khi Mạc Cầu có thể cùng lúc thả ra chín đầu như thế. Chín tầng phòng ngự này có thể tương đương với một kiện dị bảo hộ thể của người khác.
Cửu Hỏa Thần Long Tráo!
Mạc Cầu bật cười. Trải qua thời gian, môn thần thông này của hắn hoàn toàn có thể danh chấn một phương.
Lấy lại tinh thần, Mạc Cầu thở ra một ngụm trọc khí. Sau một khắc, thức hải phác họa ra một đường cong uốn lượn, một hư ảnh Tất Phương lặng lẽ hiển hiện. Trên thân nó nổi bật từng tia hỏa diễm như huyết mạch chảy xuôi, tùy theo ý niệm mà hư tướng dần ngưng thành thực tể, nhục thân cũng bốc lên liệt diễm.
“Oanh!”
Ánh lửa ngút trời, vỗ tận liệt diễm và rất nhiều linh hỏa hội tụ, cuối cùng hiện ra một bóng hỏa diễm cự nhân.
Hỏa Thần Pháp Tướng!
So với trước đây, hiện giờ Hỏa Thần Pháp Tướng không cao đến mấy chục mét nữa mà thu lại chỉ tầm một trượng nhưng ngày một rõ nét thực tế hơn. Hoa văn trên da thịt càng tinh tế tỉ mỉ, hỏa diễm thành tóc bay múa, màu môi đỏ sậm, đôi mắt chuyển động như người sống.
“Ông...”
Thần niệm của Mạc Cầu nhập vào thức hải hư tướng, ý niệm vừa chuyển, hắn mở hai mắt, hoàn toàn hòa cùng một thể với Hỏa Thần Pháp Tướng. Bên trong đôi mắt hắn thấy rõ khí cơ thiên địa vận chuyển lặp đi lặp lại. Âm dương ngũ hành hiện ra rõ mồn một.
Mạc Cầu vươn tay, bàn tay pháp tướng sinh động như thật, năm ngón tay hư nắm, một thanh trường đao liệt diễm xuất hiện trong lòng bàn tay. Ý niệm Mạc Cầu khẽ động là pháp tướng cũng chuyển động thôi. Trong chớp mắt, vô số tàn ảnh du tẩu trong mật thất rồi lại nhanh chóng tán đi.
“Sau khi hiển lộ Pháp tướng thì khả năng khống hỏa tang lên gấp đôi, uy năng của Thiên Hỏa Đại chú, Thiên Hỏa Viêm Long đều tăng lên không ít. Thứ tăng nhiều nhất chính là... tốc độ!”
Thần Hỏa Độn, Liệt Diễm Song Sí của Phi Linh Tông đều là những độn pháp hàng đầu. Mạc Cầu trực tiếp cảm ngộ chân ý truyền thừa, cũng tìm hiểu sự kỳ diệu trong hình dáng của Tất Phương. Thần điểu cỡ này, bản thân cũng đã đại biểu cho cực hạn đại đạo. Thân thể ưu nhã và những đường cong hoàn mỹ của nó chỉ nhìn là có thể làm cho Mạc Cầu đốn ngộ ra nhiều lợi ích. Hiện nay tế ra Pháp tướng hỏa diễm, tốc độ của hắn có thể so với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, ý niệm vừa ra là đã có thể vượt xa vài dặm.
Vô thanh vô tức!
“Hiện giờ sau khi hiện ra Hỏa Thần pháp tướng thì thực lực của mình trong cảnh giới Kim Đan trung kỳ cũng không tệ, huống hồ...”
Ý niệm vừa ra, pháp tướng đột nhiên biến thành âm lãnh. Thân hình biến đổi trở nên hư ảo không thật, quỷ hóa u lãnh như hóa thành một tấm áo choàng phấp phới sau lưng. Một cỗ khí tức như đến từ Cửu U chi địa dâng lên.
U Minh Hỏa Thần thân!
Đấy mới chính là pháp tướng chân chính bên trong thức hải của Mạc Cầu, nó không chỉ dung nhập huyết mạch hỏa diễm mà còn có mấy vạn pháp môn từ U Minh Sách tề tụ.
“Bạch!”
Thu hồi pháp tướng, Mạc Cầu thầm lắc đầu.
“Đáng tiếc, rất khó dùng Thập Đại Hạn trên U Minh Hỏa Thần thân, nếu không lực bộc phát còn có thể tăng thêm một bậc nữa. A..., Thập Đại Hạn liên quan đến nhục thân, có lẽ còn có thể thử nghiệm xem sao.”
Suy nghĩ vừa ra, chân ý theo sau đã hiện lên ở trong thứ hải.
“Mu!...”
Tiếng kêu mênh mông du dương quanh quẩn trong não hải, âm thanh tựa như có liên quan đến sự kỳ diệu của nhục thân, cho nên Mạc Cầu thử tính toán xem có thể thu hoạch được thêm gì không.
Chớp mắt sau đó, tinh quang trong thức hải của hắn nhanh chóng ảm đạm, chỉ mấy hơi thở thôi mà lượng tinh quang cần nhiều năm dung dưỡng đã ảm đạm hết lượt, cùng lúc đó, một môn thần thông rèn luyện pháp thể, gột gửa bách khiếu, dùng sóng âm chấn động đến nhục thân cũng xuất hiện theo dòng cảm ngộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận