Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 545: Rời đi

Đại Chu năm thứ hai trăm bảy mươi chín, tân đế đăng cơ, cải niên hiệu Toàn Hữu, phong cho Toàn Chân giáo thuộc Thái Ất Tông là quốc giáo, tôn phong Mạc Cầu có công truyền pháp là Chân tiên. Năm sau, gia phong Cửu Thiên Hỏa Linh hiển hóa Tế Thế Chân Quân, mấy năm sau lại gia phong Phổ Độ Nguyên Quân.
Tân đế bản doanh là Doanh Thái Chân.
Năm Nguyên Hữu thứ ba mươi mốt, Giáo chủ đời đầu của Toàn Chân Giáo là Quách Tử Dung vũ hóa thành tiên, truyền cho đệ tử là Diệp Toàn Chân chấp chưởng. Ý chỉ bệ hạ vang rền thiên hạ, tôn phong là Thanh Hư đạo nhân, cũng kiêm luôn danh xưng Thiên sư.
Ba năm sau, Phổ Độ Nguyên Quân hiện thế, điểm hóa Thanh Hư đạo nhân, ngày đó hào quang đầy trời, mừng cho đạo nhân vinh đăng Đạo cơ.
Mới thoáng đó mà Mạc Cầu đăng nhập vào động thiên này đã được trăm năm.
Chân trời dày đặc mây đen, lôi đình cuồng loạn, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang đến ngàn dặm.
Nơi này là Âm Uyên Lôi Vực, cũng là một trong tam đại cấm địa của Thượng Thanh Huyền U động thiên, quanh năm lôi đình không dứt, sinh linh khó xâm nhập vào được. Hai nơi còn lại một là Nhược thủy lúc trước Thi hoàng ẩn nấp. Nơi này sâu thẳm, tương truyền nối thẳng đến U Minh, dưới đó có băng hàn cực hạn, không sinh linh nào sống được. Nơi cấm địa còn lại chính là U ngục. Chỗ này nằm ở cực tây quanh năm có Phệ Hồn Tiêu Cốt Phong thổi ngang, vô số u hồn ở đây náo loạn.
Thiên địa chi uy, mênh mông vô biên. Những vùng đất kỳ dị này đều nội uẩn những quy tắc khác với ngoại giới, với thực lực Mạc Cầu hiện giờ cũng không thể dò xét cho đến cùng.
Có hai nơi hắn từng đến, mặc dù nửa đường phải quay lại nhưng cũng đã đi đến chỗ sâu nhất mà chưa người tu hành nào ở giới này đến được. Hắn chắc chắn người như Trác Bạch Phượng không thể làm hơn những gì hắn đã làm, thế nhưng vẫn không thể tìm được địa danh thần bí kia.
Một ngày, một tháng lại một tháng trôi qua. Hai năm sau, Mạc Cầu mang vẻ mặt mệt mỏi rời khỏi Âm Uyên Lôi vực, hắn than thở bất đắc dĩ.
Không thấy!
“Tiền bối.” Điền Ỷ đầu tóc đã trắng cả, nàng đứng ở đỉnh núi nhìn thấy bóng người thì vội vã chạy tới, mở miệng hỏi. “Vẫn không có manh mối gì sao?”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu, tâm tình hắn vốn cứng cỏi, lúc này cũng phải hiện ra vẻ tiếc nuối. “Xem ra bí cảnh không có duyên với ta.”
“Không sao.” Điền Ỷ lúc này đã già, giọng nói khàn khàn. “Tìm không được cũng không sao, tiền bối ngài đã là đệ nhất thiên hạ, không có ai là địch thủ của ngài.”
“Mạc Cầu lắc đầu, không nói gì thêm. Điều hắn muốn cho tới lúc này không phải là thiên hạ vô địch, mà có thể tiếp tục tiến lên phía trước, trở nên mạnh hơn. Nếu chỉ tu hành trong động thiên này, hắn khó có thể tiến thêm được nữa. Nhiều năm trôi qua, pháp lực trong thể nội vẫn chưa thể đột phá Đạo cơ hậu kỳ, muốn tiến thêm một chút đều rất gian nan. Thế mà Doanh Dao ở đây có thể dựa vào lực lượng của thần thạch và linh tài để đạt tới Đạo cơ hậu kỳ...
“Đúng rồi.” Điền Ỷ đưa tay gỡ từ trên hông xuống một cái túi rồi đưa tới. “Đây là thần thạch thu thập được trong mấy năm gần đây, bệ hạ nói thứ này ngày càng ít đi.”
“Ừm.” Mạc Cầu thu hồi ý niệm trong đầu, nhận lấy cái túi. “Thần thạch trong thiên hạ không phải vô tận, cho tới lúc này vẫn còn tìm được đã nằm ngoài dự liệu của ta rồi.”
Nói xong hắn nhìn Điền Ỷ gật đầu, thân hình lóe lên đã mang theo nàng độn qua lôi đình.
Mấy ngày sau ở trên một đỉnh núi.
Mạc Cầu xếp bằng trên đá núi, trước người có chừng hơn ba trăm khối thần thạch to nhỏ lơ lửng. Dưới sự khống chế của hắn, thần thạch lượn vòng theo thứ tự, dần dần hướng vào bên trong ghép thành một chỉnh thể. Có điều giữa các khối thần thạch vẫn tồn tại lực đẩy cường đại, càng lại gần nhau thì lực đẩy này càng lớn. Chỉ có mấy khối thì không sao, đằng này số lượng càng nhiều thì lực đẩy càng tăng lên gấp bội, hắn muốn khống chế cũng tốn rất nhiều công sức.
Không biết qua bao lâu, một cái bia đá bị tàn phá cao tới hơn một trượng xuất hiện giữa không trung. Bia đá có nhiều vết rách không hoàn chỉnh nên dường như đây chỉ là một phần của nó mà thôi, từ trên mặt bia có thể thấy được những văn tự cổ xưa.
“Minh...”
“Bành!”
Mạc Cầu chưa kịp nhìn rõ thì lực đẩy chợt tăng vọt, rất nhiều thần thạch bắn ngược ra bốn phía.
“Bạch!”
Bóng người lắc lư, đến lúc Mạc Cầu hiện thân trở lại thì đã đem rất nhiều linh thạch cất vào trong túi trữ vật.
“Minh?”
“Cái gì Minh?”
“U Minh chăng?”
Mặc dù không rõ ràng lắm nhưng hắn có cảm giác trong cái chữ kia còn có huyền diệu gì khác. Nếu có thể nhìn thấy vài lần chắc sẽ thu được không ít chỗ tốt, có điều...
Mạc Cầu lắc đầu thu liễm tâm tư, hắn ngẩng đầu nhìn về bên ngoài cách mấy chục dặm. Ở đây lôi đình vặn vẹo như rắn, có một vật đang đứng sừng sững giữa trời.
Thiên Lôi Kiếm!
Sau khi thu hoạch từ chỗ Doanh Dao, Thi hoàng, lại thêm linh vật từ triều đình, Thiên Lôi Kiếm đã tích lũy đủ để tiến giai. Lúc này chính là thời điểm then chốt.
Không bao lâu.
“Đôm đốp!”
Âm thanh xé rách hư không vang lên, một đạo lôi đình nối liền mặt đất và bầu trời hiện ra, hai mắt Mạc Cầu co rút lại, hắn không lùi lại mà tiến tới, thân hóa thành một đạo lưu quang bay thẳng về phía lôi đình. Thân thể còn ở giữa không trung, hắn đã toàn lực vận chuyển Thần Hồn Ngự Kiếm Chân quyết.
Ở giữa Lôi đình, Thiên Lôi Kiếm như sống lại, không ngừng phun ra nuốt vào lôi quang ở quan mình, từng tia điện quang xanh thẳm dần dần ngưng tụ.
“Oanh!”
Sau một khắc, một đạo lôi đình sáng lòa cửu tiêu, kiếm quang bị ngàn vạn lôi đình bao bọc đứng sừng sững giữa hư không, kiếm này như biến thành chí tôn vạn lôi, chỉ đứng yên mà lôi đình xung quanh hỗn loạn, sau đó trở nên yên lặng.
Mạc Cầu độn tới phụ cận rồi dừng lại. Thiên Lôi Kiếm ở trước mắt đã thay đổi bộ dáng, ngàn vạn lôi đình lượn lờ trên thân kiếm và không ngừng phun trào, tùy thời đều có thể tỏa ra lực uy hiếp khiến người ta phải sợ hãi.
Pháp bảo!
Thiên Lôi Kiếm đã thành công tiến giai, hóa thân thành Pháp bảo, có điều, có thể là do lôi đình ở giới này nên lôi quang trên thân kiếm chưa mang lại cho người khác cảm giác chí cương chí dương mà lôi đình cuồng bạo, u lãnh giống như đến từ Cửu U lóe ra những tia sáng khiến người ta phải rùng mình.
Cửu U Thần Lôi!
Mạc Cầu đưa tay chạm vào lôi đình, vừa chạm tới thì da thịt trên tay liền nứt ra, máu tươi bắn tung tóe. Giáp Binh Thối Thể đại pháp và Ngũ Nhạc Trấn Ngục chân thân tựa như vô dụng nhưng Mạc Cầu không biến đổi sắc mặt, động tác không ngừng lại mà nắm tới.
“Đôm đốp...”
Lôi đình đột nhiên tụ lại, một thanh phi kiếm dài hơn một xích rơi vào trong lòng bàn tay. Nhìn kỹ thì phi kiếm tựa như được hình thành từ vô số dòng điện hội tụ nhưng lại cho người ta cảm giác cân bằng huyền diệu.
Thần Hồn Ngự Kiếm Chân quyết!
Phi kiếm trong lòng bàn tay Mạc Cầu run lên, thần niệm Mạc Cầu cũng kéo dài, cả hai như hòa làm một thể. Thiên Lôi Kiếm nhận biết âm khí tràn ngập giới này, lôi đình quanh thân kiếm chập trùng.
Ý niệm khẽ động.
“Bạch!”
Phi kiếm trong lòng bàn tay Mạc Cầu đột nhiên biến mất không thấy đâu, một ngọn núi cách ngoài ba mươi dặm đột nhiên ầm vang toái liệt. Mạc Cầu lật tay, Thiên Lôi Kiếm đã quay trở về trong tay.
“Không tệ.” Mạc Cầu chớp mắt. “Mặc dù chỉ vừa tiến giai nhưng chỉ luận về lực sát thương đã không thua Phá pháp Như Ý.”
Tất nhiên, nguyên nhân còn vì Phá pháp Như Ý không thiện về đấu pháp. Phá cấm, diệt pháp mới là thứ nó mạnh mẽ nhất.
Sáu năm sau.
Kinh thành.
Ở gần tế đàn, một số nhân vật trọng yếu của Thái Ất Tông, triều đình đều tụ hợp lại.
“Lão tổ.” Trần Minh Hà đưa ra một khối ngọc giản, một cái túi đựng đồ. “Âm hồn, pháp thuật, võ kỹ ba vạn bốn ngàn đầu sách, bí pháp, thần thông đều đã được ghi chép trong ngọc giản. Một ít cổ tịch, bí bản thì đặt trong túi trữ vật, trong đó tuyệt đại đa số đều là nguyên bản trân tàng.”
“Ừm.” Mạc Cầu thu đồ vật lại, chậm rãi gật đầu. “Phiền ngươi rồi.”
“Là việc nên làm ạ.” Trần Minh Hà vội đáp. “Lão tổ ban thưởng đạo pháp thông thiên, trảm diệt quỷ dị ở giới này, trả lại thái bình cho bách tính, lại lập ra Toàn Chân Giáo bảo hộ thương sinh. So với những công lao ấy thì một chút pháp môn có là gì?”
Giới này nhiều quỷ tu, mà cô âm không sinh, âm hồn nếu muốn sống dài thì phải thôn phệ dương khí để duy trì, cũng chính là phải... ăn người sống!
Nếu Âm Sơn quân, Hắc Sơn lão yêu, thậm chí những người như La giáo tu hành Âm hồn thuật các loại, bọn họ đều phải ăn người mới có thể điều hòa âm dương. Hiện giờ những âm hồn quỷ tu này trải qua nhiều đợt tu sĩ Toàn Chân Giáo, Thái Ất Tông tiễu trừ thì đã không còn mấy. Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn một nữ nhân có mặt ở đó.
“Diệp Toàn Chân!”
“Có vãn bối.” Nữ tử này mặt mũi tràn đầy khí khái hào hùng, mi tâm điểm có chu sa, tu vi đã là Đạo cơ sơ kỳ. Nàng nghe gọi thì tiến lên một bước, quỳ một chân xuống. “Khấu kiến sư tổ.”
Nàng chính là Giáo chủ của Toàn Chân Giáo, là tại thế Thiên sư Diệp Toàn Chân. Kinh lịch của nàng vốn có chút truyền kỳ. Nàng xuất thân nhà giàu nhưng tuổi nhỏ gặp nhiều khó khăn trắc trở, mười sáu tuổi mới bước vào tu hành, thiên phú không tính là tuyệt hảo nhưng tâm tính cứng cỏi, lại gặp kì ngộ, nàng chính là người đầu tiên đem pháp môn Thái Ất Tông tu tới cảng giới Đạo cơ. Ngay cả Doanh Thái Chân cũng chậm so với nàng mấy năm. Tất nhiên, nguyên nhân một phần cũng vì Doanh Thái Chân còn làm hoàng đế, vướng nhiều tục sự nên việc tu hành khó trách trễ nải.
Mạc Cầu nhìn nàng một lúc mới chậm rãi nói. “Sau khi ta đi, truyền thừa giới này do ngươi chưởng quản, nhớ không được hành động lung tung.”
“Vãn bối cẩn tuân pháp chỉ.” Diệp Toàn Chân đáp. “Duy trì truyền thừa, bảo vệ trận pháp, chỉ cần Toàn Chân Giáo còn, tuyệt sẽ không quên lời dặn.”
“Rất tốt.” Mạc Cầu gật đầu. “Mấy năm vừa rồi yêu ma cấp bậc chân nhân đều đã bị chém giết nhưng ngươi không được chủ quan, không thể chậm trễ việc tu hành.”
“Vãn bối không dám ạ.” Diệp Toàn Chân cúi đầu.
“Để đề phòng vạn nhất.” Mạc Cầu suy nghĩ rồi vung tay, Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm bay ra trước người. “Kiếm này tên là Huyền Âm Trảm Hồn, chính là pháp khí tùy thân của ta, phẩm giai còn có thể tiến giai, hiện giờ ban cho ngươi.”
“Sư tổ...”, Diệp Toàn Chân ngẩng đầu, đôi mắt đẹp chớp động rồi giơ cao hai tay cung kính đỡ lấy phi kiếm. “Tạ sư tổ.”
Mạc Cầu gật đầu nhìn sang phía một người khác.
“Doanh Thái Chân.”
“Có vãn bối.”
Mấy chục năm trôi qua, lúc này Doanh Thái Chân đã không còn là một nữ hài ngây thơ vô tri trước đây. Một thời gian dài ở ngôi hoàng đế Đại Chu, địa vị cao quý cũng bồi dưỡng thêm cho quý khí trên người nàng. Lúc này Doanh Thái Chân cũng không ngại quỳ gối xuống đất, hạ thấp đầu biểu thị rõ sự cung kính.”
“Trận pháp mở ra sẽ tiêu hao nhiều linh vật, ngươi phải mau chóng thu thập để duy trì nó.” Mạc Cầu nói. “Khi đó không cần toàn lực thôi động, chỉ cần duy trì, sẽ có cơ hội được Thái Ất Tông nhận biết. Ta có lưu lại tọa độ Thái Ất Tông, Yển Tông nhưng không biết động thiên ở phương nào. Lần này ta rời đi hóa phúc khó liệu, chưa chắc đã có ngày trở lại tông môn để báo cáo tin tức. Ví như...”
“Ví như ta bất hạnh mê thất tại hư không ngoại vực, các ngươi cứ duy trì trận pháp, tọa độ động thiên có khả năng sẽ được tông môn bắt gặp.”
“Tiền bối tự có thiên tướng, tất nhiên sẽ không gặp việc gì.” Doanh Thái Chân nghiêm sắc mặt. “Vãn bối ghi nhớ, chúng sinh trong thiên hạ đều chờ đợi được thấy tiên nhan thượng giới.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. Hắn quét mắt nhìn toàn trường, sau cùng dừng lại một chút trên người Điền Ỷ, ánh mắt hiện lên một chút gợn sóng.
Nữ nhân này... cực kỳ giống với thê tử Tần Thanh Dung của hắn. Bây giờ già nua lại càng không khác gì sư tỷ năm đó. Ý niệm vừa động, hắn chậm rãi gật đầu. “Điền cô nương, bảo trọng.”
“Tiền bối bảo trọng.” Điền Ỷ khẽ cười, rồi nàng đột nhiên nói. “Tiền bối, ta muốn biết, trên đời này thật có luân hồi chuyển thế hay không?”
“Cái này...” Mạc Cầu sững sờ. “Ta cũng không rõ, vì sao cô nương lại hỏi điều này?”
“Không có gì.” Điền Ỷ khẽ vuốt sợi tóc, trong con ngươi già nua hiện lên một tia mê man. “ta luôn có cảm giác, đời trước ta và tiền bối hẳn là có nhận biết.”
Mạc Cầu hơi dừng chân rồi chậm rãi gật đầu. “Có lẽ là vậy.”
Lấy lại bình tĩnh, hắn nhìn kỹ vào mắt đối phương rồi nói. “Ngày khác gặp lại.”
“Vâng.” Điền Ỷ gật đầu, nhìn Mạc Cầu tiến đến tế đàn truyền tống, một tay giơ cao. Không biết từ khi nào, nước mắt nàng đã rơi xuống, nàng khẽ thì thào. “Hẹn kiếp sau gặp lại.”
Nàng đã già rồi, lần này ly biệt Mạc Cầu thời gian có lẽ cũng không còn nhiều lắm, có thể xem như vĩnh biệt.
“Ông...”
Linh quang nở rộ, một lồng sáng bao phủ lấy Mạc Cầu, xuyên thẳng cửu tiêu hướng về nơi xa chưa rõ đích đến. Trong thoáng chốc ấy hắn quay đầu nhìn lại, trong lòng chợt hiện lên cảm giác trống trải. Hình như mình đã bỏ qua điều gì...
Ở nơi sâu tại U ngục. Một vòng hắc ám hư lập như một tấm gương màu đen bao trùm một vùng rộng hơn một trượng vuông. Khu vực ấy không khác gì U Minh.
Thời khắc Mạc Cầu rời đi, hắc ám bỗng nhiên run lên, bắt đầu chậm rãi khuếch trương.
“Phong ấn không còn ở đây?”
Không biết từ đâu chợt vang lên thanh âm. Mấy ngày sau, tu sĩ Thái Ất Tông phát hiện âm khí ở Thượng Thanh Huyền U động thiên này ngày một nồng đậm, còn có một loại biến hóa nào đó không thể diễn tả bằng lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận