Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 610: Bảy năm

Chạng vạng tối. Mưa phùn mờ mịt.
Khu vực đông nam của Thiên Nhai đạo tràng có một thủy vực tên là Hải Thiên Nhất Tuyến. Nơi đây mặt nước bằng phẳng, làn nước trong suốt có thể nhìn thấy cá bơi bên dưới, cảnh sắc đẹp dễ hấp dẫn nhiều người yêu thích tụ tập, rồi dần dần trở thành một nơi phồn hoa. Trên mặt nước có đủ loại lâu thuyền đi qua đi lại, thất thải lưu quang lấp lóe. Có những chiếc thuyền được trang trí rất xa xỉ, châu ngọc, san hô, minh châu tô điểm khắp nơi, thậm chí còn không tiếc hao phí linh thạch để phát ra hào quang bao phủ cả thuyền.
Âm thanh vui cười, đùa giỡn vang khắp mặt nước không dứt.
Ngoài những lây thuyền hấp dẫn nhiều du khách đó ra thì cũng có những linh chu lặng lẽ trôi nổi, văn nhân nhã khách, tu sĩ nữ quan ngồi trong đó đối ẩm. Trăm dặm thủy vực đều rất phồn hoa. Trong không khí phồn hoa đó có một chiếc thuyền con chập chờn theo gió. Mưa phùn nhỏ xuống rơi trên cái chuông đồng hình bát giác tạo nên những âm thanh nhỏ thanh thúy.
Trong khoang thuyền có một nam một nữ ngồi đối diện, trên bàn có rượu mà không có món ăn. Một ngọn đèn dầu nhẹ nhàng lắc lư, lãnh quang yếu ớt tỏa ra làm nổi bật hư ảnh của hai người.
“Rượu ngon.”
Mạc Cầu đặt chén rượu xuống, gật đầu hài lòng. “Mai Hoa tửu của Mai quan chủ quả là danh bất hư truyền, tơ tình triền miên, dư vị vô tận, lần này Mạc mỗ xem như được mở rộng tầm mắt.”
“Chỉ là chút niềm vui lúc nhàn hạ mà thôi.” Mai Tước nở nụ cười xinh đẹp. “Nếu đạo hữu thích, hai ngày sau ta sẽ sai người mang đến nơi ở. Rượu này không quá trân quý, chỉ là mất chút tâm tư để vào đó mà thôi.”
“Đa tạ.” Mạc Cầu cung tay làm lễ. Tông sư Kim Đan tự tay sản xuất linh tửu há có thể là vật tầm thường. Bên trong Mai Hoa Tửu ẩn tàng thất tình lục dục, thường nhân uống vào có thể ở trong trạng thái say sưa mà trải qua cảm ngộ sinh lão bệnh tử.
Nhất cử ngộ đạo, chứng được Tiên thiên cũng không phải là việc không thể. Tất nhiên, có thể cảm ngộ ra cái gì lại phải tùy vào từng người.
“Đạo hữu khách khí rồi.” Mai Tước lắc đầu, đôi mắt đẹp liếc nhìn ngọn đèn rồi dừng lại trên ngọn lửa, ánh mắt kinh ngạc. “Nam Minh Ly hỏa?”
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu. “Đáng tiếc là chỉ có một tia mà thôi.”
“Thế là đủ rồi.” Mai Tước than. “Nghe nói đây là bản mệnh của thần điểu Chu Tước, có khả năng thiêu tẫn thương sinh, khắp cả một giới cũng chỉ vài đóa.”
“Đúng thế.” Mạc Cầu chớp mắt. “Cũng chính vì thế mà đến giờ Mạc mỗ còn chưa hoàn toàn khống chế được, đánh phung phí của trời trao ở đây.”
Nếu có thể khống chế được nó, ngay cả tu sĩ Kim Đan hậu kỳ trúng phải không chết cũng trọng thương. Dù sao Chu Tước và Tất Phương đều là thần lửa, linh hỏa bản mệnh của bọn chúng đều là thiên địa kỳ vật.
“Hì hì...”, Mai Tước hé miệng cười khẽ. “Đạo hữu quá khiêm tốn, ai không biết khả năng khống hỏa của Mạc đạo hữu chứ, việc khống chế ngọn lửa này chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Nói xong nàng đưa tay khẽ vuốt buồng nhỏ trên tàu. “Nghe Cao huynh nói chiếc ngự thủy chu tứ phẩm này là đạo hữu tự tay luyện chế?”
Con thuyền này chỉ lớn hơn một trượng, khoang thuyền cũng đơn sơ nhưng phẩm giai đã đến tứ phẩm. Tông sư Kim Đan khắp Vân Mộng Xuyên cũng không mấy người có được linh chu tứ phẩm như vậy.
“Mạc mỗ không có được bản sự này.” Mạc Cầu lắc đầu. “Chiếc thuyền này vốn không tầm thường, chỉ là đang bị thương tổn sau đó được tại hạ chữa lại.”
“Như vậy đã là không tệ.” Mai Tước vẫn không tiếc lời tán thưởng. “Đạo hữu không chỉ có thuật luyện đan cao minh, thành tựu luyện khí cũng có thiên phú kinh người. Toái Thiên bí điển vào tay mới được bảy năm đúng không?”
“Ừm.” Mạc Cầu đáp, giọng cảm khái. “Bảy năm, thoáng một cái đã qua bảy năm rồi.”
“Đúng thế.” Mai Tước chớp mắt. “Thời gian bảy năm qua, Thiên Nhai đạo tràng đã đi vào quỹ đạo ổn định, vạn dặm quanh đó đều được đưa vào cương vực, nhưng như đạo hữu mới thực khiến cho chúng ta hâm mộ. Luyện đan, thăm bạn, khi nhàn hạ thì tế luyện linh chu đồng thời vẫn không quên việc tu hành, so với chúng ta cả ngày bận rộn thì tiêu sái hơn nhiều. Như đạo hữu mới thật sự là tu hành!”
Nói xong nàng lắc đầu. Những năm vừa qua để giải quyết công việc của đạo tràng, nàng mặc dù là một tông sư Kim Đan cao quý cũng bận trước bận sau. Vừa mới giải quyết việc Ma Y Giáo tập kích, truyền giáo lại có thế lực của tứ đại gia tộc ngấp nghé, còn có tu sĩ của Thánh tông xuất quỷ nhập thần, không một ngày an bình.
Ngược lại là Mạc Cầu, hắn ở trong trọng địa đạo tràng, an toàn không lo, chỉ tập trung luyện đan, luyện khí, kiêm tu hành pháp môn, cuộc sống có thể nói là khá tiêu diêu tự tại.
“Ha ha...” Mạc Cầu nâng chén, cười nhạt một tiếng. Đối với việc này hắn cũng không có gì để nói. So ra thì bản thân hắn đúng là tương đối nhàn nhã, nói nhiều lại khiến người khác so bì không vui.
“Chu Huyền Cảm ngày hôm trước có tới đạo quan.” Mai Tước chuyển chủ đề nói vào việc chính. “Hắn muốn gặp đạo hữu một lần.”
“Chu Huyền Cảm.” Hai mắt Mạc Cầu chau lại. “Chúng ta không có việc gì để gặp cả.”
Năm đó đối phương bày mưu hãm hại Mạc Cầu, sau này lại phát động Chu gia tìm đến mình, việc đó hắn sao có thể quen được.
“Đạo hữu.” Mai Tước than thở. “Hiện nay đạo tràng vừa lập, có nhiều thứ còn liên quan đến tứ đại gia tộc, Chu gia nhờ việc hành thương mà lập nghiệp, Cao huynh không muốn đắc tội với bọn họ. Chí ít hiện tại lúc này nếu đắc tội với Chu gia thì không có lợi gì cho đạo tràng cả.”
“Yên tâm.” Mạc Cầu hiểu. “Tại hạ sẽ không gây khó dễ cho Cao huynh.”
Trước đây tứ đại gia tộc không muốn thấy Thiên Nhai đạo tràng lớn mạnh rồi đối địch với mình, hiện giờ đôi bên đã hợp tác với nhau. Đối với Cao Trùng, một mình Mạc Cầu khó có thể so với Chu gia đã góp nhặt tu dưỡng cả mấy ngàn năm qua.
Hơn nữa, hắn rồi sẽ rời đi. Tuy giờ còn chưa đến mức người đi trà lạnh nhưng bên nặng bên nhẹ chỉ liếc qua là mọi người sẽ thấy ngay.
“Vậy là tốt rồi.” Mai Tước chớp đôi mắt đẹp rồi hỏi thăm. “Thực sự phải như vậy sao?”
Mạc Cầu nâng chén. “Mạc mỗ và Cao huynh đã có ước định, thời gian còn lại không nhiều, lúc này không cần nghĩ đến việc khác. Ta kính quán chủ một chén.”
Mai Tước há miệng rồi cũng không biết nói thêm gì.
“Cũng được.”
“Xin mời.”
Trời trở tối, mưa phùn dần nặng hạt hơn. Mưa như bức màn treo giữa thiên địa, tại thủy vực u ám tạo nên vô số gợn sóng. Một chiếc thuyền con qua lại trên mặt nước như hòa lẫn vào màn mưa không để lại dấu vết, tốc độ di chuyển rất nhanh hướng về phía trước.
“Đinh linh...”
Tiếng chuông đồng thanh thúy quanh quẩn. Mạc Cầu ngồi xếp bằng trên buồng nhỏ trên thuyền đưa mắt trôn về màn mưa phía xa xa, tóc dài đón gió tung bay, mặc cho mưa phùn ngả nghiêng rơi trên người lạnh giá.
Hắn đặt chén rượu xuống, bộ dạng ung dung. Ngọn đèn lờ mờ trước mặt. Hắn khẽ nâng tay lên làm hiện ra điểm điểm tinh quang không tì vết.
Toái Tinh Thủ!
Đây là Toái Thiên bí điển đến từ một tông môn luyện khí. Vạn năm trước đây là một tông môn hưng thịnh, thậm chí còn xuất ra một vị chân nhân Nguyên Anh nhưng mấy ngàn năm trước đã xuống dốc. May là tông môn không có xích mích với người khác, phương pháp luyện khí lại cao minh, truyền thừa bị tản mát ra tứ phương. Cao Trùng biết được một chi nhánh của tông môn này, từ trong tay đối phương có được một bản truyền thừa hoàn chỉnh.
Ngoài trừ rất nhiều phương pháp luyện khí, Toái Thiên bí điển còn có một môn Luyện thể chi pháp, chuyên môn rèn luyện pháp khí, linh tài bí thuật.
Huyền Cực Kim Thân!
Toái Thiên Phá Pháp Thần Quang!
Huyền Cực chân thân có chút bất phàm nhưng so với Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân thân thì kém hơn một bậc, nhưng cũng mạnh hơn so với Cửu Chân Trung Kinh Cự Linh BIến. Bảy năm qua Mạc Cầu tích lũy đầy đủ tinh quang trong thực hải, lần lượt cảm ngộ rất nhiều pháp môn, cuối cùng dung hợp tam đại pháp môn luyện thể và bí pháp Âm Dương phá, Toái Thiên Phá Pháp Thần Quang để diễn hóa ra một đôi tinh quang mà Mạc Cầu gọi là Toái Tinh Thủ này.
“Ông...”
Bàn tay hắn khẽ phát lực, hư không xung quanh liền rung động.
Dùng mắt thường cũng thấy được gợn sóng hiện ra liên tiếp, giọt mưa rơi vào trong đó nhanh chóng băng tán thành nguyên khí thiên địa thuần túy, hóa thành thủy khí mà tiêu tán.
Mạc Cầu nheo mắt, một cây Phân Thúy Thứ tam tiêm xuất hiện phía trước. Mạc Cầu không chần chừ, hai tay liền vươn ra nắm chặt lấy pháp khí, lòng bàn tay phát lực, hư không vặn vẹo tuôn lực lượng hướng về phía binh khí.
“Két...”
“Răng rắc...”
Tiếng nứt vỡ truyền tới, pháp khí này độ cứng có thể so với pháp bạo lại vỡ trong nháy mắt, dưới áp lực kinh khủng đè xuống nó liền trở thành một cục sắt.
“Đong!...”
Cục sắt rơi xuống sàn thuyền, Mạc Cầu thở một hơi dài, bàn tay hơi run lên, tinh quang bên trên mạch máu da thịt chầm chậm tiêu tán.
“Luyện thể...”
“A!”
Hắn than nhẹ một tiếng rồi lắc đầu bất đắc dĩ. Hiện giờ, lực lượng nhục thân đơn thuần của hắn cũng có thể ngạnh kháng Kim Đan trung kỳ rồi, Toái Tinh Thủ có thể xé rách pháp bảo. So ra thì pháp lực vẫn là thứ hắn yếu nhất.
Dù sao hắn tiến giai Kim Đan chưa lâu, lại chủ tu Linh Cửu Bát Cảnh Công không phải truyền thừa đỉnh tiêm, kết quả này cũng là đương nhiên.
“Kim Đan lại giỏi về cận chiến?” Mạc Cầu nâng hai cánh tay lên, ánh mắt chớp động.
“Vân Mộng Xuyên to lớn như thế cũng không có mấy người như ta. Đáng tiếc, cho dù chiến đấu có tốt, cảnh giới không tăng lên được thì khó mà chiến đấu trong thời gian dài.”
Cảnh giới Kim Đan, Kim Đan, Pháp lực mới là cơ sở. Nhục thân và thần thông bí pháp đều là phụ trợ. Trước Kim Đan, rất nhiều pháp môn trên người hắn khó mà tu thành viên mãn, Mạc Cầu có thể mượn nhờ thúc hải để chiếm tiên cơ. Kim Đan thì không như thế. Hòn phách hiển hiện, trí tuệ mở rộng cộng với thọ nguyên lâu dài, chỉ cần tập trung nghiên cứu thì pháp môn nào cũng có thể đạt tới đỉnh phong. DÙ không viên mãn cũng không kém bao nhiêu.
“Thi triển bí pháp thần thông không chỉ hao phí pháp lực, cũng chưa chắc đã chiếm được thượng phong. Dùng lực lượng nhục thân thì lại chịu nhiều gian khổ rèn luyện... dù sao đấy vẫn là ưu thế của hắn. Nếu Pháp tướng có thành tựu...”
Mạc Cầu chớp mắt, nhục thân bỗng bành trướng rồi co vào, khí tức trên thân ngày một cường đại.
Thật lâu sau, trong khoang thuyền khẽ vang lên một tiếng thở dài. Mấy năm qua Mạc Cầu luôn lấy U Minh hỏa thần làm cơ sở, đem Thập Đại Hạn cộng vào với uy lực của nhục thân pháp tướng nhưng vẫn cảm thấy còn thiếu thứ gì.
Lực lượng bộc phát cường hãn quá mức, thân thể, pháp lực hay thần hồn đều khó mà chịu nổi. Một khi vượt quá hạn định thì thân thể sẽ bắt đầu vỡ vụn. Nhưng muốn duy trì được lực bộc phát này thì chỉ Ngũ Nhạc Trấn Ngục chân thân là không làm được.
“Đinh linh...”
Tiếng chuông đồng bỗng gấp rút vang lên. Mạc Cầu nhướng mày nhìn ra xa, linh chu dưới thân nhanh chóng gia tốc hóa thành một tia ô quang phá vỡ làn nước tiến về phía một tiểu đảo. Cơn mưa nặng hạt không hề ảnh hưởng gì đến hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận