Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 507: Tao ngộ

Ba ngày sau, mọi người đã đến đông đủ. Tất cả có mười bảy người, trong đó Thuần Dương Cung có ba người tính cả Mạc Cầu. Hai người khác hẳn đã được trao đổi trước đó nên chủ động đứng sau lưng Mạc Cầu.
Bắc Đấu Cung có bốn người, nhưng Trác Bạch Phượng không hợp với những người khác nên chọn đứng cùng với người của Thuần Dương Cung. Nàng bị người bên cạnh Hà Linh tập kích, băng phong bản thân sớm đã cắt đứt giao tình với Bắc Đấu Cung.
Trong số mười bảy người, ngoài một vị tu sĩ Luyện khí thông hiểu không gian trận pháp thì những người còn lại đều là tu sĩ Trúc Cơ, trong đó Mộc Phổ và Phong Tú Vân là Đạo cơ hậu kỳ. Mạc Cầu tuy là Đạo Cơ trung kỳ nhưng theo những người khác, thực lực của hắn còn mạnh hơn hai người kia.
Thái Ất Lưỡng Nghi Thông Thiên trận!
Trận này đặt bên trong núi thuộc Vạn Bảo Các, trận thế tựa như tế đàn chia ra cửu tầng. Mười bảy người tham gia đứng ở nơi cao nhất. Một bị tông sư Kim Đan tóc trắng kiểm tra trận pháp xong thì mở miệng căn dặn.
“Trận pháp mở ra xong sẽ có một khoảng thời gian ngắn không dễ chịu lắm, các ngươi cẩn thận.”
“Vâng.” Đám người đồng thanh gật đầu.
“Ông...”
Hư không chấn động, một vòng kim quang hiện ra từ hư không, đến lúc kim quang tán đi thì hiện ra một người. Người này chính là Tần Dương chân nhân. Lần này không phải pháp tướng mà chính là chân thân xuất hiện.
“Bắt đầu đi.”
“Vâng.” Tiếng quát từ bốn phía vọng lại. Mấy người ngưng thần, tế đàn phóng ra hào quang sáng chói, một vòng hào quang bao phủ hết thảy gần hai mươi người, sau đó phát sinh chuyện gì không ai biết được. Mạc Cầu có thần hồn mạnh mẽ cũng chỉ phát hiện ra có một cỗ lực lượng kinh khủng ba động, trong đó có ba khí tức không thùa gì Tần Dương chân nhân.
Nguyên Anh?
Thời gian hơn mười hô hấp sau.
“Ông...”
Tế đàn rung nhẹ, đám người thấy dưới chân mình run rẩy, cúi nhìn xuống phía dưới thì mặt đất đã hóa thành một vòng xoáy thông đến nơi nào đó không rõ. Vòng xoáy xoay tròn khiến mọi người cảm thấy mê man, buồn nôn khó chịu... Rất nhiều cảm xúc cùng lúc hiện ra trong lòng, ngay cả Mạc Cầu cũng cảm thấy tâm phiền ý loạn.
“Tĩnh tâm.”
Mộc Phổ quát khẽ, trong tay xuất hiện một thanh ngọc như ý phóng ra linh quang bao trùm mọi người lại. Linh quang rơi xuống, mọi người liền trở lại yên tĩnh, tạp niệm cũng bị tiêu tan.
Mạc Cầu nhìn lại, ánh mắt kinh hãi.
Pháp bảo!
Có thể làm được đến mức độ đó, ngọc như ý trong tay Mộc Phổ tất nhiên phải là một kiện pháp bảo. Còn Phong Tú Vân ở bên cạnh cũng tế ra một thanh ngọc xích. Linh quang bên ngoài thanh ngọc xích nhảy nhót, ẩn hiện ánh sáng lưu chuyển, xem ra cũng là một kiện pháp bảo khác.
Hai kiện pháp bảo! Đây thực sự là một sự đầu tư lớn. Phải biết là pháp bảo khó luyện, ở ngoại giới ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng chưa chắc đã có được. Lần này Thái Ất Tông xuất ra cùng lúc đến hai kiện.
“Cẩn thận.”
“Đi.”
Có tiếng quát từ ngoại giới truyền tới, Mạc Cầu cảm thấy thân thể chấn động như thế mất trọng lượng, cả người đột nhiên chìm xuống. Trong thoáng chốc, hư không dưới chân lõm xuống, không chỉ thân thể mà ký ức cũng có cảm giác rối loạn, vặn vẹo.
Không biết đã qua bao lâu ý thức mới quay lại nhục thân. Mọi người đưa mắt nhìn quanh, cả nhóm bị một quang cầu rực rỡ bao trùm trôi trong một vòng xoáy.
Bên ngoài quang cầu là tinh không lấp lóe, thỉnh thoảng lại có những đường cong vặn vẹo, người nào chăm chú nhìn nhiều sẽ cảm thấy thân thể bức bách khó chịu.
“Định tâm.”
“Ngưng thần. Không cần nhìn lung tung.”
Mộc Phổ khôi phục ý thức, hắn cầm ngọc như ý trong tay, nhắm chặt hai mắt rồi quát lên. “Hiện giờ chúng ta ở trong trận pháp đả thông đường hầm hư không, di động một chút là sẽ thân tử hồn tiêu.”
Muốn tiết khí tức ra ngoài cũng không làm được, thậm chí khí tức ở bên trong quá cường đại cũng làm cho trận pháp bất ổn. Đây là lý do vì sao tông sư Kim Đan không thể tham gia vào nhiệm vụ này. Không phải Thái Ất Tông không muốn, mà là không làm được.
Mạc Cầu nhắm hai mắt. Một lát sau.
“A?” Hắn bống há miệng kinh nghi.
“Có chuyện gì?” Một người khác vội hỏi.
“Hình như có thú gì đó vừa lướt qua.” Mạc Cầu nhíu mày, cố nén cảm giác khó chịu để mở mắt nhìn ra ngoài.
“Có phải nhầm lẫn gì không?” Mộc Phổ lên tiếng. “Sư đệ, đường hầm hư không có thể có ngoại ma xâm lấn, tâm trí bị mê hoặc và xuất hiện ảo giác cũng là việc bình thường.”
“Không.” Phong Tú Vân ở bên cạnh cũng mở miệng. “Ta cũng có cảm giác gần đây xuất hiện đồ vật gì đó.”
Yên tĩnh.
“Không thể nào...”, một người khác ra vẻ thấp thỏm, thận trọng mở mắt ra. “Nơi này chính là hư không ngoại vực, là địa phương không tồn tại sinh linh, sao lại có đồ vật gì được?”
“Đúng thế.” Trác Bạch Phượng cũng không nhịn được mà mở miệng. “Nếu quả thực có thứ gì đó, vậy thì...”
Nàng còn chưa nói hết câu thì đã im bặt, nhưng ý tứ trong lời nói thì mọi người đều hiểu cả. Đối với hư không ngoại giới, dù là Thái Ất Tông cũng rất ít có ghi chép lưu lại. Nhưng những ghi chép lưu lại thì đều nhắc đến những việc kinh khủng như là diệt thế, cường đại kinh người.
“Có lẽ...”, lần này Phong Tú Vân cũng cảm thấy nghi ngờ. “Thật là...”
“Bành!”
Quang cầu bao phủ mọi người bỗng rung lên, dưới chân mọi người rung động, ngoài mấy người có thực lực ra thì những người còn lại đều ngã nhào.
“Cái gì vậy?”
“Cẩn thận.”
“Có thứ gì đó va chạm với chúng ta.”
Vẻ mặt Mộc Phổ trở lên lạnh lẽo, hắn nâng ngọc như ý lên, tay phải điên cuồng bấm niệm pháp quyết còn miệng thì quát khẽ. “Thái Ất thiên tông, vạn vật nãi xá.”
“Khai”.
“Ông....”
Linh quang trên ngọc như ý nở rộ, chỉ trong nháy mắt đã quét sạch tứ phương cũng làm cho mọi người nhìn rõ tình hình ở bên ngoài quang cầu.
“Đó... là cái gì?”
Đập vào mắt mọi người là một thứ khiến ai nấy ngưng trọng, ngây ngốc. Trong mảnh không gian mênh mông vô ngần xuất hiện một khối kim loại lớn ở gần quang cầu. Khối kim loại này hình giọt nước, chính giữa lồi ra như một thanh chùy cũng đang trôi nổi. Bởi vì cự ly giữa quang cầu và khối kimh loại kia quá gần nên không tránh được có lúc...
“Uỳnh!”
Quang cầu và khối kim loại va vào nhau một lần nữa, một ít vụn sắt và linh quang cũng bị văng ra.
“Răng rắc... rắc...”
Khối kim loại kia rung lắc, tầng bên ngoài nhô lên từng chiếc gai nhọn mang theo linh quang chói mắt.
“Bạch!”
Gai nhọn bắn ra khỏi khối kim loại đâm về phía quang cầu, thời điểm tiếp xúc làm vang lên những tiếng nổ ầm.
“Rầm...”
Nhất thời, tiếng độn va chạm vang lên không dứt. Trong quang cầu đám người ngã trái lộn phải, lảo đảo mất cân bằng, ngay cả Mạc Cầu cũng không ổn định thân hình được.
“Muốn chết.”
Hai người cầm pháp bảo trong tay nghiêm mặt, bọn họ cùng huy động ngọc như ý và thanh ngọc xích trong tay. Lập tức hào quang màu đỏ từ quang cầu hiện ra bắn về phía khối kim loại kia. Hào quang vô thanh vô tức lại nội uẩn như một bàn tay lớn xé rách lớp vật liệu bên ngoài của khối kim loại kia.
“Con người?”
Bên trong khối kim loại có một đám người đang nhìn về phía quang cầu, người của cả hai bên đều sững sờ kinh ngạc như nhau.
“Thái Ất Tông!”
“Yển tông.”
Âm thanh gần như vang lên cùng một lúc. Là những tông môn tu hành lừng lẫy của tu hành giới, hai bên đều quen biết thủ đoạn của đối phương. Khốn chế kim thiết xuyên thủng hư không, ngoài Yển Tông ra thì đương thế không có tông môn nào khác có thể làm được.
Chớp mắt tiếp theo đó, song phương không chút chần chừ, các loại công kích cùng nhau tế ra, cách không đánh về phía đối phương. Ngay cả với đại tông môn thì thế giới động thiên cũng là một vấn đề quan trọng, căn bản không thể xem nhẹ. Thái Ất Tông có Thái Cực Huyền Chân động thiên, nhờ nó mà duy trì sự hưng thịnh trong cả vạn năm qua. Huyết Sát Tông cũng vì động thiên nhiễu loạn nên mới dẫn phát can qua chinh phạt một số nơi như thế. Hiện giờ có một động thiên vô chủ xuất hiện, lại thêm nhân mã của hai phe khác nhau cùng ra mặt, ý vị thế nào không cần nói cũng hiểu.
Xem như hai tông môn trước giờ quan hệ không tệ thì lúc này cũng không còn khách khí với nhau nữa, mọi người nhanh chóng ra tay. Bên Thái Ất Tông có hai kiện pháp bảo, người của Yển tông thì trốn trong khối kim loại, thủ đoạn cũng không kém. Đôi bên điên cuồng oanh tạc mà khó phân ra cao thấp.
Mạc Cầu chớp mắt, thần niệm nhập thức hải, Thiên Lôi Kiếm trong thể nội rung lên ngo ngoe muốn động. Đúng lúc ấy...
“Loẹt... xoẹt...”
Bên trong hư không bỗng hiện ra một đạo điện quang, điện quang mảnh như sợi tóc nhưng Mạc Cầu nhìn thấy nó sắc mặt bỗng đại biến. Tốc độ điện quang mới nhìn thì không nhanh nhưng trong nháy mắt đã xuất hiện phía trên đám người Yển tông.
Liền sau đó...
“Oanh...”
Ngàn vạn đạo lôi đình xích bạch nở rộ giữa hư không, uy năng kinh khủng bao trunmf khu vực cả trăm trượng. Lôi đình oanh kích xuống, vạn vật đều toái liệt. Từ xa nhìn lại chỉ thấy ở giữa khối kim loại có vô số lôi đình bộc phát rồi phóng ra như ngọn đèn chiếu rọi giữa hư không vô ngần, mọi thú bên trong đều hóa thành hư vô.
“Tê...”
Có người không nhịn được hít sâu một hơi dài.
Thái Ất Thần Lôi chú!
Đúng là Thái Ất Thần Lôi chú, nhưng uy năng kinh khủng như thế đừng nói là tu sĩ Đạo cơ, ngay cả tông sư Kim Đan cũng không làm ra được.
Nghĩ là chỉ có... Nguyên Anh!
Nguyên Anh chân nhân của Thái Ất Tông cách không xuất thủ.
“Tốt quá rồi.”
Mặc dù kinh ngạc vì uy năng của lôi đình nhưng mọi người nhanh chóng mừng rỡ khi thấy đối thủ bị tiêu diệt. Chỉ Mạc Cầu là ngay lập tức cảm thấy không ổn.
“Cẩn thận.”
Hắn hét lên một tiếng, không kịp nghĩ nhiều, Già Phong Bào trên người chấn động quấn lấy thân thể độn ra ngoài vầng sáng. Thiên Lôi Kiếm lóe lên phi như thiểm điện, chớp mắt đã vượt qua vài dặm.
Một chớp mắt liền sau đó.
“Ông...”
Một đạo linh quang chói mắt không biết từ đâu mà đến, nó bao trùm lấy vị trí của những người còn lại. Sau đó hào quang nở rộ, vạn vật tan rã. Nguyên Anh chân nhân của Thái Ất Tông đã có thể xuất thủ thì chân nhân bên phía Yển Tông há lại chịu ngồi yên hay sao?
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, quang quẩn giữa hư không. Mạc Cầu cắn chặt hàm răng, điên cuồng ngự kiếm đâm vào bên trong một chỗ vòng xoáy hư không, nhưng luồng linh quang kia như có linh tính vẫn đuổi theo không rời. Cảm giác nguy hiểm khiến thần hồn của hắn nhảy dựng, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, các loại pháp môn trên người thi nhau phóng xuất ra ngoài.
Trải qua rất nhiều công kích, hào quang đuổi theo tuy có yếu đi nhưng vẫn khiến thân thể Mạc Cầu chấn động kịch liệt. Trong nháy mắt, Già Thiên Bào bị xé rách thành năm bảy mảnh, Giáp Binh Thối Thể ầm ầm vỡ vụn, xương cốt chân tay cũng gãy ra thành không biết bao nhiêu đoạn. Ngoài Thập Phương Diêm La đại trận thì những thứ khác thi nhau bạo toái.
“Phốc!”
Mạc Cầu phun ra một ngụm máu tươi, sau lưng là hào quang đầy trời toái liệt...
Năm thứ hai trăm mười bảy của Đại Chu.
Linh quận.
Vùng ngoại ô có sao chổi xuất hiện tạo thành vệt lửa dài trên bầu trời. Quận chí có ghi: tháng tư năm thứ năm Ung đế, nguyệt yểm hiên viên, tinh vân như mưa, số lượng đến cả trăm ngàn, kích thước đủ loại lớn nhỏ ngắn dài rơi xuống phía tây...
Một năm này cũng tạo ra những thay đổi kinh hồn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận