Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 130: Tu tiên giả

“Ngươi biết thứ này?”
Lão giả sững người rồi gật đầu nói.
“Kim Cương Tô Du chính là Linh dược của Kim Cương Tự ở Lương Châu, màu vàng, không hòa tan trong nước, sau khi vận kình bôi lên người thì có tác dụng cường gân tráng cốt kỳ diệu, có tác dụng lớn với ngay cả cao thủ Hậu thiên. Ngươi có được thứ này từ đâu?”
Mạc Cầu chớp mắt. “Trên đường đến phủ Đông An thì vãn bối gặp được một vị tăng nhân, thứ này lấy được từ trên người hắn.”
Kim Cương Tô Du hắn biết. Trong tờ ghi chép của Cốc Tu có nói đến thứ này, có thể gọi là thánh phẩm phụ trợ tuyệt hảo để tu luyện ngoại công. Dù là ở trong Kim Cương Tự cũng chỉ có một số ít võ tăng đạt tới cảnh giới Hậu thiên mới được sử dụng nó.
Nói như vậy thì... phương thuốc kia rất có thể là phương thuốc điều chế ra nó. Chả trách nguyên liệu lại toàn những thứ quý hiếm có tác dụng cường tráng thân thể như vậy.
“Tăng nhân?” Lão giả hỏi lại. “Chắc hắn là tăng nhân trong Kim Cương Tự, nhưng thứ này giá trị không nhỏ, sao hắn lại cho ngươi?”
“Tăng nhân mà ta gặp lúc ấy chỉ còn là một cái thi thể.” Mạc Cầu bình thản đáp.
“A...”, lông mày lão nhíu lại. “Ra là vận khí của ngươi tốt.”
“Vâng.” Mạc Cầu gật đầu. “Vận khí của vãn bối từ trước đến giờ cũng hay may mắn như vậy.”
Nói xong, hắn đưa tay muốn lấy lại cái bình nhưng không ngờ lão giả lại rụt tay lại.
“Tiền bối?” Mạc Cầu ngạc nhiên. Giữa ban ngày ban mặt, lại ở bên trong Vạn Quyển Lâu, đối phương chẳng lẽ lại cưỡng đoạt đồ vật của hắn? Ở xung quanh hiện không có ai, nhưng hắn chỉ cần hô lớn một tiếng, hộ vệ sẽ xuất hiện ngay.
“Việc này...”, lão giả ra vẻ xấu hổ. “Ngươi là Mạc Cầu đúng không? Ngươi có bán thứ này không?”
“Bán nó?” Mạc Cầu lắc đầu. “Tiền bối cũng đã nói, vật này có tác dụng tráng gân cường cốt rất kỳ diệu, dù không thể giúp cải thiện căn cốt thì cũng có tác dụng gia tăng cơ hội đột phá Hậu thiên, tất nhiên là ta sẽ không bán.”
“Tiểu tử.” Lão nhíu mày. “Kim Cương Tô Du tuy là thánh phẩm để rèn luyện cơ thể, nhưng ngươi trông vào nó để đột phá Hậu thiên thì thật sai lầm. Mà thứ này để trong tay ngươi thì lãng phí quá.”
Thứ này đến cao thủ Hậu thiên cũng muốn có được, võ giả Luyện thể dùng nó quả có lãng phí. Mạc Cầu nghe xong thì không nói gì, hắn chỉ trầm ngâm nhìn đối phương.
Sắc mặt lão biến đổi. Lão trầm tư một lát rồi đột nhiên bỏ bình sứ xuống.
“Tiểu tử, không phải ngươi muốn học công pháp cải thiện căn cốt sao?”
“Cái gì?” Hai mắt Mạc Cầu sáng lên. “Tiền bối có cách giúp ta học được Linh Tố tâm pháp?”
“Tất nhiên là không phải vậy.” Lão giả bật cười. “Chính ta cũng không biết tâm pháp đó, huống hồ nếu tự dưng truyền thụ cho người khác sẽ phạm phải đại tội.”
“Tiền bối đang đùa ta chăng?” Mạc Cầu trầm sắc mặt.
“Không phải.” Lão lắc đầu. “Linh Tố tâm pháp và Dược Vương Bảo Điển ta không thể truyền cho ngươi, nhưng không có nghĩa là không có công pháp nào khác.”
“Công pháp khác?”
“Không sai.” Lão gật đầu. “Ta có một môn công pháp có tác dụng cải thiện căn cốt, tác dụng của nó còn mạnh hơn cả Linh Tố tâm pháp, thậm chí không thua kém Dược Vương Bảo Điển.”
Mạc Cầu há mồm kêu lên một tiếng. Nếu đối phương thật có loại công pháp này sao lại tùy tiện nói ra cho hắn biết? Linh Tố Phái chẳng lẽ không cất giữ nó hay sao?
Hắn cũng không tin một lão già trông coi thư khố lại bất ngờ trở thành một cao nhân ẩn sĩ nào đó.
“Ngươi đừng có nghi ngờ.” Thấy Mạc Cầu ra vẻ không tin, lão vội nói. “Ngươi cũng đã biết đến những người tu Tiên rồi chứ?”
“Người tu Tiên?” Mạc Cầu biến sắc. “Thế gian này thật có Tiên nhân sao?”
“Có hay không có ta không biết, nhưng người tu hành tiên pháp thì đúng là có.” Lão đưa tay chỉ về một hướng trong phủ Đông An rồi nói. “Ở nói đó có.”
“Nơi đó...”, Mạc Cầu giật mình. “Lục phủ ư?”
“Không sai.” Lão giả gật đầu. “Mấy đời Lục phủ đều có người tu hành tiên pháp, nếu không ngươi cho rằng chỉ có một nhà mà có thể trấn áp nhiều thế lực trong phủ như vậy sao? Hàng năm các thế lực lớn này đều cống nạp cả trăm vạn lượng bạc cho Lục phủ, ngươi nghĩ bọn họ vui vẻ tình nguyện? Nguyên nhân chính là vì ngươi của Lục gia đều tu hành tiên pháp nên đám phàm nhân chúng ta không thể chống lại được.”
Tiếng lão vang lên như sấm bên tai, trong đầu Mạc Cầu lóe lên một tia sáng. Những điều hắn vẫn thắc mắc giờ đã có đáp án.
Khó trách Lục phủ có thể giữ truyền thừa nhiều đời như vậy. Thì ra họ là một gia tộc tu Tiên.
Không...
Triều đình hỗn loạn mấy trăm năm nhưng chưa từng sụp đổ, đương kim hoàng thất có lẽ cũng là tồn tại ở cấp độ này. Chỉ có như vậy mới có thể trấn áp phản loạn, giữ gìn triều đình vững chắc qua bao thế hệ được.
Mạc Cầu tập trung tinh thần. Tin tức này đúng là kinh người nhưng lại không có tác dụng gì với hắn hiện giờ.
“Tiền bối.” Hắn nhìn lão với vẻ hồ nghi. “Lão không định nói cái công pháp vừa rồi là pháp môn tu tiên đấy chứ?”
“Dĩ nhiên là không phải.” Lão trừng mắt. “Ngươi nghĩ đi đâu vậy, sao có thể thế được.”
Mạc Cầu thở nhẹ. Mặc dù biết rõ là không có khả năng nhưng hắn vẫn cảm thấy hơi chút thất vọng.
“Tuy nhiên...”, lão giả hơi ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp. “Pháp môn này của ta đúng là có chút quan hệ với người tu Tiên.”
“A!” Mạc Cầu kêu lên, vẻ mặt hiếu kỳ vội cầm Kim Cương Tô Du trong tay. “Tiền bối có thể nói rõ hơn không.”
“Hắc hắc...”, lão giả vuốt râu cười khẽ. “Trước kia lão hủ từng gặp qua một người bệnh đang trọng thương, cơ duyên xảo hợp mà có được công pháp này từ tay hắn. Nghe nói tổ phụ người này chính là hộ vệ cho tiên nhân, được ban thưởng thần công rồi từ đó truyền lại cho thế hệ sau trong gia tộc.”
“Có tin được không.” Mạc Cầu nhíu mày. “Công pháp tiên nhân truyền cho, dẫu không phải là Tiên pháp thì giá trị của nó cũng không tầm thường. Hậu nhân của gia tộc ấy sao lại để nó thất lạc như vậy?”
Nếu gia thế người này bất phàm, có đến Linh Tố Phái chữa bệnh thì người ra tay cũng phải là mấy vị trưởng lão hoặc đích thân Chưởng môn mới phải.
“Ngươi có điểm chưa rõ.” Lão lắc đầu. “Công pháp kia đúng là bất phàm nhưng lại thiếu sót gì đó nên người ấy không thể tu hành.”
Vẻ mặt Mạc Cầu trở nên thẫn thờ.
“Tiền bối, người muốn dùng một công pháp chưa từng có ai tu tập thành công để đổi lấy Kim Cương Tô Du của ta?”
“Không phải là chưa từng có ai luyện thành.” Lão lắc tay. “Tổ phụ của người kia cũng tu hành công pháp này. Ta trông coi Vạn Quyển Lâu cũng là lấy nó từ trong tay Chưởng môn, nên chuyện này không thể là giả được.”
“Chưởng môn đã từng nói, tu hành công pháp này có thể giúp người tu tập thoát thai hoán cốt, hiệu quả ấy không thể nghi ngờ.”
“Thì sao chứ.” Mạc Cầu than nhẹ. “Ngoại trừ vị kia, sau này chẳng có ai tu thành nó nữa.”
“Người khác không được, không có nghĩa là sau này cũng sẽ không có ai tu thành nữa. Biết đâu ngươi lại chính là ngoại lệ thì sao.” Lão cười hắc hắc. “Huống hồ nếu cứ theo lẽ thường, ngươi nghĩ ngươi có thể có được pháp môn bậc này hay không? Nó chính là công pháp liên quan đến người tu tiên đấy. Bỏ lỡ cơ hội này chưa chắc đã có thêm cơ hội khác nữa, ngươi vẫn không cần nó?”
Mạc Cầu há miệng không nói, ánh mắt chớp động.
Thú thực, hắn có chút động tâm nhưng còn đang nghĩ tới hệ thống của hắn.
Đây chính là công pháp người tu tiên truyền lại, vận nhất có thể tu thành công thì hiệu quả sẽ thế nào?
“Tiền bối, công pháp theo lời người nói tên là gì?”
“Phù Đồ.”
“Phù Đồ sao?”
“Đúng.” Lão gật đầu. “Môn công pháp này có tên gọi là Phù Đồ, lúc tu hành cần phải có Phù Đồ Đan hỗ trợ. Bởi không có đan phương của nó nên nhiều năm qua chẳng ai có thể tu thành cả.”
Mạc Cầu hiểu. Loại công pháp này cần đan dược hỗ trợ, giống như Thiên La Công của hắn. Ngẫm lại là biết, nếu Thiên La Công mà không có bí dược phụ trợ thì khả năng hắn luyện thành nó cũng không cao.
Mông Phù Đồ này cũng vậy.
Tuy nhiên, giống như lão vừa nói. Người khác không tu thành không có nghĩa là hắn sẽ bó tay. Cơ hội thế này khó mà có được.
Mạc Cầu cúi đầu, hai mắt lấp lánh, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên.
“Ta đổi.”
“Tốt.” Lão giả sáng mắt. “Trước đó ta cũng đã nói, công pháp này ta đã từng truyền cho mấy người nhưng chưa có ai tu thành, nếu ngươi cũng không thể thành công thì cũng đừng có trách ta.”
“Đương nhiên rồi.” Mạc Cầu gật đầu.
“Còn nữa, Phù Đồ chia làm hai quyển thượng và hạ. Chỗ Kim Cương Tô Du này chỉ đổi được quyển thượng của nó mà thôi.” Lão giả thấy sắc mặt biến đổi của Mạc Cầu thì vội nói thêm. “Cái này dù sao cũng là pháp môn của Tiên gia, cho dù thiếu hụt cũng không dễ mà có được đâu. Còn quyển hạ chúng ta có thể thương lượng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận