Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 103: Truy binh

Bên trong màn mưa vang lên tiếng bước chân lẫn lộn, kéo theo cả tiếng gào thét ngày một gần. Không cần Mạc Cầu mở miệng, Tần Thanh Dung đã hoảng hốt ngồi dậy, lặng lẽ cầm lấy đoản kiếm.
Tại nơi hoang vu này, vạn nhất gặp phải kẻ xấu, dù có phát sinh chuyện gì cũng không thể lường trước được.
“Mẹ nó, nhắc mưa là mưa đổ ngay được, khiến lão tử bị tội!”
“Đừng nói nhiều nữa, ngươi bảo ngôi miếu hoang ở đâu? Chờ chút nữa nếu không tìm thấy, thủ lĩnh không tha cho ngươi đâu.”
“Yên tâm, ở ngay phía trước đây thôi.”
“Có ánh lửa!”
Tiếng bước chân càng trở nên dồn dập. Mạc Cầu hơi trầm tư, hắn bước tới gần Thanh Dung đồng thời đao kiếm ngăn ở trước người nàng.
“Sư tỷ cẩn thận, người đến sợ là không phải loại lương thiện.”
“Không thể nào.” Tần Thanh Dung đã biến sắc. “Nhỡ là sơn dân ở gần đây thì sao?”
Mạc Cầu lắc đầu. Hắn không ỷ lại vào may mắn, hơn nữa nghe tiếng nói đã có gì đó không ổn.
Lúc này, ở bên ngoài đã vang lên tiếng hô lớn.
“Đầu lĩnh, có xe lừa!”
“Thật đúng là xúi quẩy, con mẹ nó, trên xe lừa sao lại có quan tài thế này!”
“Đi vào.”
Tiếng bước chân ngày một gần hơn, sau đó đập vào mắt hai người cũng là hai tên đại hán khoác áo tơi, dáng người cao to cường tráng. Eo lưng bọn họ buộc trường đao, mặt mũi hung hãn, nhìn qua đã biết không phải hạng lương thiện.
“Cái gì.” Nhìn thấy hai tỷ đệ Mạc Cầu, một trong hai người nhíu mày, vẻ cười cười. “Một nam một nữ thế này, lẽ nào là một đôi uyên ương sơn dã?”
“Dù có là uyên ương, đêm nay chưa chắc đã làm nên chuyện gì.” Một tên khác tiếp lời. “Làm mồi ngon cho chúng ta rồi.”
“Các ngươi..., các ngươi muốn làm gì?” Tần Thanh Dung đã từng gặp qua tình huống này, thân thể run lên, vô thức lùi lại hai bước. “Các ngươi không được qua đây. Bằng không... bằng không...”
“Tiểu nương tử à, bằng không thì ngươi định làm gì?” Hai tên đại hán kia liếc nhìn nhau, nở nụ cười âm hiểm. “Tối nay đang lúc nhàm chán, có tiểu nương tử da thịt mềm mại thế này để chơi đùa thì thật là cao hứng.”
Vừa lúc chúng đang cười cợt, từ phía sau có thêm mấy người bước vào, tên nào tên nấy nhìn hung ác chẳng kém. Trong mắt bọn chúng, tỷ đệ Mạc Cầu giống như hai con mồi sắp lọt vào tay đám thợ săn vậy.
Bọn này chắc là quán phỉ tội phạm ở gần đây rồi.
“Sư tỷ.” Mạc Cầu nhìn đám người vừa tới rồi nhỏ giọng nói. “Mấy người kia bộ pháp lộn xộn, tuy mặt mày hung ác, tướng tá cao lớn nhưng võ nghệ không cao. Chỉ cần cẩn thận một chút, ngươi có thể ứng phó với hai ba người cũng không khó.”
Hiệu thuốc Thanh Nang mỗi đời đều có truyện thừa để lại, bản thân Tần Thanh Dung cũng là võ giả Luyện da, võ công không yếu. Dù không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, chỉ cần giữ được tinh thần bình tĩnh là có thể đối phó được với đám đại hán trưởng thành bình thường.
Hơn nữa nàng tu tập Phân Ảnh Kiếm Pháp. Sở trường về lấy yếu thắng mạnh, xuất kỳ bất ý, ở khoảng cách gần thì có là cao thủ Đoán Cốt cũng không dám chủ quan.
“Có thể, thế nhưng...”, Tần Thanh Dung hiểu đạo lý này nhưng đối phương chưa tới gần nàng đã tim đập chân run, cả người mềm nhũn ra, chưa nói tới động thủ, đi lại bình thường cũng trở nên khó khăn.
“Được rồi.” Mạc Cầu nhìn nàng, bất đắc dĩ than nhẹ. “Đợi chút nữa ngươi phải lo cho bản thân mình, còn ta...”
“Cái gì?” Hắn chưa dứt lời, chân mày đã vểnh lên, một lần nữa ngước nhìn ra ngoài ngôi miếu hoang.
“Cộc... cộc...”
Có tiếng vó ngựa từ xa truyền tới, âm thanh gấp rút như tiếng trống trận, khoảng cách ngày một gần lại.
Có thêm người tới?
Tiếng vó ngựa liên miên không dứt, chứng tỏ không chỉ có một người mà là cả một đội kỹ mã đang tiến đến ngôi miếu hoang này. Đám tội phạm đứng gần đó nghe thấy rõ âm thanh, tên nào tên nấy biến sắc.
Bọn chúng chưa kịp lấy lại tinh thần thì đã có một bóng đen từ xa phóng tới.
“Phốc!”
“Phốc!”
Mũi tên phá không mà đi, trực tiếp xuyên qua thân thể một tên, kéo theo sau nó là một dải máu tươi phun ra như suối. Tên bị mũi tên xuyên qua không kịp lên tiếng thì đã tắt thở.
“Cẩn thận.” Đám tội phạm hoảng hốt, tên đầu lĩnh gầm lên. “Có cung tiễn thủ, tất cả trốn đi.”
Hắn vừa dứt lời, vô số mũi tên đã như mưa rơi xuống.
“Soạt!”
“Phốc phốc...”
Có liên tiếp hai người bị tên xuyên qua mất mạng tại chỗ, không kịp kêu cứu.
“Lên!” Trong màn mưa, một âm thanh quen thuộc vang lên, sau đó có mấy người mạnh mẽ lao đến.
Người đi đầu thân thể thon dài như báo, trường tiên trong tay vung vẩy khiến mưa gió không chạm vào người này được.
“Ba! Ba!”
Tiếng roi như sấm rền, đường roi ẩn tàng nội kình khiến mọi thứ bị nó va phải đều nổ tung tại chỗ.
Hai tên tội phạm né không kịp, bị trường tiên đánh trúng, quần áo liền rách nát, da thịt đứt lìa. Mấy tên khác muốn xông tới trợ giúp liền bị trường tiên quất bay ra ngoài, mất mạng đương trường.
Người vừa ra tay Mạc Cầu biết rõ. Nàng chính là người còn lại của Phong Vũ Song Tiên Thôi Hồng Anh!
Đi cùng với nàng đều là người của Hắc Hổ Đường, tên nào tên nấy như sói như hổ, trong chốc lát đã giết sạch đám tội phạm ban đầu. Cả tên đầu lĩnh cũng không thoát được.
“Đạo phỉ đáng chết.” Thôi Hồng Anh đứng giữa sân, lặng nhìn bốn phía nhưng dường như nàng lại không nhìn thấy hai người Mạc Cầu đang ở trong đó.
“Nơi này không có người, chúng ta đi.”
“Cái gì!” Một tên trong bọn lộ vẻ mặt kinh ngạc nhìn hai người Mạc Cầu, hắn nhỏ giọng nói. “Như thế này sợ là không tiện báo cáo a!”
“Như thế nào là không tiện báo cáo?” Thôi Hồng Anh lớn tiếng quát. “Mạc Cầu hạ độc chết Tam đương đầu và đám người Quách tráng sĩ, tội ác đầy trời, chúng ta mà gặp thì quyết không buông tha. Còn nữa, hắn đi cùng với nữ nhân Tần Thanh Dung, người này đã giết chết Bạch đại thiếu gia, cũng là trọng phạm truy nã của nha môn.”
Vừa nói, nàng vừa làm như vô ý đảo qua nơi trốn của Mạc Cầu rồi mới tiếp tục.
“Hiện nay tiền bối Lăng Vạn của nha môn đã dẫn người toàn lực tìm kiếm tung tích của hai người bọn họ. Một khi phát hiện được, giết không tha! Nếu có người nhìn thấy tung tích bọn hắn nhất định phải kịp thời báo lại cho nha môn, chắc chắn sẽ có thưởng. Tiếc là chúng ta truy đuổi đến đây mà vẫn không gặp được hai người bọn chúng, thật là đáng tiếc.”
“Không sai, không sai.” Một tên thủ hạ của nàng liên tục gật đầu, nháy mắt ra hiệu cho Mạc Cầu. “Thôi đầu lĩnh, ta xem bọn chúng chắc không đi vào con đường này đâu, chúng ta nên chuyển qua đường khác tìm thôi.”
“Được.” Thôi Hồng Anh nhoẻn miệng cười, nàng khẽ gật đầu. “Nói hay lắm, chúng ta đi.”
Dứt lời, hai tay vung lên, nàng quay người dứt khoát rời khỏi ngôi miếu. Một tên trong đám thủ hạ ra vẻ chân chừ liền bị tên ở bên cạnh kéo đi theo. Bọn hắn đến vội đi vội, không bao lâu sau đã biến mất không để lại tung tích gì, chỉ để lại thi thể đám tội phạm nằm rải rác trong miếu.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nhưng cũng kịp lưu lại rất nhiều tin tức quan trọng.
Tần Thanh Dung há hốc mồm không hiểu chuyện gì đã xảy ra, một lúc sau mới định thần lại. “Mạc sư đệ, ngươi giết Tam đương đầu của Hắc Hổ Đường? Bọn chúng đang đuổi giết chúng ta sao? Nhưng sao mấy người vừa nãy lại tha cho chúng ta?”
Nàng hỏi liên tục mà không để ý đến sắc mặt âm trầm của Mạc Cầu.
“Ta là đại phu, lúc trước ở đó có cứu một số người.” Hắn chớp mắt, đột ngột quay ra cấp tốc thu dọn đồ đạc.
“Chúng ta đi mau. Hỏa Nhãn Kim Điêu Lăng Vạn là cao thủ Hậu thiên, hắn mà đuổi tới thì chúng ta khó mà thoát chết. Nhanh rời khỏi nơi này.”
“Hỏa Nhãn Kim Điêu.” Sắc mặt Tần Thanh Dung đã trở nên trắng bệch. “Với thân phận của hắn, sao lại tự mình đi bắt chúng ta?”
“Chắc là Hắc Hổ Đường và nha môn đã đạt được thỏa thuận gì đó với nhau. Lần này phiền phức lớn rồi.” Hai mắt Mạc Cầu cau lại, hắn cất vội cuốn thư tịch vào người.
“Đi mau.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận