Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 578: Định cư

Bắc Xuyên tiên đảo chiếm một khu vực rộng rãi, từ bắc sang nam dài chừng mấy ngàn dặm, ở thế giới phàm nhân có thể so với một quốc gia. Bắc Xuyên đảo vực không chỉ có mỗi Bắc Xuyên tiên đảo, số đảo nhỏ quây quanh Bắc Xuyên tiên đảo nằm rải rác bốn phía như sao lạc, số lượng khó mà tính hết. Trên đó cũng phân bố các thế lực khác nhau, trong đó có Thương Vũ Phái.
“Tiên đảo đất đai rộng rãi, chia theo Thiên can địa chi, bên trong hạch tâm thì thiên nguyên chi địa là nhất, cũng là tư thuộc Cưu Giang Minh, người ngoài không được mời thì không thể đi vào. Những khu vực khác thì giáp tử là nhất. Tài nguyên giao dịch ở đó đều dùng đến trăm ngàn linh thạch trung phẩm, có nhiều tu sĩ Đạo cơ vãng lai, thậm chí có thể nhìn thấy cả tiền bối Kim Đan nữa.”
Trên không trung có cấm chế phi độn nhưng nếu dùng pháp khí có đăng ký thì có thể giương cánh mà đi, ví như con diều này bên trên có một tòa phòng ốc, bốn người Mạc Cầu đang ở trong đó.
Tỷ đệ Tạ gia đứng ở phía sau thái độ kính cẩn không nói gì. Tiết Lục Y thì thay bọn họ giảng giải hoàn cảnh trên đảo. “Mạc huynh, ngươi chưa từng tới Bắc giang đúng không?”
“Đúng.” Mạc Cầu gật đầu. “Trước đay ít năm ta có tu hành ở Loan Hải giang.”
“Loan Hải giang ư?” Tiết Lục Y gật đầu. “Khu vực đó gần Hỗn Loạn vực, mấy năm vừa qua lại có người của Thánh tông ẩn hiện nên không an toàn. Không giống như Bắc giang ở phía sau của Cửu Giang Minh, Mạc huynh đến nơi đây là đúng rồi.”
“Ừm.” Mạc Cầu đưa mắt nhìn mấy người rồi nói. “Đúng là như vậy.”
Nếu không tới đây thì hắn không biết, Vương Kiều Tịch đã đem Thương Vũ Phái tới Vân Mộng Xuyên này. Từ Lăng Vân sơn mạch đến Chân Tiên Đạo, giờ là đến Vân Mộng Xuyên. Vương Kiều Tịch bôn ba vạn dặm, trải qua hơn hai trăm năm vậy mà vẫn không quên tông môn cũ, không quen lời căn dặn của tiền nhân. Mạc Cầu thì khác, tình cảm của hắn đối với Thương Vũ Phái tương đối bình thường. Ngay như lúc ở trong Thượng Thanh Huyền U động thiên, lập tông truyền pháp hắn cũng lấy một cái tên từ trí nhớ tiền kiếp mà không nhớ gì tới cái tên Thương Vũ Phái cả.
Người của Thái Ất Tông thì khác, bọn họ đối đãi với Mạc Cầu không tệ.
“Mạc đạo hữu.” Ngẫm nghĩ một lúc, Tiết Lục Y thử mở miệng thăm dò. “Không biết sau đây ngươi có tính toán gì không?”
“Ta à...”, Mạc Cầu trầm ngâm nghĩ ngợi rồi nói. “Mạc mỗ tới đây là muốn nhờ Cửu Giang Minh liên lạc tới cố nhân, ngoài ra thì muốn chọn một khu vực để tiềm tu, ngoài ra không còn tính toán gì khác.”
“Việc này...”, Tiết Lục Y chớp mắt. “Mạc huynh không biết chứ, Bắc Xuyên tiên đảo bị Cửu Giang Minh và tứ đại thế gia nắm giữ, linh địa bên trong đều có giá không nhỏ, người ngoài muốn lập động phủ thì vô cùng khó khăn. Nhất là người như Mạc huynh không có nền tảng phía sau càng khó đạt được. Nếu không có linh địa linh phủ thì việc tu hành cũng khó mà thông thuận được.”
“Thật vậy sao?” Mạc Cầu mỉm cười. “Tiết cô nương có cao kiến gì không?”
“Thực không dám giấu, Thương Vũ Phái ta vốn không phải là tông môn xuất thân từ Vân Mộng Xuyên. Mạc đạo hữu chắc cũng biết ngoài Vân Mộng Xuyên thì bên ngoài còn có các tu hành giới khác?”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Ta có biết.”
“Mạc đạo hữu kiến thức rộng rãi.” Hai mắt Tiết Lục Y sáng lên, nếu biết thì nàng có thể tiết kiệm được nhiều công sức nói nhảm rồi. “Thương Vũ Phái vốn là tông môn phụ thuộc của Chân Tiên Đạo, mà Chân Tiên Đạo chính là tông môn truyền thừa từ thượng cổ, lai lịch so sánh với Thánh tông và Cửu Giang Minh còn lâu đời hơn. Lục Y vốn là đệ tử của Chân Tiên Đạo.”
“A!” Mạc Cầu ngạc nhiên, điều này hắn vốn không nghĩ tới. Nhưng khí tức trên người Tiết Lục Y đúng là không phải từ công pháp của Thương Vũ Phái mà ra.
“Tiết cô nương nếu là đệ tử của Chân Tiên Đạo thì vì sao còn gia nhập Thương Vũ Phái?”
“Bởi vì sư tỷ của ta.” Tiết Lục Y than nhẹ. “Lục Y có được như hôm nay đều là do sư tỷ trợ giúp, mà tâm nguyên suốt đời của sư tỷ chính là có thể hưng trọng Thượng Vũ Phái, ta sao có thể không giúp nàng ấy được?”
“Vương chưởng môn Vương Kiều Tịch.” Mạc Cầu gật đầu. “Có thể bỏ qua truyền thừa của đại tông vì điều đó, thực khiến cho Mạc mỗ bội phục.”
“Không sai.” Tiết Lục Y gật đầu, sau đó lại lắc đầu. “Có điều lựa chọn đó là đúng hay sai cũng còn khó nói.”
Thấy thái độ của Mạc Cầu có vẻ không hiểu, nàng vội giải thích. “Vương sư tỷ thiên phú bất phàm, kỳ thực là người có hy vọng Kim Đan nhưng vì nàng chỉ một lòng nghĩ đến tông môn nên không nhận được chân truyền của Chân Tiên Đạo. Linh vật, đan dược cũng thiếu thốn không đủ, nếu không... rất có thể sư tỷ đã chứng được Kim Đan, đâu cần phải vượt trùng xa tới Vân Mộng Xuyên tìm kiếm cơ duyên?”
“Thì ra là như vậy.” Mạc Cầu hiểu ra, hắn thuận miệng hỏi. “Không biết Vương chưởng môn hiện ở chỗ nào?”
Đã nhập Chân Tiên Đạo còn nhớ về tông môn cũ, lúc nào cũng chỉ nghĩ việc phục hưng tông môn, người như thế thì dù có là thủ hạ của hắn, Mạc Cầu cũng khó mà chấp nhận được.
“Hiện giờ sư tỷ đang tìm kiếm phương pháp kết đan, trước mắt không ở Bắc giang.” Tiết Lục Y chớp mắt. “Không được Chân Tiên Đạo hỗ trợ nhưng với thiên phú của sư tỷ, chưa hẳn đã không thể chứng được Kim Đan, tới lúc đó... Thương Vũ Phái chúng ta cũng sẽ trở thành một đại tông của Bắc Giang đảo vực này.”
Bắc giang mặc dù rộng lớn, tông sư Kim Đan cũng có hạn. Có được một vị tông sư Kim Đan tọa trấn hẳn sẽ trở thành một phương thế lực. Ít nhất cũng mạnh hơn nhiều so với đám Vạn Đao Ô kia, nhưng điều kiện tiên quyết là phải chứng được Kim Đan đã.
“Mạc đạo hữu.” Tiết Lục Y hơi ngừng lời, nàng cung tay làm lễ, nghiêm sắc mặt. “Thương Vũ Phái ta hiện là thời khắc mời chào đồng đạo cùng tới, nếu như đạo hữu nguyện ý nhập phái, ta hứa sẽ cho đạo hữu một chức vị trưởng lão.”
Một vị tu sĩ Đạo cơ hoàn toàn có thể làm trưởng lão ở một môn phái.
“Ồ!” Mạc Cầu nhíu mày, hắn giống như cười mà không phải cười. “Việc này Tiết cô nương có thể làm chủ hay sao?”
“Có thể.” Tiết Lục Y trả lời chắc chắn. “Trước khi đi sư tỷ đã giao phó mọi việc cho ta, sự vụ lớn nhỏ trong tông môn ta đều có thể làm chủ, bao gồm cả việc mời khách khanh, trưởng lão. Ví như đạo hữu đồng ý, chúng ta nguyện một năm thanh toán...”
“Không vội.” Mạc Cầu khoát tay, ngắt lời nàng. “Khi nào Vương trưởng môn trở về? Thương Vũ Phái hiện có bao nhiêu vị tu sĩ Đạo cơ? Có bao nhiêu đệ tử? Những việc đó Mạc mỗ đều không rõ.”
“Vâng vâng.” Tiết Lục Y ra vẻ lúng túng, nàng gật đầu. “Mạc đạo hữu nói có lý, là do Lục Y quá xúc động nên thất thố nhưng lời mời của ta với đạo hữu là chân thành chứ không hề làm bộ. Môn phái ta hiện có bốn vị Đạo cơ, chưởng môn, ta và hai đạo hữu nữa...”
Nàng nói ra một hồi, Mạc Cầu chỉ làm bộ tùy ý, đến một lúc hắn trực tiếp phất tay ngắt lời đối phương. “Việc này tạm thời không vội, Mạc mỗ cần suy nghĩ cẩn thận đã.”
“Tốt, tốt.” Tiết Lục Y gật đầu. “Đạo hữu cứ suy nghĩ kỹ, nếu đáp ứng, linh thạch dẫn đường lần này Thương Vũ Phái chúng ta cũng không cần phải lấy rồi.”
Việc này chứng tỏ... tình hình của Thương Vũ Phái cũng không quá tốt, ngay cả một chút linh thạch cũng muốn dùng để đền đáp. Từ đây mà đoán thì làm trưởng lão chắc cũng không có được bao nhiêu chỗ tốt. Có điều theo như lời nàng ấy nói thì Thương Vũ Phái mới lập phái được vài chục năm, căn cơ chưa có cũng là việc rất bình thường.
Tiết Lục Y cũng nhận ra sự việc không ổn, vẻ ngượng ngùng hiện ra trên mặt không giấu giếm, nàng vẫy tay rồi nhường cho tỷ đệ Tạ gia và Mạc Cầu đi xuống con diều.
Các khu vực ở Bắc Xuyên tiên đảo có lẽ cũng được cao nhân quy hoạch, mỗi khu vực đều phân biệt rõ ràng bằng dòng sông, hạp cộc hoặc tường thành ngăn cách. Chúng không chỉ ngăn cách phàm nhân mà còn chế ngự linh khí lưu động, ẩn ẩn thành một đại trận chiếm một vùng rộng lớn. Khu vực hạch tâm chính là nơi có linh khí tập trung nhiều nhất. Khu vực giáp tử linh khí chỉ đứng sau khu vực hạch tâm Thiên Nguyên mà thôi.
Tất nhiên là không phải ai cũng có thể ở gần khu vực này. Đừng nói đến những vấn đề khác, chỉ riêng trận pháp đã có thể ngăn cách đại đa số người muốn tới gần rồi. Có điều nó lại không ngăn được Mạc Cầu. Sau khi tiến vào phường thị, các loại âm thanh ồn ã nhanh chóng lọt vào màng nhĩ hắn.
“Linh đan...”
“Pháp khí.”
“Dược liệu...”
Có rất nhiều truyền niệm đi lại trong không trung, Mạc Cầu nheo mắt, vô thức nhận biết một số đoạn thần niệm đối ngoại rồi lắc đầu, dưới sự chỉ dẫn của hai tỷ đệ Tạ gia đi tới một cửa hàng bán linh dược. Cửa hàng thấp bé dùng đá núi tạo thành vách tường, cũng là kiểu kiến trúc đặc thù ở vùng Bắc Giang này. Khẩu âm nơi đây cũng có sự khác biệt.
Địa phương mới.
Khởi đầu mới.
Mạc Cầu dừng chân một chút ở bên ngoài, cười nhạt một tiếng rồi cất bước đi vào bên trong hiệu thuốc.
Li giang.
Vương Kiều Tịch đứng trong một cung điện, nàng cúi mặt, lặng lẽ chờ đã hai canh giờ. Cung điện xa hoa như long cung trong truyền thuyết. Bạch ngọc trải đất, san hô tô điểm, nhũ quật vân động, hương thơm nhàn nhạt kéo dài không tán như thể nơi đây không phải ở dưới đáy nước mà ở tận chân trời.
“Đinh linh...”
Không biết trải qua bao lâu, rèm châu được vén lên, một nữ tử cung trang bước ra nhìn nàng gật đầu ra hiệu.
“Để ngươi phải đợi lâu.”
“Tiền bội bận bịu nhiều sự vụ, chính là vãn bối đã làm phiền.” Vương Kiều Tịch vội khom người. “Không biết tiền bối đã thấy được thư tín của Lưu tiền bối chưa? Vãn bối công đức đã trọn nên đến để cầu lấy Bích Thủy Linh Châu tử.”
“Ta đã nhận được tin.” Nữ tử kia gật đầu, tiếng nói du dương uyển chuyển. “Nhưng không may, vật kia ta đã cho người khác. Thật xin lỗi, nhưng ngươi cũng có thể theo ta vào cung chọn lấy linh vật khác, bên trong thủy phủ của ta có không ít trân bảo.”
“Việc này...”, Vương Kiều Tịch hơi biến sắc, ánh mắt có chút tức giận nhưng cuối cùng vẫn cưỡng ép đè nén cảm xúc lại. “Không cần, vãn bối chỉ cầu bảo vật đó mà thôi. Linh vật đã không có, vậy vãn bối sẽ đi hỏi nơi khác. Đã làm phiền tiền bối rồi.”
“Ừm.” Nữ tử kia gật đầu, bộ dạng không thèm để ý rồi vung tay. “Tiễn khách.”
Đưa mắt nhìn Vương Kiều Tịch rời đi, nữ tử chớp mắt, nhẹ thở dài. “Không có bối cảnh, không có chỗ dựa, chỉ trông chờ vào công lao với Cửu Giang Minh thì không thể có được linh vật bậc này. Đáng tiếc! Một vãn bối không tệ.”
Thốt ra những lời như thế nhưng nàng không có ý định thay đổi quyết định của mình. Dù sao những việc như thế này năm nào cũng có diễn ra, còn bảo vật thì không phải thừa thãi.
Rời khỏi thủy phủ, Vương Kiều Tịch trầm sắc mặt.
“Sư phó.” Một nữ tử khác tiến lại gần, cau mày nói. “Bọn họ không cho phải không?”
“Ừm.” Vương Kiều Tịch gật đầu. “Đi, thêm một nhà nữa.”
“Bọn họ thật không nói đạo lý.” Nữ tử kia tức giận, giậm chân nói. “Cửu Giang Minh rõ ràng đã nói, sư phó có thể dùng công đức để đổi lấy linh vật, kết quả là bọn họ đều lật lọng cả.”
“Cửu Giang Minh không đủ ước thúc đối với người dưới, hơn nữa công đức của ta trong mắt các nàng cũng không phải cái gì ghê gớm.” Vương Kiều Tịch làm ra vẻ bất đắc dĩ, nàng lắc đầu nói. “Mà thôi, chúng ta đi hai nhà sau cùng hỏi xem, nếu thực sự không được thì ta chỉ còn biết dựa vào chính mình.”
“Thế nhưng...” Nữ đệ tử kia vội la lên. “Không mượn được linh dược thì hy vọng Kết Đan quá nhỏ.”
“Cũng chưa chắc.” Vương Kiều Tịch lắc đầu. “Công pháp ở học của ta là nhất mạch tương thừa, tinh khí thần có sự tương liên lẫn nhau, dù không dùng linh dược thì cũng có cơ hội không nhỏ để Kết Đan.”
Đại đa số tu sĩ đều không có được truyền thừa bậc này. Như Mạc Cầu vậy. Hắn tu vi thực lực đều cao cường, nhưng công pháp sở tu lại không tương hội lẫn nhau. Thần hồn, nhục thân, pháp lực đều rất mạnh, chỉ có thể mượn nhờ linh vật hiếm thấy để giúp Kết Đan, linh vật phổ thông không có tác dụng gì.
Với Vương Kiều Tịch thì đơn giản hơn nhiều. Linh dược nàng cần không cần quá tốt, thậm chí không có linh dược thì cơ hội Kết Đan xem ra cũng không nhỏ.
“Ngươi không cần quá lo lắng.” Thấy đệ tử vẫn chưa hết băn khoăn, nàng không khỏi cười nói. “Thế nào thì ta cũng có thể duy trì thực lực đỉnh phong trong mười năm nữa, trong lúc đó vẫn có cơ hội tìm được linh vật. Lại nói, nếu Kết Đan không thành, tiếp tục sống hai ba mươi năm cũng không thành vấn đề. Mấy chục năm với ta thì không tính là gì, nhưng trong mắt phàm nhân đã là gần cả cuộc đời của bọn họ rồi, có gì mà tiếc nuối?”
“Sư phó.” Nữ tử kia lắc đầu. “Ngươi nói gì vậy, người nhất định có thể chứng được Kim Đan, ta cũng nhất định sẽ thành tựu Đạo cơ, chúng ta cùng làm cho Thương Vũ Phái phát dương quang đại.”
“Ôi!” Vương Kiều Tịch chớp mắt, nàng thở ra một hơi yếu ớt. “Ta cũng hy vọng như vậy.”
Nói dứt lời, nàng đưa mắt nhìn về phương xa rồi nhẹ giọng. “Không biết Lục Y hiện thế nào rồi, chỉ dựa vào mình nàng thì không biết có kiên trì được hay không. Ta đúng là đã đặt gánh nặng lên vai nàng rồi.”
“Sư thúc chắc chắn là không việc gì.” Nữ đệ tử vội nói. “Hiện giờ sư phó không cần để ý đến những việc khác, chỉ cần tập trung một lòng cho việc Kết Đan là được. Chỉ cần người có thể thành tựu Kim Đan thì mọi lo phiền sẽ biến mất.”
“Kim Đan...” Vương Kiều Tịch chớp mắt. “Sao mà khó vậy! Cơ Trường Không và phu nhân tĩnh tu trăm năm vẫn chưa được viên mãn, còn ta...”, vẻ mặt nàng ngưng trọng, thầm nghĩ trong lòng. “Ta chỉ có thể làm hết sức mình để không hối hận mà thôi.”
Trong lúc Vương Kiều Tịch một lòng lo lắng cho Tiết Lục Y thì thời gian qua đi đã hơn một tháng, sau nhiều lần đối phương mở lời thỉnh cầu, Mạc Cầu cảm niệm thành ý rốt cuộc đã đồng ý gia nhập Thương Vũ Phái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận