Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 212: Cổ

Ở chính giữa đại điện, Mạc Cầu mặc quần áo màu trắng, tay áo dài rủ xuống, da dẻ trắng nõn rất giống một văn nhân yếu đuối. Hắn ôm quyền, khom người.
“Mạc Cầu gặp qua cô nương.”
“Mạc Cầu?” Hai mắt đẹp của Miêu Đông Nhi sáng lên, nàng bước tới trước nhìn kỹ Mạc Cầu. “Ta đã nghe danh ngươi, là người có thiên phú về y đạo cao nhất trong cả trăm năm qua của Linh Tố Phái, thậm chí còn vượt qua cả Tôn tiền bối. Ngươi còn trẻ như vậy sao?”
Nàng hẳn là không biết nhiều về Mạc Cầu, chỉ nghĩ hắn là một thầy thuốc nổi danh nào đó nên đoán chừng đối phương đã nhiều tuổi, lúc gặp rồi lại không khỏi ngạc nhiên.
“Không dám nhận lời khen của cô nương.” Mạc Cầu lắc đầu. “Y đạo mênh mông, Mạc mỗ chỉ có chút ít tâm đắc mà thôi. Có thể đạt được thành tựu như hôm nay cũng là vì có thể đứng trên vai tiền nhân mà nhìn được xa hơn, luận về thiên phú tại hạ quả rất bình thường.”
Hắn vừa dứt lời, đám người trong Dược cốc không khỏi vui mừng, Lý chưởng môn và Cát lão cũng theo nhau gật đầu. Đối với Mạc Cầu, bọn họ không có điểm nào là không hài lòng.
Người này tính tình đôn hậu khiêm tốn, không chủ động gây chuyện thị phi bao giờ. Nhiều năm qua hắn chỉ một lòng nghiên cứu y thuật, không tự kiêu tự ngạo. Trừ vài tin đồn chê hắn ra ngoài nhát gan ra thì hắn đúng là một thầy thuốc hoàn mỹ.
Mấy người Tôn Tuyệt Tâm ở đối diện cũng quay ra nhìn, vẻ lạ lẫm.
“Không sai.” Giản Bá Văn vỗ tay khen. “Đây mới thực là thầy thuốc. Tính tình khiêm tốn không kiêu ngạo, chả trách ngươi lại có được thành tựu như ngày hôm nay. Nhưng Mạc đại phu cũng không cần quá xem nhẹ chính mình, y thuật của ngươi như thế nào mọi người có mặt ở đây đều rõ.”
“Hừ!” Miêu Đông Nhi không để mình kém cạnh, nàng nhếch miệng. “Tuổi không lớn nhưng lại ăn nói như một lão già, chẳng có chút xông pha của tuổi trẻ nào.” Nàng ngẩng cao đầu. “Ngươi không sợ thất bại dưới tay ta đấy chứ?”
“Đúng là ta sợ.” Mạc Cầu thở dài, không che giấu. “Lần này đến đây các vị tất có chuẩn bị từ trước, Mạc mỗ mang trách nhiệm trên người đương nhiên là sợ sẽ thua trận. May mà đằng sau ta còn có Trương trưởng lão, Cát lão và các vị tiền bối khác, coi như ta có thua cũng không sao.”
“Ha ha...”, Miêu Đông Nhi cười lớn. “Ngươi nói đúng, chúng ta tới tất nhiên là đã có chuẩn bị. Ta cũng không gạt ngươi, với y thuật thì mười khiếu ta thông chín, chỉ một khiếu không thông. Cho nên chỉ cần ngươi giải được bệnh trên người đối phương thì ta sẽ tự động nhận thua.”
“Hừm!” Mạc Cầu nghiêm mặt. “Là ai?”
“Thùy Na?” Miêu Đông Nhi đưa một tay chống cằm, tay kia đưa ra chậm rãi hướng về phía mọi người. Cuối cùng nàng dừng lại ở một người rồi nói. “Chọn hắn đi.”
Mạc Cầu quay lại, sắc mặt liền trầm xuống. Người mà Miêu Đông nhi vừa chỉ là một đứa trẻ con chỉ chừng mười tuổi, hiện giờ nó đang nhìn mọi người với ánh mắt khó hiểu, mờ mịt.
“Cô nương.” Mạc Cầu cất lời. “Nếu muốn kiểm tra y thuật của mạc mỗ thì không cần phải thử trên thân người khác, huống hồ lại là một đứa con nít. Dược cốc có không ít súc vật thử nghiệm, ta bảo người mang tới một ít là được.”
“Việc này không do ngươi quyết được.” Đôi mắt nàng kích động, đồng thời hé miệng thổi ra một thứ âm thanh quái lạ.
“Li...”
Âm thanh nổi lên, đứa bé kia chợt cứng người, vẻ mặt hoảng sợ. Nó há miệng thét lớn.
“A!...”
“Nương... ta đau...”
Nó kêu lên mấy tiếng rồi ngã lăn ra đất. Ngay lập tức có một bóng người lao ra xuất hiện sau lưng đứa bé này, nhanh chóng cắm mấy cây ngân châm vào yếu huyệt.
Quỷ Môn Thập Tam Châm!
Đối với môn châm pháp này Mạc Cầu đã sớm thông thuộc, chủ cần đối phương không phạm vào tâm, não hay những chứng bệnh không thể cứu chữa, sau khi đâm kim đều có thể duy trì sự sống thêm nửa khắc đồng hồ.
“Ninh nhi!”
Tới lúc này, cha mẹ đứa bé mới khôi phục tinh thần, vừa kêu khóc vừa chạy vội đến bên cạnh nó. Bọn họ cũng là thầy thuốc nhưng hiện giờ lại không biết phải làm gì. Tinh thần lo lắng nhưng cũng chỉ đành theo dõi xem Mạc Cầu sẽ xử trí ra sao.
Sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống, một tay bắt mạch, một tay vung khẽ. Quần áo nửa người trên của đứa bé liền bị chấn nát.
Tình huống diễn ra khiến những người chứng kiến vội hít vào một hơi khí lạnh. Trước ngực đứa bé có một vùng nhấp nhô lồi lên theo từng hơi thở như có một vật gì đó đang sinh trưởng trong đó, bất cứ lúc nào cũng có thể phá ngực mà ra.
“Cổ!” Hai mắt Mạc Cầu phát lạnh.
“Chậc chậc.” Miêu Đông Nhi vừa đưa tay vuốt nhẹ mấy lọn tóc vừa nói. “Khinh công của Mạc đại phu thật lợi hại. Ngươi nói không sai, đây chính là cổ, ta còn có thể nói cho ngươi biết tên của nó là Toản Tâm Cổ.”
Nàng nhìn đứa giãy giụa mà không có một chút biểu hiện thương xót, thậm chí còn có cảm giác hưởng thụ khi thấy đối phương phải chịu dày vò.
“Toản Tâm Cổ?” Mạc Cầu nhíu mày. “Theo ta biết, trong phủ Đông An mà có sở trường về cổ thuật thì chỉ có Vạn Độc nhất mạch của Hắc Sát Giáo. Các ngươi...”
“Tiểu gia hỏa đừng có nói linh tinh.” Mỹ phu nhân vừa gọi Miêu Đông Nhi ra quát lạnh. “Thiên hạ rộng lớn, cổ thuật tuy hiếm thấy nhưng không phải chỉ có Hắc Sát Giáo vạn độc mới có thể dùng được. Chúng ta đến từ Lĩnh Cốc Thanh Châu, ngươi không biết là do ngươi ngu dốt mà thôi. Hơn nữa, một khi Toản Tâm Cổ tỉnh lại thì nó sẽ thôn phệ tâm mạch người bệnh, ngươi chỉ có thời gian một nén hương để giải quyết mà thôi.”
Mạc Cầu nghiêm mặt nhìn đứa bé. Hắn đã từng xem qua Hắc Sát Bí lục, cũng đã lật khắp điển tịch trong Dược cốc nên không phải không biết gì về cổ thuật. Toản Tâm Cổ hắn cũng rõ. Chúng xen lẫn cùng tâm mạch rồi tấn công vào tim người, không chỉ khó chơi mà quá trình hạ cổ cũng có thể gặp rất nhiều biến hóa. Chỉ sai một chút là người bệnh sẽ bị phản phệ.
Với thể chất của đứa bé này, chỉ sợ mấy hơi thở đã không chịu nổi rồi, khả năng nó mất mạng là rất lớn. Hắn có biết mấy phương pháp phá giải nhưng phải lựa chọn phương pháp nào mới là đúng đây?
Lúc này, Trương trưởng lão và Đổng Tịch Chu cũng đi tới, vẻ mặt ai nấy đều khó coi.
Thân là thầy thuốc, bọn họ không thích nhất là mấy thứ nghi nan tạp chứng, trong số đó lại kiêng dè nhất là mấy thứ độc vật, sau nữa là hỗn độc. Lý do vì độc tính của hỗn độc vốn kỳ lạ, đoán sai một chút thôi là người ta mất mạng ngay.
Toản Tâm Cổ này cùng hỗn độc có nhiều điểm giống nhau, thậm chí còn hiểm ác hơn nên phá giải càng khó.
Cát lão thấp giọng nói. “Lấy Cửu Độ Pháp từ từ khu trừ có được không?”
“Không được, làm thế mất nhiều thời gian quá.” Trương trưởng lão lắc đầu. “Phương pháp này nhanh nhất cũng cần thời gian hai nén nhang cháy mới có hiệu quả, lúc đó đã không cứu được người nữa rồi. Mạc Cầu, ngươi có biện pháp gì khác không?”
Tình huống cấp bách, bọn họ không còn để tâm đến thể diện, nhanh chóng hỏi đối sách. Mạc Cầu chớp mắt, suy nghĩ đảo nhanh qua các cách ứng phó rồi cuối cùng nói.
“Cầm Băng Tủy, Hàn Dịch, Quỳnh Hoa Đan!”
“Băng Hấp Pháp?” Hai mắt Trương trưởng lão sáng lên, nhưng lập tức nhíu lại. “Liệu có được hay không?”
“Hẳn là không có vấn đề gì.” Mạc Cầu đáp. “Ta tuy không biết phương pháp luyện chế Toản Tâm Cổ nhưng lại biết luyện cổ cần mấy loại độc trùng cùng nhiệt tính, các thứ dược vật trên đều có thể khắc chế. Đây là phương pháp khả dĩ nhất.”
Hắn đã đọc qua Hắc Sát bí lục và thêm nhiều bí tịch của Hắc Sát Giáo khác, trong đó không thiếu những ghi chép về cổ thuật cho nên hắn hoài nghi Miêu Đông nhi và vị mỹ phụ kia rất có khả năng đến từ Vạn Độc nhất mạch.
“Ngươi xác định...” Trương trưởng lão muốn nói gì đó thì bị Cát lão khoát tay. “Cứ tin vào Mạc Cầu, trừ phi ngươi có biện phát khác tốt hơn.”
“Đành vậy.” Lão thở dài, vung tay lên ra hiệu là ngay lập tức có người rời đi để lấy dược vật. Cùng lúc đó hai tay Mạc Cầu chớp động, hắn dùng châm pháp, xoa bóp, vận kình thử áp chế cổ trùng nhưng hiệu quả rất thấp. Đứa bé chịu sự tra tấn không ngừng kêu khóc thảm thiết khiến cho mọi người không khỏi lắc đầu chua xót.
“Cha.” Ở phía trên, Giản Băng Như dù sao cũng là nữ tử, tính tình tuy kiêu căng nhưng lúc này cũng thấy không đành lòng. “Thật cứ để như vậy sao?”
“Ừm.” Giản Bá Văn gật dầu. “Tôn huynh, giao đấu y thuật chỉ cần phân ra thắng bại là được, không cần phải mang tính mạng của đứa bé đó ra làm tiền đặt cược.”
“Giản môn chủ yên tâm.” Tôn Tuyệt Tâm cười nói. “Chỉ cần sư đệ ta nhận thua là ta sẽ ngừng cổ độc lại ngay. Chỉ sợ là có người dù chết cũng không thừa nhận mình tài nghệ không bằng người khác thôi.”
Nói xong hắn nhìn Lý Ẩn đầy ẩn ý.
“Hừ!”
Lý Ẩn lạnh lùng hừ lên một tiếng rồi chăm chú quan sát Mạc Cầu, trong lòng dấy lên một nỗi bất an.
“Đan dược đến rồi!” Người đi lấy dược vật nhanh chóng quay lại, mấy bình đan dược được bày cả ra trong đại điện. Mạc Cầu không đổi sắc mặt, hai tay hoa lên vừa thi triển châm pháp để áp chế cổ trùng vừa phối chế giải dược. Mọi người có mặt ở đây không có ai hiểu biết về cổ thuật ngoài hắn, cho nên không có ai ra tay giúp đỡ hắn được. Thời gian gần đây tu vi của hắn tăng tiến không ít nhưng lúc này khí tức của hắn cũng hơi có chút bất ổn, ánh mắt hằn lên tơ máu.
Phối chế giải dược chỉ sai một chút là không thể làm lại được. Thời gian lại hết sức eo hẹp.
Qua một khoảng thời gian sau.
“Há miệng!”
Một giọt băng dịch chảy vào trong miệng đứa bé, Mạc Cầu cầm chủy thủ, ánh mắt nhìn gắt gao vào lồng ngựa của nó. Nếu có thật có biến cố xảy ra, hắn cũng chỉ đành cưỡng ép mở ngực đối phương để lấy cổ trùng mà hôi. Phương pháp này nhìn thì vô cùng nguy hiểm nhưng hắn có kiến thức của kiếp trước cùng với trình độ y thuật đương thời, xác suất thành công của biện pháp này cũng không nhỏ.
Có điều người thời này chưa từng tiếp xúc với giải phẫu ngoại khoa, đột nhiên dùng nó hắn sợ cha mẹ đứa bé chưa chắc đã chịu nổi.
“Đông!”
Nhịp tim đứa nhỏ run lên, cổ trùng cũng theo đó mà chuyển động, vị trí tim đứa bé hằn lên những đường tơ máu nhìn hết sức dọa người.
“Đông!”
Quan sát động tác của Mạc Cầu, Miêu Đông Nhi đứng ở đối diện không khỏi nhíu mày. Nàng chần chừ một lúc, cuối cùng cũng nhếch miệng cười.
“Có hiệu quả rồi!” Trong đám người quan sát xem có một người đột nhiên hô lên. Trương trưởng lão và mấy người khác cũng thả lỏng tinh thần, ánh mắt vui mừng. Chỉ có Mạc Cầu là vẫn không biến sắc, hắn chờ đến lúc tơ máu ở vị trí tim đứa bé không lan ra nữa mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hẳn là không có vấn đề gì nữa rồi. Để cho nó ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy sẽ bị tiêu chảy hai ba ngày để bài tiết cổ trùng nhưng đây chỉ là biểu hiện bình thường mà thôi, các ngươi không cần quá lo lắng.”
“Tạ ơn Mạc đại phu, tạ ơn Mạc đại phu!”
Cha mẹ đưa bé vội vàng ôm lấy con, gương mặt vui mừng khôn xiết, miệng thì liên tục nói lời cảm ơn.
“Ta thua.” Ở đối diện, Miêu Đông Nhi nhún vai, nàng bĩu môi nói. “Thật không ngờ, ngươi đúng là danh xứng với thực. Toản Tâm Cổ mà ta nắm giữ có thể liệt vào một trong ba loại khó xử nhất, ngoài chúng ta ra không nghĩ là lại có người ngoài có thể giải trừ được.”
“Cô nương đã nhường rồi.” Mạc Cầu chắp tay.
“Nhưng ngươi cũng đừng vội cao hứng.” Miêu Đông Nhi nở nụ cười cổ quái, nàng chậm rãi gỡ cái bát cổ bên hông xuống. “Dược vật ngươi dùng hẳn là rất trân quý phải không?”
“Không sai.” Mạc Cầu nhíu mày, trong lòng nổi lên dự cảm không lành. “Ngươi muốn làm gì?”
“Không có gì.” Miêu Đông Nhi lay nhẹ cái trống, nàng nói giọng lạnh nhạt. “Ta chỉ rất hiếu kỳ xem trong thời gian một nén nhang cháy ngươi có thể cứu được bao nhiêu người? Dược vật lại có nhiều ít ra sao mà thôi?”
“Đông... đông...”
Tiếng trống vang lên, Mạc Cầu giật mình, ý thức nhanh chóng đảo qua trong thức hải. Hắn đột nhiên quay người, trong đám người có mặt phía dưới có không ít người đột nhiên biến sắc rồi lấy tay che ngực, thân thể run lên.
“A...”
“A a a...”
“Cổ... Toản Tâm Cổ!”
Trong nháy mắt, cả đại điện rộng lớn vang lên những tiếng kêu thảm thiết, có hơn mười người lảo đảo đứng không yên.
“Sao... sao lại như vậy?”
Sắc mặt Đổng Tiểu Uyển trở nên trắng bệch, nàng quay ra nhìn từng người từng người theo nhau ngã xuống đất, bàn tay ôm ghì lấy ngực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận