Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 233: Tam Phật giáo

Xe ngựa chạy qua một trang viên, nơi này có người đang hô hào phát cháo, lưu dân chen vai sát cánh chờ đợi, có người còn xô đẩy, tiếng kêu tiếng ồn ào vang lên không ngừng.
“Xếp thành hàng, xếp thành hàng.”
“Mọi người đều có phần, không xô đẩy chen lấn, yêu cầu đứng theo hàng...”
Có một đại hán đầu trọc chủ trì việc giữ trật tự, lúc không quát lên thì chắp tay trước ngực, mồm lẩm nhẩm phật hiệu.
“Tam kiếp lâm phàm, Di Lặc độ thế!”
“Tam kiếp lâm phàm, Di Lặc độ thế!”
“Ngã phật từ bi...”
Lúc nhận cháo, lưu dân cũng theo đó mà tụng niệm. Mạc Cầu hạ màn xe xuống, ánh mắt suy tư.
“Tam Phật Giáo sao?”
“Công tử.” Hứa Việt hạ giọng nói. “Ta có cảm giác Tam Phật Giáo này hơi cổ quái, họ có ý định thu nạp dân tâm, không biết Lục phủ có để ý đến việc này hay không?”
Mấy tháng gần đây phủ Đông An đón nhiều lưu dân vào thành, trong đó cũng có xen lân không ít các loại giáo phái kỳ lạ. Tam Phật Giáo là một trong số đó. Những giáo phái tương tự cũng có không ít, phần lớn đều là các thế lực giang hồ giả làm tiên phật để mời chào thuộc hạ, tìm cơ hội thu nạp những người trẻ có tiềm lực.
Tam Phật Giáo này không biết dựa vào thế lực nào chống lưng mà dám ở trong thành nội khua chiêng gióng trống không sợ bị Lục phủ để mắt tới. Hay là vì bọn họ không biết nên mới không thấy sợ hãi...
Có điều, những việc này cũng không liên quan đến Mạc Cầu. Với đám lưu dân, có đồ ăn nhét đầy bụng để không chết đói là bọn họ đã vừa lòng thỏa ý rồi, không còn quan tâm đến vấn đề gì khác.
“Được rồi.” Mạc Cầu lắc đầu. “Chúng ta đi thôi.”
“Vâng.”
Bánh xe tiếp tục chuyển động hướng vào phía trong thành nội. Tại Tước Lâu, xe ngựa dừng trước cửa, Mạc Cầu bước xuống xe thì gặp hai tên giúp việc đang xua đuổi đám lưu dân.
“Đi chỗ khác đi.”
“Nhanh lên, đi chỗ khác.”
“Thật xúi quẩy! Loại người này cũng có thể vào trong thành sao? Không bên bọn chúng có mang theo mầm bệnh gì không nữa.”
Mạc Cầu dừng bước, ánh mắt đặt trên người mấy lưu dân, hai hàng lông mày vô thức nhíu lại. Một người trong số đó ăn mặc bẩn thỉu, sắc mặt đã trắng bệch, trên da còn có không ít mụn mủ bọc đầu đen.
Ôn dịch từ lăng huyện đã lan đến đây rồi ư?
Hắn than nhẹ một tiếng xong, để Hứa Việt ở ngoài coi chừng xe ngựa rồi tự mình bước lên lầu cao nhất. Phù Ngao đã đợi từ lâu, thấy hắn đến thì vội vàng bước tới chào đón, vẻ mặt lo lắng.
“Mạc huynh, cuối cùng ngươi cũng đến rồi.”
“Thời gian vẫn còn sớm mà.” Mạc Cầu nhìn sắc tời nói. “Phù huynh có việc gì mà gấp gáp vậy?”
“Tất nhiên rồi.” Phù Ngao nghiêm trọng. “Ngư Câu La hôm trước khiêu chiến Hồng Diệp công tử xếp thứ mười bảy trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng, rồi đến Phi Xoa Thái Bảo đứng hạng mười ba, hôm nay lại muốn khiêu chiến Thu Thủy Tiên Tử đứng vị trí thứ bảy, thêm cả ta nữa. Ta có thể không vội sao?”
“Ngư Câu La?” Mạc Cầu hơi ngạc nhiên. “Có phải thanh niên tài tuấn đến từ Dự châu không?”
“Không sai.” Phù Ngao gật đầu. “Người này tuổi chừng hai mươi nhưng đã là cao thủ nhất lưu, nửa năm trước tiến vào phủ Đông An rồi bắt đầu khiêu chiến các nhân vật có mặt trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng. Hiện giờ cuối cùng cũng sắp đến phiên ta, ta không muốn chỉ còn thời gian ở trên đó một năm nữa thôi thì lại bị người ta đuổi xuống.”
Phù Ngao có tên hiệu là Thiệp Hải Kim Ngao, tuổi tác tương đương với Mạc Cầu, hiện giờ đang xếp hạng ba trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng. Năm sau đây, dù tu vi có tăng tiến thì vì quá tuổi hắn vẫn sẽ bị gỡ tên trên bảng này. Trước mắt, người đứng trên hắn có Vô Ảnh Thần Đao Phong Triêu Ân tới từ Trích Tinh Lâu và Lục Hợp Đao Đổng Tiểu Uyển.
Đổng Tiểu Uyển đứng đầu danh sách này đã hai năm nay, còn mấy người như Phi Kiếm Khách Bành Ngọc Nam vì quá tuổi nên đã hạ bảng trước đó rồi.
“Đừng lo lắng.” Mạc Cầu chậm rãi đáp. “Quách cô nương kiếm pháp xuất chúng, thực lực bất phàm, tuy chỉ xếp thứ bảy nhưng thực lực không thua gì năm người đứng đầu. Ngư Câu La muốn thắng nàng cũng không dễ dàng như vậy.”
“Đúng là như thế nên ta mới lo.” Phù Ngao thở dài. “Nếu ngay cả Thu Thủy Tiên Tử cũng không phải là đối thủ của hắn, ta sợ mình khó mà thắng được.”
“Thắng bại là chuyện thường của binh gia, Phù huynh cần gì phải cố chấp.” Mạc Cầu kéo ghế lại rồi ngồi xuống.
“Lần này không đơn giản như thế.” Phù Ngao lắc đầu. “Tiền Long Sồ Phượng Bảng là danh sách anh hào của phủ Đông An này, sao có thể để cho người ngoài chiếm cứ vị trí đầu bảng được? Huống hồ ngoài Đổng Tiểu Uyển ra, ta và Phong Triêu Ân thực lực không kém nhau nhiều lắm, nếu ta thua, sợ là Ngư Câu La sẽ chiếm được vị trí đệ nhị, thêm hai năm nữa vị trí đệ nhất sợ cũng khó mà giữ được.”
Tiềm Long Sồ Phượng Bảng tập hợp toàn anh tài của phủ Đông An, vị trí đứng đầu lại thuộc về một người ngoài phủ thì đúng là không dễ chịu thật.
“Ừm.” Mạc Cầu hiểu ra. “Vậy ngươi định làm thế nào?”
“Đơn giản.” Hai mắt Phù Ngao sáng lên, hắn vỗ nhẹ bàn tay hướng ra ngoài cửa sổ chỉ. “Đợi chút nữa Ngư Câu La và Quách cô nương luận võ, Mạc huynh nhìn xem rồi chỉ điểm cho ta thiếu sót của đối phương là được.”
“Cao thủ đối chiến, thắng bại chỉ trong một lằn ranh nhỏ, có đôi khi thời tiết, tâm tình hoặc thậm chí ăn mặc cũng có ảnh hưởng đến kết quả thắng bại.” Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn lại, vẻ mặt lạnh nhạt. “Ta dù có nhìn ra sơ hở của đối phương thì Phù huynh mới chính là người trực tiếp chiến đấu.”
“Ta hiểu chứ.” Phù Ngao thở khẽ. “Nhưng Mạc huynh có pháp nhãn nhanh chóng nhìn ra sơ hở của đối phương, ta nắm được rồi trong lòng cũng có thể yên tâm hơn.”
“Đáng tiếc.” Nói đến đây hắn ngừng lại một chút rồi thở dài. “Mạc huynh không chịu hiển lộ thực lực, chứ không vị trí thứ nhất trên danh sách này chắc chắn sẽ thuộc về ngươi rồi.”
“Nói đùa à.” Mạc Cầu lắc đầu. “Tiềm Long Sồ Phượng Bảng quan trọng tu vi và tiềm lực tiến giai lên Tiên thiên, mặc dù kiếm pháp của ta không tệ nhưng tu vi lại không đủ.”
So với những người khác, tầm hai mươi thậm chí mười tám mười chín đã thành tự nhất lưu thì hắn đúng là quá chậm.
“Đúng vậy.” Phù Ngao thừa nhận, sau đó nghiêm sắc mặt lại. “Bắt đầu rồi.”
Hai người tập trung nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phân Giang Đài dựng ở ven sông, vốn là chỗ để đỗ thuyền nhưng đã hoang phế mấy năm, sau này trở thành nơi ước định đấu võ của nhiều người. Hôm nay Hoành Hành Đao Ngư Câu La khiêu chiến Thu Thủy Tiên tử và Thiệp Hải Kim Ngao làm dẫn tới không ít người đến xem náo nhiệt.
“Bạch!”
Áo gấm tung bay, bóng dáng xinh đẹp bay lượn giữa trời, Thu Thủy Tiên Tử Quách Vân nhẹ nhàng đáp xuống lôi đài. Nàng mang theo trường kiếm, gương mặt xinh đẹp hơi lạnh lùng nhìn một người dưới đài. “Ngư Câu La, lên đây đi.”
Nàng không thể không giận. Đối phương một lúc khiêu chiến hai người, nàng lại là người xếp ở phía trước, trong mắt Ngư Câu La này nàng giống như người để cho đối phương khởi động làm nóng mà thôi.
Chờ chút nữa nàng nhất định sẽ cho đối phương đẹp mặt! Dưới đài luận võ, mọi người cũng thi nhau bàn tán xôn xao. Tuy Thu Thủy Tiên Tử không phải người gốc địa phương nhưng nàng đã được gả cho Phi Kiếm Khách Bành Ngọc Nam thì không tính là người ngoài.
Trái ngược lại, Ngư Câu La hoàn toàn là người ngoài, trẻ tuổi mà lớn lối khiến mọi người đều tức giận. Trước kia không có người đủ mạnh để trị hắn, hôm nay mọi người đều hy vọng sẽ có người khiến hắn phải thu liễm lại.
“A...”
Ở dưới đài, một nam tử cường tráng nhếch miệng cười khẽ, hắn không nhanh không chậm bước từng bước lên lôi đài. Lưng hắn đeo trường đao, chân trần tóc ngắn như những mũi kim, trên dưới toàn thân ngập tràn một khí thế hoang dã.
Bước lên lôi đài rồi, Ngư Câu La chắp tay. “Quách tiên tử, mời!”
“Mời!”
Gương mặt xinh đẹp của Quách Vân nghiêm lại, trường kiếm xuất khỏi vỏ, mọi tạp niệm bị nàng gạt hết ra ngoài, chỉ còn lại kiếm ý lăng lệ đang chực chờ bộc phát.
“A...”, cảm nhận được biến hóa trên người đối phương, hai mắt Ngư Câu La cũng co rút lại, vẻ mặt đã trở nên nghiêm túc. Nàng có thể đứng ở hàng đầu trên Tiềm Long Sồ Phượng Bảng thì thực lực tất nhiên không tầm thường, nhưng hắn không sợ. Bị kiếm ý của đối phương kích thích, hắn không lùi mà chiến ý trong lòng càng dâng trào hơn.
“Tiên tử, mời ra tay.”
“Được.”
Quách Vân quát khẽ, trường kiếm lao vút trong không trung mà đến. Kiếm quang như sóng nước lấp loáng chiếu xạ thành hàng ngàn huyễn ảnh khiến người ta khó mà phân biệt thật giả, càng khó để ngăn cản.
“Thanh Thu Thủy Kiếm này nghe đồn được Phi Kiếm Khách đổi từ Lục phủ ra, vô cùng sắc bén.” Hai mắt Phù Ngao nheo lại. “Hơn nữa nó cùng kiếm pháp của Thu Thủy Tiên Tử lại rất hòa hợp, một người một kiếm chiến đấu không hề thua kém đám mày râu.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Kiếm pháp Nhị Thập Tứ Tiết Khí của huynh muội Quách thị đúng là huyền diệu, luân chuyển như tứ quý, mỗi chiêu thức đều có liên hệ xâu chuỗi với nhau thành một thể thống nhất không hề có sơ hở.”
Tất nhiên, cái gọi là không có sơ hở là ở trên lý thuyết, còn thực tế chiến đấu, kiếm pháp có thể không có sơ hở nhưng con người sử dụng nó thì lại có. Thực lực không đủ là sơ hở lớn nhất của bản thân. Trong mắt Mạc Cầu, tốc độ ra chiêu của nàng quá chậm, lực đạo quá yếu, biến hóa đơn giản chậm chạp đều là sơ hở cả.
Từ xưa đến nay không có công pháp vô địch, chỉ có người vô địch.
Hai người vừa nói chuyện, dưới lôi đài hai người họ đã chính thức giao thủ.
Hoành Hành Đao.
Đao ý tung hoành không kiêng nể gì, thế đi hung ác quyết liệt xen lẫn với điên cuồng vô hạn. Trong nháy mắt, đao quang bao trùm bốn phương đè ép kiếm ảnh hóa thành vô số mảnh vỡ nhỏ khiến cho người nhìn chói mắt.
Đối với biểu hiện ấy Mạc Cầu lại thấy hết sức bình thường.
“Đao pháp không tệ.” Phù Ngao nhíu mày, hắn thấy đối phương quả có thực lực để tự ngạo. Trong đầu hắn đang thế mình vào vị trí của Quách Vân để tìm cách phá giải, đối kháng lại Hoành Hành Đao.
“Coong...”
Thân kiếm vang lên âm thanh, kiếm ảnh bị phá nhưng không diệt, vô số đạo kiếm khí lăng lệ hoặc thật hoặc giả vẫn xoay tròn mà tiến, kiếm ảnh bay tán như mưa thu phiêu tán. Ở bên dưới đao quang tung hoành tùy ý, đao ảnh trùng điệp ngược hướng với kiếm ảnh. Trên lôi đài, tiếng kim thiết va chạm không ngừng vang lên, tia lửa tung tóe, kình khí tung hoành lại thêm đao quang kiếm ảnh dầy đặc nên rất khó phát hiện được tung tích của hai người trong đó.
Chỉ có một số ít người có nhãn lực kinh người mới miễn cưỡng thấy được thế cục.
“Thu Thủy Kiếm nhìn như mềm mại nhưng kỳ thực lại cứng cỏi, có thể sinh ra biến hóa từ hư không, kiếm ý biến hóa thật tinh diệu.” Mạc Cầu trầm tư. “Hoành Hành Đao có chiêu thức lăng lệ nhưng thiếu uyển chuyển, luận về khả năng biến hóa thì không bằng Thập Nhị Tứ Tiết Khí. Nhưng môn đao pháp của đối phương không nặng về chiêu thức, ở trong tay Ngư Câu La đã phát huy được hết uy năng của nó.”
“Kia...”, Phù Ngao mở miệng. “Theo mắt nhìn của Mạc huynh thì trận này ai sẽ thắng, ai sẽ bại?”
“Khó mà nói trước.” Mạc Cầu lắc đầu. “Tu vi hai người bọn họ không hơn kém nhau bao nhiêu, đều tu tập nội công hàng đầu, ngay cả chiêu thức...”
“Không đúng!”
Hai mắt Mạc Cầu đột nhiên nhíu lại, hắn mở miệng. “Ngư Câu La ẩn giấu ngạnh công đỉnh tiêm mà mọi người chưa từng thấy, Quách cô nương khó mà thắng được.”
“A!” Phù Ngao biến sắc. “Chắc chắn vậy sao?”
“Yên tâm.” Mạc Cầu đáp. “Thắng bại không nhanh chóng phân rõ được đâu. Dù thực lực Ngư Câu La có mạnh, muốn chiến thắng đối phương cũng cần một khoảng thời gian. Trừ phi hắn quyết định không che giấu ngạnh công nữa.”
Vừa nói, gương mặt Mạc Cầu vừa lộ vẻ trầm tư. Ngạnh công của Ngư Câu La rất mạnh, có thể đón đỡ kiếm khí mà không bị tổn thương gì, có thể so với Hắc Sát chân thân đệ lục trọng lúc trước. Với tuổi của hắn mà đã đạt được trình độ ấy thì thật đáng sợ.
“Mạc huynh.” Phù Ngao thấp thỏm. “Theo ngươi thì ta có bao nhiêu phần trăm thắng?”
“Phù huynh sao lại mất tự tin vào bản thân như vậy.” Mạc Cầu lắc đầu. “Huyền Ti chân kình của ngươi là nhất tuyệt ở phủ Đông An này, chân khí tinh thuần gần như không có địch thủ cùng giai. Chỉ cần ngay từ đầu ngươi dùng toàn lực đối phó áp chế Hoành Hành Đao, đừng để hắn thi triển chiêu thức tinh diệu ra thì ít nhất cũng có bảy phần thắng lợi.”
Còn như ngạnh công, Huyền Ti Chân Kình cũng có tác dụng rèn luyện thân thể, tuy không được như Ngư Câu La nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận