Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 637: Chuẩn bị

Nửa ngày sau, Mạc Cầu tìm một động phủ trên núi rồi sắp xếp lại. Nơi đây ngoài Quân Lôi chân nhân còn có một vị Nguyên Anh, Pháp Không đại sư của Cửu Giang Minh hiệu Tiếu Di Lặc, mặc dù xuất thân Phật môn nhưng lại lo việc tục sự. Động phủ được vị này mở bán để làm nơi an trí cho các tu sĩ tới đây.
Trong tĩnh thất, Mạc Cầu khoanh chân đả toạ, sau một lúc tầm tư, hắn vung tay, phía trước xuất hiện bộ khôi giáp mới vào tay chưa lâu. Khôi giáp hình dáng dữ tợn, khí tức hung lệ. Không có tấm vải của nữ tu kia che đi, khôi giáp vừa ra ngoài đã làm nguyên khí quanh hắn xao động, thậm chí bài xích hắn ra ngoài.
Quỷ khí!
Tương tự như pháp bảo trong tay người tu hành, có điều hai giới khác nhau, phương pháp tu tập một trời một vực, quỷ khí khó có thể bị người tu hành luyện hoá, mặc dù hiếm thấy nhưng giá trị thường không cao. Trên người Mạc Cầu có một thứ như thế, chính là Hắc đao.
Nhìn khôi giáp một lát, hắn nở nụ cười nhạt. Luyện hoá quỷ khí mặc dù khó nhưng không phải là không có khả năng làm được. Chí ít, chân nhân Nguyên Anh có thể làm được, chỉ không phải là việc thuận tay mà thôi. Dù sao nó cũng là sản phẩm của âm phủ, không hợp với pháp môn tu hành ở dương gian.
Mạc Cầu không phải Nguyên Anh, lại biết Nguyên Anh có thể làm được, còn chắc chắn sẽ thành công luyện hoá chuôi hắc đao. Khôi giáp thì không hoàn toàn giống thế. Vật này vốn không cần khả năng khống chế cao siêu.
“Khôi giáp tự thành chỉnh thể, giữa mỗi bộ phận đều có khe hở.” Mạc Cầu đưa tay khẽ vuốt khôi giáp tự nhủ. “Chỉ cần có khe hở thì sẽ có tử huyệt, không phải ai cũng nguyện ý trả giá cao. Nhưng… Mạc Cầu thì khác.”
Hai mắt Mạc Cầu đột nhiên hiện ra linh quang, hai sợi hoả diễm như hoả xà linh động xuất hiện, quấn trên khôi giáp.
“Hoa…’.
Liệt diễm hừng hực, rất nhiều hoả diễm gia trì đủ để đốt cháy cả pháp bảo hạ phẩm nhưng khôi giáp này ở bên trong vẫn không có biến hoá nào.
Mạc Cầu không nhụt trí. Hắn sớm đoán được tình hình sẽ như vậy, nếu có thể dễ dàng bị linh hoả nung chảy thì khôi giáp này phẩm giai không cao, có được vào tay tác dụng cũng không lớn. Hắn hít sâu một hơi, sắc mặt hơi trầm xuống.
“Xì…”
Giữa mi tâm hắn mở ra một cái khe, một con mắt dọc loé sáng yếu ớt xuất hiện.
Đại La Pháp Nhãn!
Dưới pháp nhãn, mọi vật đều hiện ra chân thực. Đường vân trên khôi giáp hiện lên rõ ràng trong mắt Mạc Cầu, bên trong khí tức liền thành một khối cũng bị phân giải. Vô số tin tức chui vào trong thức hải. Sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng, đưa tay bấm niệm pháp quyết rồi đột nhiên quát khẽ.
“Xá!”
Tinh, khí, thần cùng nhau chấn động, bên trong đan điền, Kim Đan trôi nổi rung lên, nguyên thai cũng phun ra một sợi khí tức tinh thuần.
Anh khí!
Nguyên Anh chi khí!
Tông sư Kim Đan cũng có Nguyên thai nhưng bị khoá ở bên trong Kim Đan, còn rất xa mới thành hình, càng không thể dẫn động nội khí tức. Nhưng Toái Thiên Bí điển lại có biện pháp có thể dẫn động Anh khí trong thể nội, mặc dù tạm thời sẽ tổn thất một ít tu vi nhưng diệu dụng thì vô cùng tận.
Lúc này Mạc Cầu đang vận dụng pháp này. Anh khí dọc theo chỉ dẫn của Đại La Pháp Nhãn lặng lẽ chui vào trong khôi giáp, dùng tốc độ mắt thường cũng thấy được tương dung với nó. Chỉ một lát thời gian sau, một cảm giác tương liên huyết nhục đã hiện ra.
Luyện hoá nhập môn!
“Hô…”
Mạc Cầu mở hai mắt, thở ra một ngụm trọc khí.
“Cổ tịch có nói, thời khắc thượng cổ, người tu thành Nguyên Anh có thể tuỳ ý xuất nhập hai giới âm dương mà không bị hạn chế, hiện giờ xem ra lời ấy không phải là giả.”
Lấy lại bình tĩnh, hắn lại cúi nhìn khôi giáp. Mặc dù mới chỉ luyện hoá sơ bộ nhưng hắn đã có khả năng khống chế nhất định đối với bộ giáp này.
“Lên!”
Pháp quyết dẫn ra, khôi giáp loé lên u quang rồi dần dần biến lớn. Mũ giáp, giáp ngực, hộ giáp khuỷu tay, bao gối, chân giày… cả bộ trôi nổi giữa không trung. Đỉnh đầu bộ giáp có song giác, hộ khuỷu tay có gai, giáp ngực lếp loé u quang, không có người đeo cũng mang lại cảm giác hung lệ, tàn nhẫn giống như cuồng ma đi ra từ núi thây biển máu, chém giết. Trên người lộ ra sát phạt chi ý tới tự Man hoang, người thường nhìn vào đều sỡ đến vỡ mật.
Mạc Cầu nheo mắt, vẫy tay.
“Rầm rầm…”
Bộ khôi giáp tự động tách rời hướng về phía Mạc Cầu bao trùm xuống, cũng thích ứng với thân thể hắn để cải biến các bộ vị lớn nhỏ. Trong chớp mắt, một người thân cao hai mét, hình thể khôi ngô như chiến tướng xuất hiện.
“Ừm.” Mạc Cầu trầm ngâm, thân thể hơi động, khôi giáp bắt đầu co vào rồi ẩn đi khí tức, trở nên rất bình thường. Song giác trên đỉnh đầu và gai nhọn ở thân giáp mặc dù vẫn khiến người ta có cảm giác lăng lệ dữ tợn nhưng đối với Mạc Cầu lại không có tác dụng hay sự cần thiết nào. Thứ hắn coi trọng ở bộ giáp chính là lực phòng ngự.
“Rầm rầm…”
Mạc Cầu đưa tay ra, khẽ nắm, tiếng giáp va chạm cũng vang lên theo.
“Trọng lượng đúng là không nhẹ.”
Với cảnh giới luyện thể của hắn mà còn cảm thấy như thế thì tu sĩ Kim Đan phổ thông bình thường đeo bộ giáp vào, tốc độ sẽ giảm đến bảy thành. Đối với người tu hành thì đó là một nhược điểm trí mạng. Có điều…
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, từ hư không xuất hiện một đạo thiểm điện. Thiểm điện màu trắng đỏ xé rách hư không như một cây nhuyễn tiên hung hăng đánh tới.
“Đôm đốp!”
Công kích có thể so với một kích toàn lực của tu sĩ Kim Đan đánh trên khôi giáp chỉ tạo nên một chút gợn sóng, bên trong thậm chí còn không cảm thấy chấn động.
“Không tệ.” Mạc Cầu mỉm cười, khẽ vung tay, Phá Không Trùy bay lượn giữa trời tồi đánh thẳng tới.
“Đông!”
Thân thể hắn chấn động, liên tục lùi lại mấy bước mới dừng lại được.
“Thế công tương đương với Kim Đan trung kỳ mới ảnh hưởng đến nhục thân bên trong bộ giáp, mà vẫn chỉ đơn thuần dựa vào lực phòng ngự tự thân của bộ giáp. Ngay cả Kim Đan hậu kỳ, nếu muốn chân chính đả thương mình cũng không dễ.”
“Quả là không tệ.” Mạc Cầu gật đầu hài lòng, thân thể khẽ lắc lên, khôi giáp trên người hoá thành u quang chui vào đan điền rồi chậm rãi uẩn dưỡng.
“Bộ giáp này gọi là Hắc Quang Giáp đi.”
Ở một động phủ khác, nữ tu lúc trước giao dịch với Mạc Cầu xoa nhẹ gò má, tướng mạo vốn bình thường đã biến thành diễm lệ không gì sánh được. Nàng bước đến bên cạnh một vị lão giả, lên tiếng.
“Gia gia, người cảm thấy thế nào?”
“May mắn có người lại có Kim Đan, mặc dù không cách nào tăng duyên thọ lên nhưng cũng có thể để ta hoạt động trong một hai năm, đủ để thăm dò nơi đây.”
“Gia gia.” Nữ tử khẽ buông lỏng tinh thần nói. “Nghe nói bên trong Tổ miếu có một phương thiên địa riêng, có các loại thiên tài địa bảo, có thể sẽ có linh dược người cần. Đến lúc đó người không chỉ khôi phục được tu vi mà còn có được duyên thọ ngàn năm nữa.”
“Ha ha…”, lão giả kia vuốt râu, cười lắc đầu. “Nha đầu, làm người không nên quá tham lam, lão hủ đã sống hơn hai ngàn tuổi, như thế là đủ rồi, có chết cũng không lỗ. Còn ngươi đó…”
Lão than nhẹ. “Mặc dù ngươi tiến giai Kim Đan nhưng vì đi đường tắt nên không thông thế sự, khuyết thiếu kinh nghiệm thực tế, càng không biết nhân tâm hiểm ác. Ta thực sự lo lắng sau khi ta đi thì ngươi sẽ ra sao?”
“Gia gia.” Nữ tử kia vội nói. “Nhất định người sẽ không việc gì.”
“A…” Lão giả kia lắc đầu rồi chuyển đề tài hỏi. “Kim Đan kia là ai đưa cho ngươi? Người đó có thể giết người đoạt đan, tuyệt không phải kẻ vớ vẩn, sau này ngươi đụng phải hắn thì nhất định phải cẩn thận.”
“Vâng.” Nữ tử gật đầu trịnh trọng. “Người kia cũng che đậy tướng mạo, nhưng nếu cự ly gần lại ta có thể phát hiện ra khí tức của hắn.”
“Vậy là tốt rồi, nhớ cẩn thận.” Lão giả căn dặn. “Nhất là khoảng thời gian này. Lão hủ thời gian qua đã đắc tội không ít người, chẳng may thân phận bại lộ thì ngươi cũng sẽ gặp nguy hiểm. Cũng may, trước mắt mọi việc vẫn bình thường.”
“Gia gia yên tâm, chúng ta sẽ không sao đâu.” Nữ tử kia nói tiếp. “Khi chúng ta nhập ẩn địa, đi tìm linh vật, ta tin tưởng nhất định sẽ có thu hoạch.”
“Hy vọng sẽ là thế.” Lão giả đáp, gương mặt lãnh đạm, tâm thần cũng hơi buông lỏng.
“Mạc đạo hữu.” Trong đại sảnh, Khấu Văn mỉm cười đưa tay chỉ về phía một nữ quan giới thiệu. “Vị này là Điệp phu nhân tới từ Thuý Phong Sơn, năng lực Ngự thú chi thuật danh chấn Cửu Giang Minh, có hai đầu linh thú cảnh giới Kim Đan thực lực bất phàm.”
Ngự thú?
Mạc Cầu khẽ nhướng mày rồi cung tay làm lễ.
“Nghe danh đạo hữu đã lâu.”
“Danh hào của Mạc đại tiên sinh thiếp thân nghe như sấm bên tay đã lâu.” Điệp phu nhân hé miệng cười khẽ. “Trước đây thiếp thân có nghe Cao huynh nhiều lần nhắc đến đạo hữu, mỗi lần nghe đều sợ hãi thán phục, thật không ngờ hôm nay lại được diện kiến thật là may mắn.”
“A”, Mạc Cầu ngạc nhiên. “Thì ra Điệp phu nhân có biết Cao huynh.”
“Cũng chỉ biết qua loa vậy thôi.” Điệp phu nhân lắc đầu, muốn nói gì lại thôi, cảm giác như không muốn nhiều chuyện. “Mấy năm trước chúng ta có gặp gỡ. Năm đó, thiếp thân sở dĩ có thể tiến giai Kim Đan cũng nhờ có Cao huynh.”
“Ha ha…”, Khấu Văn cười lớn. “Đều không phải người ngoài, không cần khách khí. Mạc đạo hữu, vị này là Lãnh Diện Hàn Đao Thiên Si đạo hữu, Vô Cực Thần Đao quyết đã luyện tới cảnh giới Luyện kiếm thành tia.”
Mạc Cầu nghiêm sắc mặt. “Bội phục, bội phục.”
Thiên Si kia sắc mặt lạnh lùng, ăn nói ý tứ, mặc trên người áo đen kết hợp với khí tức có vẻ không muốn thân cận với người khác nhưng lại rất được Khấu Vấn coi trọng.
Kim Đan trung kỳ.
Luyện Kiếm thành tia.
Hai thứ này kết hợp với nhau, cộng thêm một thanh pháp bảo tốt nữa thì thực lực có thể so với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ.
“Hai vị này là Hoàng Sùng, Diệp Tân, là một đôi vợ chồng, Mạc đạo hữu nên biết.” Khấu Văn đưa tay chỉ hai người đứng sau cùng cười. “Bọn họ tới từ Loan Hải Giang.”
“Ngưỡng mộ đại danh.” Mạc Cầu chắp tay.
Hai người là cặp vợ chồng Kim Đan danh tiếng nổi bật, hắn tất nhiên đã nghe nói tới. Thực lực hai người đều là Kim Đan sơ kỳ nhưng lại thông thạo phương pháp liên thủ, tu hành pháp môn bổ sung, thực lực bất phàm.
“Còn có một vị đạo hữu hôm nay không đến, lúc gặp sẽ giới thiệu sau.” Khấu Văn làm xong việc giới thiệu thì nhìn mọi người một lượt rồi nói thêm. “Ngoài ra, bần đạo vừa nhận được một tin tức, hai vị tiền bối kia hình như biết được tin tức gì, tính toán thi pháp làm cho cửa vào Tổ miếu ẩn địa xuất hiện trước thời hạn. Tu sĩ Kim Đan không được tự ý rời đi mà cùng vào bên trong tìm tòi, hỗ trợ bọn họ tiến nhập vào sâu trong ẩn địa.”
Nói xong, Khấu Văn nở nụ cười khổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận