Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 382: Trốn (1)

Đao mang chấn động cả bầu trời!
Huyết sắc đao mang khiến cho lòng người nhìn thấy mà run, Mạc Cầu không tự chủ được, cả người căng ra, Cửu Hoả Thần Long Tráo càng tự phát hiện ra bao lấy toàn thân.
Đạo huyết sắc đao mang này hắn đã từng gặp qua, mặc dù lúc trước không phải do đích thân đối phương thi triển nhưng sự lăng lệ của nó đủ khiến người thường nghĩ đến mà sợ, ngay cả cao thủ nội môn đỉnh phong ở Thương Vũ Phái cũng không cản được.
Đệ tử chân truyền của Cửu Sát Điện, Huyết Long Tử Triệu Vô Nhai không ngờ cũng ở chỗ này, thiết hạ mai phục rồi âm thầm tập kích.
“Thật can đảm!”
Thân là bộ đầu kim bài của Trấn Pháp Ti, Âu Dương Bình cũng là một cao thủ luyện khí viên mãn, có pháp khí thượng phẩm trên người, mặc dù tiềm lực chưa phải là số một nhưng lại có quá trình tích lũy thâm hậu, luận về thực lực hắn không kém so với đệ tử hạch tâm bao nhiêu. Lúc này đột nhiên bị tập sát nhưng gặp nguy mà không loạn. Hắn hét lớn một tiếng, ở mi tâm hiện ra một viên bảo châu.
Dị bảo Nguyên Xu Đan Châu!
Bảo châu nở rộ quang mang màu xích hồng chiếu rọi một phương, đao mang huyết hồng đang đột kích cũng vì thế mà trì trệ. Cùng lúc đó, một thanh bảo thước đột nhiên hiện ra, vượt qua khoảng cách đánh về phía đối phương.
Pháp khí thượng phẩm Tam Dương Xích!
“Hừ!”
Một tiếng hừ lạnh vang lên, Âu Dương Bình giật mình, thầm kêu không tốt, thân hình nhanh chóng lùi nhanh về phía sau.
“Bạch!”
Đao mang loé lên rồi biến mất. Pháp khí thượng phẩm Tam Dương Xích bị nó cắt làm hai nửa, đan châu cũng lặng lẽ vỡ ra.
“Lạch cạch…”
Hai đoan chân bị cắt rời từ trên cao rơi xuống, theo sau là tiếng hét thảm thiết đau đớn của Âu Dương Bình. Chỉ một kích, bộ đầu kim bài hiếm gặp của Trấn Pháp Ti thiếu chút nữa đã mất mạng tại chỗ.
“Âu Dương đạo huynh!” Lâm Mộc Hoá thấy vậy thì biến sắc, Huyễn Quang Kiếm khẽ quấn rồi phi độn về phía trước.
“Dừng bước!” Một mảnh huyết vân từ trong lòng đất thoát ra chắn ở chính giữa, Cung Nghiệp ẩn thân trong đó liên tục cười lạnh. “Đối thủ của ngươi là ta.”
Đang nói chuyện, huyết vân khuếch tán ra bốn phương, uy thế hiển lộ ra hết làm cho Lâm Mộc Hoá không thể không dừng bước.
Cao thủ! Một cao thủ có thực lực không thua gì mình.
“Dám đắc tội với Trấn Pháp Ti của Nguỵ triều và Thương Vũ Phái, các ngươi muốn chết!” Hắn cắn chặt hai hàm răng, trừng mắt quát lớn. “Ta khuyên các ngươi mau thúc thủ chịu trói…”
“Nói nhảm!” Cung Nghiệp vừa nghe đối phương lên giọng giáo huấn đã nổi giận ầm ầm, pháp lực trong thể nội bùng lên, huyết vân bổ nhào mà tới dứt khoát không hề dây dưa. “Mau tiếp chiêu đi.”
“Muốn chết!” Lâm Mộc Hoả trừng mắt, Huyễn Quang Kiếm xoay tròn chém ra.
Tu vi của hắn chỉ là luyện khí tầng thứ mười một, còn chưa đạt tới mức viên mãn nhưng thanh danh không hề kém so với Âu Dương Bình. Nguyên nhân cũng nằm ở Huyễn Quang Kiếm này.
Cùng là pháp khí thượng phẩm, Tam Dương Xích bị người ta dùng một kích mà đứt đôi, Huyễn Quang Kiếm lại là một cực phẩm hoàn toàn khác. Kiếm vừa xuất hào quang đã bao trùm đầy trời. Những chỗ vầng sáng chiếu tới, huyết vân nhanh chóng tiêu tan.
Một thanh huyết sắc đoản kiếm từ bên trong phi ra đột nhiên đâm vào bên trong huyễn quang.
“Đinh đinh…đang…”
“Đôm đốp…”
Chỉ trong mấy chớp mắt, tiếng va chạm vang lên không ngừng. Cung Nghiệp mỉm cười âm hiểm, thi thoảng hắn lại thi triển tà pháp, mặc dù không chiếm được thượng phong nhưng vẫn đủ để hắn có thể tự ngạo, trong khi đó sắc mặt Lâm Mộc Hoá không khỏi âm trầm.
Hắn hiện vẫn có thể kiên trì ở đây nhưng ở bên kia Âu Dương Bình đã sắp hết chống đỡ nổi, lúc nào cũng có thể mệnh tang đao hạ. Huống chi…
Trận pháp!
Nơi này còn có một trận pháp đã được kích hoạt ngăn trở mấy người rời đi.
“Ông…”
Linh quang phun trào rồi đột nhiên khuếch trương. Mạc cầu đang ở khu vực an toàn cũng bị quấn nhập vào trong đó, thiên địa khí tức đột nhiên thay đổi, hai chân hắn đạp đất không nhúc nhích, hắn phát hiện ra mình có thể tiến lên nhưng càng lùi lại thì càng bị lún sâu xuống.
Tác dụng che đậy, làm vặn vẹo nhận thức chính là công dụng cơ bản nhất của trận pháp này. Chỉ có yên lặng theo dõi kỳ biến mới là biện pháp hay nhất. Trong tầm mắt hắn có vô số sợi huyết quang đỏ đậm từ mặt đất hiện ra, tràn ngập toàn bộ đại trạch của Mục phủ. Trong huyết quang này bao gồm một lực lượng thôn phệ khí huyết kinh khủng.
Chỉ một chớp mắt thôi, nếu bị huyết quang nhiễm phải thì thân thể người ta sẽ bị tan rã với tốc độ rất nhanh.
“A!”
“Cứu mạng!”
“Tha mạng a!”
Chỉ một thoáng sau, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp viện lạc. Không biết bao nhiêu người trong võ lâm đến từ mọi nơi bị huyết quang bao phủ hoá thành những cỗ xương trắng trong chớp mắt, chỉ có người nào tu thành chân khí Hậu thiên mới hơi có sức chống cự, nhưng cũng chỉ duy trì được vài hơi thở mà thôi.
Có rất nhiều người đang điên cuồng chạy trốn một cách hoảng loạn, vô phương, rốt cuộc cũng bị huyết quang bao lấy, gào thét trong vô vọng, không cam lòng rồi ngã xuống đất.
Thôn phệ máu huyết người càng nhiều, huyết quang càng nồng đậm. Mạc Cầu giữ vẻ lạnh lùng mặt không đổi sắc ổn định tại chỗ, chỉ có đôi mắt hắn là loé ra linh quang nhàn nhạt.
Linh Quang Pháp Nhãn!
Đây là môn pháp thuật nằm giữa thần thông và công pháp, có được năng lực khám phá vạn pháp. Mặc dù hắn mới có được, cũng mới tu luyện và tu vi còn thấp nên công hiệu không được phát huy đầy đủ nhưng trong hoàn cảnh này nó vẫn phát huy ra được tác dụng.
Pháp lực trong thể nội Mạc Cầu lưu chuyển, cuối cùng hội tụ lại ở nhãn khiếu mi tâm rồi đột nhiên thôi phát.
“Thiên Địa Vô Cực, Pháp nhãn, khai!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận