Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 213: Đánh cược

Trong một thời gian ngắn, cả trong và bên ngoài đại điện đều vang lên tiếng người la thảm thiết, khung cảnh trở nên hỗn loạn dị thường.
Mạc Cầu sa sầm sắc mặt. Hắn vừa mới tập trung vào giải cổ mà quên đi rằng Miêu Đông nhi chỉ tùy tiện lựa lấy một người để hắn chữa trị mà thôi. Với thủ đoạn của những người có mặt ở đây, đối phương không thể dễ dàng hạ cổ một lượng lớn người như thế mà thần không biết quỷ không hay.
Giải thích hợp lý nhất là bọn họ đã hạ Toản Tâm Cổ từ trước đấy rồi, lúc này chỉ dẫn động chúng mà thôi. Người trúng cổ độc không chỉ có một đứa bé kia mà còn rất nhiều người trong Dược cốc khác, những người không trúng cổ trùng phần lớn đều có tu vi từ nhập lưu trở lên, hoặc cũng phải là người có y thuật tinh xảo.
Chỉ có những người như vậy mới nhanh chóng phát giác ra sự khác thường trong cơ thể, do đó mà được đối phương bỏ qua.
“Cổ!” Sắc mặt Trương trưởng lão đã xám lại, lão nắm chặt hai tay. “Họ Tôn kia, ngươi đã hạ cổ độc từ trước. Thật là vô liêm sỉ, uống một kiếp làm người!”
“Két... két...”
Trán Lý Ẩn nổi đầy gân xanh, hắn bóp chặt tay nắm ghế, sát cơ nồng đậm xuyên thấu cơ thể. Lúc trước hắn vẫn còn làm ra bộ dĩ hòa vi quý nhưng bây giờ cũng không nhịn được nữa, ánh mắt lộ ra sát cơ. Những người khác trong Dược cốc đều nghiêm mặt, khí thế dâng trào.
“Tôn Tuyệt Tâm.” Cát Lão gầm lên. “Ngươi muốn làm gì? Cá chết thì lưới cũng rách, ngươi nghĩ chúng ta không dám liều mạng với ngươi một phen?”
Việc giải cổ trùng không chỉ liên quan đến thời gian mà ngay cả dược liệu cũng không có đủ cho tất cả mọi người. Vì kế hoạch hôm nay, mục đích chính của đối phương chính là tìm cách bắt mọi người phải giải cổ trùng.
Dược cốc có không ít người đã trúng cổ nhưng những người có tu vi cao thâm đều không việc gì, thực lực suy yếu không đáng kể. Mấy vị trưởng lão cũng đều là cao thủ nhất lưu. Nơi này là trọng địa của Linh Tố Phái, bọn họ chém giết nhiều năm thủ đoạn có thừa, nếu thực sự động thủ, nhóm người Tôn Tuyệt Tâm tuy cũng không yếu nhưng đám người Linh Tố Phái nắm chắc có thể tiêu diệt được.
Vấn đề chỉ là...
Mạc Cầu nghiêng đầu nhìn Giản Bá Văn đang ngồi ở trên. So với vẻ không đành lòng của con gái hắn, hắn lại chẳng tỏ thái độ thương xót chút nào, thậm chí còn ra vẻ như đang thưởng thức sự việc xảy ra trước mắt.
Người làm đại sự thì không câu nệ tiểu tiết!
Tôn Tuyệt Tâm có thể làm ra xáo động lớn như thế, thật không uổng công hắn tại Tử Dương Môn ra sức ủng hộ. Mấy tiếng la khóc gào thét của đám người dưới kia chẳng ảnh hưởng gì đến tâm tính của hắn.
“Tôn huynh, thủ đoạn hay lắm!” Giản Bá Văn nhếch mép nói. “Nhưng dù sao cũng là người một nhà, không cần phải tuyệt tình đến thế. Có chuyện gì đôi bên lựa mà nói với nhau là được. Động một tí là đánh giết thì chỉ là hạ sách.”
“Giản môn chủ nói đúng lắm.” Tôn Tuyệt Tâm chắp tay. “Tôn mỗ cũng không có ý gì khác, chỉ muốn xem xem nhiều năm đã qua, Linh Tố Phái thành ra thế nào mà thôi. Hôm nay gặp rồi quả thực không khỏi thất vọng.”
Hắn than nhẹ một tiếng rồi mới nói tiếp.
“Hơn một tháng trước mương nước trong Dược cốc đã bị người ta hạ cổ trùng, vậy mà không có một ai phát giác ra được. Đường đường là Linh Tố Phái, là tông môn truyền thừa cả y đạo lẫn võ đạo, đời nào cũng có danh y nổi lên thế mà lại phòng thủ yếu kém như thế, cái chức chưởng môn này có cũng như không rồi.”
“Tôn Tuyệt Tâm.” Lý Ẩn chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo, quần áo trên người không gió mà bay. “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Đối phương dùng cổ trùng khống chế nhiều người như vậy chứng tỏ hắn không thực sự muốn lưỡng bại câu thương với người của Linh Tố Phái.
“Rất đơn giản.” Tôn Tuyệt Tâm nghiêm mặt, hắn cũng từ từ đứng dậy. “Ta muốn đánh cược với ngươi.”
“Cược?” Lý Ẩn đưa mắt nhìn khắp một lượt. Âm thanh thống khổ vẫn không ngừng vang lên, đệ tử trong tông chịu đủ mọi tra tấn khiến hắn khó mà coi như không có chuyện gì. “Ngươi muốn đánh cược cái gì?”
“Ta cược vị trí hiện nay của ngươi.” Tôn Tuyệt Tâm giơ ngón tay ra chỉ. “Nếu ngươi thắng, ta không chỉ giải cổ trùng cho mọi người mà sẽ nhanh chóng rời đi, hết đời này cũng không bước vào trong phủ Đông An nửa bước.”
“Còn nếu là ngươi thua...” Hắn cười lạnh. “Thì hãy ngoan ngoãn nhường chức chưởng môn Linh Tố Phái cho ta để khỏi phải hổ thẹn với tiền nhân đi trước.”
“Lớn mật!”
“Họ Tôn kia, ngươi đừng mơ tưởng.”
“Chưởng môn, chúng ta cùng động thủ, ta không tin lại không ép được chúng phải giao biện pháp giải cổ ra.”
Dưới đại điện, đám người Dựợc cốc thay nhau gầm lên, kình khí phun trào, đao kiếm đã thi nhau xuất ra khỏi vỏ. Cát lão âm trầm nhìn mọi người rồi chậm rãi bước ra, áo quần trên người rung rinh như chỉ còn chờ hiệu lệnh. Ngay cả Đổng Tịch Chu cũng lấy từ trên thân ra một cái ống tròn đen như mực từ bao giờ, vẻ mặt hắn lạnh lẽo nhìn thẳng về phía đối phương.
Tôn Tuyệt Tâm không hề hoang mang, hắn nhìn Lý Ẩn hỏi. “Sư đệ, thế nào?”
Thân thể Lý Ẩn căng ra, hai mắt chậm rãi đảo qua đám đệ tử dưới điện, anh mắt hiện lên vẻ không đành lòng.
“Chưởng môn.” Cát lão thấy thế thì biến sắc, vội giậm quải trượng trong tay nói. “Ngươi đừng nghe theo hắn, bọn chúng không có ý tốt đẹp gì.”
“Không sai.” Đổng Tịch Chu cũng gật đầu. “Mục đích của hắn chính là ép ngươi phải đồng ý, đừng có trúng kế của hắn.”
“Ta hiểu chứ.” Hai mắt Lý Ẩn nhắm lại, hắn hít thở một hơi dài, dừng một chút rồi mới mở mắt nhìn đám người Tôn Tuyệt Tâm. “Ngươi muốn so bì thế nào?”
“Chưởng môn!”
“Đừng đồng ý!”
Mọi người có mặt biến sắc nhưng Lý Ẩn đã quyết, không dễ mà thay đổi được.
“Ha ha...”, Tôn Tuyệt Tâm ngửa mặt lên trời cười lớn như sấm. “Sư đệ, chắc là ngươi sẽ không khiến ta thất vọng. Nhiều năm trôi qua, cái tính không quả quyết của ngươi vẫn chưa sửa được. Ta cũng không muốn chiếm tiện nghi của ngươi.” Hắn vung tay áo một cái là cả người đã xuất hiện ở giữa đại điện.
“Luận về y thuật thì ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta. Hôm nay chúng ta so đấu một lần xem võ công của ai cao hơn. Giản môn chủ, làm phiền ngài tới đó làm trọng tài.”
“Không thành vấn đề.” Giản Bả Văn cười nhạt gật đầu. “Mọi người chỉ biết tới y đạo tinh xảo của người trong Linh Tố Phái mà không biết Vạn Quyển Lâu chứa ngàn vạn bí tịch võ công. Hôm nay ta cũng muốn được thưởng thức một phen.”
“Hô!”
Giữa điện nổi lên một luồng gió nhẹ, thân ảnh Lý Ẩn đã xuất hiện đối diện với Tôn Tuyệt Tâm. Hai người đưa mắt nhìn nhau, sát cơ như biến thành thực chất chạm nhau chan chát.
Tôn Tuyệt Tâm nhếch miệng nói. “Sư đệ, tới đi chứ.”
“Oanh!”
Hắn còn chưa dứt lời, trước người đã vang lên tiếng nổ như sấm. Lý Ẩn đạp chân xuống đất, thân thể không quá cao lớn của hắn như cự thần bay lên, một tay hóa thành chưởng ngang nhiên đánh ra.
Chưởng thế vừa xuất đã kéo theo kình khí cuồng bạo như lôi đình hội tụ từ trên cao đổ sập xuống người đối phương.
“Ầm ầm...”
Lý Ẩn quả nhiên không nói hai lời, ra tay là dốc hết toàn lực, chưởng thế hung ác khiến không ít người chứng kiến biến sắc.
Nộ Lôi Chưởng!
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên. Môn chưởng pháp này hắn đã từng nghe nói đến nên biết nó là một môn võ công chí cương chí mãnh, hung hoành ngang ngược, uy lực cường hãn vô cùng. Cũng chính vì nó quá mức cương mãnh không chút khoan nhượng nên lúc tu hành người luyện tập nó khó tránh khỏi bị thương. Nó thuộc về cùng loại với những võ công so xem sức chịu đựng của ai lớn hơn.
Điều hắn không ngờ là Lý chưởng môn lại có thể tu hành công pháp này đến trình độ như hiện giờ. Việc này có lẽ liên quan đến công pháp Dược Vương Bảo Điển và tâm pháp kỳ diệu của nó.
“Đến hay lắm!” Tôn Tuyệt Tâm nghiêm sắc mặt, hắn quát khé một tiếng rồi không lùi mà tiến, song chưởng giơ ra nghênh đón. Chưởng thế của hắn xuất ra như hoa sen nở rộ, vừa khẽ nâng đã có cảm giác như vạn vật đều muốn tan ra.
Mạc Cầu nhắm hai mắt lại, suy nghĩ nhanh chóng quay về trong não hải. Dưới kiếm lý của Vô Định Kiếm mà hắn cũng không thể ngay lập tức phát hiện ra được sơ hở trong chưởng pháp của đối phương.
Không thể phát hiện ra sơ hởi của đối phương thì khi chiến đấu chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi.
“Bành!”
Chưởng thế đụng nhau tạo thành một tiếng nổ lớn. Vô số đạo kình khí từ điểm tiếp xúc tuôn ra quét ngang tứ phương tám hướng, mặt đất cứng rắn cũng bị vỡ nát. Chấn động tạo thành bụi mù che phủ hai người.
“Đây là chưởng pháp gì vậy?” Đổng Tiểu Uyển biến sắc. “Sao ta chưa từng thấy qua?”
“Tam Uẩn Liên Đài.” Đổng Tịch Chu nghiêm giọng. “Võ công này được truyền lại từ Phật môn, không biết Tôn Tuyệt Tâm học được nó từ đâu. Chưởng pháp quả thật không tệ nhưng lại bị thiếu hụt lớn.”
“Thiếu hụt cái gì?”
“Nó tiêu hao rất nhiều chân khí, ngay cả cao thủ nhất lưu đánh ra cũng không thể duy trì trong thời gian quá lâu.”
“Vậy là chưởng môn của chúng ta có khả năng thắng lớn rồi?” Đổng Tiểu uyển sáng mắt lên.
“Có lẽ....”
“Oanh!”
Một tiếng ầm ầm nổ vang ngắt ngang lời Đổng Tịch Chu, cũng khiến cho mọi người trong Dược cốc có mặt sửng sốt. Ngay cả Mạc Cầu cũng chau mày lại.
“Ha ha...”, mái tóc dài của Tôn Tuyệt Tâm tung bay, chưởng kình kéo theo độc kình mờ mịt quét sạch tứ phương.
Độc công!
Hơn nữa độc công này so với của Tôn Vô Bệnh thì còn khủng bố hơn nhiều. Những người bình thường chỉ ngửi một cái là khí tức bất ổn, Lý Ẩn ở ngay đối diện hẳn không dễ chịu gì. Chân khí Tôn Tuyệt Tâm tích lũy vô cùng lớn mạnh, hắn giơ tay nhấc chân đều khiến mặt đất chấn động từng hồi.
“Sư đệ.” Tôn Tuyệt Tâm vung tay, hắn gầm lên. “Thần công của ta đại thành, vạn độc nhập thể ngũ khí tuần hoàn, dù chưa tiến giai Tiên thiên nhưng chân khí vô cùng vô tận, ngươi lấy cái gì mà so đo cùng ta? Trận chiến hôm nay ngươi phải thua không thể nghi ngờ.”
“Nằm xuống cho ta!”
Chưởng thế trùng điệp như núi ép xuống.
“A!”
Hai mắt Lý Ẩn đã đỏ hồng, hắn ngửa mặt lên trời gào thét, dưới sức ép từ chưởng thế của đối phương, khí cơ trong người hắn cũng tăng vọt.
Bạo Thể chi thuật!
“Oanh!”
Tiếng sấm vang rền từ trong thể nội khuấy động rồi theo kinh mạch di chuyển về hội tụ trong lòng bàn tay. Chỉ trong nháy mắt, hai mắt Lý Ẩn như có điện quang, kèm thêm ý chí thiêu đốt khiến bụi mù tung bay, hắn bổ nhào về phía đối thủ, trong chớp mắt đã chưởng thế đã xuất ra hai mươi bảy kích.
Kình khí như hóa thành thực chất tạo thành con sống lôi đình quét sạch phương viên mấy trượng xung quanh. Những nơi nó đi qua không có gì là không nứt vỡ tan nát.
Đói mặt với thế công mạnh mẽ ấy, Tôn Tuyệt Tâm lại nhe răng cười. Hắn không hề sợ hãi, hai tay chụp lại hung hăng đánh lên.
“Không được!”
“Cẩn thận!”
Mọi người nhốn nháo, Mạc Cầu cũng vội đưa tay chạm vào nhuyễn kiếm bên hông mình.
“Ai dám loạn động!” Đột nhiên một cố ý chí cuồng bạo bao phủ lấy cả đại điện. Giản Bá Văn đứng dậy, khí thế lừng lững như một tòa núi lớn muốn phát hỏa tạo thành uy áp che lấp toàn trường.
“Chưa phân thắng bại thì đừng hòng có ai can thiệp được. Người nào ra tay, chết!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận