Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 532: Bao quát lấy mọi thứ

“Đát…”
Tiếng bước chân lại vang lên, sau lưng hai nữ nhân hiện ra thân hình của ba vị lão giả và mấy hiệp sĩ trẻ tuổi. Hắc Sơn vốn là cấm địa, bình thường hiếm khi có người tới, cho nên lúc này tới đây tất nhiên không phải là những người bình thường. Nhìn thấy Trương Thanh Thu, một người trong đó ngạc nhiên.
“Trương tiên tử cũng tới sao.”
“Thì ra là Quảng Nguyên đạo huynh.” Trương Thanh Thu chắp tay, đồng thời gật đầu với hai người khác. “Huynh đệ Ôn gia, đã lâu không gặp.”
“Yêu nữ!” Một giọng nói lạnh băng vang lên, phía sau ba vị lão giả chính là Tuyết Sơn tứ kiếm hiệp. Bốn người trợn mắt nhìn thánh nữ Nam Tùng, sát ý trên người đã ngo ngoe muốn động.
Đột nhiên.
“Phốc!”
Bốn người như gặp phải trọng kích, cùng há miệng phun ra máu tươi, khí tức lộ ra vẻ sa sút.
“Đừng có vọng động sát niệm.” Quảng Nguyên ra vẻ ngưng trọng. “Khu vực này có một loại lực lượng chiếu rọi nhân tâm, lòng có sát niệm thì sẽ bị phản phệ ngay.”
“Không sai.” Huynh đệ Ôn gia cũng gật đầu phụ hoạ. “Không chỉ có như vậy, ví như những người mang oán niệm, lệ khí cũng sẽ bị những ảnh hưởng nhất định.”
Nói xong hắn đưa mắt nhìn thánh nữ Nam Tùng vẫn còn chưa hoàn hồn. Hiển nhiên là nàng cũng đã bị như thế. Nói cách khác, ở chỗ này người tốt không được nổi sát niệm, người xấu cũng sẽ bị nhận trừng phạt.
“Thì ra là vậy.” Trương Thanh Thu bừng tỉnh. “Ba vị không hổ là người của Hình môn, tâm kiếm mà ma đầu kia nói tới hẳn là chỉ việc này.”
Ba người phía trước đều là cao thủ Hình môn danh chấn thiên hạ. Lúc trẻ Quảng Nguyên được xưng là Thần bộ đệ nhất thiên hạ, Tập Hồn pháp thuật của người này cực kỳ cao minh. Ôn gia huynh đệ sở trường về hình binh, có thể chế ra các loại cơ quan ám khí, bản thân cũng là cao thủ nhất lưu. Không ngờ mấy người này đều tới.
“Tâm kiếm, lấy tâm mình thay thiên kiếm thưởng thiện phạt ác, cũng là danh phù kỳ thực.” Quảng Nguyên gật đầu. “Thực không dám giấu, chúng ta đã thiết hạ mai phục ở Hắc sơn chờ người kia, ai ngờ… lại gặp phải chuyện này.”
“Đúng vậy.” Huynh đệ Ôn gia cũng gật đầu, giọng nói cổ quái. “Lấy tâm chiếu tâm, thưởng thiện phạt ác, pháp môn này hay dùng cho hình môn hoặc để tra khảo tâm tính đệ tử, cũng là pháp môn mà các tông môn chính đạo hay dùng lúc chiêu thu đệ tử. Thái Ất Tông này…”
Nói đến nửa chừng thì hai người nhẹ lắc đầu, ra vẻ không hiểu.
“Cái gì mà thưởng thiện phạt ác.” Lúc này Thánh nữ Nam Tùng đã khôi phục trạng thái, nàng lau đi vết máu trên miệng rồi lạnh lùng nói. “Có lẽ đùng là phạt ác, nhưng thế nào là thưởng thiện?”
“A…”, Quảng Nguyên đưa mắt nhìn, ánh mắt hiện ra một tia phức tạp nhưng nhanh chóng thu lại, sau đó hắn đưa tay chỉ về phía trước. “Ngươi nhìn về phía trước là biết.”
“Cái gì?”
Nam Tùng sững người quay ra nhìn thì thấy hai bên thềm đá đã xuất hiện một số bia đá từ bao giờ. Trên tấm bia có khắc văn tự. Văn tự tựa như vật sống không ngừng di động, nhúc nhích tạo ra biến hoá thành những pháp môn tu hành khác nhau. Tấm bia thứ nhất cao chừng hơn một trượng, trên đó văn tự như Thiên thư ngọc triện khiến người thường hoa mắt. Nhưng điều lạ là cho dù không biết loại chữ đi nữa, những người nhìn vào chỉ nháy mắt đã thấy cảm ngộ hiện ra trong lòng.
“Luyện thể tam bảo!”
“Da thịt, gân cốt, nội tạng, luyện tinh hoá khí, tinh khí thần túc, túc hành chi cơ…”
Rất nhiều cảm ngộ hiện ra trong thần thức khiến mọi người hoảng hốt.
“Luyện thể chi pháp.” Trương Thanh Thu bỗng thở dài, vẻ mặt buồn bã xen với hối hận. “Thì ra năm xưa ta đã đi sai lộ tuyến, nếu sớm biết thế này há lại chẳng…”
“Ôi!”
Lại có thêm tiếng của những người khác vang lên, thần sắc và vẻ mặt mỗi người một khác. Văn tự trên tấm bia đá không ghi cụ thể pháp môn tu luyện mà giống như võ học tổng cương. Độ tinh vi huyền diệu đã tới cực đỉnh. Mỗi một chữ đều nội uẩn thâm ý khiến người ta than thở. Đối với mấy người như Tuyết Sơn tứ kiếm hiệp hay Thánh nữ Nam Tùng thì mỗi câu mỗi chữ đều tinh thâm nhưng kiến giải vẫn còn có điểm chưa rõ. Chỉ trong mắt một số người như Trương Thanh Thu, cảm ngộ hiện ra, bao nhiêu sở học bản thân trước kia đều được chiếu rọi. Những sai lầm họ đã từng trải đều hiện ra ở trước mắt.
Tâm tình mọi người không khỏi biến đổi phức tạp lạ thường.
“Đi thôi.”
Quảng Nguyên hoàn hồn trước tiên, sắc mặt ngưng trọng, hắn giậm chân bước lên thềm đá. “Ta muốn xem xem, ma đầu Thái Ất Tông này có thể cho ra thứ gì để mê hoặc nhân tâm đây.”
Mấy người thu liễm tinh thần cùng bước lên theo nhưng trong lòng vẫn âm thầm ghi nhớ những điều vừa thấy trên văn tự. Môn công pháp này mặc dù chỉ liên quan đến Luyện thể nhưng tuyệt đối có thể dùng làm nền tảng cho võ thuật khắp thiên hạ. Bất chấp lai lịch đến từ Ma tông hay không, bọn hắn không ngại ghi lại trước đã.
“Phân Ảnh Kiếm.”
“Long Xà Kình.”
“Mãnh Hổ Quyền.”
“Truy Tinh Thập Thất Thức.”
Hai bên thềm đá, mỗi một tầng đều có bia đá khắc công pháp, mỗi cái lại không giống nhau. Phẩm giai tuy chưa cao và đều là võ kỹ luyện thể nhưng miêu tả đã kỹ hơn, độ tinh thâm khiến cho cấp bậc chân nhân đọc được cũng tự lấy làm xấu hổ và than thở.
Nhất là, những tấm bia đá kia hình như có một lực lượng thần bí nào đó, chỉ cần chăm chú quan sát là có thể lĩnh hội võ học trong đó. Giống như có một vị cao thủ tuyệt đỉnh đem cảm ngộ suốt đời sẵn sàng truyền thụ lại vậy. So với các pháp môn được ghi trên bia đá, phương pháp dùng tâm đối tâm để truyền công mới thực sự khiến lòng người rung động.
“Ừm.”
Đi qua chưa được mười tấm, Mã Đình Đình của Tuyết Sơn tứ kiếm hiệp bỗng kêu lên rồi dừng bước.
“Đình Đình, sao vậy?” Từ Vân Phượng lo lắng hỏi.
“Đừng nhìn những bia đá kia nữa.” Trương Thanh Thu nói. “Văn tự trên tấm bia đá nội uẩn huyền diệu, nó có thể giúp các ngươi lĩnh ngộ võ học nhưng sẽ tiêu hao tinh thần bản thân. Thực lực không đủ thì tốt nhất đừng cố nhìn nhiều.”
Trong nhóm người thì Mã Đình Đình là người có cảnh giới thấp nhất, cũng là người đầu tiên không chịu nổi. Việc này cũng phải trách bản thân nàng, đi qua tấm bia nào cũng dừng lại nghiêm túc xem xét một lần.
“Vãn bối biết.” Mã Đình Đình nhắm chặt hai mắt, cảm thấy đầu óc mông lung, sau đó tất nhiên không dám quan sát nhiều nữa.
“Ngũ Bộ Nhất Sát.”
Bỗng nhiên Quảng Nguyên biến sắc. Hắn dừng bước, vẻ mặt phức tạp nhìn lên một tấm bia đá. “Sát chiêu thật bén nhọn.”
Vài vị chân nhân cũng nghiêng đầu ra xem, sau khi quan sát kỹ võ kỹ hiện ra trên tấm bia thì không khỏi chậm rãi gật đầu. “Ngưng tụ lực lượng toàn thân, tìm đường sống trong cõi chết, xuất thì vô hối, đúng là một chiêu lăng lệ cực hạn.”
Võ kỹ bực này nếu người tập võ học được, cao thủ tu thành chân kình mà không có sự chuẩn bị trước, lúc đối mặt cũng khó mà thoát được một kiếp.
Đám người lại tiếp tục hướng lên phía trước. Càng lên cao thì võ kỹ càng tinh diệu hơn.
Tam Huyền Kiếm Quyết.
Duy Nhất Thốn Chỉ...
Đây hầu hết là những võ kỹ vận dụng lực lượng nhục thân để thi triển ra nhưng vẫn làm cho các cao thủ chân nhân phải nghiêm mặt, nhiều người hoài nghi các loại võ kỹ nơi này liệu đã đem nhục thân của người ta phát huy đến cực hạn hay chưa?
Không biết đi qua bao lâu, đi qua bao nhiêu loại võ kỹ thì người dẫn đầu là Quảng Nguyên lại một lần nữa dừng bước.
“Đát...”
Mấy người đi sau ngẩng đầu thì đã thấy một mặt bia đá lớn xuất hiện ở trước mặt, ngăn cách hai bậc thềm đá.
“Luyện tinh hóa khí, Luyện khí hoàn thần. Khí phân Hậu thiên, Tiên thiên. Hậu thiên có trọc, Tiên thiên có xảo...”
“Tiên thiên, Hậu thiên?” Trương Thanh Thu nhíu mày, chờ lúc thấy rõ văn tự trên bia thì hoảng hốt. “Sao lại như vậy? Thiên hạ đã trải qua vạn năm, võ đạo truyền thừa trên thế gian không ngắn nhưng chưa bao giờ thấy phân ra Tiên thiên, Hậu thiên. Thái Ất Tông...”
Nàng muốn nói đây là điều vô căn cứ, nhưng cảm ngộ trong lòng lại bảo nàng đó mới chính là con đường đi đúng đắn. Sở học suốt đời của nàng chẳng lẽ lại chỉ là đường rẽ thôi sao?
“Không thể nào!”
Ôn gia lão đại đột nhiên gầm lên, thần sắc điên cuồng, thân hình lóe lên đã muốn phóng tới tấm bia đá.
Một khắc sau.
“Phốc!”
Ôn lão đại ngậm miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể cũng bật ngửa ra sau nằm trên mặt đất.
“Đại ca.”
“Ôn huynh!”
Mấy người biến sắc, vội tiến lên xem xét, thấy khí tức đối phương vẫn ổn định thì thở phào.
“Ừm.”
“Phốc!”
Thánh nữ Nam Tùng, Mã Đình Đình và Bạch Lương của Tuyết Sơn tứ kiếm hiệp đồng thời phun ra máu tươi như gặp phải trọng kích. Ba người lảo đảo lùi lại, tinh khí thần suy yếu tới cực điểm. Nhất là Thánh nữ Nam Tùng, khóe miệng huyết tích chảy xuôi, mái tóc dài tán loạn, khí tức xuống đến tận cùng.
“Tâm kiếm.” Hai mắt Trương Thanh Thu chau lại. “Theoi lời Ma đầu kia thì Tâm kiếm diễn ra không chỉ một lần, tới trình độ nhất định sẽ lại có thêm khảo sát tiếp theo. Tức là chỉ có những người thông qua khảo nghiệm của Tâm kiếm thì mới có thể tiếp tục bước về phía trước.”
“Các ngươi lui xuống đi.” Quảng Nguyên chớp mắt. “Chúng ta tiếp tục, ta nghe nói truyền thừa Thái Ất Tông tinh diệu vô song, hôm nay thử xem sự thực đến đâu.”
Nói xong hắn nhìn Trương Thanh Thu, hai người sóng vai bước lên phía trước. Lúc này ở chân núi lại xuất hiện rất nhiều thân ảnh. Có người trong đó kêu thảm, có người giậm chân bước lên thềm đá. Tiếng kêu có nặng có nhẹ, cũng có người tội ác tày trời, trực tiếp mất mạng tại chỗ.
“Đại tỷ.” Mã Đình Đình lắc đầu, ánh mắt phức tạp. “Xem ra ta và sư đệ không thể tiến lên thêm nữa, ngươi và sư huynh cứ đi đi. Đợi cầm ma đầu kia xuống rồi lại nói.”
“Các ngươi...”, Từ Vân Phượng nhíu mày, đưa mắt nhìn theo đám người đi trước, ý niệm chuyển động rồi mới nói. “Cũng được, chúng ta đi một chút rồi sẽ trở lại.”
Thánh nữ Nam Tùng tự biết mình phẩm hạnh không đoan, không hợp với quy củ của Thái Ất Tông nên đã sớm lặng yên thối lui.
“Đạp Hư Thân Pháp!”
“Kiếp Mại Chỉ.”
“Ma La Thánh Thủ!”
“Huyền Băng Vô Cực thương!”
Dọc đường lên, rất nhiều võ kỹ tinh diệu lần lượt hiện ra khiến mấy người Trương Thanh Thu không khỏi trầm mặc. Thềm đá phía trước không biết còn xa đến đâu mà những pháp môn có thể uy hiếp bọn họ đã xuất hiện rồi, hơn nữa số lượng còn không ít.
“Cát lão.”
“Hà huynh, ngươi cũng tới sao.”
“Đúng vậy.”
Trên thềm đá, người xuất hiện ngày một nhiều, trong đó phần lớn là các cao thủ danh chấn một phương. Dù không trực tiếp gặp mặt thì cũng đều nghe thấy kỳ danh. Đám người thi thoảng lại chắp tay chào hỏi, phần lớn thời gian thì cùng lâm vào trầm mặc. Tuy mặt mũi không thể hiện cảm xúc nhưng trong lòng mỗi người đều có sóng ngầm cuồn cuộn. Những vũ kỹ này...
“Các ngươi xem, tất cả võ kỹ công pháp nơi đây đều do một ma đầu kia sáng tạo ra, vậy không phải hắn đã lĩnh hội hết rồi sao?”
Một người đột nhiên mở lời. Không gian theo đó mà rơi vào tĩnh lặng. Quảng Nguyên há miệng muốn nói gì đó lại thôi.
“Thì sao?” Lão nhị Ôn gia lạnh lùng. “Đều là võ kỹ, phẩm giai cũng không cao, có lẽ là hắn được ai đó truyền lại mà thôi. Có bản lĩnh thì thêm ra một môn cơ quan thuật số xem nào?”
Hắn vừa dứt lời thì cả người đã cứng đờ ra. Hư không phía trước thềm đá lắc lư, sau đó hiện ra mấy cái bia đá, nội dung khắc trên đó rõ ràng là cơ quan thuật.
Luyện Khí Bách Giải!
Thần Thông Cơ Quan Thuật.
Khiên Ti Hí.
Yển Sư Bách Vật!...
Nhị lão Ôn gia ngây ngốc, tay chân run rẩy, tầm mắt đảo qua lần lượt các dòng văn tự.
“Không thể nào!”
“Sao... sao có thể?”
Hắn vừa hoảng sợ vừa nghi hoặc tò mò, trong lòng có mừng thầm cũng có hoảng sợ. Mấy người kia không hiểu văn tự trên bia nói cái gì nhưng có thể cảm nhận được sự kinh ngạc trong biểu hiện của lão nhị Ôn gia. Ôn gia vốn là thế gia Tạo vật danh chấn thiên hạ. Cơ quan thuật trên tấm bia đá kia lợi hại đến đâu mà có thể làm hắn thất thố như thế?
Có vài người tò mò lại xem thử, liều mạng cảm ngộ nhưng vì không có nền tảng, chỉ dùng tự thân nên không lý giải được ý tứ trong đó. Có một người chớp mắt, không phục nói.
“Có Cơ quan thuật thì sao? Liệu y có biết về y thuật hay không?”
“Ông...”
Thềm đá lại rung lên, trên mặt tấm bia đá thình lình hiện ra thêm những ghi chép liên quan đến y thuật.
“Ực...” Tiếng ai đó nuốt nước bọt. “Y học thì tính là gì, độc...”
Người này còn chưa nói hết lời thì thềm đá lại có biến hóa, rất nhiều Độc kinh, thậm chí là độc công đã hiện ra trước mắt.
“Trận pháp.”
“Phù lục.”
“Thư họa...”
Không lâu sau, không gian hoàn toàn yên tĩnh. Trương Thanh Thu đờ đẫn nhìn về tòa cung khuyết ẩn giấu sau đám bạch vân, lòng đầy cảm xúc khó tả. “Đối phương..., thật chỉ là một người thôi sao? Thế gian này chẳng lẽ thực có người không gì không biết, không gì không làm được?”
“Quan thiên chi đạo, hành thiên chi pháp, thiên nhân hợp nhất, luyện đến tinh khí thần tam bảo hóa thành vô thượng chi cơ...”
“Pháp lực!”
“Luyện khí tầng mười, một bước nhất khảm. Ngự kiếm, pháp thuật, cấm pháp, thần thông, bí thuật...”
“Tu hành bắt đầu như thế!”
Không biết đã qua bao lâu, đám người vừa đi vừa nghỉ, đến lúc tinh thần mỏi mệt thì dừng lại, tinh thần khôi phục lại tiếp tục tiến lên. Dưới chân núi, bóng người xuất hiện ngày càng nhiều. Tuyệt đại đa số người đều có thể xem được phương pháp luyện thể, tới Hậu thiên, Tiên thiên thì chỉ còn chừng một nửa. Có thể bước đến thềm đá tham vấn Luyện khí thập tầng đều là những người có tâm tính cứng cỏi, phẩm tính không kém. Ngay cả Quảng Nguyên, vì lúc trước giết chóc quá nhiều, lòng có tích tụ nên cũng đành dừng lại ở đây.
Chỗ quan khán Luyện khí tầng mười là một quảng trường rộng lớn. Chỗ này có hơn hai mươi người tản mát ra các nơi, mỗi người đều đứng trước một tấm bia đá xem kỹ pháp môn trên đó. Cho đến thời điểm này, bọn họ đã hoàn toàn quên mất mục đích của chuyến đi đến đây lần này, tất cả đều trầm mê trong công pháp rộng lớn như sống như biển. Cho đến khi...
“Đạo cơ!”
Trương Thanh Thu, Mang Sơn đạo nhân, Thiên Cơ cư sĩ, Bách Hoa tiên tử..., mấy người cuối cùng cũng dừng chân, đưa mắt nhìn tấm bia đá to lớn với ánh mắt vừa mừng vừa sợ, trong lòng dấy lên khát vọng vô bờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận