Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 441: Tâm ý

Giác Tinh Thành.
Hiệu thuốc Thanh Nang.
Hậu viện.
Tần Thanh Dung nằm trên giường, sắc mặt nàng trắng bệch, hô hấp dồn dập đứt quãng, muốn mở mắt nhưng cố gắng mấy cũng không làm được.
“Tình hình thế nào rồi?” Giọng nói của Liễu Cẩn Tịch vọng vào tai nàng hư hư ảo ảo, giống ngay bên cạnh mà lại xa tựa chân trời.
“Bẩm lão phu nhân.” Hà đại phu của hiệu thuốc thở dài. “Gia chủ tuổi già lực suy, khí huyết khô kiệt. Đây là triệu chứng của tuổi già, lại bị nhiễm hàn tật nên… dược thạch đã vô dụng.”
Yên tĩnh.
Hô hấp của Tần Thanh Dung bỗng ngưng lại một chút, như thể nàng cũng chấp nhận kết cục mà không cố gắng giãy giụa tranh đấu nữa.
“Dược thạch cũng không cứu được à…”
Liễu Cẩm Tịch cảm thán, giọng nói chứa đầy bi thương. Những năm vừa qua nàng đã đưa tiễn không ít người thân, bạn cũ ra đi, cảm giác mọi chuyện dẫn trở nên nhẹ nhàng hơn nhưng Tần Thanh Dung thì không giống như vậy.
Ở trong phòng, hai người một nằm một đứng như đang hồi tưởng lại thời gian cách đây đã xa. Lúc đó các nàng còn tuổi trẻ thanh xuân, hào hoa phong nhã, lúc nào cũng vui vẻ tươi cười không ngừng. Lúc đó, tử vong là điều gì thật xa vời chẳng ai nghĩ đến.
Hiện giờ, Liễu Cẩn Tịch vùi đầu nhìn lão hữu không nói lên lời, vẻ mặt bi ai. Nàng chậm rãi khép hai mắt lại.
“Các ngươi đã vất vả cả ngày rồi, Thanh Dung cũng phải nghỉ ngơi. Các ngươi lui xuống cả đi.”
“Vâng.”
Mấy người giúp việc gật đầu. Tiếng bước chân vang lên rồi nhỏ dần. Tần Thanh Dung có thể cảm giác được chăn đệm trên người đang bị người ta thu lại. Một bàn tay thân thuộc lướt qua má nàng, giúp nàng sửa sang lại mái tóc. Không biết từ lúc nào, nước mắt đã chảy xuôi xuống hai gò má.
Liễu Cẩn Tịch sững người, sau đó run run giúp nàng lau nước mắt trên mặt.
“Thanh Dung, ngủ đi…, ngủ đi…”
Tiếng nói chậm rãi, già nua nhưng quen thuộc khiến Tần Thanh Dung hoảng hốt. Tình cảnh này nàng đã từng thấy rồi. Mọi chuyện dần hiện ra trong trí nhớ. Khi đó hai người còn nhỏ, dấu phụ thân chơi đùa trong phòng. Mệt mỏi, buồn ngủ, một nằm một đứng nhỏ giọng nói gì đó.
“Ngủ đi!”
“Ngủ thiếp đi, mọi chuyện sẽ trôi qua. Lúc mở mắt, chúng ta lại gặp mặt.”
Liễu Cẩn Tịch vuốt nhẹ trán bằng hữu, nghe hô hấp đối phương dần thâm trầm, một lúc lâu sau nàng mới đứng dậy, sửa sang giường chiếu, hy vọng hảo hữu của mình được chu tất, không đến nổi thống khổ như Văn Oanh lúc trước.
“Ôi!”
Nàng thở dài một tiếng. Cánh cửa phòng khép lại sau lưng. Tiếng bước chân chầm chậm cũng xa dần.
Tần Thanh Dung nhắm mắt, ý thức dần trở nên mơ hồ. Mọi việc trước kia lần lượt xẹt qua trong thức hải, ngoài một thân ảnh khiến nàng khó có thể quen được, những thứ khác đều trở nên mơ hồ.
Không biết là lúc nào, cánh cửa phòng lại chầm chậm mở ra. Lần này tiếng bước chân không giống với tiếng bước chân của hảo hữu nàng.
Có ai đó đến bên cạnh giường, cầm lấy tay nàng.
“Ai đó muốn dẫn ta đi sao? Không biết là sứ giả câu hồn mang bộ dáng gì? Đáng tiếc… ta thật không cam lòng. Hắn nói sẽ trở lại gặp ta nhưng ta không thể đợi được nữa rồi…”
Bỗng nhiên, thân thể nàng căng cứng, nàng mơ hồ đoán ra điều gì đó, cổ họng giật giật, nàng cố gắng mở lời.
“Mạc Cầu phải không?”
“Là ta đây.”
Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, có một cỗ khí tức ấm áp xâm nhập vào cơ thể đã khô kiệt của nàng.
Tần Thanh Dung run rẩy mở hai mắt. Trước mắt nàng chính là thân ảnh quen thuộc xưa kia nay cũng đã già nua.
“Ngươi già rồi.”
“Chúng ta đều như vậy.”
“A…”
Hai mắt Tần Thanh Dung ửng đỏ, nàng chậm rãi ngồi dậy, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Mạc Cầu, giọng nói thoảng thốt.
“Nếu như đây là mộng thì ta muốn mình vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.”
“Đây không phải là mộng.” Mạc Cầu mở lời, ánh mắt phức tạp. “Xin lỗi, ta tới chậm.”
“Không, không muộn.” Tần Thanh Dung run run. “Đây không phải là mộng thật sao!”
Nếu không phải là mộng, sao mình có thể ngồi dậy?
Không phải là mộng, sao mình có thể mở mắt ra?
Không phải là mộng, sao có thể nhìn thấy gương mặt người xưa?
Nhưng… dù là mộng, nàng cũng đã mãn nguyện.
Cuối thu đã qua, trời đông giá rét lại tới.
Giữ rừng núi, lá rụng phủ kín mặt đất. Ngoài gió lạnh thi thoảng lại thổi từng cơn, nơi này không có một ai, chỉ có hai người đang dắt tay nhau cùng đi dạo.
Hai người đều không còn trẻ. Nam tử tóc mai đã trắng, gương mặt tang thương, bình thường nhìn vào khó phân biệt được tuổi tác. Nữ nhân tóc hoa râm dung nhan cũng không còn được như xưa, da tay khô quắt, lưng đã hơi còng.
“Răng rắc…”
Giẫm lên lá rụng, nghe tiếng bước chân, Tần Thanh Dung cảm thấy vui vẻ.
“Nhiều năm rồi.” Nàng cảm khái. “Rất lâu rồi ta không dám ra gió, chỉ sợ bị cảm lạnh, cuộc sống giống như một sự dày vò.”
“Sống được luôn tốt hơn.” Mạc Cầu đáp. “Là ta đến muộn.”
“Không muộn.” Tần Thanh Dung nghe vậy thì nắm chặt tay, dáng vẻ có chút ngại ngùng. “Chắc ta phải sửa sang thân thể một chút.”
Mặc dù nàng được hảo hữu thường xuyên chăm nom nhưng đã lâu nàng không cảm nhận được bản thân, càng không tự chăm sóc được cơ thể mình. Dưới con mắt của người tu hành, già lão như nàng cả người sẽ chứa đầy trọc khí, tiếp xúc sẽ cảm thấy không thoải mái chút nào.
Mạc Cầu nghiêng người nhìn Tần Thanh Dung, ánh nhìn không có gì biến đổi. Người trước mặt hắn đã không còn tuổi xuân nữa, dù đã từng qua Dưỡng Nhan Đan thì dược lực hiện giờ đã hết từ lâu. Đầu nàng đầy tóc trắng, gương mặt nhiều nếp nhăn, hai mắt đục ngầu…
Nàng từng có dung nhân xuất chúng, ánh mắt trong trẻo tự tin mà nay… thân thể gần đến mục nát, thần hồng càng như nến tàn trước gió, suy yếu, bất lực. Nếu không được bảo vệ, chỉ một cơn gió là có thể thổi tắt ngọn nến này.
“Sư tỷ.” Mạc Cầu nhắc lại thêm một lần nữa. “Ta đã tới chậm.”
“Soạt…”
Tiếng bước chân ngừng lại, Tần Thanh Dung chậm rãi xoay người, như hiểu ra điều gì, hai mắt nàng chảy ra hai dòng lệ. Nàng lắc đầu run rẩy, giọng nói khàn khàn. “Không muộn. Ngươi có thể đến là ta đã vừa lòng thoả ý rồi.”
Mạc Cầu trầm mặc, hắn than khẽ, tay áo dài vung lên mang theo Tần Thanh Dung bay lên không trung. Tại chân trời mệnh mông, hắn bấm tay, một sợi hoả diễm từ hư không xuất hiện hoá thành hình một đám mây, trên đó còn có một cái ghế dựa.
Hoả diễm lưu động như sóng nước, hồng mang không hiện, đạp chân trên đó như bước trên mặt đất không có chút cảm giác khó chịu nào.
Tần Thanh Dung thử bước lên, nếp nhăn trên mặt giãn ra. Nàng cười cười.
“Ngự không phi thiên, còn có thể biến hoá vạn vật, sư đệ, ngươi đã là tiên nhân chân chính rồi.”
Lúc nhỏ nàng vốn sợ độ cao nhưng được Mạc Cầu giúp đỡ, chân đạp mây mà không cảm thấy hoảng sợ chút nào.
“Còn chưa được gọi là tiên nhân chân chính.” Mạc Cầu lắc đầu. “Chỉ là một người tu hành cầu Tiên mà thôi.”
“Như thế đã rất tốt rồi.” Tần Thanh Dung được Mạc Cầu đỡ ngồi lên ghế, nàng thở dốc một hơi rồi nói. “Từ lúc chúng ta rời khỏi Giác Tinh Thành, ta luôn biết rõ ngươi muốn làm gì thì đều sẽ đạt được. Có đúng vậy không.”
Mạc Cầu cười nhạt, hắn phất tay làm hiện ra một bằng ghế rồi ngồi xuống.
“Thế sự biến ảo, chúng ta không có căn cơ của người tu Tiên, mọi chuyện đều rất khó khăn chứ không dễ dàng. Ta thật không ngờ mình có thể đi đến như thời điểm này.”
“Đúng vậy.” Tần Thanh Dung gật đầu. “Cho nên ta càng bội phục ngươi hơn. Từ một hiệu thuốc nhỏ ở một địa phương nhỏ, trở thành Luyện thể, Hậu thiên rồi Tiên thiên, cho đến tận như bây giờ. Người từng bước đi tới chẳng phải đều đã vượt qua sao, sau này ta chắc chắn ngươi có thể trở thành một tiên nhân chân chính.”
“Chỉ tiếc là…”
Nàng nhẹ lắc đầu, giọng nói đầy tiếc nuối. “Ta lại không làm được như thế.”
Mạc Cầu không lên tiếng. Phải một lúc sau hắn mới nói. “Sau khi ta rời đi thì mọi người ra sao?”
“Những người khác ư?” Tần Thanh Dung ngẩng đầu, ánh mắt suy tư. “Ngươi để lại rất nhiều thứ tốt. Công pháp, đan dược, sách y lý, Đổng tiền bối cũng ghi nhớ không tiết lộ ra ngoài. Về sau thực lực mọi người dần mạnh lên mới tái hiện Linh Tố Phái. Chỉ tiếc là nhân tâm biến đổi.”
Nàng nhìn Mạc Cầu vẻ lạnh nhạt. “Mấy ký danh đệ tử hình như có mâu thuẫn muốn tranh giành chút vật ngoài thân. Ta không kiên nhẫn chịu được nên trở lại Giác Tinh Thành, trở lại hiệu thuốc Thanh Nang sống cuộc sống thanh thản ổn định.”
Quan trọng hơn, nơi này chính là nguồn gốc của nàng, là nơi để lại nhiều điều tiếc nhớ. Người ta vẫn bảo lá rụng về cội, đó không chỉ là lời nói suông mà thôi.
“Tề sư huynh say rượu mất sớm. Văn Oanh cách đây ít năm bị bệnh hiểm nghèo cũng không trụ được lâu, chịu khổ một thời gian rồi mất. Linh tỷ lấy chồng, năm trước tạ thế ở nhà tại quận Xương Tu, đó cũng là lần cuối cùng ta đi xa khỏi nhà.”
“Tuân Lục thì… À, đúng rồi, tiểu Sở trở về dẫn theo một đứa con, Tuân lục nhận nó làm nghĩa tử.”
“Đổng cô nương có trở về một chuyến, hình như gấp gáp nên chỉ ở một khoảng thời gian ngắn lại đi. Đổng tiền bối trầm mặc nửa tháng chẳng cất lời. Có lẽ ông ấy cũng hối hận khi không giữ nữ nhi ở lại bên mình.”
“Tử Lăng thì…”
“Cẩn Tịch vẫn đối xử với ta như trước dây. Chúng ta là hảo bằng hữu, chỉ là nàng dành phần lớn thời gian cho sự nghiệp, không giống ta, mấy năm vừa qua ngày càng không muốn nói chuyện, cũng không muốn đi ra ngoài…”
Tần Thanh Dung nói chậm rãi. Mỗi người đều có cố sự, trong lời nàng kể đó cũng chính là cố sự mà thôi. Mấy chục năm từng trải làm nàng nhìn thấu nhiều điều, tính tình trở nên trầm ổn.
“Mạc Cầu.” Nói xong lời cuối, Thanh Dung không gọi Mạc Cầu sư đệ mà chỉ gọi tên của đối phương. “Lần này ngươi quay lại là vì sao? Ngươi sẽ đi nữa chứ?”
“Ta…”, Mạc Cầu trầm ngâm rồi dứt khoát nói. “Sư tỷ…, Thanh Dung, ngươi có muốn nghe một chút những gì ta đã trải qua không?”
“Đương nhiên là có rồi.” Tần Thanh Dung mỉm cười, gương mặt sáng lên, nàng gật đầu. “Ta rất muốn nghe.”
“Năm đó ta và các ngươi tách ra, cùng Thập Cửu Nương tiến đến Tiên đảo, trên đường gặp một số việc…”
Mạc Cầu kể lại chuyện cũ, ánh mắt nhìn xa xăm. Tần Thanh Dung im lặng lắng nghe chăm chú, tâm tình cũng lên xuống tuỳ vào nội dung câu chuyện được kể lại.
“Cứ như vậy, ta bái nhập Thương Vũ Phái, nhưng vì là phàm nhân nên gặp chút phiền phức…”
“Luyện khí công thành, tại hắc ngục… lại tới Nguỵ triều… bí cảnh… rồi thành tựu Đạo cơ… Sau cùng mới từ trong cấm địa đi ra.”
Tần Thanh Dung lắng nghe, suốt quá trình chưa từng ngắt lời, cảm giác như nàng đang hoà mình vào câu chuyện của đối phương. Thật lâu sau nàng mới lên tiếng.
“Ở chung với nhau 17 năm, cứ như vậy chia tách sao. Vị sư tỷ kia của ngươi không nói gì sao?”
“Có thể nói gì đây?” Mạc Cầu cười nhạt.
“Ta cũng không tin.” Tần Thanh Dung lắc đầu. “Ở thời điểm bất lực nhất gặp được ngươi, cùng chạy nạn, sớm chiều ở chung, cùng tu thành Đạo cơ. Nhiều năm như vậy mà nàng không nảy sinh tình cảm với ngươi?”
Nói xong nàng khẽ chớp mắt. “Ngươi nữa, chẳng lẽ ngươi không từng động tâm?”
Mạc Cầu trầm ngâm thật lâu mới nói. “Lúc mới đầu ta đã từng hỏi chính mình, ở thời gian dài với một người tài nghệ xuất chúng như thế liệu có thể động lòng hay không?”
“Đáp án là gì?” Tần Thanh Dung nghiêng người hỏi.
“Đáp án là…”, Mạc Cầu nhìn đối phương, vẻ nhu hoà hiếm thấy hiện ra, hắn nói thật chậm. “Ví như trong lòng đã có sở thuộc thì ý niệm kia sẽ không thể xuất hiện được. Không nên xuất hiện. Thế gian luôn có lựa chọn tốt hơn, cũng có người tốt hơn nhưng lại không có người của quá khứ đã từng.”
Bốn mắt nhìn nhau, gương mặt Tần Thanh Dung dần đỏ ửng, khuôn mặt già nua lại xuất hiện vẻ ngượng ngùng, ánh mắt ẩn chứa đầy vẻ tiếc nuối.
“Đáng tiếc…”
“Đúng vậy, thật đáng tiếc.” Mạc Cầu than. “Có một số việc, khi hiểu ra thì đã quá muộn rồi.”
Bỏ hết thời thanh mai trúc mã, lúc xa cách mới biết là yêu, hiện giờ gặp lại đã là lúc sinh ly tử biệt. Bây giờ hiểu được tâm ý thì có thể làm gì?
Hắn đứng dậy, ngửa đầu nhìn trời, lại nhìn sang Tần Thanh Dung rồi đột nhiên bảo.
“Chúng ta thành hôn nhé?”
“A!”
Hai người đã để lỡ quá nhiều, nhưng chỉ cần có thể tỉnh ngộ thì sẽ không bao giờ là quá muộn. Hắn đã đến muộn, nhưng chỉ cần nàng không chê muộn thì mọi chuyện vẫn có thể kết thúc một cách tốt đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận