Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 602: thủy tặc

Hai tu sĩ Đạo cơ bỏ mình, lại còn là Linh Chu Kiểm địa vị cao quý, theo lý mà nói thì việc này sẽ gây ra ảnh hưởng lớn, nhưng liên tiếp mấy ngày sau không có ai đến tìm Mạc Cầu.
Nửa tháng sau, Hạng Phủ Minh lặng lẽ đáp xuống con thuyền nhỏ đánh cá. Hắn quét mắt nhìn xung quanh rồi thấp giọng.
“Bặc Thanh Tử, Đinh Côn là do ngươi giết phải không?”
Trong giọng nói của Hạng Phủ Minh còn không giấu được sự kinh ngạc và sợ hãi. Người của Thương Vũ Phái đều cho rằng Mạc trưởng lão không thiện về đấu pháp, nhưng thực lực mỗi người kia đều không yếu hơn hắn, thế mà trong một tích tắc Mạc Cầu có thể giết chết cả hai người, vậy chẳng phải là…
Bản thân Hạng Phủ Minh cũng khó chịu nổi một kích hay sao?
“Đúng.” Mạc Cầu đang cầm quyển sách trên tay lật xem, nghe xong thì gật đầu. “Sự việc hiện thế nào?”
“Còn thế nào nữa?” Hạng Phủ Minh thở dài. “Cửu Giang Minh và Chu gia đều phái người đến hỏi han, dù sao cũng là việc mất tích của hai vị Linh Chu Kiểm, đó đâu phải việc nhỏ.”
“Mất tích?” Mạc Cầu ngẩng đầu.
“Không sai, chính là mất tích.” Hạng Phủ Minh nhún vai. “Người của chúng ta không biết bọn họ đi đâu, chỉ biết là sửa xong thuyền thì đi về chỗ ở của bọn họ, đệ tử trong tông môn nào có dám hỏi nhiều.”
“Ừm…”, Mạc Cầu cười khẽ. “Như vậy cũng tốt.”
Hạng Phủ Minh thở dài, rồi vỗ nhẹ vào ngực. “Tuy là như thế, nhưng trong lòng ta vẫn còn thấp thỏm, vạn nhất người của Chu gia phát hiện ra thì không biết phải làm như thế nào. Cũng may khoảng thời gian này nhiều việc không hay xảy đến nên không có ai để ý đến việc này.”
Sự việc đó nếu dụng tâm điều tra thì nhất định có thể tra ra. Dù sao lúc ấy Mạc Cầu động thủ mà không cố tình tìm cách che giấu, ngoài mấy người Vũ Mai và Lý Nguyên Động thì còn nhiều người khác ở xung quanh nữa.
“Yên tâm.” Mạc Cầu để cuốn thư tịch trên tay xuống rồi đứng dậy. “Không có chuyện gì đâu. Dù thật sự có chuyện đi nữa thì ngươi cứ đẩy mọi việc sang cho ta là được, không cần phải lo lắng, ta có thể giải quyết.”
Nói xong hắn ngẩng đầu ra hiệu. “Có người tới.”
“Là Tống Đốc.” Hạng Phủ Minh thấy rõ người tới thì nói. “Mấy ngày trước con gái nàng bị thuỷ phỉ cướp đi, khoảng thời gian này nàng vẫn đang bối rối, có lẽ là đến chỗ chúng ta để tìm đối sách.”
Mạc Cầu cau mày. “Thuỷ phỉ cướp nữ nhi của hắn đi?”
Mạc Cầu không được biết về việc này.
“Đúng.” Hạng Phủ Minh gật đầu. “Tống Ngọc Bình mặc dù tuổi tác chưa lớn nhưng cũng là tu sĩ Đạo cơ, lại được Tống Đốc đặt nhiều kỳ vọng, lần này sợ là…”
Hắn lắc đầu muốn nói gì lại thôi. “Ngoài Tống Ngọc Bình thì nghe nói gần đây cũng có một nữ tu Đạo cơ khác bị mất tích, không biết đám thuỷ phỉ kia muốn làm gì?”
“Lại có chuyện như thế?” Mạc Cầu tò mò. “Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy sao?”
“Đúng là không ít.” Hạng Phủ Minh gạt đầu. “Từ năm trước đã xảy ra rồi, có tin đòn thuỷ vực gần đây xuất hiện một kẻ hái hoa đạo tặc, đã có không ít nữ tu bị mất tích mà không tìm thấy dấu vết. Lúc đầu thì chỉ là tu sĩ Luyện khí nên nhiều người không để ý. Từ năm ngoái người mất tích bắt đầu là những nữ tu Đạo cơ, mà lại là những người chưa từng kết hôn, có lời đồn bọn họ đều bị bắt đi để làm lô đỉnh.”
Tu sĩ Đạo cơ vốn đã không nhiều, là nữ tu còn độc thân thì lại càng hiếm thấy. Việc như thế xảy ra mà không biết chắc cũng chỉ có người như Mạc Cầu mà thôi.
“Đúng rồi.” Nói đến đây Hạng Phủ Minh hơi biến sắc, hắn thấp giọng. “Mạc trưởng lão hẳn không biết, hảo hữu của Phó môn chủ là Lục La cũng bị mất tích trong khoảng thời gian vừa rồi, hiện vẫn chưa tìm thấy manh mối.”
“Lại có chuyện đó?” Mạc Cầu chau mày. “Ngay cả con gái của tông sư Kim Đan mà cũng dám động thủ, đám thuỷ phỉ này thật sự to gan lớn mật như thế?”
Nửa năm qua Thương Vũ Phái bận bịu về chuyện di chuyển tông môn, hắn đúng là không nắm được sự việc.
“Phải hay không phải thì còn chưa biết.” Hạng Phủ Minh lắc đầu. “Nhưng thời gian sẽ cho câu trả lời.”
Mạc Cầu gật đầu, trong lòng nổi lên nghi hoặc. Về chuyện hái hoa thông thường hắn thấy khả năng không lớn. Dù sao những người có tu vi cao đều là những người có tâm tinh kiên định, ngay cả dục niệm cũng không khắc chế được thì sao có thể đạt được thành tựu trong việc tu hành? Hơn nữa nữ tử mất tích chưa có ai quay lại, khả năng bị bắt làm lô đỉnh, đoạt tinh nguyên lớn hơn.
“Bá!”
Lưu quang đáp xuống gần đó rồi hiện ra thân hình Tống Đốc, hắn nhìn hai người Mạc Cầu gật đầu rồi nghiêm mặt.
“Người của Chu gia và đạo tràng Thiên Nhai đến, mời hai người đi qua gặp mặt. Mặt khác…”, đối phương ngừng lời rồi thở dài. “Tiết tiên tử của quý phái bị mất tích, nghe đồn cũng rơi vào tay đối tượng nghi vấn kia.”
“Cái gì?” Hạng Phủ Minh biến sắc, Mạc Cầu cũng ngay lập tức nhíu mày.
Chiến thuyền uy vũ, hình dáng như phi long đang bay, đầu rồng chỉ lên trời, đôi mắt linh quang nhảy nhót, từng đạo độn quang liên tiếp rơi xuống đại điện bên trong. Trong điện đã có người chờ từ trước. Ngoài Tống Đốc ra còn có hai tu sĩ Đạo cơ hậu kỳ. Một người đến từ Chu gia là Chu Tử Thăng, một người đến từ đạo tràng Thiên Nhai là Diệp Phi Hoa.
Chu Tử Thăng là con một của thất phòng Chu gia, cũng là người được Chu gia thế hệ này đặt nhiều kỳ vọng. Diệp Phi Hoa là một nữ tử phục trang nóng bỏng, đôi chân thon dài ẩn hiện song gương mặt lại tràn ngập sát khí.
Sư phụ của nàng là Mộc Bát Công. Lục La chính là sư muội của nàng!
“Thời gian vừa rồi thuỷ phỉ vẫn thiết đặt mai phục ở trên đường, nếu không giải quyết thì chúng ta không thể tiến lên được.” Tứ gia của Tứ Thuỷ Bang lắc đầu thở dài. “Nửa tháng rồi chúng ta đi về phía trước chưa đến trăm dặm, tốc độ khác nào kiến bò. Cứ với tốc độ này thì đến ngày tháng năm nào mới đến đạo tràng Thiên Nhai đây.”
“Đúng thế.” Có người khác cũng buồn bực. “Trên thuyền có nhiều phàm nhân, hơi chút là có thể mất mạng, đám thuỷ phỉ lại vô cùng giảo hoạt, bẫy rập tinh vi không dễ phát hiện xử lý. Chúng ta đi quá chậm.”
Phá hoại bao giờ cũng dễ hơn là tu sửa. Đám thuỷ phỉ chỉ tuỳ tiện thả một quả thuỷ lôi thì các thế lực ở đây sẽ phải mất bao nhiêu công gỡ bỏ, tiến độ tất nhiên phải chậm lại, chưa kể còn hao tổn tâm trí tinh thần.
Chu Tử Thăng nhíu mày. “Di chuyển mấy chục vạn người không phải việc nhỏ, không cần nóng lòng nhất thời.”
“Nhiều người như vậy chỉ riêng việc ăn uống hàng ngày đã là một số lượng khổng lồ, nếu cứ ở nguyên một chỗ thì khó mà lo nổi.” Diệp Phi Hoa lắc đầu. “Không thể kéo dài tình trạng này nữa, chúng ta phải nhanh chóng đến được đạo tràng, ổn định cuộc sống.”
“Nói nghe thì dễ, làm sao để đạt được như vậy đây?”
“Đúng.”
“Chúng ta có ngồi không đâu?”
Nhất thời, đại điện vang lên tiếng tranh luận sôi nổi, nhưng không ai đưa ra được giải pháp cụ thể, phần lớn vẫn chỉ là những tiếng than vãn và oán trách. Lần di chuyển này từ ban đầu đã có nhiều ý kiến khác nhau, điểm ấy không chỉ xảy ra ở mỗi Thương Vũ Phái, các thế lực khác đều có tình trạng như vậy, hiện nay khó trách mọi người càng rối loạn hơn.
“Còn có việc khác nữa.” Chu Tử Thăng hơi nhếch miệng lên, nhớ tới việc lúc trước gia tộc phân phó thì trầm sắc mặt nhìn về phía người của Thương Vũ Phái đang đứng. “Thời gian trước có hai đạo hữu là khách khanh của Chu gia đến Thương Vũ Phái tu sửa tàu thuyền rồi đột nhiên mất tích, các ngươi giải thích việc đó thế nào đây?”
Hạng Phủ Minh nghe Tiết Lục Y gặp chuyện tâm tư đã bối rối, nghe xong câu hỏi của đối phương thì sắc mặt đã trắng bệch, lắp bắp. “Chúng ta không biết hai người đó đã đi đâu. Lúc đó bọn họ sửa xong thuyền cho chúng ta rồi rời đi nơi khác, Tứ gia, Tứ Thuỷ Bang các ngươi có thấy bọn họ hay không?”
Hắn quay đầu nhìn sang bên cạnh.
“Không có.” Tiền Tứ gia vội khoát tay. “Hạng đạo hữu, lúc ấy chúng ta cũng đã nói, chúng ta không thấy gặp người của Thương Vũ Phái đi ra, cũng không biết bọn họ đi nơi nào.”
“Hừ.” Chu Tử Thăng hừ lạnh. “Hai tu sĩ Đạo cơ chẳng lẽ lại vô duyên vô cơ biến mất như vậy? Thương Vũ Phái các ngươi không có ai biết gì hay sao?”
“Chu công tử.” Hạng Phủ Minh cúi đầu, thấp giọng. “Thương Vũ Phái chúng ta lập phái chưa được bao nhiêu năm, lúc ấy ở trên thuyền đều là đệ tử cả, nào có ai dám hỏi hai đạo hữu ấy đi đâu? Càng không có chuyện bọn họ… hại được hai vị ấy.”
“Cũng chưa chắc.” Chu Tử Thăng chớp mắt, nhìn kỹ Hạng Phủ Minh rồi chất vấn. “Thương Vũ Phái có một người tên họ Mạc, nghe nói tu vi không thấp, sao hôm nay lại không thấy xuất hiện? Liệu hắn có nhìn thấy hai người kia không?”
Hạng Phủ Minh hơi giật mình trong lòng. Mặc dù tu vi hắn không cao nhưng rất biết cách đối nhân xử thế, lần này cảm thấy đối phương đã hạ quyết tâm muốn đòi lại công đạo từ Thương Vũ Phái rồi.
Việc này…
Đầu óc rối bời, Hạng Phủ Minh còn chưa kịp lên tiếng thì Diệp Phi Hoa đã tỏ vẻ không kiên nhẫn khoát tay nói. “Bây giờ không phải lúc nhắc đến chuyện đó, mau chóng xử lý việc của thuỷ phỉ mới là việc chính.”
“Cái gì?”
“Chu công tử chẳng lẽ lại cho rằng người của Thương Vũ Phái đã giết hai vị Linh Chu Kiểm ấy hay sao?”
Nói xong nàng không khỏi bĩu môi vẻ xem thường. Vì lời ấy có nói ra cũng không có mấy người tin được. Linh Chu Kiểm có địa vị cao quý, được mọi người tôn sùng. Lại là người tinh thông việc luyện khí, trận pháp, chế phù, thông thạo việc chế tạo tàu thuyền, thực lực không thể thấp. Mấy người Thương Vũ Phái có muốn động thủ e rằng cũng không có được lực lượng ấy.
Đó cũng chính là nguyên nhân khi hai người kia bị mất tích, mọi người chỉ cảm thấy kinh ngạc rồi suy đoán là do thuỷ phỉ chứ không có ai đặt nghi ngờ cho Thương Vũ Phái. Hạng Phủ Minh là người biết chuyện đã xảy ra thế nào, vẻ mặt hắn không khỏi chấn kinh.
“Việc thuỷ phỉ là việc trọng đại.” Tống Đốc vốn im lặng chợt mở lời. “Ta đã nghe ngóng, khu vực chúng ta đang đi qua vốn là một nơi bị tàn phá ở Long Giang bởi mười bảy thuỷ tặc khét tiếng.”
“Là bọn hắn?”
Trong điện ngay lập tức nổi lên tiếng bàn tán xôn xao.
“Mười bảy thuỷ tặc này xưa nay làm nhiều việc ác, lại hiểu được thuỷ thổ, lần này chúng dám ra tay chắc chắn là có người âm thầm ở phía sau chống đỡ cho.” Tống Đốc âm trầm. “Bọn chúng cũng từ xa mà tới đây cho nên chưa chắc đã ở cố định một chỗ, chỉ cần tìm được cứ điểm của chúng thì có thể công kích mà không cần lo lắng về trận pháp bảo hộ.”
Trận pháp to lớn muốn bố trí không phải chỉ trong một sớm chiều mà làm xong được. Không có trận pháp, cứ công kích đủ mạnh là có thể bắt được đối thủ. Mười bảy thuỷ tặc kia mặc dù thực lực bất phàm nhưng ở đây cũng có mấy người như Diệp phi Hoa, Chu Tử Thăng… có đủ sức chống lại được.”
“Mặt khác…”, Tống Đốc hơi đảo tầm mắt xuống dưới nói. “Mạc đạo hữu đã qua đó, hắn có bí pháp có thể tìm thấy tung tích của Tiết tiên tử.”
“Cái gì?” Diệp Phi Hoa biến sắc, nàng đứng bật dậy. “Chỉ một mình hắn?”
“Đúng.” Tống Đốc cũng sững cả người ra. “Bên này có việc cần thương nghị, người của Thương Vũ Phái không thể không đến cho nên chỉ có một mình Mạc đạo hữu đi tới đó thôi.”
“Thật ngu xuẩn.” Diệp Phi Hoa mắng lên một câu. “Mười bảy thuỷ tặc há lại là đám vỡ vẩn hay sao? Mạc Cầu chỉ có một người, đi như thế khác nào dê vào miệng cọp, không xong việc mà có khi còn đánh rắn động cỏ.”
Tống Đốc cũng chần chừ nhưng vẫn nói. “Chắc sẽ không có vấn đề gì đâu. Thực lực và tu vi Mạc đạo hữu không thấp.”
Tống Đốc thực lòng lại muốn Mạc Cầu đến nơi đó tìm kiếm. Nữ nhi của hắn dù sao cũng bị mất tích chưa biết tình trạng thế nào, nếu có thể tìm ra thì tốt quá, hắn sẽ có cơ hội cứu người.
“Tống chủ không biết rồi.” Chu Tử Thăng lắc đầu. “Chúng ta đã tìm ra vị trí của đám thuỷ phỉ ở đó, lúc này đang triệu tập người để tiến đến giải quyết. Chúng ta không nói ra là để giữ bí mật mà thôi. Chỉ mong lúc này Mạc đạo hữu không tìm được vị trí của đám thuỷ phỉ kia, nếu không sẽ thành đánh rắn động cỏ, kế hoạch của chúng ta lại thành công cốc mất.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận