Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 622: Chí hướng

Loan Hải Giang.
Tại một thuỷ vực nào đó, có một chiếc linh chu tam phẩm xuôi dòng mà đi.
Tại thời khắc này, một đạo độn quang từ chân trời hiện ra, hướng về linh chu đáp xuống. Độn quang tán đi hiện ra thân ảnh của Tề Nguyên Hoá.
“Soạt.”
Lúc hắn đáp xuống boong tàu thì tại đây đã có mấy người chờ sẵn. Số người có chừng sáu vị, tất cả đều là tông sư Kim Đan danh chấn một phương, trong đó còn có một vị đạo nhân là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ.
“Tề huynh đến rồi.”
“Tề đạo hữu.”
“Các vị đạo hữu!”
Mấy người đều thấy Tề Nguyên Hoá cất bước đi vào buồng nhỏ trên tàu.
“Xin lỗi, tại hạ có việc làm trễ mất mấy ngày, làm phiền các vị phải chờ.”
“Không sao.” Người có tu vi cao nhất ở đây lạnh lùng lắc đầu. “Chúng ta cũng không vội vã nhất thời. Tề đạo hữu có tìm được mạnh mối chỗ kia không, nếu có, khi trở ra chúng ta không ngại tiến đến đó tìm tòi.”
“A!” Tề Nguyên Hoá nghe vậy thì than thở. “Mấy chục năm trước ta đúng là đã tìm được linh thú tuỳ thân của vị tiền bối kia, chỉ tiếc… hiện giờ mặc dù có chút manh mối nhưng khó phân thật giả.”
“Không cần vội.” Một vị nữ quan mở lời ôn nhu. “Lần này chúng ta đi chủ yếu là lấy Thuỷ Viên Đan Châu để luyện chế vật tăng thọ duyên, những thứ khác chờ sau này lại nói cũng không muộn.”
“Không sai.”
“Tục truyền Thuỷ Viên Linh thú kia sống nhờ nơi có tiên thảo trường sinh, ăn vào có duyên thọ ngàn năm, nếu đúng thế thì đấy quả là niềm vui ngoài tưởng tượng.”
“Ha ha…, Nhiếp đạo hữu lại nghĩ ngợi hão huyền rồi.”
“Cũng chưa chắc. Các ngươi hẳn cũng nghe qua, năm đó Lỗ tiền bối có được một gốc tiên thảo, duyên thọ được thêm ngàn năm mới kết thành Nguyên Anh.”
Mấy người khác nghe thế thì cười lớn. Việc này mặc dù không giả nhưng chẳng ai ôm lấy hy vọng. Cơ duyên như thế thật quá xa vời. Mấy người ở đây đều là hảo hữu, nói chuyện mà không phải kiêng kỵ gì. Lần này họ tụ tập ở đây chính là để tiến vào Vân Mộng Thuỷ Quyển, cũng là để tìm kiếm cơ duyên.
Vân Mộng Thuỷ Quyển địa vực mênh mông, linh khí so với Vân Mộng Xuyên thì mỏng hơn nhưng vẫn có tỷ lệ sinh ra các loại linh dược hiếm thấy. Điểm mấu chốt là trong đó có rất ít người tu hành, càng không có tông sư Kim Đan, cho nên linh dược bên trong mới được bảo tồn.
Thường mấy trăm hoặc cả ngàn năm mới có thể đi vào một lần, đủ thời gian cho linh dược, linh thú sinh trưởng phát dục, không đến nỗi cạn kiệt như tát ao bắt cá. Với tu sĩ cao cấp ở Vân Mộng Xuyên, Vân Mộng Thuỷ Quyển chính là một bảo tàng thiên nhiên. Không nói tới cơ duyên từ tiền bối vẫn lạc trong đó, chỉ linh dược thôi đã đủ để hấp dẫn mọi người tiến vào ít nhất một lần.
“Sửa soạn bảy ngày.”
Một lát sau, đạo nhân kia thu liễm ý cười. “Sau bảy ngày chúng ta xuất phát. Linh dược thu được bên trong sẽ thương lượng phân chia. Chờ khi giúp lão đạo đạt được Thuỷ Viên Đan Châu rồi, chư vị tuỳ ý tìm kiếm cơ duyên.”
“Tốt.”
“Có thể.”
Mấy người nhao nhao gật đầu.

Bắc Xuyên đảo vực.
Hương khí lượn lờ trong động phủ. Tán Hoa Thiên nữ Phùng Cô Nhạn khuôn mặt đỏ bừng, điệu bộ ẩn tình mềm mại ngã vào lòng một nam tử, hai chân thon dài quấn lấy nhau như rắn. Nàng mặc sa lụa mỏng, ẩn hiện có tiếng rúc rích và tiếng thở gấp không ngừng.
“Chủ thượng, bao lâu người không tới gặp ta rồi?”
“Bốn mươi năm sáu tháng.” Nam tử kia tóc bạc trắng, tướng mạo không tới mức kinh diễm nhưng lại có một cỗ khí chất khó diễn tả, nhất cử nhất động đều có thể dẫn dụ tâm tình nữ tử.
Hắn đưa tay vuốt ve Phùng Cô Nhạn, ánh mắt hiện ra kỳ quang, thân thể giật giật, thấy đối phương hô hấp dồn dập thì không khỏi cười nói.
“Yên tâm, những ngày này ta sẽ nhớ lời, lão tổ sẽ không quên ngươi.”
“Ừm...” Phùng Cô Nhạn cảm giác mỗi lời nói của đối phương đều đâm sâu vào ngực mình, thân thể mềm mại không khỏi run lên. Ý cười trên khuôn mặt của nam tử càng rõ.
“Những năm qua ta bế quan không ra đã lạnh nhạt với tỷ muội các ngươi, xin các nàng đừng trách, sau đây chúng ta sẽ có nhiều thời gian rồi.”
“Nô tỳ sao dám trách tội?” Đôi mắt đẹp của Phùng Cô Nhạn lưu chuyển, bàn tay khẽ vuốt ngực nam tử. “Chỉ là ta có chút hâm mộ đại tỷ, nàng có thể cùng chủ thượng sớm chiều ở chung, chúng ta thì phòng đơn gối chiếc, nhưng trong lòng vẫn không quên chủ thượng.”
“Ha ha...” Nam tử cười lớn, vỗ nhẹ vào bờ mông đối phương. “Ta đã ở đây mấy ngày, dù chưa thỏa mãn thì cũng không kém bao nhiêu, giờ là lúc làm chút chuyện chính.”
“A...” khóe miệng Phùng Cô Nhạn khẽ vểnh lên ra vẻ không thích nhưng không dám phản bác, chỉ đành xích thân thể mềm mại ép vào người nam tử. “Chủ thượng, Vương Kiều Tịch kia quan trọng với ngài đến thế sao?”
“Đương nhiên.” Nam tử gật đầu, mắt lóe tinh quang. “Bát đại thiên nữ các ngươi mặt dù trải qua bí pháp điều hòa nhưng khí tức khác thường, khó hòa làm một thể với ta. Chỉ có lực lượng nguyên từ có thể thông suốt Tứ Cực, điều hòa âm dương. Nếu việc mà thành, lão tổ ta có hy vọng bước chân lên con đường kia rồi.”
Nói xong ánh mắt hắn lấp lóe, khuôn mặt không giấu được vẻ kích động.
Nguyên Anh!
Cho dù hắn thiên phú bẩm sinh, một khi nghĩ đến việc đó cũng không ngăn được sự kích động trong lòng.
“Ba!”
Nam tử chợt vung tay vỗ lên bờ mông nữ nhân cười nói. “Lão tổ ta khí tức tương liên với tỷ muội ngươi, chỉ cần ta bước được một bước kia, tu vi các ngươi tự nhiên cũng sẽ tăng trưởng, thọ nguyên sẽ giống như ta vậy. Cuộc sống của chúng ta dường như mới chỉ bắt đầu thôi.”
Chân nhân Nguyên Anh có thọ nguyên kéo dài đến ba ngàn năm. Trước đó hắn không nắm chắc, nhưng Vương Kiều Tịch đã tiến giai cảnh giới Kim Đan, hắn nắm chắc có năm thành trở lên.
“Vậy thì tốt quá. Thiếp thân trước hết xin chúc mừng chủ thượng đại đạo sẽ thành.” Phùng Cô Nhạn cười yêu kiều rồi lập tức nhíu mày. “Nhưng liệu Vương Kiều Tịch kia có nguyện ý hay không?”
“Ai...”, Nam tử lắc đầu. “Lão tổ không phải người cưỡng ép người khác, càng không cường ngạnh thay đổi tâm ý mỹ nhân, nhưng nếu ta trực tiếp gặp nàng ấy thì có thể sẽ khác.”
“Tất nhiên rồi.” Phùng Cô Nhạn chớp đôi mắt đẹp. “Chủ thượng tự thân xuất mã thì thử hỏi nữ tử trong thiên hạ có ai thoát được? Có điều... người của Thiên Nhai đạo tràng sẽ phải đối phó ra sao?”
“Thiên Nhai đạo tràng.” Hai mắt nam tử co lại. “Trúc lão mộc đầu ẩn giấu rất sâu, nhưng ta cũng không sợ. Ngược lại, bối cảnh phía sau Cao Trùng kia mới thực là phiền phức.”
“A...”, hắn than một tiếng. “Mặc kệ lần này là ai, dám ngăn cản đạo đồ của ta thì đừng trách lão tổ ta không khách khí. Trong khoảng thời gian này bọn hắn cũng không có tâm tư để ý chuyện khác, thậm chí bây giờ có còn ở đó hay không cũng chưa chắc.”
“Vâng.” Phùng Cô Nhạn cúi đầu ra điều suy nghĩ rồi lại nói. “Kiều Tịch muội tử hình như có quan hệ không cạn với vị Mạc đại tiên sinh kia, sợ là hắn sẽ đứng ra ngăn cản.”
“Ha ha...”, ý nghĩ trong lòng của Phùng Cô Nhạn há có thể giấu giếm được nam tử kia, nàng vừa mới nói ra thì nam tử đã đoán được ý. “Ngươi không quên lúc trước bị họ Mạc ức hiếp phải không? Không sao, lão tổ ta sẽ giúp ngươi giải quyết. Nếu hắn thức thời thì cũng thôi, nể mặt Kiều Tịch tha cho hắn một lần cũng được, ví như...”
Nam tử kia cười lạnh, đôi mắt trở nên lạnh lẽo.
...
Thương Vũ Phái.
Đại điển mừng Vương Kiều Tịch tấn giai Kim Đan trôi qua được mấy ngày. Bên trong đại điện, mọi người đều lui xuống, chỉ còn Tiết Lục Y và Mạc Cầu lưu lại.
“Từ lúc người của chúng ta được thả ra, Chu gia chưa từng chủ động gây hấn, dường như đã cam chịu rồi.”
Tiết Lục Y ngẩng đầu nhìn Vương Kiều Tịch, ánh mắt đầy hâm mộ. “Sư tỷ hiện đã thành công Kết đan, lại có thư xác nhận từ Thiên Nhai đạo tràng, Chu gia nguyện ý bồi thường tổn thất trong khoảng thời gian vừa rồi cho chúng ta.”
Vương Kiều Tịch nhìn về phía Mạc Cầu. “Trúc lão nói thế nào?”
“Tử đấu.” Mạc Cầu thả tờ giấy viết thư trong tay ra, không đổi sắc mặt. “Chu Huyền Cảm hình như cũng không gấp, đem thời gian giao ước là mười năm sau, có điều ta không có thời gian thảnh thơi chờ hắn.”
“Mười năm?” Vương Kiều Tịch ngạc nhiên. Hiện giờ nàng cũng đã gia nhập Thiên Nhai đạo tràng, trở thành Kim Đan tọa trấn thứ mười hai ở đây nên cũng biết một ít bí ẩn. Nàng nhẹ gật đầu.
“Xem ra Chu gia cũng tính đến đó một chuyến cho nên mới hẹn lùi lại như thế.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Mấy trăm năm mới có một cơ hội duy nhất, bọn hắn tất nhiên sẽ không dễ bỏ qua.”
Vân Mộng Thủy Quyển!
Khoảng thời gian này, Tông sư Kim Đan ở Bắc giang bỗng nhiên không thấy tin tức, thời gian chừng nửa năm vừa qua người bên ngoài đột nhiên không có ai nghe thấy tin tức của bọn họ. Sự việc đó làm cho không ít người khó hiểu. Thậm chí đại điển mừng tấn giai Kim Đan của Vương Kiều Tịch và việc gia nhập Thiên Nhai đạo tràng cũng không gây nên bao nhiêu gợn sóng.
“Đây là chuyện tốt.” Vương Kiều Tịch trầm ngâm. “Ngươi không cần phải chờ bọn hắn, cứ việc làm chuyện của mình. Hiện giờ ta đã xuất quan, sau này Thương Vũ Phái cũng sẽ không gặp phải phiền toái gì. Những năm vừa qua, đã làm phiền ngươi...”
Mạc Cầu khoát tay, hắn cũng không nói nhiều.
“Lục Y.” Vương Kiều Tịch tất nhiên cũng không khách khí, nàng quay sang nhìn Tiết Lục Y. “Ta đã xuất quan, sau này ngươi cũng bỏ bớt tục sự chuyên tâm tu hành đi, hy vọng sẽ có một ngày như ta.”
“Sư... sư tỷ.” Tiết Lục Y nghe xong thì biến sắc. “Tỷ nói vậy là có ý gì? Những năm qua ta vì Thương Vũ Phái mà hao tâm tổn trí, không sợ mệt nhọc. Tỷ định không để cho ta quản lý chuyện của tông môn nữa hay sao?”
Nàng nói giọng kích động, càng có thêm một chút không cam lòng và ủy khuất, hai hàm răng nghiến chặt, bờ môi mềm đã hiện ra tơ máu. Vương Kiều Tịch sững người, vội vàng đứng lên.
“Lục Y, ta không phải có ý đó. Nhưng nhiều năm qua mà tu vi của ngươi không có bao nhiêu tiến bộ, ta sợ việc của tông môn đã làm trễ nải việc tu hành của ngươi. Ta sợ ngươi sẽ bất mãn.”
“Làm sao có thể như vậy?” Tiết Lục Y cười khổ. “Tâm ta đặt ở tông môn, có thể nhìn nó ngày một lớn mạnh ta vui còn không hết sao lại bất mãn. Nếu sư tỷ không hài lòng với việc làm của ta thì ta sẽ lui ra ngay.”
“Lục Y, ngươi đừng hiểu lầm.” Vương Kiều Tịch thở dài. “Bao năm qua công việc trong tông môn đều trông vào ngươi xử lý, mặc dù là chưởng môn nhưng kỳ thực ta không để ý được bao nhiêu, trái lại còn làm liên lụy mọi người. Ta không biết ngươi có suy nghĩ thế nào...”
“Ta rất thích.” Tiết Lục Y vội nói. “Sư tỷ, so với việc tu hành thì ta thích xử lý việc của tông môn hơn, ta cũng tự biết mình không có thiên phú tu hành tốt.”
Nói xong nàng quỳ rạp xuống. “Sư tỷ, hiện là thời điểm tốt để phát triển Thương Vũ Phái lớn mạnh, ta không nỡ để lãng phí mất.”
Vương Kiều Tịch há miệng nhìn Tiết Lục Y mà không biết nói gì. Mỗi người đều có chí hướng riêng, nàng đành nhắm mắt rồi thở dài.
“Thôi được, là ta đã cả nghĩ rồi.”
So với việc của tông môn, nàng thích tu hành cá nhân hơn, thậm chí quyết tâm trọng lập tông môn cũng là vì di nguyên năm xưa để lại. Nàng những tưởng sư muội mình cũng thế...
Nếu Tiết Lục Y có tâm với đại đạo, nàng nhất định tận dụng hết khả năng và lực ảnh hưởng của mình để giúp đối phương. Nếu hai sư tỷ muội có thể cùng kết Kim Đan thì niềm vui càng lớn hơn nhiều. Có điều, tiếc là ý chí của đối phương lại không như thế!
“Sư muội.”
“Có ta.”
“Ngươi đã thích quản lý công việc của tông môn, hay là...”, Vương Kiều Tịch hơi trầm ngâm. “Chức chưởng môn Thương Vũ Phái của ta thực chỉ là hữu danh, bao năm qua công việc đều do một mình ngươi quản lý, trong lòng ta rất hổ thẹn. Hiện giờ ngươi không muốn buông tay rời ra, không bằng... ngươi tiếp nhận chức chưởng môn nhé?”
“A!” Tiết Lục Y chấn động, nàng ngẩng đầu, ánh mắt cuồng hỉ. “Thật sao?”
“Tất nhiên là thật.” Vương Kiều Tịch cười nhẹ. “Ngươi và ta chí hướng bất đồng, chức chưởng môn với ta chỉ là hư danh, ta có thể quay về một lòng tu hành chẳng tốt hay sao.”
Mạc Cầu ở bên cạnh nhưng không lên tiếng, để mặc hai người nói qua nói lại. Việc đã đến nước này, duyên phận của hắn với Thương Vũ Phái đã hết, hiện cũng nên rời đi. Huyễn Mộng Thần Thạch trong tay cũng nên tranh thủ thời gian này để bán được giá.
Ý niệm vừa động, Vương Kiều Tịch như phát hiện ra điều gì đó liền quay đầu nhìn ra, ánh mắt trở nên phức tạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận