Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 220: Diêm La Kiếm

Ánh nắng chiếu xuống, bên dưới một vách tường là rất nhiều hán tử đang tranh thủ nghỉ ngơi hồi phục thể lực. Những người bị thương thì rên rỉ. Mạc Cầu khom người, bất ngờ thi châm dùng dược để cứu chữa cho mọi người, những người ổn rồi sẽ được khiêng đi.
Một bên khác, trong một cái chòi nghỉ có một cái bàn đá, trên mặt bàn bày đầy trái cây. Phù Tú Ngọc nằm ngửa trên ghế trúc, người vú già đứng phía sau nhẹ nhàng lấy quạt quạt cho nàng giữa tiết trời oi nóng.
Hoàn cảnh của hai bên thật khác nhau một trời một vực. Người lao lực thì xanh xao vàng vọt, chịu đủ mọi ốm đau tra tấn, đến cuối cùng cũng không khá hơn. Kẻ phú quý thì được trời ưu ái. Sự đời vốn là như thế.
Tuy nói thực lực đạo phỉ không mạnh nhưng dù sao cũng ít nhiều có nguy hiểm. Phù tiểu thư thân phận tôn quý, không ai dám đưa nàng ra chiến đấu nên nàng ở lại nơi này.
Thấy Mạc Cầu trong đám người đang bận rộn, xung quanh toàn đám hạ nhân tiên huyết đầy người thì nàng không khỏi thở dài. Chỉ nghĩ tới việc sau này mình phải theo loại người này sinh hoạt một chỗ là nàng đã muốn buồn nôn.
Từ trên ghế trúc nàng đứng dậy.
“Vưu tẩu dừng lại đi, theo ta đi dạo chơi quanh đây.”
“Vâng.”
Người vú già thu quạt xếp, khom người đáp với vẻ cung kính. Bản thân Tú Ngọc được học võ nghệ, thực lực cũng không yếu nên người Phù gia mới yên tâm để nàng đến đây.
“Mạc đại phu.” Sử Diêm tới gần lên tiếng hỏi thăm. “Không biết tình trạng Bàng huynh thế nào rồi?”
“Rất không ổn.” Mạc Cầu ngừng tay, hắn lắc đầu. “Hắn bị trọng thương, lại rơi từ cao xuống nên xương ngực bị gãy. May mà hắn rơi xuống mặt nước chứ không thì đã mất mạng rồi. Hắn cũng kịp thời dùng Quy Tức Công nín thở để năng lượng tiêu hao ở mức thấp nhất, còn có hy vọng tỉnh lại.”
“Việc này...”, Sử Diêm nhíu mày. “Không biết khả năng có lớn không?”
“Ừm.” Mạc cầu ngẩng đầu nhìn đối phương với vẻ ngạc nhiên. “Sử đại hiệp, ngài rất quan tâm đến Bàng quản sự thì phải.”
Ngũ giác hắn vốn nhạy cảm nên nhận ra ngay vẻ khẩn trương trong lời nói và biểu hiện của đối phương.
“Đương nhiên.” Sử Diêm gật đầu, vẻ mặt trang nghiêm. “Ta với Bàng huynh tương giao đã mấy chục năm, tình như thủ túc. Việc của hắn ta không quan tâm sao được.”
“Thì ra là vậy.” Mạc Cầu gật đầu rồi tiếp tục cúi xuống làm việc. “Nhưng ta sợ là ngài sẽ phải thất vọng vì tình trạng của Bàng quản sự rất không tốt, khả năng tỉnh lại là rất nhỏ. Dẫu có tỉnh lại thì...”
Hắn khẽ lắc đầu. “Sợ cũng không kiên trì được bao lâu. Sử đại hiệp có lẽ nên thống báo trước cho người nhà của hắn để họ có sự chuẩn bị.”
Những việc thế này hắn đã gặp nhiều, phản ứng cũng thành thói quen.
“A!” Sử Diêm biến sắc, vẻ mặt đầy bi thương. “Thật không có biện pháp nào nữa sao?”
“Những gì có thể Mạc mỗ đều đã làm rồi.” Mạc Cầu đáp. “Hiện giờ phải trông vào bản thân Bàng quản sự thôi. Tỷ lệ chiến thắng nhỏ nhoi kia đều phụ thuộc vào chính hắn.”
“Ai!” Sử Diêm than nhẹ. “Cũng đành như vậy thôi. Mạc đại phu bận rộn như thế, có việc gì cần cứ việc phân phó. Ta đi thăm Bàng huynh một chút.”
“Sử đại hiệp xin cứ tự nhiên.” Mạc Cầu ra vẻ tùy ý đáp.
Nơi này có khá nhiều thương binh, ngoài những người bị thương do đạo phỉ gây nên thì cũng có không ít người mang ám tật. Lần này được trị liệu miễn phí nên bọn họ đều tận dụng thời cơ.
Công việc cứ bận rộn như thế cho đến khi trời tối mọi người mới chuẩn bị nghỉ ngơi.
“Phù tiểu thư không có ở đây sao?”
“Không...”, tên hạ nhân xấu hổ. “Tiểu thư định dùng cơm với ai đó ở sảnh chứ không đi cùng với Mạc đại phu.”
“Ừm.” Mạc Cầu hiểu chuyện thì không nói gì mà quay người rời đi. Việc đó chứng tỏ đối phương cố tình không muốn gặp hắn. Lúc đầu hắn cũng có ý thử tìm hiểu xem đôi bên có hợp nhau hay không vì hắn cũng phải nể mặt mũi Phù gia một chút. Hiện giờ xem ra đối phương cũng không có ý ấy, còn thể hiện sự chống đối ra mặt. Đã vậy mấy hôm nữa hắn cũng tìm Phù Ngao để nói cho rõ ràng. Cố tình bẻ sớm thì dưa cũng chẳng ngọt.
“Mạc đại phu! Mạc đại phu!” Có một hộ vệ vội vã chạy tới. “Ngài mau đến xem, tình trạng Bàng quản sự đột nhiên chuyển biến thành nghiêm trọng, giống như... sắp có chuyện rồi.”
“Vậy sao?” Mạc Cầu nhướng mày. “Không phải chứ, ta đã hạ phong châm, trong vòng hai ngày sẽ không xảy ra biến cố gì mới phải. Ngươi mau đi trước dẫn đường.”
“Vâng.”
Hai người một trước một sau đi vào gian phòng. Trong phòng có một vị hộ vệ đang chờ đợi trong lo lắng, nhìn thấy Mạc Cầu thì vội dẫn hắn lại gần giường bệnh. Trên giường có một người tóc dài lộn xộn, toàn than run rẩy, thỉnh thoảng lại phun ra bọt mép.
Người này chính là Bàng phó quản sự được người ta phát hiện ra cách đó không lâu.
“Nửa khắc trước ông ấy còn bình thường, tự nhiên lại thành như vậy.”
“Để ta xem.” Mạc Cầu bước lại gần ấn vào mạch đối phương, năm ngón tay nhẹ nhàng phát lực.
“A?”
Hắn khẽ kêu lên, sau đó đột nhiên cuốn tay áo vị Bàng quản sự này lên, trên đó hiện ra hai điểm đỏ nhàn nhạt.
“Độc xà?”
Hắn nghiêm mặt. “Tại sao lại có độc xà vào đây?”
“Tiểu nhân không biết.” Tên hộ vệ biến sắc. “Mạc đại phu không biết chứ Tiêu Sơn Pha là nơi nuôi nhốt linh thú cho Lục phủ nên không mấy khi dọn cỏ chặt cây, trong đó có thể có cả độc xà nữa. Nhưng... khu vực quanh đây có rải khu thú phấn, theo lý mà nói thì sẽ không thể có độc xà xuất hiện ở đây được.”
“Thật sao?” Mạc Cầu cau mày, trầm tư một lát rồi vung tay lên, một loạn ngân châm đã hiện ra ở trên giường. “Cho tới lúc này thì chỉ có thể liều một phen thôi.”
Nói xong, hắn vê ngân châm nhìn bệnh nhân trên giường, ánh mắt lóe lên một tia hồ nghi.
“Ầm!”
Cửa phòng đột nhiên bị phá tan. Sử Diêm lao vào trong, nhìn thấy Bàng phó quản sự mở to hai mắt, miệng phát ra mấy tiếng ôi ôi giống như là muốn nói gì mà không nói ra được.
“Bàng huynh! Bàng huynh!” Hắn quýnh người lên, vội lao tới bên giường bệnh. “Ngươi sao rồi? Là ai đã hại ngươi?”
“Ây... ách...”, Bàng phó quản sự liều mạng giãy giụa, chân tay run rẩy nhưng âm thanh phát ra ngày một yếu.
“Bàng huynh!”
“Bàng huynh...”
“Sử đại hiệp.” Mạc Cầu ở bên cạnh chậm rãi nói. “Xin bớt đau buồn.”
“Mạc đại phu.” Hai mắt Sử Diêm mở trừng, hắn run rẩy đứng lên. “Ta tới chậm không biết có lúc nào Bàng huynh tỉnh táo hay không? Có kịp để lại di ngôn gì không?”
“Thật có lỗi.” Mạc Cầu lắc đầu, vẻ mặt đầy tiếc nuối. “bàng quản sự chắc có điều muốn nói mà nói không ra lời, Mạc mỗ nghe mà không hiểu.”
“Thật sao?” Sử Diêm thở dài. “Thật là đáng tiếc.”
“Ta lại nghe rõ mấy chữ.” Tên hộ vệ ở cạnh đó thấy thế thì vội mở lời. “Cái gì như là tây sơn, bãi cây tùng, phản bội gì đó. tựa như có liên quan đến Sử quản sự ngài.”
“Không sai.” Một người khác gật đầu phụ họa. “Còn có linh thỏ...”
“Thật vậy sao.” Sử Diêm nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc. “Các ngươi có nghe rõ cái gì nữa không? Việc này liên quan đến tin tức Bàng huynh lưu lại, các ngươi hãy cố suy ngẫm xem.”
“Là... là...”, Hai tên hộ vệ liên tục gật đầu, vắt hết óc để nhớ lại. “Lúc đó Bàng quản sự rất phẫn nộ, chỉ kêu đòi giết với phản đồ, chết không yên lành. Không biết là ngài ấy muốn nói đến ai.
“Không sai, không sai.”
“Sợ là các ngươi nghe nhầm thôi.” Mạc Cầu than nhẹ. “Thời gian Bàng quản sự tỉnh lại rất ngắn, âm thanh phát ra mơ hồ, đừng có xuyên tạc ý tứ của ngài ấy.”
“Mạc đại phu, ngài không quen Bàng phó quản sự cho nên nghe mà không hiểu.” Một người đứng ra giải thích. “Chúng ta rất quen thuộc với ngài ấy nên dù âm thanh mơ hồ chúng ta vẫn nghe rõ.”
“Không.” Mạc Cầu lắc đầu. “Ta vẫn cho rằng các ngươi đã nghe nhầm.”
“Không có.” Hai người nghiêm mặt. “Chúng ta nghe rất rõ ràng.”
“Thật sao?” Sử Diêm hỏi lại, âm thanh trở nên lạnh lẽo khác hẳn vẻ kích động lúc trước.
“Không sai...”
“Phốc!”
Một âm thanh trầm đục vang lên, hoa máu nở rộ. Một tên hộ vệ há miệng, trong đó thò ra một đầu kiếm nhuốm máu. Hắn ú ớ một chút rồi im bặt.
“Ai!” Sử Diêm khẽ nâng cánh tay lên, từ từ rút thanh trường kiếm ra mặc cho hai cái thi thể đã mềm oặt ngã ra đất. Hắn lấy từ trong tay áo ra một cái khăn lụa trắng, lau lưỡi kiếm với vẻ thư giãn.
“Khiến Mạc đại phu chê cười rồi, bọn thủ hạ đần độn như vậy thì chẳng bao giờ nghe ra ý tứ trong lời nói của người khác đâu.”
Hắn ra vẻ tiếc nuối.
“Bọn chúng chết là đáng đời.”
Mạc Cầu ngẩng đầu, khuôn mặt không hề có thay đổi gì.
“Cho nên, việc Linh thỏ bị cướp đi nhất định không phải là do đạo phỉ gây ra mà do các hạ cấu kết với người ngoài biển thủ phải không?”
Thính lực của hắn kinh người, những gì hai tên hộ vệ nghe thấy lẽ nào hắn lại không hay?
“Bọn chúng chẳng làm gì mà lại có tất cả, trong khi Sử mỗ ở đây liều chết trông nom rồi lại phải dâng lên cho bọn chúng hưởng thụ? Dựa vào cái gì chứ?”
Sự đời vốn không công bằng, bản thân mỗi người đều có vấn đề của riêng mình, Sử Diêm cũng là như thế.
“Nói có đạo lý lắm.” Mạc Cầu gật đầu. “Cho nên các hạ định giết người diệt khẩu?”
“Thật có lỗi.” Sử Diêm nhún vai. “Tuy Sử mỗ rất kính trọng ngươi, nhưng... con người ta, đôi khi vẫn phải làm những việc bất đắc dĩ như vậy.”
Lời còn chưa dứt, kiếm đã xuất ra.
Là Diêm La Kiếm, kiếm xuất gặp Diêm La.
Sử Diêm ở nơi này nhiều năm rất ít động thủ cùng người khác nhưng kiếm pháp hắn bộc lộ ra lại độc ác không từ. Một kiếm đâm thẳng phải nói là hoàn mỹ. Tốc độ, lực lượng, kỹ xảo hòa làm một thể, cao thủ nhất lưu bình thường cũng khó đối đầu trực diện với nó.
Thân kiếm khẽ rung lên khóa kín lấy Mạc Cầu, tùy cơ ứng biến.
Quả nhiên, thời khắc đối phương xuất kiếm, thân thể Mạc cầu khẽ lay nhẹ lướt sang bên né tránh làm thanh trường kiếm bị lệch rồi đâm vào không khí. Ánh mắt Sử Diêm khẽ chớp, đổi đâm thành chém quét ngang cổ họng đối phương.
Một khắc sau thân thể Mạc Cầu hơi nghiêng về trước giống như đánh tới đối diện nhưng lại vô ý thức biến chiêu thế về phòng thủ.
Là động tác giả?
Kiếm chém đến nửa đường thì đột nhiên chệch đi nhằm thẳng về mi tâm, sắp đâm đến nơi lại đột nhiên trượt vào không khí.
“Bạch! Bạch!”
Chỉ một thoáng, Sử Diêm Kiếm trong tay hắn hoặc đâm hoặc quét như tuyết tráng bao phủ bốn phương nhưng điều quỷ dị hơn là mỗi chiêu hắn xuất ra không vì sao cuối cùng đều lệch khỏi mục tiêu.
Từ đầu đến cuối Mạc Cầu vẫn bất động, toàn thân như rơi vào tâm bão bỏ mặc kiếm quang bay múa quanh người mà không bị tổn thương gì.
Sắc mặt Sử Diêm đã chuyển thành trắng bệch từ lúc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận