Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 230: Lửa giận

“Lớn mật!”
Hộ vệ Huyền Giáp đối diện với quyền phong thì gào lên, không kịp rút đao mà lấy chỉ làm kiếm bổ về phía trước.
Kiếm chỉ phá không ngạnh kháng quyền phong.
“Li!”
Lực đạo mạnh mẽ và tốc độ quá nhanh khiến không khí phát ra những tiếng rít gào sắc nhọn kéo theo từng vòng khí lãng mang theo uy thế dọa người. So với Bành Ngọc Nam, Quách Phương thì đối phương tuy chiêu thức không linh động bằng nhưng chân khí lại tinh thuần hùng hậu hơn. Điều này chứng tỏ đối phương cũng phải có đến mấy chục năm khổ tu là ít.
Người sau lưng còn lại tức giận, hắn giậm chân xuống đất, trường đao ra khỏi vỏ chém thành một vòng đao mang. Hai người đều là cường giả trong số các hộ vệ Huyền Giáp, lần này bọc hậu là để tìm xem có con cá nào lọt lưới hay không.
Với hoàn cảnh bình thường bọn họ vốn không cần động thủ, nhưng vừa nghe đối phương nhắc tới công pháp tu Tiên, lại có người dám gan to bằng trời ra tay với bọn họ.
“Hừ!”
Mạc Cầu không đổi sắc mặt, quyền phong biến chuyển, khí cơ biến hóa quỷ dị, thế công của đối phương đã hiện ra sơ hở. Vô Định Kiếm mang theo kiếm lý tinh diệu, hắn nắm bắt cơ hội thừa dịp vọt tới trước, hai tay thay đao một âm một dương hướng phía trước chém tới.
Âm Dương Thác Loạn Đao!
Chiến bát phương! Chưởng kình luân chuyển như đao, mỗi lần xuất ra đều nhằm vào điểm yếu của đối phương, không lần nào không có thu hoạch. Đao thế mang theo kình lực cuồng bạo như thể Mạc Cầu đang dồn nén được dịp phát tiết lửa giận trong lòng.
Tám đao, mười một bước.
Hai tên hộ vệ Huyền Giáp đều là cao thủ, chỉ trong chốc lát đã liên tục phải thối lui, thậm chí lâm vào hiểm cảnh. Lúc này hai người đã không còn suy nghĩ coi thường đối thủ nào nữa, từng người theo nhau hét lớn.
“Sát!”
Tiếng quát vang lên như sấm dậy.
Âm Ba Công.
Pháp môn này gần như không có sơ hở, toàn bằng ngũ tạng vận chuyển kình lực, sóng âm đột kích như bức tường khí đè nén khiến Mạc Cầu không thể không đình trệ. Cùng lúc đó hai người đối phương cùng giậm chân vung đao bạo trảm.
Hai người thân kinh bách chiến, tuy hai mà một kết hợp thành một cặp ăn ý vô cùng, nhất cử nhất động giống như đã chiến đấu cùng với nhau cả ngàn vạn lần rồi.
Hợp kích chi pháp!
Không giống với kiểu chém giết trong giang hồ, hộ vệ Huyền Giáp trước giờ đều ít khi đơn đả độc đấu mà chú trọng đến phối hợp tập thể để gia tăng lực sát thương.
“Đến hay lắm!”
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, hắn không lùi mà tiến, dùng toàn lực vận chuyển Hắc Sát chân thân, da thịt toàn thân trở nên đỏ bừng, kèm theo đó là một cỗ kình lực vô hình bao phủ lấy toàn thân.
“Băng!”
“Băng!”
Cơ bắp căng ra, cự lực bộc phát, một chân hắn hướng xuống dưới giậm mạnh, mặt đất hơn một trượng xung quanh xuất hiện vô số vết nứt, lực lượng chấn động lan tràn khắp nơi, tác động đến khí huyết, xung kích qua bàn chân khiến thân thể hai người đối phương loạng choạng. Mặt đất nứt vỡ cũng khiến họ khó giữ thăng bằng để có thể phối hợp hoàn mỹ như trước.
“Oanh!”
Quyền phong che phủ trước mặt, một người không kịp nghĩ nhiều, trường đao mạnh mẽ xoay chuyển, lại không nghĩ Mạc Cầu có thể thuận thế biến quyền thành trảo, tạo ra vô số biến hóa ảo diệu bắt lấy lưỡi đao đối phương.
Cự lực bộc phát!
“Cạch!”
Hắc Sát chân thân đệ lục trọng toàn lực ứng phó, năm ngón tay Mạc Cầu có thể bóp vỡ cả kim thạch, Huyền Giáp hộ vệ cũng bị áp chế. Hai người hung hăng va chạm. Trên dưới quanh thân Mạc Cầu chỗ nào cũng hóa thành binh khí. Vai, khuỷu tay, đầu gối điên cuồng oanh kích như mưa.
“Phốc!”
Tên hộ vệ Huyền Giáp đứng trước phun ra một ngụm máu xen lẫn với nội tạng bị vỡ vụn.
“Bành!”
Dưới một kích này, cả người hắn mềm nhũn ngã lăn ra đất, khí tuyệt bỏ mình. Người còn lại biến sắc, bộ pháp đang tiến về trước bỗng dừng lại, quay ngoắt về sau chạy trốn.
Đồng bạn của hắn không phải là Huyền Giáp hộ vệ bình thường mà là một trong sáu vị thủ tướng, là cao thủ nhất lưu đỉnh phong. Luận thực lực đối phương rất gần với hai vị thống lĩnh Tiên thiên, tất nhiên là còn mạnh hơn hắn. Đồng bọn hắn đã không phải là đối thủ, thì bản thân hắn chắc chắn không có cơ hội thủ thắng rồi.
“Bạch!”
Hắn vừa quay người, chưa kịp cất bước thì sau lưng hiện ra một đạo hắc ảnh nhanh chóng chế trụ đầu vai hắn, một cỗ lực lượng to lớn kéo hắn quay ngược trở lại.
Phi Thiên Thần Trảo!
Thiên Cơ Bí Lục của Nhạc gia xếp nó vào trong hạng mười những loại kỳ binh, có thể phá vỡ kim thiết, cũng có thể mượn lực đằng không. Tốc độ nhanh có thể so với cao thủ Tiên thiên dùng toàn lực ứng phó.
Không bao lâu sau, hai cỗ thi thể đã nằm yên dưới mặt đất. Song quyền Mạc Cầu nhuốm máu, khí tức khuấy động trên thân thể dần dần hồi phục bình thường. Hôm nay lòng hắn tràn đầy lửa giận, lửa giận không chỉ tới từ Tôn Tuyệt Tâm mà còn tới từ chính Lục phủ.
Từ lúc hắn bái nhập Linh Tố Phái đến giờ đã có bảy tám năm thời gian, làm sao có thể không có tình cảm gì? Linh Tố Phái không phải là ma môn tà phái, đệ tử trong phái đa phần đều mang tính thiện, làm người thuần hậu, một số ít người có tâm cơ nhưng đều không quá mức đến không thể chấp nhận, chỉ một lần này đã bị Lục phủ tiêu diệt hết.
Trương trưởng lão bay đầu ngay trước mắt hắn mà hắn lại bất lực không thể làm gì. Hắn không cam tâm.
Hắn xuất thủ ra tay với hộ vệ Huyền Giáp chính là để phát tiết lửa giận trong lòng, chứ bình thường một người có tâm cơ vững vàng như hắn sẽ không mạo hiểm làm thế.
“Hô...”
Hắn khẽ thở ra một ngụm trọc khí, quét mắt nhìn thi thể trên mặt đất rồi mới nhìn sang phía Thôi lão đang há hốc mồm. Biến cố này nằm ngoài dự liệu của lão. Lão không ngờ có người lớn mật, phạm thượng cường sát hai vị hộ vệ Huyền Giáp của Lục phủ. Nhưng... việc này hình như lại tốt cho lão!
Lão chưa kịp lấy lại tinh thần thì Mạc Cầu đã mang theo hai người nhảy vọt về phương xa.
Nửa ngày sau, để Hứa Việt ở lại xử lý mọi chuyện, Mạc Cầu đi một mình quay lại Lục phủ. Tuy mới đạt sát tứ phương nhưng tâm tình hắn vẫn khá u ám. Thôi lão may mắn gặp hắn nên thoát khỏi cuộc vây giết của Lục phủ, nhưng còn những người khác thì sao, có rất ít người may mắn như thế. Huống chi có nhiều người vốn đã trúng cổ độc, dù trốn thoát ra ngoài thì cũng không sống được bao lâu nữa.
Nhiều người khác không rõ tung tích ra sao.
Trương Tử Lăng, Cát Nguyên...
Hắn cần im lặng một chút. Cuốn thứ ba Phù Đồ mà Thôi lão nói đến chính là pháp môn tương tự các pháp môn đạt tới cảnh giới Thiên thiên khác nhưng hiện không nằm trong tay hắn. Năm đó Thôi lão vô tình gặp một người bị trọng thương, lão ra tay giúp đỡ, cứu chữa, đối phương không có gì khác đành lưu lại hai cuốn đầu Phù Đồ thay lời cảm tạ. Cuốn thứ ba vẫn còn nằm trong tay gia tộc này.
Theo lời Thôi lão thì gia tộc đó đã xuống dốc, đến bệnh phí cũng không chi trả được. Sau nhiều năm, huyết mạch lưu lại không nhiều, có còn người kế thừa hay không cũng khó nói.
Vì Phù Đồ không có người tu thành nên chẳng ai có hứng thú nghe ngóng tin tức về những người này, cũng chẳng biết họ đã đi đâu. May mà lúc còn hưng thịnh bọn họ có để lại huy hiệu gia tộc, thật có hậu nhân ở phủ Đông An, nếu dụng tâm tìm kiếm thì chắc là có thể tìm được. Đến lúc đó hắn sẽ tìm cách để lấy được cuốn thứ ba sau.
“Mạc Cầu!”
Đang trầm ngâm suy nghĩ thì bên tai hắn vang lên tiếng gọi. Mạc cầu dừng chân nhìn người vừa tới.
“Phù tiểu thư.”
“Ừm.” Phù Thú Ngọc khoanh tay, trên mặt lộ vẻ ngạo ý. “Ta mới từ tiền viện tới, nghe nói sự việc xảy ra ở Linh Tố Phái đã có huynh trưởng ta ra mặt, ngươi sẽ không việc gì.”
“Ừm.” Mạc Cầu gật đầu. “Làm phiền Phù tiểu thư quan tâm, Phù huynh đã giúp đỡ ta rất nhiều.”
“Vậy là tốt rồi.” Phù Tú Ngọc chớp mắt. “Mặt khác ta cũng nghe nói ngươi nhờ ca ta giúp xử lý một việc làm ăn liên quan tới Phương gia.”
“Không sai.” Mạc Cầu gật đầu. “Việc làm ăn của sư tỷ ra có dính dáng đến Phương gia, Phù huynh đã đáp ứng thương lượng chuyện đó để tránh tổn thương tới hòa khí hai bên.”
“Hừ!” Phù Tú Ngọc hừ lạnh. “Thật không ngờ, mặt mũi ngươi lớn lắm sao?”
“Phù tiểu thư.” Nghe giọng điệu quái lạ của đối phương, Mạc Cầu không khỏi nhăn mày. “Lời này là có ý gì?”
“Ý gì? Ngươi hẳn phải rõ thân phận của ngươi chứ.” Phù Tú Ngọc ra vẻ đạm mạc. “Họ Mạc kia, ngươi chỉ là đại phu trong phủ Phù gia, là một khách khanh thì nên làm tốt phận sự của mình, việc gì không nên nhúng tay thì không nên nhúng tay. Anh ta nể mặt ngươi giúp ngươi tránh họa sát thân, còn muốn tư tỷ ngươi thương lượng chuyện làm ăn nữa. Ngươi biến nhà ta thành cái gì rồi?”
Nói đến đây, ngữ điệu của nàng ngày một nặng.
“Ngươi là thuộc hạ, Phù gia là chủ, ngươi nên hiểu quy củ chứ đừng không chia ti tiện, có việc gì cũng tìm đến huynh ta nhờ hỗ trợ.”
Mạc Cầu trầm ngâm một lúc rồi chậm rãi gật đầu. “Ta hiểu.” Hắn xoay người nhìn thẳng đối phương. “Phù huynh có đề cập với ta, hai chúng ta đều chưa có hôn sự, có ý muốn tác thành việc đó...”
“Ta không đáp ứng.” Không chờ Mạc Cầu nói hết câu, Phù Tú Ngọc đã biến sắc, trách mắng. “Họ Mạc kia, ngươi đừng vọng tưởng con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Ta có chết cũng không gả cho loại người như ngươi.”
“Phù tiểu thư quá lời.” Mạc Cầu lạnh lùng nói. “Kỳ thực ta cũng có ý như vậy. Biết ngươi không có ý này rồi thì chúng ta cũng xem như rõ ràng để không ai phải phiền não. Ý ngươi ra sao?”
“Chuyện này là thật?” Phù Tú Ngọc nghe thế thì mừng rỡ, hai mắt phát sáng. “Ngươi nguyện ý từ bỏ hôn sự này?”
“Còn chưa định hôn ước, chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi sao có thể gọi là hôn sự.” Mạc Cầu lắc đầu. “Chờ gặp Phù huynh rồi ta sẽ nói rõ mọi việc.”
“Không cần.” Phù Tú Ngọc khoát tay, vội vàng nói. “Ta đi là được, ta sẽ đi tìm huynh ấy ngay bây giờ, nói chuyện ngươi không đồng ý cho huynh ấy nhưng ngươi đừng có đổi ý đấy.” Nói xong, nàng nhìn hắn bằng vẻ mặt nghi ngờ.
Nàng là thiên kim Phù gia, một trong ba đại gia tộc ở phủ Đông An, huynh trưởng là gia chủ tương lai nên có không ít người theo đuổi muốn bước chân vào. Một người không có bối cảnh gì như Mạc Cầu thì theo lẽ càng mong ước tới hôn sự mới phải. Đối phương nguyện ý từ bỏ khiến nàng sinh nghi.
“Yên tâm.” Mạc Cầu nghiêm mặt. “Mạc mỗ quyết không đổi ý.”
“Tốt lắm.” Phù Tú Ngọc hưng phấn. “Ta nói để ngươi yên tâm, sự việc ngươi nhờ ta sẽ chắc chắn sẽ giúp ngươi làm xong.”
“Làm phiền tiểu thư.” Mạc Cầu chắp tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận