Mạc Cầu Tiên Duyên

Chương 310: Túi trữ vật (1)

Chiến lợi phẩm?
Mạc Cầu nhìn ra xa, ở đó cuộc chiến vẫn còn đang tiếp diễn nhưng những người có mặt ở nơi này không ai tình nguyện tham dự vào cuộc chiến đó. Chỉ một tùy hầu trọng thượng đã khiến bọn họ quá đỗi mệt mỏi, nhiều người đã mất mạng. Bọn họ có đi cũng chỉ để nhận lấy cái chết mà thôi.
“Sư đệ, ở bên ngoài đánh giết đối thủ, chiến lợi phẩm thu được không phải giao về tông môn.” Ánh mắt Thẩm Tuyền chớp động, hắn ra hiệu. “Ngươi chọn trước đi.”
Tại Lăng Vân sơn mạch, Thương Vũ Phái đã sớm có quy tắc về việc phân chia thành quả, xét công lao. Mọi chuyện đều dựa vào thực lực và đóng góp để phân phối. Lần đánh giết Triệu Long này công lao của Mạc Cầu là lớn nhất, tuy nhiên hắn cũng được rất nhiều người khác hỗ trợ.
Hắn được chọn chiến lợi phẩm trước là lẽ đương nhiên.
Mạc Cầu thu liễm tinh thần, đưa mắt nhìn những đồ vật ở quanh đó. Thứ dễ thấy nhất chính là tấm khiên chắn và thanh côn bổng. Hai thứ này đều là pháp khí, với hiểu biết của hắn cũng có thể đoán được chúng nhất định không chỉ là pháp khí trung phẩm.
Nhớ lại trước đây, cả Lục phủ lớn như thế mà cũng chỉ có hai kiện pháp khí trung phẩm mà thôi. Giá trị của nó rất lớn, uy lực ra sao thì hắn vừa mới được tận mắt chứng kiến rồi.
Có điều… Mạc Cầu vẫy tay, Hỏa Sát Chân Cương hướng mặt đất cuộn lên, từ bên cạnh thi cốt Triệu Long hắn thu được một cái túi xám xịt chỉ lớn cỡ bàn tay. Miệng túi thắt dây thừng, cầm trong tay lại rất nặng. Hắn thử mở túi ra, nhìn nút buộc đơn giản mà không sao mở được.
Mạc Cầu vui mừng đem cái túi thu vào trong ngực áo. Lựa chọn của hắn không ai có ý kiến, ngược lại mọi người đều cảm thấy hâm mộ.
“Túi trữ vật!” Thẩm Tuyền khẽ than. “Đây chính là đồ tốt đó. Đệ tử trong tông môn ta cũng rất ít người có được thứ này.”
Túi trữ vật mặc dù không có khả năng công kích hay phòng ngự nhưng lại có thể chứa được rất nhiều thứ. Hơn nữa luyện chế nó không dễ, số lượng túi trữ vật tồn tại không nhiều, có nhiều linh thạch cũng chưa chắc đã mua được.
Tiếp đó hắn vẫy tay một cái, tấm khiên chắn nằm trên mặt đất bay về trong tay. Hắn cẩn thận quan sát, ánh mắt không khỏi vui mừng. Với một người quan trọng tính mạng như hắn, có được thứ phòng ngự cường hãn thế này khiến hắn cực kỳ hài lòng.
“Tống sư đệ, tới phiên ngươi.”
Hắn vỗ nhẹ lên trán rồi nói tiếp.
“Ta quên mất, Mạc sư đệ, vị này là Tống Quan Như Tống sư đệ của Thương Vũ Phong. Tống sư đệ tuổi trẻ tài cao, sở trường về đạo pháp Mộc hành, ta nghe nói sư đệ sắp trở thành đệ tử nội môn rồi.”
“Sư huynh quá khen.” Tống Quan Như mới chừng hai lăm hai sáu tuổi, khí chất người này ôn tồn lễ độ. Hắn chắp tay hướng về phía Mạc Cầu thi lễ rồi nói.
“Mạc sư huynh võ nghệ siêu phàm, kỹ nghệ Yển sư tinh diệu, tại hạ vô cùng bội phục!”
“Không cần khách khí.” Mạc Cầu đưa tay ra hiệu. “Xin mời Tống huynh.”
“Ừm”. Tống Quan Như lộ vẻ trầm ngâm, ánh mắt dừng lại ở cây công bổng rồi lại nhìn sang thi cốt của Triệu Long. Trải qua tác dụng của Hỏa Sát Chân Cương, thân xác đối phương không còn lại gì, quần áo cũng tan biến nhưng ở hiện trường lại có một cặp nhuyễn ngoa hoàn hảo không chút tổn hại gì. Có thể ngạnh kháng Hỏa Sát Chân Cương thì tất nhiên không phải là phàm vật.
Hắn vẫy tay, nhuyễn ngoa rơi vào trong tay. Tống Quan như không để ý đến ánh nhìn của mọi người mà ngay lập tức thay giày, vẻ mặt không giấu được sự vui mừng.
“Bạch!”
Bóng người lắc lư, trong nháy mắt hắn đã biến mất rồi hiện ra cách đó ngoài hai mươi mét. Tốc độ di chuyển ấy khiến cho người ta phải rung động. Khó trách vừa rồi thân pháp của Triệu Long lại kinh khủng như thế, ngay cả Mạc Cầu cũng không kịp tránh né. Có lẽ nguyên nhân chính là do tác dụng của đôi nhuyễn ngoa này.
“Nhãn lực của Tống sư đệ khá lắm.” Thẩm Tuyền mang vẻ tiếc nuối. “Có vật này sẽ làm tăng khả năng bảo mệnh lúc cần kíp lên rất nhiều.”
“Ha ha…”, Tống Quan Như cười sảnh khoái. “Sư huynh, nếu động tâm thì chúng ta có thể đổi cho nhau. Tấm khiên của sư huynh Tống mỗ cầu còn không được.”
Ánh mắt Thẩm Tuyền khẽ nhúc nhích, hắn lập tức lắc đầu. “Thôi, ta thấy vật này tuy kỳ diệu nhưng lại bị giới hạn bởi người sử dụng nó. Thể chất ta không đủ, dẫu có mặc vào thì tốc độ sợ là cũng không tăng thêm bao nhiêu.”
“Nhãn lực của sư huynh thật không tầm thường.”
Tống Quan Như vung tay áo, một cỗ kình lực vô hình nâng cây côn bổng lên đưa tới trước mặt Mạc Cầu.
“Mạc huynh đệ, nếu không có ngươi, lần này chúng ta đừng nói là chiến lợi phẩm, giữ được tính mạng hay không cũng còn khó nói. Đồ vật cuối cùng này nên thuộc về ngươi.”
“Cái này…”, Mạc Cầu chần chừ rồi nhìn về phía Thẩm Tuyền.
Thẩm Tuyền gật đầu. “Ta không có ý kiến gì, sư đệ nên nhận lấy.”
Lúc đó Mạc Cầu mới gật đầu. Những đạo binh còn lại cũng thu được không ít lợi ích.
Túi trữ vật, cây côn bổng đều là vật hiếm thấy, một khi luyện hóa rồi, thực lực Mạc Cầu chắc chắn sẽ được nâng lên nhiều. Đáng tiếc là hiện giờ thần hồn chi lực của hắn có hạn không thể tiếp tục huyết luyện pháp khí, trừ khi hắn chịu xóa đi Tiên Vân Chướng hoặc Hỏa Long Bội.
Hai thứ đó đều là vật trọng yếu, hắn không thể thiếu bất cứ thứ nào.
Cuối cùng nguyên nhân vẫn là thực lực bản thân hắn chưa đủ!
“Răng rắc…”
Đang lúc hắn còn suy nghĩ thì có tiếng cây rừng đổ gãy vang lên không xa. Mọi người quay ra nhìn thì chỉ thấy có một đạo huyết quang trùng thiên đang uốn lượn mà lao thẳng đến chỗ này. Nơi nào huyết quang đi qua là cây rừng đổ sụp, bụi mù nổi lên bốn phía.
“Huyết Long Tử!”
“Triệu Vô Nhai!”
“Mọi người mau trốn đi.”
Tất cả đồng loạt biến sắc, không ai kịp suy nghĩ gì nhiều mà cùng thi triển công pháp tản ra bốn phía.
Bạn cần đăng nhập để bình luận